[Tuấn - Hạn] Cái giá phải trả -phần 6-
Hoàng Hựu Minh thấy Cung Tuấn nghiêm túc như vậy cũng mừng thầm thay cho Trương Triết Hạn "Nghe cậu nói như vậy tôi cũng thấy tốt cho cậu, khách quan mà nói Trương Triết Hạn thật sự rất xứng đáng có được tình yêu, cậu ta tuy trầm ổn nhưng lại có trái tim rất ấm áp, cậu ta lạnh lùng với người khác nhưng lại dịu dàng yêu thương với cậu, đến kẻ ngoài cuộc như bọn tôi còn thấy được sự âm thầm hi sinh của cậu ấy, phải nói thế nào nhĩ không cần hồi đáp chỉ cần đối phương thấy hạnh phúc là đủ, cậu có thể tìm đâu ra người thứ 2 như vậy đây?"
Cung Tuấn cũng thấy tán thành, anh của cậu thật sự là kiểu người như vậy nhưng khi chết đi sống lại một lần cậu mới có thể nhận ra được điều đó.
Hai người đang nói chuyện tán gẫu thêm vài câu thì Triệu Mẫn không biết từ đâu vui vẻ chạy đến, trên mặt lại có chút hờn dỗi mà ngồi xuống cạnh cậu.
"Tuấn, anh đi đâu mấy ngày nay vậy làm em lo muốn chết, điện thoại anh cũng không nghe"
Hoàng Hựu Minh giả vờ mình không nghe không thấy mà lấy điện thoại ra nghịch, thật ra anh không thích Triệu Mẫn cho lắm, cô ấy chỉ dịu dàng hiểu chuyện trước mặt Cung Tuấn mà thôi, sau lưng ỷ Cung Tuấn chống lưng bắt nạt rất nhiều người mà chắc người thê thảm nhất chắc là Trương Triết Hạn, anh ấy từ một lính cứu hỏa xuất sắc nay bị mấy lời nói của cô ta mà giờ chỉ là một tên sai vặt trong đội đủ thấy thủ đoạn cô ta rất đáng sợ.
Cung Tuấn vậy mà cảm thấy chán ghét, nếu là lúc trước cậu sẽ dỗ dành yêu thương nhưng bây giờ khi động chạm vào cô cậu lại nghĩ đến chuyện không vui, vô thức mà xa lánh. Nhưng cậu là người che giấu cảm xúc rất tốt, cậu gần như lập tức nặng ra một nụ cười an ủi.
"Anh có việc phải giải quyết nên không tiện nghe điện thoại, sao em lại ở đây?"
Triệu Mẫn không biết có tin hay không ngồi xuống cạnh Cung Tuấn tựa đầu vào vai cậu "Vậy mà em tưởng anh lại xảy ra chuyện làm em lo muốn chết, anh không sao là tốt rồi, người ta nhớ anh nên đến đây thử vận may, đúng là chúng ta có duyên thật"
Cung Tuấn cười khẩy trong lòng "Đúng là rất có duyên, có lẽ là duyên kiếp trước" tiếc là nghiệp duyên, Cung Tuấn nuốt đi mấy chữ sau, Triệu Mẫn nghe thấy vậy rất vui vẻ cười đến híp cả mắt.
Hoàng Hựu Minh nãy giờ chỉ ăn không nói, anh chán ghét nhìn ra bên ngoài thù bất ngờ mà giật mình, Trương Triết Hạn vậy mà không biết đứng bên ngoài quán từ lúc nào, ánh mắt chưa từng lây chuyển nhìn về hướng Cung Tuấn và Triệu Mẫn, trên tay anh còn cầm một túi nhỏ.
