Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Một lúc sau tôi giật mình tỉnh dậy

- Ca...Can...Can!!!

Tôi chạy khắp phòng tìm Can, thằng bé không có ở trong phòng...tôi lúc này trở nên vô cùng hoảng loạn, vớ lấy điện thoại gọi cho Porsche...

- Por..Porsche...Can...Can..thằng bé...thằng bé mất tích rồi...mày...mày...

Tôi chưa kịp nói xong thì đầu dây bên kia bỗng cúp máy

*Ting ting!*

Tôi nhận được một tin nhắn

/ "Nếu muốn con trai mày an toàn thì đến địa chỉ này đối chất với tao" /

Tôi cố gọi cho số vừa gửi tin nhắn cho tôi nhưng không ai nghe máy

Tôi đánh liều chạy ra khỏi khách sạn, bắt xe đi đến địa chỉ mà tên lạ mặt kia gửi

Ngồi trong xe, tôi thấp thỏm lo sợ đến độ cơ thể cứ thế mà run lên bần bật, trong lòng thầm cầu nguyện Can không sao, nếu thằng bé có mệnh hệ gì chắc tôi sẽ không bao giờ sống nổi mất

Đi đến địa chỉ tên bắt cóc Can gửi, đó là một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô Bangkok

Tôi bình tĩnh đi vào trong, cả một nhà kho rộng lớn, tôi phải tìm rất lâu mới có thể thấy Can đang trói trên một cái ghế ở giữa nhà kho

Tôi không suy nghĩ nhiều, định chạy lại cứu thằng bé thì một giọng nói vang lên

- Nào nào...bình tĩnh tý chứ chàng trai phượng hoàng của tôi ơi...

Tôi giật mình quay người lại nhìn, một tên mặc đồ đen, từ đầu đến chân hắn đều bị bịt kín, tay cầm khẩu súng chĩa vào người tôi

Tôi dơ hai tay lên, khẽ lùi người về phía sau

Tên đó đi về cái ghế bên cạnh chỗ Can đang bị trói, thản nhiên ngồi vào

- Mày là ai?

Tôi bình tĩnh hỏi, hắn ta lộ hai con mắt nhìn tôi, lớn tiếng cười, sau đó bỏ mũ và khẩu trang ra

- Mày là...Nick?

Hắn ta có khuôn mặt giống y hệt Nick, tôi hoảng sợ lùi ra đằng sau, hắn ta nhìn tôi mỉm cười

- Nào...khuôn mặt này của tao có khiến mày ra nghĩ là ai không?

- Nic...Nick...cậu...

- Hahaha!!! Nick? Oh? Tao tưởng mày quên mất cái tên này rồi chứ?

- Tại sao cậu lại ở đây? Cậu...

Cơ thể tôi sợ hãi mà run rẩy lên, hắn ta đứng dậy tiến đến ngồi xổm người trước mặt tôi

- Khuôn mặt này quen nhỉ? Nhưng tao không phải Nick...tao là anh trai nó...

Tôi ngớ người, bỗng nhớ lại cách đây gần 2 năm trước, khi Nick chuyển đến sống với tôi, cậu ta có kể rằng mình có một người anh trai sinh đôi, cậu ta tên...Mark...

- Mar..Mark...? Cậu...

- Oh? Biết tao sao? Nick kể với mày hả?

Cơ thể tôi run lên bần bật, tay phải tựa xuống nền đất mới có thể ngồi vững...

- Khuôn mặt này...chà...chẳng trách Nick lại muốn đến sống cùng mày...thêm cả thằng Vegas nữa...mày nghĩ tao nên làm gì mày đây? Hay là...làm với con trai mày?

Hắn ta đứng dậy, tay cầm con dao rọc giấy, rút ra rút vào chỉ vào người Can

- Đừ...đừng...xin cậu...tôi xin cậu...đừng làm hại Can...đừng làm hại đến thằng bé...tôi xin cậu...

- Xin?

Hắn ta quay lại đá vào người một một cái rõ đau, tôi cắn răng chịu đựng nhìn Can

- Mày nghĩ mày xin là được sao? Haha, thằng đĩ này!!!

Hắn ta liên tiếp đánh vào người tôi, tôi không kháng cự, cứ chịu đựng mặc cho Mark đánh tôi như thế nào, hắn ta vừa đánh, vừa lăng mạ tôi không ra cáu gì hết

- Xin cậu...xin cậu tha cho Can...thằng bé...thằng bé còn nhỏ tuổi...tôi không muốn thằng...thằng bé chịu đau...

