[Tuấn- Hạn] Cái giá phải trả - phần 5-
Cung Tuấn nhìn thấy Trương Triết Hạn né tránh ánh mắt của mình, không hiểu tại sao anh lại cố chấp với việc này như vậy, cậu đứng dậy đi sang ngồi bên cạnh anh.
"Hạn! Nghe em, em muốn ở bên cạnh anh lâu hơn nữa, không lẽ anh muốn em phải buồn, lo lắng khi thấy anh rời đi sao?"
Trương Triết Hạn nhìn cậu "Cậu thật sự sẽ buồn vì tôi sao?"
Đây chắc có lẽ là câu nghi ngờ đầu tiên Trương Triết Hạn hỏi Cung Tuấn, trước giờ không cần biết lòng anh tin hay không nhưng chỉ cần Cung Tuấn anh sẽ tự thôi miên mình lời đó là thật lòng, nhưng nay anh nhìn cậu, anh nhìn vào mắt cậu như muốn tìm ra manh mối gì đó.
Cung Tuấn nhớ lại cảnh anh chết trước mắt mình mà sợ hãi, cậu không muốn điều đó lại xảy ra một lần nào nữa, cậu nắm lấy bàn tay anh "Thật, từng câu từng chữ em nói với anh đều là thật tâm, em không lừa anh, lần này chỉ cần điều trị thành công em sẽ không để anh cô đơn nữa, em sẽ chăm sóc cho anh, bảo vệ anh. Sẽ là một bạn đời tốt"
Trương Triết Hạn vậy mà cười một tiếng, nụ cười này không mang chút vui vẻ gì, "Chắc đây là lời đề nghị đầu tiên tôi phải từ chối cậu, tôi có việc chưa giải quyết xong, cho đến lúc đó tôi không thể nằm yên được"
Cung Tuấn không ngờ cũng có một ngày nhận lại lời từ chối từ anh, Cung Tuấn nắm hai vai của anh "Hạn! Chuyện này quan trọng hơn cả tính mạng của anh hay sao? Hả?"
Trương Triết Hạn không né tránh ánh mắt của Cung Tuấn gật đầu "Đúng, cậu không cần khuyên tôi, có lẽ cậu chưa từng để ý nhưng khi tôi đã quyết tâm làm gì thì sẽ kiên trì đến hơi thở cuối cùng, cũng giống như việc tôi thích cậu, dù chuyện gì xảy ra cậu vẫn mãi là người không thể thay thế được"
Nói rồi Trương Triết Hạn nở một nụ cười dịu dàng rồi mới tiếp tục dùng bữa. Cung Tuấn vậy mà bị anh làm cho cứng miệng, anh nói đúng cậu không hiểu gì về anh cả, anh thích gì? Anh muốn làm gì? Bạn anh là ai? Không biết, cậu không biết gì cả, kể cả anh từ đâu đến cậu cũng không biết.
Ăn uống xong, Trương Triết Hạn cứ vậy mà dọn dẹp phần của mình vào trong rửa bát, anh trực tiếp xem Cung Tuấn là không khí. Tình cảm của anh cũng thật kì lạ, ánh mắt của anh luôn hướng về cậu, muốn tiếp cận cậu nhưng khi ở bên cạnh cậu anh lại luôn giữ một khoảng cách nhất định, anh không nhiệt tình, không níu kéo chỉ ở bên cạnh là đủ.
Nếu là trước kia Cung Tuấn đã rời khỏi tầm mắt của anh nhưng bây giờ thì khác, cậu quan sát nhất cử nhất động của anh, thật ra anh sống rất sạch sẽ ngăn nắp, anh ngủ không bao giờ sâu, chỉ cần nghe thấy tiếng động dù rất nhỏ cũng sẽ giật mình tỉnh giấc, anh rất lười nấu ăn nên cứ đói đều muốn gọi bên ngoài không thì sẽ ăn mì gói. Anh không bao giờ ngủ trong phòng mình cũng không để cậu vào phòng mình, anh ngủ ở ngoài sofa, mỗi ngày sẽ về phòng tắm rồi ở trong đó làm gì đó một lúc thì ra ngoài, cậu cũng rất khó hiểu.
Một tuần trôi qua như một tuần hoàn vô tận, Trương Triết Hạn không sai biệt là mấy lặp đi lặp lại những hành động như nhau.
"Hạn, hay anh vào ngủ cùng em đi, anh ngủ sofa như vậy không tốt cho cơ thể anh đâu" đến ngày hôm nay Cung Tuấn cũng không chịu được cảnh bị xem là không khí nữa lên tiếng.
