Chap 36
Từ đầu Lưu Trường Võ luôn chú ý tới người đó, nhưng vừa mới chớp mắt đã không thấy người đâu.
Chiến trường loạn lạc, khói bụi bay đầy trời, hắn không nhìn thấy gì cả!
Bang_____ mũ sắt rơi xuống.
Nếu Lưu Trường Võ không kịp tránh thì đã bị mũi tên bắn xuyên đầu.
"Dạ Thần Vương!" Lưu Trường Võ gằn từng chữ.
"Không." Âm thanh trầm thấp quen thuộc lọt vào tai hắn.
"Ta là Dạ Thần Vương phi." Tăng Thuấn Hy uy nghiêm tháo xuống mặt nạ bạch kim, y mặc bộ áo giáp này trông không khác gì Tiêu Vũ Lương, không khỏi nhận lầm, y rất cao hứng.
"Ngươi dám phản quốc!"
Tăng Thuấn Hy vung tay "Có gì không dám! Một đám Hoàng thân, kẻ nào cũng muốn lấy mạng của ta, hà tất ta phải bán mạng cho chúng!"
"Ngươi_____"
"Im miệng!" Tăng Thuấn Hy không muốn nghe thêm lời nào từ hắn "Hôm nay ta cũng sẽ lấy mạng chó của ngươi!"
"Được, tới đây!" Lưu Trường Võ gào lên.
Y đã nhất quyết sẽ không lưu tình như những lần trước. Đấu một chọi một, Lưu Trường Võ không có cửa để thắng, vĩnh viễn là kẻ thua cuộc.
"Nên cho ngươi biết một điều." Tăng Thuấn Hy vừa đánh vừa nói "Quân chi viện của ngươi, sớm đã bị quân đội của ta tiêu diệt, không còn một tên!"
Lưu Trường Võ đã từng chứng kiến quân đội do y huấn luyện, chuyên lấy ít địch nhiều, chỉ âm thầm ám toán. Sau khi Tăng Thuấn Hy bị đưa sang Đại Lan quốc cầu hoà, đội quân này cũng đã giải tán, hóa ra là án binh bất động!
"Ta đã cài người vào quân đội của ngươi, chỉ cần bỏ thuốc mê vào thức ăn, một người có thể giết trăm người."
"Ngươi!" Lưu Trường Võ tức muốn hộc máu.
Trong trận chiến không cân sức, người chiến thắng kẻ thua cuộc đã được quyết định. Tăng Thuấn Hy đã không nhân nhượng thứ tình cảm nhất thời của thời thiếu niên nông nổi, y đã tìm được tình yêu chân chính cho bản thân, y có người để bảo vệ. Lý nào sẽ thua!
Sau khi Tăng Thuấn Hy kịch liệt tung kiếm, trong chớp nhoáng đã chém bay thủ cấp của đối phương.
Giây cuối cùng Lưu Trường Võ nhìn thấy là đao kiếm vô tình, người càng vô tâm, trách bản thân không biết nắm bắt...
Quân Thiên Minh trở thành rắn mất đầu, kẻ còn sống muốn sống liền đầu hàng.
Binh lính Đại Lan phất cờ hô to chiến thắng.
Đầu lĩnh tướng Tạng đi đưa tay trước ngực hành lễ , người Tạng bề ngoài hung tợn, nhưng lời nói có chút dễ nghe "Vương Phi còn gì căn dặn, Vương tử Cát Đạt hạ lệnh chúng ta phải nghe ngài sắp xếp."
"Phiền các vị giúp ta đánh thêm trận nữa, hãy thay đổi áo giáp, ngụy trang Thiên Minh quốc chiến thắng trở về Kinh thành." Đây là Tăng Thuấn Hy nói với quân Tạng, sau đó lập uy đối với quân bại trận "Các ngươi hãy đánh vào Hoàng thành Đại Lan quốc, ở đó sẽ có người chỉ huy các ngươi! Nên nhớ, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!"
