[Tuấn - Hạn] Cái giá phải trả -phần 4-
Cung Tuấn đem hết tất cả mọi thứ liên quan đến Triệu Mẫn vứt bỏ cả, chẳng những vậy còn sắp xếp theo phong cách càu Trương Triết Hạn hiện tại.
Làm xong hết thảy của đã gần sụp tối, Cung Tuấn bắt xe đi siêu thị mua tất cả dụng cụ làm bếp lẫn nguyên liệu, cậu muốn lấy ngày hôm nay làm ngày kỉ niệm của hai người, ngày cậu vứt bỏ được Triệu Mẫn cũng như bắt đầu chấp nhận Trương Triết Hạn.
Cung Tuấn nấu nướng xong suôi cũng đã gần 7h nhưng anh vẫn chưa về, cậu ra sofa ngồi xem tivi thầm tính toán bước đi tiếp theo.
Trước mắt cậu phải giữ khoảng cách với Triệu Mẫn nhưng lại không được quá vô tình với cô ta để tránh bức dây động rừng, tìm kím gián điệp trong đội, và điều cậu muốn biết là tại sao ngày định mệnh đó Trương Triết Hạn lại có mặt ở đó, từ nhà anh qua nhà cậu cũng mất hơn 45p, từ trụ sợ cũng hơn 30p nhưng trong đám đông lúc đó nói bên đội cứu hỏa không đến kịp chắc chắn anh cũng không thể từ đó mà chạy đến, vậy Trương Triết Hạn làm sao mà lại cứu cậu kịp thời như vậy?
Do thời gian này cậu được nghỉ ở nhà dưỡng thương nên đến đầu tuần sau cậu mới trở về trụ sở, Cung Tuấn cũng không gấp rút điều tra, cậu phải cẩn thận từng bước một.
Cung Tuấn nhìn đồng hồ giờ đã hơn 11h khuya mà anh vẫn chưa về, cậu lúc này mới lấy điện thoại gọi cho anh. Cuộc gọi đầu tiên không ai trả lời nhưng không lâu thì anh đã gọi lại, Cung Tuấn lập tức bắt máy, cậu chưa kịp hỏi gì Trương Triết Hạn đã lên tiếng.
"Có chuyện gì sao? Cậu ổn chứ? Tôi lập tức về ngay"
"Anh đi đâu? Ngồi yên đó.... "
Đầu dây bên kia vang lên tiếng mắng của Bạch Lộc rồi ngắt đi kết nối, Cung Tuấn lập tức đứng bật dậy, cậu tự nhận mình chưa bao giờ quan tâm đến anh nhưng cũng không phải là hoàn toàn chưa quan tâm, Trương Triết Hạn là loại người không bao giờ đến bệnh viện, nếu đến toàn là bị đưa đến, nghe giọng Bạch Lộc giận dữ như vậy chắc chắn anh không ổn rồi, Cung Tuấn lấy áo khoác lên lập tức chạy đến bệnh viện.
Theo như y tá nói Trương Triết Hạn đang ở phòng điều trị riêng của Bạch Lộc, Cung Tuấn lập tức đến đó nhưng khi nghe thấy giọng trách móc của Bạch Lộc cậu chợt dừng lại.
"Trương Triết Hạn đây là lần thứ bao nhiêu rồi, cậu không tiếc mạng của cậu nhưng tôi tiếc. Cậu vốn biết thường tôi thích cậu đến như vậy, âm thầm bên cậu như vậy đến cả một chút cũng không muốn cậu bị đau nhưng còn cậu thì sao? Tên đó vốn dĩ chỉ lợi dụng cậu, hết lần này đến lần khác mang tình cảm cậu ra đùa giỡn, có kẻ mù cũng có thể nhìn thấy đó"
"Tôi không mù"
"Cậu không mù? Đúng vậy cậu không có mù, là tôi mù, là tôi. Trương Triết Hạn coi như tôi cầu xin cậu đi, chấp nhận phẫu thuật đi, tôi cầu xin cậu đó" Bạch Lộc vậy mà từ giận dữ trở nên bất lực cầu xin.
"Trong thời gian này tôi không thể nằm viện được, tôi không an tâm để cậu ấy một mình bên cạnh Triệu Mẫn, cô gái đó không đơn giản như vẻ ngoài của cô ta"
Bạch Lộc thật sự tức đến phát điên "Giờ này mà cậu còn lo cho cậu ta? Cho dù cậu chứng minh được cô ta cấm sừng cậu ta với Châu Mẫn thì như thế nào? Cô ta chỉ cần nói vài câu thì sẽ tự tẩy trắng được còn cậu cũng sẽ bị coi là kẻ kì đà cản mũi mà thôi, không phải cũng vì vậy mà Cung Tuấn mới ghét cậu như vậy sao?"