- Nếu như tao tha cho mày hay con trai mày thì em tao phải làm sao đây? Hả?

Mark vừa đánh, vừa hét vào mặt tôi, cảm giác tội lỗi cứ thế mà đến, đúng vậy, vì tôi mà Nop chết, Nick cũng vì tôi mà bị Vegas , ai cũng vì tôi mà chết cả, tôi không muốn ai chết hết, nhưng...tôi không làm được...

- Tôi...tôi xin lỗi...

- Xin lỗi? Mày tưởng một câu xin lỗi của mày là xong chuyện à? Người chết đó là em trai tao đấy?

Tôi cố gắng chịu đựng, một lúc sau Mark dừng lại, đi đến chỗ Can đứng nhìn tôi nằm trên đất ôm lấy cơ thể trong đau đớn

- Mày hiểu không? Nó chết mà còn bị người xử lý xác, mày thử nghĩ xem một câu xin lỗi của mày là cái thá gì???

Tôi im lặng không dám nói gì hết, Mark dơ súng ra chĩa về phía Can, tôi cố hết sức muốn hét ngăn cản thì Vegas từ đâu xuất hiện

- Người giết em mày là tao...không phải Pete...nếu muốn giết thì giết tao đừng nhắm đến thằng nhóc vô tội đó

- Veg...Vegas...chạy mau...

- Oh? Lâu lắm mới gặp ha Vegas? Bạn cũ với nhau mà sao lại thế này?

Mark điên rồ bật cười chào Vegas

- Đừng nhắm vào Pete, nhắm vào tao là được rồi

- Hồi xưa tao với mày từng chơi rất thân đó Vegas...cái gì mày cũng muốn...cái gì mày cũng nhất...tao luôn nhường cho mày...vậy mà...mày lại giết em tao? Haha, mày thật là...đáng chết mà...

Mark cười muốn điên dại, chĩa súng về hướng Vegas bắn một phát vào tay trái anh ấy

Vegas không hề trách phát súng đó, anh ta trực tiếp tiếp nhận nó, máu bắt đầu chảy ra, tôi hốt hoảng gọi Vegas...

- Vegas!!!!

- Anh không sao...em không sao chứ Pete?

Tôi lắc đầu, cố kìm nén để bản thân không khóc

- Pa Pete...cứu con...

Giọng Can yếu ớt vang lên, tôi cố gắng ngượng dậy, cầu xin Mark

- Mark...tôi xin cậu...lỗi là lỗi của tôi...không liên quan đến Can...cậu để thằng bé với Vegas đi đi...còn tôi...cậu muốn làm gì cũng được...tôi xin cậu...

Giọng tôi nghẹn lại, Mark nhìn tôi, ánh mắt cậu đỏ ngầu lên, chĩa súng vào tôi, quát

- Tha cho chúng nó? Vậy lúc em trai tao ở đó...mày có xin tha cho nó không? Hả? Mày trơ mắt nhìn nó bị thằng khốn chó chết Vegas này bắn chết!!! Mày...chúng mày đều đáng chết như nó!!!

- Can vô tội! Thằng bé không có lỗi gì hết! Nó mới có 4 tuổi thôi...nó còn nhỏ...xin cậu...tôi xin cậu đó Mark...xin cậu tha cho thằng bé...

- Mark! Người giết em trai mày là tao!!! Chuyện này không liên quan đến Pete...càng không liên quan đó đến thằng nhóc đó...muốn nhắm thì nhắm vào tao...đừng động đến họ...tao xin mày!!!

Vegas hét lên, Mark nhìn chúng tôi cười cười như dại

*Pằng!*

Hắn ta không nói nhiều bắn thẳng vào tay tôi, tôi không kịp tránh nên dính đạn

- Pete!!!!

- Tôi không sao...

Tôi cố ngượng người nhìn Can, thằng bé ngồi trên ghế run rẩy sợ hãi nhìn tôi

- Coi bộ...mày quý thằng nhóc này lắm chứ gì?

Mark dơ súng chĩa về phía Can, tôi hoảng loạn hét lên

- Cậu...cậu tính làm gì? Đừng...tôi xin cậu...đừng làm hại thằng bé...bắn tôi đi...cậu giết tôi cũng được xin đừng làm hại nó mà...