Vạn quân đồng thanh hô to.
"Dạ Thần Vương phi!"
"Dạ Thần Vương phi!"
"Dạ Thần Vương phi!"
Tăng Thuấn Hy cho người phát tán tin tức đại quân Thiên Minh thắng trận.
...
Xa xôi Kinh thành Thiên Minh quốc, tân Hoàng đế mở rộng cổng thành chào đón quân ta trở về, nên ban thưởng thế nào hắn đều đã cân nhắc.
Ngày đất nước ăn mừng đại thắng, hắn muốn trước mặt quần thần sắc phong tiền Quý phi làm Hoàng hậu. Trong sử sách lấy thê tử của cha, hắn là kẻ loạn luân đầu tiên.
Một kẻ không hảo sử dụng đầu óc như hắn, không ngờ rằng thời khắc hoan hỉ sắp kết thúc!
Từ thời Tiên Hoàng, ách thống trị đã không ngừng thối rửa, Tăng Thuấn Hy lợi dụng đánh vào điểm đó, khiến cho người trong Hoàng thành chia năm xẻ bảy, tiêu diệt lẫn nhau.
Chỉ dựa vào một tên Hoàng đế vô dụng, thì đất nước này đã không còn cứu vớt được nữa.
Đợi quân lính của hắn nhận ra đâu là địch đâu là bạn thì đã quá muộn.
"Vương gia! Chúng hạ nhân đều đã tập hợp đông đủ. Chờ ngài hạ lệnh!" Nhất dẫn đầu phía sau quân đội.
Tăng Thuấn Hy hài lòng nhìn những binh lính xung quanh mình, y đỏ mắt chỉ kiếm thẳng đánh Hoàng cung "Bắt sống ả Quý phi dị tộc cho ta. Còn lại, giết! Không chừa một ai!"
Trên người Tăng Thuấn Hy đã nhuốm đầy máu tươi, y đi thẳng tìm kiếm mục tiêu của mình.
Nhất áp giải tên Quốc sư và Tân Hoàng đến trước mặt y "Vương gia, tiểu nhân chỉ bắt được hai tên này, còn ả kia thì...đã chết."
Tăng Thuấn Hy liếc nhìn qua hai người nọ "Xác ả ở đâu?"
Nhất dẫn y đến Dưỡng Tâm điện.
"Sao có thể như vậy?" Tăng Thuấn Hy nhìn thấy xác của ả Quý phi bị đầy sâu bọ gặm cắn. Kinh mạch trong thân thể đột nhiên bạo phá, y nhịn xuống trước ngực đau nhói, một giọt huyết châu lặng lẽ treo trên môi bị y lặng lẽ hủy diệt.
Tên Quốc sư kia thở dài "Đây là bị phản phệ."
"Ngươi là ca của ả ta, vậy ngươi cũng biết cổ thuật?" Tăng Thuấn Hy hỏi ông ta.
"Ta không biết, ta không biết!"
"Ngươi cũng là người dị tộc, tại sao lại không?" Tăng Thuấn Hy cau mày tỏ ra bực tức.
"Dị tộc không phải ai cũng biết cổ thuật. Hơn nữa ta và ả không phải huynh đệ ruột thịt." Bị dồn vào đường cùng, tên Quốc sư đấm ngực cái gì cũng khai ra "Ta chỉ muốn ả quyến rũ Tiên Hoàng, nào ngờ tham vọng của ả ta quá lớn a!"
Tăng Thuấn Hy không có kiên nhẫn xem ông ta khóc lóc "Bớt lắm lời, ta hỏi lần cuối, ngươi có biết cách giải cổ thuật?"
Quốc sư run rẩy trả lời "Chỉ có ả mới biết cách giải..."
"Đem bọn họ treo lên cổng thành, mỗi ngày cắt xuống một khối thịt, cho đến khi chết mới thôi."
