Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 1:

  CHƯƠNG 1: THAM GIA (1)

   Một ngày nọ trên đất nước Brazil xinh đẹp, ở khu biệt thự xa hoa, đại thiếu gia nhà họ Vương trong tay cầm bức thư sẽ thay đổi cả cuộc đời anh, bảy phần kiên định, ba phần khốc soái sải bước đến thư phòng. Cửa thư phòng vẫn đóng chặt, dù trong lòng đã hạ quyết tâm nhưng anh vẫn do dự hai giây sau đó mới nắm tay vặn rồi bước vào thư phòng.


   Người đàn ông trung niên ngồi phía sau bàn luôn chăm chú nhìn lên trang văn kiện mà không hề mảy may để ý kể cả khi biết anh bước vào. Đó chính là cha anh, chủ tịch tập đoàn Vương Hằng.


   Đại thiếu gia họ Vương hít sâu một hơi rồi đặt lá thư lên bàn, đầy quyết tâm nói:"Con sẽ trở về Trung Quốc!"

   Vương lão gia chủ vẫn như cũ không đoái hoài đến anh, coi điều anh nói như là không khí không hề có trọng lượng. Anh lần nữa cất lời:"Con sẽ trở về Trung Quốc để thực hiện ước mơ của mình!"

Rầm!

Lúc này, Vương lão gia chủ dường như bị lời nói của anh làm cho tức giận, ông đậm mạnh cây chặn giấy xuống bàn, ngẩng lên nhìn anh ánh mắt đầy tức giận.

"Vương Chính Hùng, mày mới nói gì!Ba năm mày ở Hàn thực hiện còn chưa đủ hay sao?"

   Vương Ch... Vương đại thiếu gia hơi giật mình, anh biết cha mình sẽ tức giận nhưng không nghĩ ông sẽ tức giận đến mức này.Anh đã giành ba năm làm thực tập sinh tại Hàn Quốc, nhưng tại đất nước này mọi sự cố gắng của anh dường như không được đền đáp, mặc cho bao đêm thức trắng tập luyện, chân tay có rã rời, cổ họng khô rát...anh vẫn không được debut, mọi người vẫn không nhìn thấy anh. Cho nên hôm nay khi nhận được lá thư từ Trung Quốc anh đã tự nhủ đây chính là cơ hội cuối cùng của mình . Anh phải bình tĩnh, kiên định vì đây là sự lựa chọn mang tính quyết định của cuộc đời anh, hoặc nó nở hoa hoặc anh rơi vào bế tắc, cho nên anh lấy lại dũng khí mạnh mẽ trả lời cha Vương:"Con nói, con muốn trở lại Trung Quốc, con muốn thực hiện ước mơ, con muốn được đứng trên sân khấu, con muốn làm idol! Với lại đừng gọi con là Chính Hùng.."


"Hửm?!"


"Gọi... cha gọi Oscar đi"

   Vương lão gia chủ hừ một tiếng không hài lòng, đã không muốn làm loạn còn muốn bỏ luôn tên cha đặt à!?!! Ông đứng dậy khỏi ghế đi đến trước mặt anh , dùng đôi mắt đáng sợ của bậc tiền bối nhìn anh:

"Thực hiện ước mơ?Idol?Ba năm mày bên Hàn đã đủ chứng minh cái ước mơ của mày hoàn toàn là rác rưởi. Bây giờ mày muốn làm loạn phải không? Tao đã nhân nhượng mày đủ rồi. Tao sinh mày ra không phải để này chạy theo ba cái mơ ước của mày rồi để gia sản bao nhiêu năm tao gây dựng rơi vào tay kẻ khác!"

"Nhưng đó là khát vọng của con, con muốn được đứng trên s..". Với lời nói cay nhiệt như vậy anh rất muốn phản bác nhưng lời chưa nói hết đã bị chặn lại.

"Mày câm miệng! Mày đừng tưởng tao không biết cái giới đấy có bao nhiêu hỗn loại, mỗi hành động của mày đều là đại diện cho gia đình này, tao sẽ không dương mắt nhìn thể diện nhà họ Vương bị mày phá huỷ!Đã đến lúc nên dừng lại rồi đấy!"

