Chap 38
Tên Hoàng đế nọ hoan dâm vô độ, bỏ mặt những tướng sĩ ngoài kia liều chết vì hắn, mà hắn một mình ở hậu phương hưởng lạc sắc dục.
Tăng Thuấn Hy phá vỡ hàng phòng thủ của vệ binh, vào đến gian phòng trong thuyền lại phải đấu với bốn tên ảnh vệ đang ra sức bảo vệ cho tên Hoàng đế kia.
Sức lực của y kéo đến mức cực hạn rồi, đã là ảnh vệ thì đều không phải hạng tầm thường đánh trực diện chỉ có khó càng thêm khó, y lấy hai quả pháo đốt lên, dứt khoát ném đi, đây là vừa rồi táy máy trên người Mạc Hằng trộm xuống.
Nhân lúc đám người chia nhau trốn tránh, Tăng Thuấn Hy nhảy vào bắt tên Hoàng đế, dù là ảnh vệ hay quân lính có vua của bọn chúng trong tay, chúng đều phải lui ra nhường đường.
Tiêu Vũ Lương cũng đã vòng trở về bên cạnh y.
Đám quân Mạc Hằng bị lừa cho đen mặt kéo nhau bao vây bờ sông.
"Kêu bọn chúng buông vũ khí đầu hàng!" Tăng Thuấn Hy uy hiếp, tay hơi dùng sức đè lưỡi kiếm lạnh lẽo vào cổ hắn ta, khắc ra một đường.
Vết thương nho nhỏ đã làm hắn ta sợ run bần bật "Dừng...... Thu binh, thu binh!"
Tên Chủ soái vẻ mặt kinh hãi muốn hạ lệnh, nhưng tên Mạc Hằng ngăn lại, bọn chúng cùng nhau xì xầm to nhỏ gì đó. Tăng Thuấn Hy có dự cảm chẳng lành, thoáng liếc qua Tiêu Vũ Lương.
"Toàn quân theo lệnh ta, tấn công!!" Tên Chủ soái ra lệnh.
"Lẽ ra ta nên giết chết hắn." Tăng Thuấn Hy hiện lên sát ý "Đã vậy giữ ngươi vô dụng."
Một kiếm tống cẩu Hoàng đế đi xuống Âm Phủ, đồng thời bắn lên trời một quả pháo cứu viện.
Quân địch ùa lên, hai người lưng tựa lưng chiến đấu, cực kì tin tưởng giao phó lưng của mình cho người phía sau gánh vác.
Hết tên này tới tên khác đâm đầu vào, Tiêu Vũ Lương giết đỏ mắt, ngã xuống xác chết chồng chất lên nhau.
Bọn chúng nhận thấy cử động của Tăng Thuấn Hy đã chậm lại, bốn năm tên đồng loạt cầm thương thẳng đâm, Tiêu Vũ Lương cũng đã nhận ra y khác thường, hắn keo y lui lại, gom thương thành một bó nội lực truyền qua, đánh bay kẻ địch.
"A Hy, em bị thương ở chỗ nào?" Tiêu Vũ Lương vừa đánh vừa hỏi, thấy sắc mặt Tăng Thuấn Hy rất kém, đôi môi cắn không ra điểm huyết hồng.
Tăng Thuấn Hy ẩn nhẫn lắc đầu, y đẩy Tiêu Vũ Lương ra tránh một tên đang định đâm sau lưng, hai người vô tình kéo ra khoảng trống.
Một hồi chống đỡ, Tăng Thuấn Hy đã lui đến bên mạn thuyền, y ngửa ra tránh một đòn chí mạng, nào ngờ giữ không được thăng bằng, cả ngươi liền rơi xuống nước. Tiêu Vũ Lương ngay lập tức phi thân vào trong nước, ôm lấy Tăng Thuấn Hy cùng nhau chìm xuống. Người bên trên liên tục phóng thương xuống, bắt buộc Tiêu Vũ Lương phải lặn thật sâu. Sợ rằng Tăng Thuấn Hy bị ngạt nước, hắn ngậm lấy môi y truyền qua một chút dưỡng khí, xem xét bản thân hắn cũng không trụ được bao lâu liền triều hướng khác bơi đi.
Mấy chục vạn quân Đại Lan đã kéo đến, không có mười khẩu pháo Đại Thần Công thì quân địch cũng chỉ là những kẻ tầm thường mà thôi. Thắng thua đã được quyết định.
Tiêu Vũ Lương ôm Tăng Thuấn Hy lên bờ, một bên ấn lồng ngực thổi hơi, một bên nôn nóng kêu "A Hy! A Hy, tỉnh tỉnh."
"Khụ... Khụ..." Tăng Thuấn Hy sặc ra chút ít nước, theo sau là kịch liệt ho khan.
"A Hy, thế nào?"
"Thuốc." Tăng Thuấn Hy nắm tay hắn, giọng nói suy nhược.
Tiêu Vũ Lương lục tìm trên người y lấy một cái bình nhỏ, nửa bình đều là thuốc viên. Hắn chúc ra một viên đưa vào miệng y.
"Vương gia!!" Nhất tìm thấy bóng dáng hai người, phi ngựa tới nhanh nhất có thể. Khi nhìn thấy người quen, cô có hơi bất ngờ "Đại Ngư! Ngươi cũng ở đây? Vương gia xảy ra chuyện gì?"
Tăng Thuấn Hy chưa từng nhắc tới thân phận của Tiêu Vũ Lương, cho nên cô ta không hay biết.
"Đừng nói nhiều, ngươi mau đưa Kim thúc tới đây nhanh lên, bằng không y sẽ xảy ra chuyện thật sự!"
Nhìn qua chủ nhân yếu nhược sút vào trước ngực hắn, Nhất liếc hắn một cái liền quay ngựa, âm thầm chửi rủa hắn lên mặt cái gì!
