Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 9

Đã lâu rồi Tăng Thuấn Hy không còn nhớ rõ lần trước mình có được một giấc ngủ sâu đã là khi nào.

Y ngủ trong vòng tay của Đại Ngư, thức dậy vẫn ở trong vòng tay của hắn. Y vươn tay ôm lấy hắn, gắn kết hai người lại một chỗ.

"Vương gia tỉnh rồi thì để tôi xem vết thương của ngài thế nào." Đại Ngư thử thăm dò ý muốn của y.

Tăng Thuấn Hy vùi đầu vào lòng ngực hắn, cất giọng lười biếng "Không thích."

"Tôi cảm thấy hình như ngài bị sốt rồi." Hắn đưa tay sờ lên mặt y, nhiệt độ không cao lắm, nhưng vẫn cao hơn lúc bình thường.

Y im lặng, cánh tay càng thêm siết chặt lấy hắn.

Vương gia đây là sợ hắn bỏ trốn sao? Ôm đến hắn sắp thở không nổi nữa rồi!

"Ngài thả lỏng tay một chút có được không? Tôi... Tôi thở không được!"

Tăng Thuấn Hy ngẫm nghĩ một lúc rồi mới nới lỏng cánh tay "Ta xin lỗi."

Bây giờ Đại Ngư mới nhìn rõ khuôn mặt của y. Đôi mắt tròn xoe ngấn lệ phiếm hồng hồng, giống một con thỏ nhỏ có cái mũi đo đỏ, ươn ướt.

'Vương gia thật là đáng yêu muốn chết!' hắn nghĩ.

"Vương gia! Tôi sẽ không rời đi đâu. Cho nên ngài để tôi xem xem vết thương có được không?" Hắn dịu dàng xoa đầu y, tựa như an ủi tiểu hài tử.

"Ừm." Tăng Thuấn Hy nhỏ giọng. Nửa muốn, nửa không muốn.

Đại Ngư cởi xuống y phục của y, từng cái từng cái một... Cho đến khi thấy được làn da trắng mịn. Một vài vết cắt ở trên cánh tay và lưng, thương tích không nhiều lắm nhưng lại làm hắn đau lòng tự trách.

Nếu hắn không đòi đi thì Vương gia đã không tức giận thành ra thế này.

Tăng Thuấn Hy cảm thấy hơi thở ấm áp phả lên lưng, xúc cảm mềm mại chạm nhẹ chạm vào. Đại Ngư hôn lên tấm lưng nơi có vết thương đã khô máu.

"Xin lỗi! Xin hãy cho kẻ hèn mọn này được ở bên cạnh ngài."

"Cho dù... Sau này ngươi khỏi bệnh cũng sẽ không đi sao?" Tăng Thuấn Hy hỏi.

"Sẽ không, tôi chỉ muốn ở bên ngài mãi mãi!" Hắn đặt cằm mình lên bờ vai trần. Nửa gương mặt cọ vào y thể hiện tình ý "Cho nên, ngài đừng bỏ rơi tôi có được không?"

"Được, đây đều là ngươi nói, sau này không được hối hận!" Y xoay người, nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói, để thấy được hắn đối với mình có bao nhiêu nghiêm túc, cũng để cho hắn thấy y đối đãi với hắn là thật tâm thật ý.

Trong mắt hắn, Vương gia trở nên nghiêm nghị lại xinh đẹp kinh động lòng người. Lúc yếu đuối thì đáng yêu chết người.

Thật là không cho hắn con đường sống mà!

"Sẽ không hối hận." hắn cười tươi, nắm lấy đôi tay của y đặt lên cổ mình "Nếu có một ngày tôi bội ước thì ngài hãy giết tôi đi!"

"Ừm, không cho phép ngươi hối hận." Chỉ cần nghĩ đến hắn chết trước mặt mình, thì y đã cảm thấy tâm can đau đớn vô cùng rồi! Còn có thể ra tay được sao!

...

Tăng Thuấn Hy xem tới xem lui băng vải trên cánh tay mình, y nghĩ có phải bất cứ người nào khi yêu đều sẽ trở nên điên loạn hay không?

Lần này y hành động thật sự lỗ mãng, không có kế hoạch, lấy một địch trăm, vậy mà vẫn toàn mạng trở về, thật nể phục bản thân!

Y tự cười một mình.

"Tôi băng bó xấu lắm sao?" Đại Ngư nhìn y cười mà thắc mắc. Sau khi giúp y băng bó, uống thuốc, hắn không có đi làm việc ngay mà ở lại ôm ôm ấp ấp, quấn lấy y.

"Không xấu, rất đẹp." y không có nói dối để làm hắn vui, hắn băng bó rất thuần thục, trông giống như bản thân hắn đã từng bị thương rất nhiều lần vậy.

Hiện tại y mới bắt đầu cảm thấy tò mò về quá khứ của hắn.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

"Vương gia, có Lưu tướng quân cầu kiến!" Kim thúc nói vọng vào.

Lại là hắn!

"Mời hắn vào đi." Nghe đến tên này, y lại muốn nổi nóng.

Mặc vào y phục, Tăng Thuấn Hy bước ra gian phòng tiếp khách. Lưu Trường Võ đã đứng chờ sẵn ở đấy.