Trương Triết Hạn im lặng một lúc rồi lên tiếng "Không sao cả, mạng này của tôi do cậu ấy cứu về, trả lại cho cậu ấy"
Bạch Lộc thấy không thể khuyên được, tức đến mức bật khóc, Trương Triết Hạn cũng không phải kẻ sắt đá gì, anh ngồi dậy vươn tay ôm lấy Bạch Lộc vỗ lưng cô "Tôi đang là người bệnh, cô là bác sĩ đừng để bệnh nhân vỗ mình chứ"
Bạch Lộc vừa khóc vừa tức "Vì ai hả? Tui bị ngu hay sao lại đi thương ông vậy không biết"
"Biết rồi biết rồi, xin lỗi là tại tôi, cô không ngu là tôi ngu, đừng khóc nữa, muốn khóc có thể kêu bác sĩ Hứa dỗ, mau rút kim cho tôi về, Cung Tuấn thường không gọi tôi, nếu gọi chắc chắc cậu ta cần giúp gì đó rồi"
Bạch Lộc nhảy ra khỏi lòng Trương Triết Hạn đánh vào vai anh một cái rõ mạnh "Về Về Về cái con khỉ, cậu ta sống chết kệ cậu ta, cậu vào hết chai dịch đó cho tôi"
Bạch Lộc bực tức bỏ ra ngoài, vừa đóng cửa lại thì lại nhìn thấy Cung Tuấn đang ngồi trên ghế chờ, Bạch Lộc tức giận muốn lướt ngang cậu nhưng lại bị cậu túm tay lại.
Bạch Lộc chưa kịp bộc phát thì thấy mặt Cung Tuấn đầy sự chân thì nên nén lại "Có chuyện gì?"
"Anh Trương là bị bệnh gì vậy?"
Không nhắc thì thôi, nhắc đến lại tức, nhưng cô tức thì có tác dụng gì cô biết chỉ có Cung Tuấn mới khuyên được Trương Triết Hạn, mọi người khuyên thế nào cũng không bằng một lời nói của Cung Tuấn. Cô đành hạ giọng.
"Cung Tuấn tôi cầu xin anh cứu lấy Trương Triết Hạn"
---
Cung Tuấn bước vào phòng bệnh, Trương Triết Hạn không biết là do thuốc hay sao nhưng lại ngủ mất, nếu anh còn tỉnh táo chắc chắn đã rút kim mà chạy về tìm cậu rồi, Cung Tuấn kéo ghế lại ngồi cạnh Trương Triết Hạn, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh đôi mắt vậy mà ửng đỏ.
["Trương Triết Hạn, cậu ấy bị ung thư giai đoạn giữa, nếu lúc này không chữa trị nó sẽ di căn đến khi vào giai đoạn cuối thì không còn cách nào nữa"
Cung Tuấn nghe mà chết lặng, mở to mắt không thể tin "Sao có thể? Sao anh ấy lại không chấp nhận điều trị cơ chứ?"
"Là vì cậu, cậu ta sợ trong thời gian cậu ta nằm viện cậu mà xảy ra bất trắc gì thì cậu ta có khỏe lại cũng không còn tác dụng gì nữa...."]
"Trương Triết Hạn sao anh lại ngốc như vậy? Em có gì xứng đáng với anh chứ? Sao anh lại phải vì một kẻ cặn bã như em mà hi sinh nhiều như vậy?"
Sáng hôm sau, Trương Triết Hạn giật mình tỉnh dậy, anh không biết mình đã ngủ bao lâu,anh nhìn trần nhà ngây ngốc một lúc rồi nhìn sang bình dịch, đến dây chuyền dịch cũng đã không thấy, anh ngồi bật dậy mới phát hiện tay mình bị người khác nắm lấy. Anh men theo ánh sáng bên ngoài mà nhìn được đó vậy mà là Cung Tuấn, anh còn thử nhéo vào tay mình xem có phải đang nằm mơ hay không, khi chắc đó là thật anh mới tham lam mà dịu dàng nhìn ngắm cậu.
Trương Triết Hạn đã không nhớ mình bao lâu rồi mới có thể nhìn cậu với khoảnh cách gần như vậy, anh lưu luyến nhìn mãi, trong đầu anh lại đánh bạo một lần, anh cúi người hôn lên má của cậu nhỏ giọng nói.
"Đây có thể là nụ hôn đầu tiên cũng như cuối cùng anh có thể hôn em, sau này nếu anh không còn nữa em phải tự chăm sóc bản thân, anh không để Triệu Mẫn lại làm hại em"
Cung Tuấn bị hôn nên giật mình tỉnh dậy, cậu mơ hồ thấy anh đã tỉnh, cậu nhào đến ôm lấy anh "Hạn, sao anh bệnh lại không cho em biết?"