Tiêu Vũ Lương bế ngang y lên thuyền rồng.
Toàn bộ quân địch đều bị giết không còn một tên, Tiêu Vũ Lương đi đến đâu sẽ có người dẹp xác dọn đường đến đó.
Cơ thể Tăng Thuấn Hy lạnh xuống vài phần dọa Tiêu Vũ Lương tay chân luống cuống, trong chốc lát mới nhớ tới truyền nội lực cho y.
"Vũ Lương." Tăng Thuấn Hy hé mắt xem hắn.
"Ta ở ngay đây." Tiêu Vũ Lương chuyển thân, để y tựa vào vai "Cảm thấy có đỡ hơn không?"
Tăng Thuấn Hy gật đầu, khí sắt đã tốt hơn lúc nãy, y tựa đầu vào hắn không biết đang nghĩ gì, đột nhiên gượng cười nói:
"Ta nếu như chết đi, có phải hay không ngài cũng sẽ chết theo a?"
"Đừng nói gỡ, nhưng đúng là như vậy."
Tăng Thuấn Hy cười một tiếng "Không được, như vậy không được a. Cho nên ta còn phải tiếp tục sống."
Dứt lời, người liền tiếp tục liệm đi.
"Vương gia! Vương phi!" Kim thúc đẩy cửa hớt hải chạy vào.
"Thúc gọi ai Vương phi?" Nhất hỏi.
"Ây da, tất nhiên là Vương gia của chúng ta đã trở thành Vương phi rồi!" Kim thúc ngữ khí nôn nóng, nhanh chóng kéo tay bắt mạch cho y.
Ba người ai cũng nhíu mày nhăn mặt, thập phần khó xem.
"Ây da!!!" Kim thúc giống như nghẹn uất, vừa muốn dậm chân đấm ngực.
"Thế nào?" Nhất chờm qua xem.
"Đây là bị động thai! Nhanh nhanh cởi áo ngài ấy ra, lão phu phải châm cứu."
Trong đầu Tiêu Vũ Lương ong ong, hắn đặt y nằm xuống đôi tay cởi áo thoăn thoắt, sau đó đứng qua một bên xem đến xuất thần.
Kim thúc cấp bách hạ châm cho đến cây cuối cùng, thấy ông ấy mới thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Vũ Lương thả lỏng tay nắm đấm, đôi mắt đã đỏ như muốn lấy máu.
"Thai nhi tạm thời giữ được." Kim thúc lấy tay áo chặm mồ hôi, đầu rũ xuống thở dài "Có điều..."
"Thúc có thể nói hết một câu được không?" Nhất luôn miệng thúc bách.
"Ta đang nói đây, kinh mạch ngài ấy rất hỗn loạn lại nhảy lên yếu ớt, ta không biết nguyên nhân là gì?"
Cả ba người rơi vào trầm mặc.
"Ta nhớ ra rồi!" Nhất la lên "Ở Thiên Minh, chủ nhân đã bắt huynh muội ả Quý phi dị tộc muốn giải cổ thuật, nhưng lúc đó tiểu nhân nghe không hiểu, nghĩ lại rất hợp lý."
Tiêu Vũ Lương: "Sau đó đâu?"
"Ả ta bị phản phệ chết không toàn thây, còn tên Quốc sư thì không biết cách giải."
"Vậy thì ta đã hiểu." Kim thúc trầm xuống nghiêm trọng.
Tiêu Vũ Lương: "Thúc nghĩ thế nào?"
"Lão phu nghĩ ngài ấy chỉ có thể cầm cự được một thời gian ngắn thôi." Kim thúc lại thở dài "Nếu như ngài không mang thai thì có lẽ có thể kéo dài đến lúc tìm ra cách giải cổ."
Hai tay Tiêu Vũ Lương ghì chặt bả vai Kim thúc, cảm xúc hỗn loạn dẫn đến không khống chế được sức lực, xương cốt già nua bị nắm sinh đau "Nhất định phải cứu y, Kim thúc, cầu xin thúc!"
Kim thúc cắn răng chịu đựng "Cái này... Chuyện này, nằm ngoài sự hiểu biết của lão phu."
"Đừng làm khó thúc ấy." Giọng nói yếu ớt vang lên làm hai người sững sốt.
"A Hy?" Tiêu Vũ Lương phản ứng nhanh nhất, hai ba bước vọt đến bên giường.
"Không sao." Tăng Thuấn Hy đang nhìn hắn, sắc mặt còn hơi tái một chút, nhưng đôi mắt toả sáng, dường như không có việc gì nghiêm trọng.
"Lão phu sẽ cố gắng, hai vị từ từ tâm sự." Kim thúc đẩy Nhất đi.
Vắng mặt hai người, trong phòng chỉ còn lại hai người, yên tĩnh lạ thường, kéo dài đến lúc Tăng Thuấn Hy buồn ngủ ập đến, Tiêu Vũ Lương mới lên tiếng:
"Đã được bao lâu?"
Tăng Thuấn Hy nghiêng đầu cười với hắn "Ta nghĩ là hơn một tháng trước, vào lần ngài____"
Tiêu Vũ Lương đánh gãy lời y "Không phải, cái ta hỏi là cổ độc."
Tăng Thuấn Hy giữ im lặng thật lâu...
"Từ lúc, ta được định là con tin." Tăng Thuấn Hy thu lại khuôn mặt tươi cười "Vốn nghĩ, ta sẽ bắt ả ta giải cổ, nhưng không ngờ ả chết rồi, cổ trên người ta cũng bị mất khống chế..."
(Các bác chuẩn bị hết chưa? Chuẩn bị cái gì thì còn lâu toi mới nói 😆😆 )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com