"Tuấn" Hoàng Hựu Minh gọi, lúc này Cung Tuấn mới nhìn theo ánh mắt của Hoàng Hựu Minh, khi thấy anh đang cười khổ một cái nhìn mình rồi xoay lưng đi, tim cậu bộp một tiếng, cậu muốn đứng dậy níu kéo anh lại giải thích với anh mọi việc nhưng cậu lúc này không thể làm phật lòng Triệu Mẫn được, cậu vẫn chưa biết kẻ nội gián là ai. Hạn, để anh chịu uất ức rồi.
Về phía Triệu Mẫn khi thấy Trương Triết Hạn rời đi mà Cung Tuấn không màng đến thì vui vẻ trong lòng, cô nghe tin Cung Tuấn đã đến ở cùng Trương Triết Hạn, sợ rằng anh ta sẽ nói gì đó sau lưng cô nên đã cố tình chờ thời điểm mà tiếp cạnh Cung Tuấn, với đà này Cung Tuấn lại là có trò mới để chơi đùa Trương Triết Hạn rồi, cô cũng thật rất mong chờ a~.
Khó khăn lắm mới đuổi được Triệu Mẫn về, cả hai quay về đội, Hoàng Hựu Minh ra vẻ rất khó chịu nhưng lại không nói, Cung Tuấn nhìn ra được vỗ vai anh ta.
"Em có nỗi khổ của mình, có lẽ anh sẽ không tin nhưng những gì em nói với anh ở quán là sự thật."
Hoàng Hựu Minh không giống Trương Triết Hạn mù quáng tin Cung Tuấn vô điều kiện, anh ậm ừ rồi bảo cậu tự biết chừng mực mới đi vào phòng làm việc của mình.
Cung Tuấn cũng thấy thật khó tin, ai lại đi tin được người nói một đằng làm một nẻo như cậu chứ. Cậu thở dài rồi cũng vào theo.
Tối đó khi cậu về nhà Trương Triết Hạn cũng vẫn chưa về, cậu xoắn tay áo lên chuẩn bị nấu cơm cho anh thì có điện thoại đến, Cung Tuấn đeo tai nghe, vừa thái rau vừa nghe máy.
"Alo, ai vậy?"
"À là tôi, Bạch Lộc đây, tôi nghe nói anh qua ở cùng với Trương Triết Hạn à? Sao anh dám hả? Người của tôi mà"
Xem ra Bạch Lộc đã ngà ngà say thì phải, bên ngoài cậu còn nghe tiếng một ai đó bảo cô đừng làm loạn nữa, Cung Tuấn vậy mà mỉm cười, cái cô gái này miệng lúc nào cũng bảo Trương Triết Hạn là người của mình, nhưng cô cũng giống anh, luôn muốn điều tốt đẹp nhất cho đối phương.
"Tôi sẽ chăm sóc anh Hạn thật tốt, cô yên tâm đi, tôi không làm khổ anh ấy nữa đâu"
"Có quỷ mới tin anh, tôi ghét anh"
Mắng xong cô cúp máy, ôm lấy anh chàng bên cạnh mà gào khóc "Huhuhu Khải, tôi lại thất tình rồi, sao Hạn lại không có mắt như vậy, tôi thương anh ấy như vậy anh ấy không thấy, tên ngốc kia làm thương tổn anh ấy anh ấy lại yêu, huhuhu nếu lúc đó người đó là tôi liệu bây giờ có phải tốt hơn không"
Chang trai tên Hứa Khải cũng rất bất lực, vỗ vỗ lưng cô đầy bất lực, lòng thầm thở dài 'còn cô sao lại không thấy được kẻ này cơ chứ, tôi cũng đã theo đuổi cô từng ấy năm rồi sao cô cũng không nhận ra tôi?'
Bên này Cung Tuấn cũng đã nấu xong cơm tối, nhìn đồng hồ đã hơn 8h rồi, cậu lấy điện thoại gọi cho anh.
Rất nhanh anh đã bắt máy giọng vẫn lãnh đạm như vậy "Alo, có chuyện gì sao?"