Nước mắt tôi không tự chủ mà rơi xuống, tôi quỳ xuống đất cầu xin Mark, hắn ta nhìn tôi, ánh mặt lộ chút vẻ quỷ dị

- Mày cướp đi em trai yêu quý của tao...vậy nên...

*Pằng!!!*

- Ây Mark!!!!!!!

- CAN!!!!!!!!!!!!!!

Vegas liều mạng chạy đến cản Mark lại nhưng không kịp, hắn ta bắn một phát đạn vào người Can, tôi chạy thục mạng sang cởi trói ra, ôm lấy thằng bé vào lòng

- Can...Can...con...con...không sao...không sao hết...papa đây rồi...

- Pa Pete...con...con đau quá...

Can khóc ré lên, tôi hoảng loạn ôm lấy thân thể bé bỏng ấy vào lòng khóc

- Không sao..không sao hết...có pa đây...pa đang ở đây rồi...Can của pa sẽ không sao hết...

- Pa ơi...con đau lắm...con sắp chết hả pa?

- Kh...không...Can của pa không chết...Can phải sống khỏe mạnh để chơi với pa chứ...không...pa không cho con không đi đâu hết...

Máu của Can chảy càng lúc càng nhiều, thẫm đẫm chiếc áo phông trắng dính toàn bụi bẩn của tôi

- Pa Pete ơi...con xin lỗi...là do con hư...

- Không...con không hư...tại pa hại con...sẽ không sao hết...chúng ta sẽ không sao hết...

- Vậy...là...con phải đi trước pa Pete rồi...pa Pete...ngủ ngon...

Tay Can dần buông lỏng xuống, tôi bất lực ôm lấy cơ thể thằng bé hét lớn lên

- Haha...ha...

Mark bị Vegas đánh nằm trên nền đất cười, hắn ta cười trên sự đau khổ của tôi

- Thằng chó này!!!

Vegas liên tục đấm vào mặt Mark, hai người họ vật nhau xuống đất đánh

Một lúc sau, Mark không động đậy gì nữa, Vegas vội chạy đến chỗ tôi

- Em...

- Vegas...gọi xe cấp cứu...gọi xe cấp cứu nhanh! Mang thằng bé đến bệnh viên nhanh!!! Anh gọi xe cứu nhanh lên cho em!!!!! Vegas...em xin anh...

- Porsche sắp đến rồi...chút nữa thôi...một chút nữa...

Vegas ôm lấy tôi, tôi núp vào lồng ngực Vegas khóc

- Chết đi...!!!

*Pằng! Pằng!!! Pằng!!! Pằng!!!!*

Mark cố gượng sức cầm súng lên, Vegas ôm lấy tôi chắn đạn, ngay khoảng khắc Vegas ngã xuống người tôi, tim tôi như ngừng đập một nhịp, chết lặng nhìn Vegas và Can đang nằm trong vòng tay tôi

- Pe...Pete...anh xin lỗi...có lẽ...cả cuộc đời này...anh không thể nào...bù đắ...đắp lại cho em được nữa rồi...cho...cho nên...ANH YÊU EM...PETE CỦA ANH...

- Kh...không Vegas...mở mắt ra...em chưa nói chuyện đành hoàng với anh mà...Vegas...mở mắt ra...em cũng muốn nói em vẫn yêu anh mà...em vẫn còn yêu anh mà Vegas...MỞ MẮT RA VEGAS!!!!!!!!!!!!

- Pete!!! Tránh ra!!!

Kinn ở đằng sau hét lớn, bắn hạ Mark

- Pete...mày...mày không sao chứ?

- Mang họ...mang họ đến bệnh viện...đến bệnh viện nhanh lên Porsche! Nhanh lên!!!

Tôi bất lực hét lên, Porsche giúp tôi bế Can, tôi ôm lấy Vegas, chúng tôi nhanh chóng được đưa đến bệnh viện

Nhưng...không kịp nữa rồi...

Cả Can và Vegas...họ đều chết rồi...

Tôi đau khổ ngồi xuống sàn, chân tay không còn một chút sức lực nào hết, nước mắt chảy ra không thể bào cản lại được

Porsche ôm chặt lấy cơ thể đang bị thương của tôi im lặng không nói gì

Tôi cứ thế tuyệt vọng mà khóc, cuộc đời tôi gặp không biết bao nhiêu sự đau khổ rồi, bây giờ ông trời còn cướp đi hai con người mà tôi yêu thương nhất...tôi nợ họ cả cuộc đời này...tôi nợ họ tất cả...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com