"Không cần đâu, tôi quen rồi" Trương Triết Hạn vừa vuốt ghế sofa vừa lên tiếng, Cung Tuấn cuối cùng cũng bị chọc giận, cậu trực tiếp bước qua bế anh lên, cậu thật sự rất bất ngờ, anh sao lại nhẹ như vậy? Mỗi ngày anh ăn uống rất điều độ, thể dục thể thao không thiếu gì cả, chỉ là tuần nay anh được nghỉ phép do vừa rồi ngất xỉu tại cơ quan mà thôi.
"Cậu làm gì vậy?" theo quáng tính Trương Triết Hạn ôm lấy cổ Cung Tuấn giật mình hỏi.
Cung Tuấn bế anh lên giường của mình gói anh lại vào chăn rồi ra ngoài tắt đèn mới quay lại, thấy anh ngồi dậy cậu kéo anh lại nhét vào chăn rồi trực tiếp ôm lấy không cho anh cọ quậy.
"Anh ở yên đây mà ngủ, anh bơ em cả một tuần rồi đó"
"Cậu bơ tôi mấy năm rồi đó"
Cung Tuấn cứng họng, anh của cậu sao lại đanh đá thế này.
"Em không biết, em nói sẽ bù đắp cho anh, nên em sẽ không bơ anh nữa, ngoan, ngủ đi, em canh cho anh"
"Ngủ trong phòng thật sự tôi không thể ngủ được" Trương Triết Hạn vậy mà quay đầu sang cậu, mắt lại không nhìn cậu mà rủ xuống nói.
"Tại sao?" Cung Tuấn thắc mắc.
"Nơi này quá bí bách, không có chỗ để chạy trốn, nó làm tôi bất an" Trương Triết Hạn thành thành thật thật trả lời.
"Sao lại phải chạy trốn, em ở đây anh không phải đi đâu cả, ngủ đi, em ôm anh ngủ"
Trương Triết Hạn không nói gì nữa bao gan một lần vươn tay ôm lấy eo Cung Tuấn mà nhắm mắt, mặc kệ là thật hay ảo cảnh, chỉ cần một lần thôi cũng được, tham lam mac hưởng thụ một lần cũng được.
Nửa đêm Cung Tuấn cảm thấy người trong lòng khẽ rung lên, anh ôm cậu rất chặt như muốn chui vào người cậu, đầu màu nhíu lại nhưng lại không phát ra một thanh âm nào.
Trương Triết Hạn gặp phải ác mộng, anh thấy mình đang ngủ trong phòng, đột nhiên ba anh về tông mạnh cửa phòng túm lấy tóc anh mà đánh, anh cố nhìn xung quanh tìm đường chạy trốn nhưng bốn bức tường tối đen cao vút không có lấy một chỗ thoát thân, anh muốn xông ra cửa nhưng lại bị tóm lại, ông ấy đánh đấm bằng tay không chưa đã thì rút thắt lưng ra mà quất vào anh, cơ thể đau đớn nhưng lại không dám phát ra tiếng, chỉ cần lên tiếng hoặc khóc ông ấy sẽ hưng phấn mà đánh mạnh hơn. Tiểu Trương Triết Hạn chỉ biết ôm lấy đầu chịu đau đớn lòng thầm cầu xin ai đó đến cứu mình, nhưng không một ai cả, không ai đến cả.
"Hạn... Anh bị sao vậy? Hạn anh tỉnh dậy đi" Cung Tuấn thấy anh cành lúc càng thu mình lại, cậu ôm lấy anh tựa hoàng toàn vào người mình mà gọi anh.
Tiểu Trương Triết Hạn trong mơ vậy mà nghe thấy tiếng gọi ấy, anh vô thức mà mở miệng cầu cứu "Tuấn, cứu anh"
Trương Triết Hạn mạnh mẽ mà cậu biết vậy mà bây giờ lại cầu cứu cậu, tim cậu đau nhói, Hạn của cậu rốt cuộc đã phải chịu những gì? Tại sao nổi ám ảnh lại lớn đến như vậy? Thật sự cậu có thể cứu được anh không?