Trương Triết Hạn luôn là vậy, câu đầu tiên khi nghe điện thoại của cậu luôn là câu hỏi thăm cậu như thế nào, sự quan tâm đó chưa từng thay đổi, cho du lúc trưa đã nhìn thấy tất cả nhưng anh vẫn vậy, chưa từng lung lay ý tin tưởng cậu.
"Khi nào anh về?"
Trương Triết Hạn như suy nghĩ một chút nói "cậu không muốn tôi về sao?"
Cung Tuấn gần như ngay lập tức phản bác "không, em muốn anh về sớm"
Trương Triết Hạn cong lên khóe môi tự gật đầu cho mình xem "Được"
Nói rồi anh cúp máy, Cung Tuấn vẫn còn đang mơ hồ, không hiểu anh vừa nói gì, đột nhiên kí ức lại ùa về, cậu nhớ ra có một lần, cậu bị cảm nhẹ nên ở nhà, Trương Triết Hạn nghe tin đã chạy đến chăm sóc cậu, đến khi mơ hồ tỉnh dậy thì lại biến thành Triệu Mẫn, lúc đó nghe lời mật ngọt của Triệu Mẫn cô ta nói Trương Triết Hạn đến đuổi cô ta ở cửa không cho cô ta đến gần chăm sóc cậu, cậu vậy mà tin là sự thật bỏ qua tất cả nhưng sự chăm sóc tận tình của anh, phá lệ mà gọi cho anh, lúc đó anh cũng nhàn nhạt như vậy hỏi cậu đã khỏe chưa nhưng lời đáp lại là, anh đừng có vát mặt đến đây nữa.
Khi đó chỉ muốn lấy lòng cô mà cậu đã dùng lời cay độc với anh, nhưng sau hôm đó khi gặp lại thấy cậu đã khỏe anh lại chỉ thốt ra một câu "khỏe là tốt rồi".
Cậu tự tát cho mình một bạt tay, cú tát mạnh đến mức một bên má ửng đó, cậu thật là tên khốn nạn mà.
Trương Triết Hạn vậy mà đã về, anh bước vào nhìn thấy cậu đang đứng thừ người nhìn mình, nhưng sự chú ý của anh không phải sự khác thường của Cung Tuấn mà là bên má ửng đỏ của cậu. Anh đi đến vươn tay muốn sờ lên má cậu nhưng khi nhớ ra lại thu tay về lo lắng cau mày hỏi.
"Là ai làm? Có đau không?"
Cung Tuấn túm lấy cổ tay anh kéo anh vào lòng, tay đặt sau đầu anh xoa nhẹ mái tóc mềm mại, Trương Triết Hạn không đẩy ra chỉ là không ôm lại chờ cậu trả lời.
"Hạn, em xin lỗi anh, em xin lỗi vì những lời nói khốn nạn của mình trong quá khứ, cùng xin lỗi anh chuyện lúc trưa, em thật sự có nổi khổ nên mới không đuổi theo anh, anh tin em có được không?"
"Tôi chưa bao giờ trách cậu, cũng chưa từng nghi ngờ cậu, đừng để trong lòng"
Nghe nhưng lời đó lòng cậu càng đau hơn, sao anh lại hiểu chuyện như vậy kia chứ, hay là tại cậu đã mày dũa ra sự chai lì cảm xúc này.