   Oscar không cảm thấy lời cha nói là có lý, anh chỉ đại biểu cho cá nhân anh, hơn nữa anh tin tưởng bản thân sẽ không liên luỵ đến gia đình và người thân. Trên hết, anh tin tưởng bản thân có thể giữ mình trong sạch trong vòng showbiz hỗn loạn ấy. Khát vọng với sân khấu với âm nhạc của anh quá lớn, chỉ tập luyện trong phòng tập với những bức gương lớn là không đủ, anh muốn đi xa hơn và anh biết năng lực mình đủ để thực hiện điều ấy.

"Cha, tâm ngay ngắn sẽ không bị nhiễm bẩn!"

"Mày không nhiễm bẩn nhưng người khác cũng sẽ tìm xô nước bẩn hắt vào mày rồi hắt cả vào gia đình mày. Thế là quá đủ rồi. Ít dành thời gian cho cái lý tưởng của mày đi rồi tập trung vào việc công ty. Tao chỉ có mình mày là con trai, gia sản này chắc chắn sẽ giao cho mày, mày phải gánh vác đấy là trách nhiệm của kẻ làm con chứ không phải để mày hết chạy đây chạy kia hô hào làm idol, rồi ai công nhận mày! Mày hiểu chưa?"

   Đôi bàn tay nắm chặt lại, mỗi câu cha nói đều chạm đến vết thương trong lòng anh, Oscar tự nhủ với bản thân anh phải kiên cường với lựa chọn của mình, anh muốn sống hết mình với đam mê chứ không phải công việc kinh doanh khô khan này. Anh thà lao mình vào vòng xoáy showbiz còn hơn vác đao đi trên con đường thương trường.

" Cha à con đã quyết định rồi, không ai có thể lay chuyển được đâu, ngày mai con sẽ quay lại Trung Quốc!"

"Mày nói gì!???"


   Vương lão gia chủ tức giận nắm lấy gạt tàn thuốc trên bàn ném thật mạnh về phía Oscar, gạt tàn lướt qua bả vai anh đập mạnh rồi vỡ toang bên cạnh chân tường.

   Nghe tiếng động mạnh Vương phu nhân rốt cuộc không nhịn nổi hoang mang đẩy cửa đi nhanh vào. Sau khi thấy chiếc gạt tàn vỡ tan tành bên chân Oscar bà vội vàng đi đến nắm tay anh, kiểm tra xem anh có bị thương hay không.

"Hùng Hùng con có bị làm sao không?"

Bà vừa lo lắng xem anh vừa tức giận với Vương lão gia chủ:"Ông làm gì vậy hả, sao ông ném nó. Nhỡ nó bị thương thì phải làm sao!!"

   Thật ra Vương lão gia chủ mặt lạnh nhưng tim mềm, ngay khi tiếng vỡ vang lên ông đã hối hận rồi, ông sợ chính tay mình làm Oscar bị thương vì hơn ai hết ông rất yêu con trai của mình, chính vì yêu nên ông mới không muốn anh phải lao mình vào vòng xoáy người nổi tiếng, ông sợ anh bị thương bị hãm hại. Cho nên ông mới kịch liệt phản đối Oscar về Trung Quốc, nơi ấy quá xa ,ông không thể bảo vệ con trai mình được. Thế nhưng ngoài mặt Vương lão gia chủ vẫn tỏ ra lạnh lùng dù đôi mắt lay động đã nói lên tất thảy sự lo lắng, yêu thương.


   Ông chắp tay quay mặt đi:"Hừ, nó lại muốn về Trung Quốc làm idol. Tôi sẽ không bao giờ đồng ý!"

"Cha, con đã quyết định rồi. Chỉ trở về đấy con... ước mơ của con mới thành hiện thực, cha đây là cơ hội cuối của con rồi". Nói đến đây anh đột nhiên quỳ gối xuống.  Vương phu nhân hốt hoảng muốn đỡ anh dậy lại bị anh dùng ánh mắt kiên định gạt ra.