Trương Triết Hạn ban đầu bất ngờ nhưng kế đó ôm đáp lại cậu cười nhẹ "chúng ta chưa từng trò chuyện với nhau"
Bị câu nói này của anh làm cho đau lòng, Cung Tuấn hai tay ôm lấy mặt Trương Triết Hạn "Hạn, anh nghe kĩ đây, em nói sau này sẽ chăm sóc anh thì sẽ chăm sóc anh, anh có bất cứ chuyện gì cũng không được giấu em, em sẽ lắng nghe anh nhiều hơn, tin em lần này"
Trương Triết Hạn kéo hai tay cậu xuống khỏi mặt mình "Tôi chưa bao giờ nghi ngờ lời nói của cậu"
"Vậy chúng ta về nhà thôi"
Cung Tuấn đỡ anh xuống giường rồi tự mình lái xe đưa anh về nhà, Trương Triết Hạn thấy cậu cũng vào theo vào phòng của mình thì thấy khó hiểu nhưng lại dung túng mà không hỏi gì để mặc cậu muốn làm gì thì làm.
Cung Tuấn vậy mà kéo Trương Triết Hạn vừa tắm ra lên giường, đặt anh nằm ngay ngắn, đắp chăn cẩn thận rồi mới mỉm cười nhìn anh, "Hôm nay chủ nhật em xin thay ca giúp anh rồi, nghỉ ngơn cho khỏe đi, chỉ mới hớn 6h sáng, anh ngủ thêm chút nữa, em nấu bữa sánh cho anh"
Trương Triết Hạn bị sủng mà kinh nhìn Cung Tuấn như đang nhìn xem đây có thật sự là Cung Tuấn hay không? Cung Tuấn mà anh biết sẽ không nói với anh những câu như vậy.
Trương Triết Hạn lại quen với việc nghe theo lời của Cung Tuấn cũng không phản đối mà thuận thế ngủ mất, đây có lẽ là lần đầu trong cuộc đời anh có thể ngủ một cách an ổn đến như vậy.
Gia đình anh không hạnh phúc, cha anh là một tên vũ phu, chỉ cần uống rượu liền đánh đập mẹ và anh. Mỗi đêm anh không dám ngủ sâu cứ sợ ông về không kịp trốn sẽ bị đánh chết, có lần anh bị bệnh mà ngủ mê man nên đã bị ông đánh đến rạn xương tay phải nằm viện rất lâu, mỗi khi đông đến tay anh đều rất nhức, mẹ anh cũng vì không chịu nổi nên đã bỏ nhà ra đi lúc anh đi học chỉ để lại lời nhắn 'xin lỗi'. Đến lớn hơn anh cũng không dám ngủ, mỗi lúc ông về anh sẽ nhanh nhẹn mà nhảy khỏi cửa sổ trốn đến sáng lại về chuẩn bị đi học.
Cho đến khi anh rời khỏi nhà đến bây giờ nổi ám ảnh đó vẫn chưa vơi, anh rất khó để vào giấc ngủ, nhưng lời nói của Cung Tuấn cứ như ám thị vậy, vậy mà vì một câu nói đơn gian anh lại nhẹ nhàng mà yên giấc.
Trương Triết Hạn thức dậy thì đã hơn 10h Cung Tuấn thấy anh thức thì cười đến vô hại "Anh tỉnh rồi, anh ngủ ngon quá em không nở gọi anh dậy, đi chúng ta ra ăn cơm thôi"
Cung Tuấn kéo anh ngồi dậy cùng nhau ra ngoài nhà bếp dùng cơm, món ăn cũng chỉ đơn giản thôi nhưng đã bao lâu rồi anh không được ăn đồ ăn nóng hổi ấm cúng như vậy rồi, đã lâu đến mức anh đã không còn nhớ được nữa.
Trương Triết Hạn ăn được vài đũa thì không nhịn được mà lên tiếng. "Cung Tuấn, thật ra cậu không cần phải làm đến mức như vậy đâu, cậu biết rất rõ tôi chưa từng từ chối cậu bất kì điều gì, chỉ cần nói là được"
Lòng Cung Tuấn vậy mà đau như ai đâm vào một nhát, cậu làm tổn thương anh nhiều đến mức chỉ một chút thiện ý cũng sẽ làm anh nghĩ đến mình muốn trao đổi. Cung Tuấn gật đầu "Được, anh cũng ăn rồi, cũng chịu sự chăm sóc của em rồi, vậy anh không có thể từ chối yêu cầu này của em được nữa"
Lòng Trương Triết Hạn có chút lạnh lẽo nhưng cũng gật đầu "Được, anh sẽ không từ chối"
Cung Tuấn hài lòng gật đầu "vậy được. Mai chúng ta đến bệnh viện chuẩn bị phẫu thuật."
-End phần 4-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com