Trương Triết Hạn vậy mà vươn tay ôm lấy cậu nhẹ giọng nói "Tôi chỉ cần như vậy là đủ, dù một ngày, một giờ, một phút hay thậm chí chỉ một giây thôi, chỉ cần cậu còn nhìn về hướng của tôi, tôi sẽ không rời đi. Có lẽ cậu chưa từng nhận ra nhưng cậu quan trọng hơn cả tín mạng của bản thân tôi, chỉ cần cậu hạnh phúc, cho dù tôi có trở thành ma cũng sẽ hạnh phúc, cậu đừng tự trách, cũng đừng quá xem trọng tôi, để đến khi cậu rời đi tôi sẽ không quá đau đớn"
Cung Tuấn càng nghe càng không chịu được, cậu hôn lấy môi anh như khóa lại những lời anh muốn nói, cậu nhận ra rồi, sống một kiếp mù quáng cậu đã nhận ra, những lời anh nói đều là thật, mạng của cậu quan trọng hơn mạng của anh, anh có thể chết nhưng lại không muốn để cậu bị tổn thương dù chỉ một chút, anh có thể bị lời nói của cậu lăng mạ nhưng chưa từng rời đi trong lúc cậu cần, anh có thể nhường sự yêu thương của cậu cho người khác miễn là cậu vui vẻ, cậu nhận ra chứ, chỉ là lần này cậu đã nhận ra sớm hơn, cậu sẽ không để bi kịch đó diễn ra một lần nào nữa.
Sau một nụ hôn sâu, Trương Triết Hạn lần đầu bày ra vẻ mặt hoang mang mà nhìn cậu, Cung Tuấn lại hôn lên trán anh.
"Hạn, chúng ta hẹn hò đi, anh có quyền ghen, có quyền quản lí em, cũng có quyền trách cứ em, muốn muốn cho anh thấy, em là thật sự muốn bên anh đến cuối đời, chứ không phải vì muốn lợi dụng anh một cái gì đó, chỉ cần anh đồng ý, em sẽ để cho đồng nghiệp biết đến anh"
Trương Triết Hạn né tránh ánh mắt của Cung Tuấn "Vậy còn Triệu Mẫn, tôi thích cậu nhưng không có nghĩa là sẽ chấp nhận làm kẻ thứ 3"
"Hạn, bọn em chưa từng hẹn họ, em trước là luôn theo đuổi cô ấy, mọi người đều tự bảo bọn em quen nhau nhưng chỉ cả hai biết cô ấy chưa từng chấp nhận tình cảm của em, em cũng chưa từng tỏ tình với cô ấy"
Trương Triết Hạn lúc này nhìn vào mắt Cung Tuấn "Cậu không thấy kinh tởm sao? Một người con trai lại yêu đương với một thằng con trai, nếu chuyện này lộ ra, cậu sẽ mất hết danh dự, cũng sẽ không ai tôn trọng cậu nữa..."
"Hạn, em.không quan tâm đến miệng lưỡi thiên hạ, em chỉ cần người em yêu ở bên cạnh mình an ổn mà sống là được, anh...làm ơn hãy tin em, anh phải sống, phải để em bù đắp lại cho anh"
Trương Triết Hạn vậy mà lại do dự, anh biết nếu mình phẫu thuật cơ hội sống cũng rất thấp, ca phẫu thuật vô cùng nguy hiểm chỉ có 2/10% thành công, anh lại không muốn mạo hiểm mà bỏ rơi Cung Tuấn, nhưng nếu anh không phẫu thuật thì anh sẽ không sống nổi đến 1 năm.
Cung Tuấn thấy anh do dư thì lại bất ngờ quỳ xuống, túm lấy bàn tay anh "Hạn, anh làm gì em cũng được, nhưng em xin anh đừng rời xa em, em thật sự không thể đánh mất anh một lần nữa"
Hành động này của Cung Tuấn thật sự làm Trương Triết Hạn rất bất ngờ, anh lập tức kéo cậu đứng dậy "Cậu bị điên à? Đầu gối nam nhi sao có thể nói quỳ là quỳ. Tôi không phải không muốn ở cạnh cậu lâu hơn nhưng ca phẫu thuật này quá nguy hiểm, tôi không muốn đánh đổi những ngày còn lại ở bên cậu"
Cung Tuấn ôm lấy anh "Không sao cả, nếu anh không qua khỏi em sẽ theo anh"
-End phần 6-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com