"Con làm gì vậy, mau đứng lên"

"Cha, mẹ con thực yêu âm nhạc, yêu sân khấu. Mỗi tế bảo trong con đều thúc dục ,con không cách nào ngó lơ nó được, cha mẹ à cho con cơ hội cuối cùng, chỉ 3 năm nữa thôi nếu không thành công con sẽ trở về tuỳ mọi người phân phó. Được không!"

   Nhìn thấy con trai kiên định đến mức này bậc phụ mẫu nào có thể không mềm lòng nhưng lời ra đến miệng lại tức giận không kiềm chế được:

"Được!Mày mọc đủ lông cánh rồi muốn đi đâu thì đi đi. Nếu mày muốn đi thì từ nay nhà họ Vương không còn ai tên Vương Chính Hùng nữa!"

   Vương phu nhân thiếu điều muốn khóc thành tiếng:"Sao...sao ông có thể nói như vậy chứ, hức. Còn con nữa, Hùng Hùng, đừng làm loạn nữa được không..?"

   Hai người đàn ông ấy đứng trước lời của Vương phu nhân dù đau lòng nhưng vẫn ngay như cột kiên quyết giữ ý định của mình, không ai nói lời nào. Vương phu nhân thiếu điều khóc cạn nước mắt, nói cạn nước miếng nhưng vẫn không khuyên được hai người đàn ông họ Vương. Đúng là hổ phụ sinh khuyển tử, con nhà tông không giống lông thì giống cánh. Gene nhà họ Vương đàn ông luôn cố chấp cứng đầu!!!

   Vương phu nhân chẳng còn cách nào, ngậm ngùi nước mắt nhìn người hầu sắp xếp hành lý cho Oscar. Người hầu gấp được hai bộ bà lại rũ một bộ ra len lén để lại tủ, người hầu và quản gia sau một hồi nhẫn nhịn cũng không nhìn được nữa hướng ánh mắt cầu xin về phía cậu chủ, phu nhân cứ như vậy thì đến bao giờ hành lý mới xếp xong.
Oscar biết mẹ không muốn rời xa mình nên khéo léo dắt tay bà đến sofa-cách xa khu vực xếp hành lý. Vương phu nhân liền đỏ mắt nhìn anh:"Không đi được không con, h..hay là mẹ cùng đi!"

"Mẹ à, con đã lớn rồi con có hoài bão muốn thực hiện. Hơn nữa là đàn ông phải có trí vươn xa đúng không?"

"Nhưng mà..."

"Con hứa với mẹ, trong ba năm nhất định mang thành công về báo cáo cha mẹ, được không?"

   Vương phu nhân nhìn ánh mắt con mình, ngay giây phút này bà đã biết không thể nào khuyên được Oscar nữa rồi, cho nên bà phải chấp nhận việc lại phải xa cách con trai yêu quí trong một thời gian dài. Nhưng lòng bà không buông xuống được, bà thấu hiểu hết thảy những khó khăn, uất ức trong những năm Oscar ở Hàn, bà đau lòng biết bao nhiêu .Bà lưu luyến nhìn anh dặn dò:" Mẹ biết mình không khuyên được con nhưng mẹ vẫn rất lo lắng. Không mong con trở thành siêu sao nổi tiếng vang danh gì chỉ cầu con bình an. Sớm ngày trở về..." Bà ngưng một lúc rồi nói tiếp:"Nếu về mà mang theo được một con dâu thì càng tốt!"

Oscar:???

   Vậy là sáng hôm sau, Oscar-Vương đại thiếu gia đã mang theo hoài bão trở về quê hương thân sinh của mình.


   Cách đây ba năm anh đã thành công vượt qua đợt tuyển chọn trainee của CUBE ent. và trở thành một thực tập sinh ngoại quốc của công ty với vai trò là một rapper. Ba năm ấy, hơn một ngàn ngày không ngày nào anh không đến phòng tập, thời gian anh ở đấy còn nhiều hơn ở KTX. Bao nhiêu cố gắng nỗ lực của anh đến ngày gặt hái lại để vuột mất , anh không cam chịu cho nên lần này anh về Trung Quốc chính là để chứng minh bản thân có thể toả sáng, lần này anh nhất định debut thành công!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #dammei