"Tuân lệnh!"
"Hoàng huynh!" Tân Hoàng đế quỳ xuống ôm chân Tăng Thuấn Hy gào khóc "Xin huynh nể tình chúng ta là huynh đệ, hãy tha cho đệ đệ một mạng đi, cầu xin huynh!"
Tăng Thuấn Hy cười khẩy, lặp lại hai chữ "Đệ đệ..." Y đá hắn ra "Giải chúng đi!"
"Đi mau!" Nhất kéo hai người họ đi xa.
Tăng Thuấn Hy chịu đựng không nổi chợt khụy xuống, dựa vào thanh kiếm chống đỡ. Y vận khí điều hoà kinh mạch, tạm thời chống lại cổ lực lượng kia.
...
Từ Hoàng thành Đại Lan quốc, trên triều nổi lên phản loạn bởi vì tin tức Thiên Minh thắng trận.
Tể tướng xé xuống mặt nạ trung thần, lệnh binh lính bao vây Tiêu Kỳ Thanh, soán ngôi đoạt vị.
"Ta đã lầm ngươi." Tiêu Kỳ Thanh vẫn ngồi trên ngai vàng nghiêm nghị.
Ông ta cười lên sảng khoái "Giờ ngươi mới nhận ra thì đã muộn rồi!"
"Cha à! Như vậy có ổn không?" Đường Thư ở bên cạnh ông ta nũng nịu, cả Hoàng hậu của hắn cũng đã trở mặt. Cũng đúng! Hai người trước nay không có thứ gì gọi là tình cảm, mà nàng ta chỉ vì quyền thế danh lợi.
"Con gái ngoan, yên tâm. Giờ thiên hạ này sẽ thuộc về họ Đường chúng ta!"
"Còn các ngươi?" Tiêu Kỳ Thanh quay qua hỏi những vị Đại quan khác "Các ngươi sẽ đứng về phía nào?"
"Muốn sống thì theo ta!" Tể tướng hô lên.
Có người lưỡng lự, có người đứng ra quyết tâm trung thành bảo vệ Thánh thượng.
Chiêu Thượng thư là cha của Chiêu An cùng vài vị quan văn sợ chết, liền rụt đầu đứng về phía Tể tướng.
"Hay, Hay lắm!" Tiêu Kỳ Thanh đứng phắt dậy khỏi ngai vàng, chỉ thẳng vào đám người Tể tướng "Xử tử đám nghịch thần ngay cho trẫm!"
Một đám binh lính mặc giáp là của Thiên Minh quốc, đồng minh Tể tướng. Ông ta đắc ý cười nhạo Tiêu Kỳ Thanh.
"Ai lấy được mạng hắn, ta sẽ trọng dụng!" Tể tướng cười nói, nụ cười còn chưa dứt thì ông ta đã bị xiên chục lỗ, chết ngay tại chỗ. Những người khác cũng đồng dạng chết không nhắm mắt.
Tiêu Kỳ Thanh không khỏi cảm kích Tăng Thuấn Hy, trước khi cục diện rối rắm diễn ra, Tăng Thuấn Hy đã gặp hắn, bài bố xoay chuyển một trận lớn, khiến tất cả rơi vào.
Trong thời gian Tăng Thuấn Hy mất tích một tháng là để điều tra một vài người, y đã lẻn vào Hoàng cung gặp Tiêu Kỳ Thanh, đưa cho hắn đại bản đồ nguyên vẹn.
"Ta điều tra được Tể tướng cấu kết Mặc quốc cùng Thiên Minh quốc, muốn lật đổ ngài." Tăng Thuấn Hy ung dung chấp tay sau lưng "Ngài không tin thì phối hợp cùng ta diễn một vở kịch đi!"
Tiêu Kỳ Thanh tuy nghi ngờ, lại liều mạng một phen.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com