"Bái kiến Vương gia!"

"Ngươi hai ba ngày lại chạy tới đây là có chuyện gì?"

"Ta xem sắc mặt của ngài không được tốt! Không khoẻ ở chỗ nào sao?"

Tăng Thuấn Hy tựa lưng vào ghế cao ngạo xem hắn, mười phần đều là ghét bỏ.

"Lắm lời! Có việc mau nói."

"Vào ngày đại hỷ của Thánh thượng, có thể để ta hộ tống cho ngài được không?"

Tăng Thuấn Hy nghe không hiểu 'Cái gì đại hỷ?' dường như y đã thiếu hụt lượng thông tin mới thì phải.

"Không cần." Y từ chối thẳng thừng, mặc dù chưa hiểu chuyện gì, nhưng y không hề muốn hỏi hắn.

Lưu Trường Võ im lặng hồi lâu, cũng không có ý tứ muốn đi. Làm Tăng Thuấn Hy càng thêm chướng mắt.

"Ta đã nói không cần! Ngươi còn không mau đi đi." Y trừng hắn.

"Ta... ta... Cáo từ!" Hắn vẫn muốn nán lại ít lâu, nhưng bị đuổi thẳng tay như vậy, hắn nên giữ lấy tự trọng rời đi.

"Nhất, cô đi gọi A Hoa tới đây. Nhớ, đừng để ai trông thấy." Tăng Thuấn Hy nói với âm thanh vừa phải.

"Vâng!" Nhất từ trên mái ngói phi thân bay đi.

"Vương gia, có việc gì quan trọng sao?" Đại Ngư đi ra tới.

"Vài ngày nữa ta phải vào cung dự yến tiệc." Tăng Thuấn Hy mặt ủ mày chau "Ta... không thích chỗ đó."

"Vậy thì đừng đi."

"Không thể không đi a!" Tăng Thuấn Hy thở dài, "Được rồi, ngươi về phòng hoặc đi đâu đó đi, ta còn phải tiếp một vị khách khác nữa."

Đại Ngư níu lấy tay áo của y lưu luyến "Vương gia có thể hôn ta một cái được không?"

Tăng Thuấn Hy mỉm cười, ngón tay trỏ ngoắc hắn tới gần.

Chốc một cái, y hôn lên khoé môi hắn. Như vậy mới có thể làm hắn vui vẻ đi ra khỏi phòng.

Chậm chạp uống hết hai chén trà, bà chủ A Hoa mới xuất hiện.

"A Hoa tham kiến chủ nhân."

"Miễn lễ."

"Chủ nhân cho gọi tôi, chẳng hay là có việc?"

Lúc nãy uống thuốc làm Tăng Thuấn Hy thiu thiu muốn ngủ. Y nghiêng người trên ghế trường kỷ, đôi mắt khép hờ, tai vẫn đang lắng nghe.

"Nói cho ta nghe về đại hỷ sắp tới." giọng y lười biếng, âm thanh kéo dài theo lời nói.

"Hôm trước Hoàng thượng chiếu cáo thiên hạ, mười ngày sau sẽ tấn phong muội muội của đại quốc sư làm quý phi." thấy chủ nhân không có ý gì cô nói tiếp "Nghe nói cô ta vừa mới 17, khuôn mặt xinh đẹp với nét đẹp lạ thường. Muội muội vừa mới lớn quốc sư đã đẩy cô vào vòng tay của Hoàng thượng, chắc chắn là có ý đồ!"

Tên quốc sư kia đến từ Tây Vực, cũng nhờ phước đức ông ta mà y mới bị Phụ hoàng ghét bỏ.

"Ngươi biết gì về Tây Vực."

"Tôi cũng chỉ nghe vài người từ phương xa nói rằng, người Tây Vực sống sâu ở trong sa mạc, ai nấy cũng đều là dị nhân, họ biết tà thuật, còn chuyên dùng độc và nuôi cổ. Đúng là đáng sợ mà!"

Y trầm ngâm suy tư một lúc, rồi mới đối cô nói.

"Ừm, nếu hết rồi thì cô về đi. Ta muốn nghỉ ngơi."

"Ây da~ chủ nhân~ tới cũng tới rồi, ngài cho tiểu nữ xem sủng... À không, là người đặc biệt kia của ngài có được không?" Mỹ nhân làm trò tinh quái, cô tò mò muốn biết người nào lại có thể làm cho chủ nhân chết mê chết mệt, đến mức kỹ nam hạng nhất cũng bị ngài đá lăn a!

"Muốn xem sao? Ra ngoài, rẽ phải."

"Dạ!" A Hoa hí ha hí hửng chạy đi. Sau lưng lại nghe thấy chủ nhân nhắc nhở.

"Nếu muốn giữ lại đôi mắt thì tốt hơn hết đừng xem."

Cô cười gượng "Haha... Tôi không xem, không xem nữa. Chủ nhân, tôi xin phép cáo lui."

"Không muốn cho người ta xem thì cứ nói thẳng đi, thật quá đáng mà!" cô bực bội, vừa đi vừa lẩm bẩm.

Tăng Thuấn Hy khẽ mở đôi mi tinh nghịch, nhìn phương hướng người mới rời đi khẽ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com