Cung Tuấn hôn lên đỉnh đầu Trương Triết Hạn "Hạn, em đây, em đến cứu anh đây, đừng sợ em sẽ khiến những người làm anh đau khổ phải trả giá, đừng sợ có em đây"
Như tìm thấy được ánh sáng, ba của anh cũng biến mất, cánh cửa phòng tâm tối vậy mà mở ra ánh sáng bên ngoài làm tiểu Trương Triết Hạn chói mắt, anh không suy nghĩ nhiều lập tức chạy về hướng ánh sáng đó, bên ngoài Cung Tuấn đang đứng đó vươn hai tay về phía anh, anh không nghĩ nhiều lập tức nhào vào lòng cậu tìm nơi an toàn.
Tình trạng của Trương Triết Hạn cũng cải thiện hơn, đầu mày đã không còn nhíu chặt, anh thả lỏng cơ thể mà ôm lấy cậu không buông.
Xem ra cậu phải đi tìm Bạch Lộc một chuyến, có lẽ Bạch Lộc sẽ biết được tình trạng của anh.
Ngày hôm sau sau khi anh thúc dậy thấy mình đang ôm Cung Tuấn thì mặt ửng đỏ lên, lập tức rời khỏi vòng tay của cậu làm ra vẻ không liên quan gì đến mình mà chạy đi mất, Cung Tuấn cũng vừa mới dậy nhìn thấy dán vẻ đó của anh thì không khỏi tỉnh giấc, anh của cậu sao lại đáng yêu đến vậy chứ.
Hôm nay Trương Triết Hạn nhất định đòi đi làm lại, đội trưởng sau cái việc Trương Triết Hạn theo đuổi Cung Tuấn bị đồn thổi thành kẻ cuồng theo đuổi thì đã bị đội trưởng gián xuống làm trong văn phòng, ngày ngày chỉ kiểm tra giấy tờ, chực chờ điện thoại, tuy vẫn ra tập huấn nhưng lại ít khi được điều đi trợ giúp.
Cung Tuấn vẫn chưa biết hậu quả của mình nên thôi để anh đi làm, còn mình cũng đến đội.
Cung Tuấn đến mọi người ai cũng hoan nghênh, đội trưởng Hoàng cũng nói qua về tiến triển vụ án cho Cung Tuấn nghe.
Cung Tuấn và Hoàng Hựu Minh là bộ đôi đi cùng nhau từ hồi còn tập luyện dưới ghế nhà trường, cả hai thân thiết như anh em trong nhà, giờ nghỉ trưa cả hai ra một quán ăn gần trụ sở vừa ăn cơm vừa tám chuyện.
"Vài hôm trước tôi có qua thăm cậu nhưng lại không thấy cậu đâu, rốt cuộc là đi đâu mà đến điện thoại cũng không liên lạc được vậy?"
Cung Tuấn cười cười "Em sang ở nhà cảu Trương Triết Hạn, nhà em đang rao bán, em sẽ tìm một nhà gần với chỗ làm của hai đứa mà mua, tương lai nếu có thể dọn qua đó sẽ tiện đường cho cả hai đi làm."
"Trương Triết Hạn? Không phải Triệu Mẫn à?" Hoàng Hựu Minh sợ mình nghe nhằm hỏi lại.
Cung Tuấn bày ra vẻ mặt chán ghét khi nghe đến cái tên Triệu Mẫn kia "Không, em ở cùng với anh Hạn, em suy nghĩ kĩ rồi, qua lần thập tử nhất sinh này em mới nhận ra Trương Triết Hạn mới là người em nên dành tình cảm chứ không phải Triệu Mẫn "
Hoàng Hựu Minh nhìn cậu như muốn xác nhận xem cậu là đang đùa mình hay không, khi xác định cậu thật sự là đang nghiêm túc Hoàng Hựu Minh mới thở dài một tiếng "Cậu nghĩ Trương Triết Hạn sẽ tha thứ cho những gì cậu gây ra với cậu ấy sao? Cậu nhớ lại đi, khi cậu ta tỏ tình với cậu cậu đã làm gì? Trong thời gian cậu ân ái với Triệu Mẫn cậu đã làm gì? Cậu đã lợi dụng cậu ta những gì? Thật sự nếu tôi là Trương Triết Hạn tôi sẽ trả thù cậu, kiến cậu sống không bằng chết"
Cung Tuấn bị những lời này của Hoàng Hựu Minh làm cho thức tỉnh, anh thật sự đã thương cậu đến mức nào mà có thể vì một kẻ như cậu chịu tìm đường chết.
"Em thật sự quá tệ với anh ấy, giờ cho dù anh ấy có hận em thế nào, lạnh nhạt với em hay thậm chí chán ghét em, em cũng sẽ giữ nguyên quyết định bảo vệ anh ấy đến hơi thở cuối cùng của mình"
-End phàn 5-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com