Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 32: Sự tồn tại của người

Đồng hồ điểm 20h32, tại bệnh viện Đại học Tokyo.

Cộp cộp cộp...

Yami nhấc từng bước chân đều đều trên dãy hành lang vắng vẻ, mùi thuốc sát trùng nồng đến mức khiến sống mũi cậu không kiềm được mà cay lên, cổ họng khô khốc khẩn cấp cần những giọt nước xoa dịu lại đáng thương bị tâm trí của chủ nhân gạt sang một bên.

Bước chân khựng lại trước cánh cửa màu trắng.

Yami đưa tay lên chạm vào lồng ngực nơi vị trí trái tim mình, nhủ thầm trong lòng: Mọi chuyện sẽ ổn thôi, bởi vì... mình đã sẵn sàng cho cái ngày này từ một năm về trước rồi...

Cạch...

Nhẹ nhàng mở cửa bước vào sắc mặt Yami đượm một nét u buồn với nụ cười nhẹ: "Mẹ, con đến thăm mẹ đây".

Chiếc giường màu trắng tinh sáng đến mức làm hai mắt đau nhói, tiếng bíp bíp đều đều của máy đo điện tim vang vọng khắp căn phòng, bàn tay gầy gộc với nước da nhăn nheo xanh xao run rẩy nâng lên hướng về phía Yami khiến cậu giật mình bước vội đến dùng hai tay nắm lấy, mím môi.

- Thưa mẹ, không cần lo, con vẫn đang ở đây.

Yami dịu giọng nói, kéo ghế lại ngồi ngay bên cạnh giường, đôi mắt đỏ thẫm dâng lên sự ấm áp, hai tay giữ lấy bàn tay run rẩy đặt lên đùi mình, cậu chậm rãi cất lời: "Hôm nay con kể tiếp cho mẹ nghe về người đó, được không? Vào cái ngày con nhận được lịch thi đấu có ghi rõ con và người đó sẽ được đấu tay đôi với nhau, con đã rất hào hứng, mẹ à. Người đó rất mạnh, thật sự mạnh, hơn bất kì game thủ nào con từng biết. Ẩn sau tiếng cười bình thản và giọng nói nhẹ nhàng kia là một sức hút kiên định và vững vàng hơn bất kì điều gì, con đã muốn được đấu với người ấy".

Tiếng thở nặng nề cứ nhẹ dần bên tai Yami nhưng cậu cố lờ đi, giọng nói vẫn đều đều kể tiếp:

- Bọn con đã đấu với nhau, một trận đấu vô cùng căng thẳng, thậm chí có hơn ba lần trong một khắc ngắn ngủi con còn tin rằng bản thân không thể tránh được đòn tấn công của người đó. Và con đã thua, mẹ à... Trận đấu kéo dài gần 20 phút nhưng lại khiến con cảm thấy nó như kéo dài gần hai tiếng đồng hồ, đôi tay con run lên, lưng áo ướt đẫm mà trái tim thì không ngừng đập điên cuồng trong lồng ngực. Con đã thua... và con biết con đã thật sự khao khát điều gì...

Như thể nhận ra được cảm xúc trong lời kể của Yami bàn tay gầy nhăn nheo ấy khẽ nắm chặt tay cậu, cố gắng nắm đến mức run lên khiến cậu mím môi ôm lấy bàn tay ấy nâng lên chạm đến trán mình.

- Con khao khát được gặp người đó...trong thế giới ảo, trong cuộc sống thật và cả trong giấc mộng đơn độc của mình. Thưa mẹ, con biết rất rõ những gì con đã, đang và sẽ tiếp tục chịu đựng là rất lớn nhưng mẹ đừng lo gì cả, mẹ à... Giống như cái tên Liệt Hoả ba mẹ đã đặt cho con trong thế giới ảo kia, con sẽ bước tiếp, thật vững vàng và mạnh mẽ. Kể cả khi những khao khát và tình cảm này không thể đến được nơi cần đến con vẫn sẽ trụ vững...

Yami ngồi dậy nắm chặt bàn tay của mẹ mình, cúi đầu hôn lên trán người phụ nữ ấy.

- Con là Liệt Hoả, ngọn lửa dẫn đầu, mạnh mẽ nhất và có thể thiêu đốt bất kì thứ gì trên thế gian.

Một dòng nước mắt lăn xuống gương mặt Yami, máy đo điện tim bên cạnh vang lên âm thanh bíp kéo dài không hề ngưng, bàn tay gầy nhăn nheo trong đôi tay cậu đã ngừng run rẩy mà lạnh lẽo.

Yami nhắm đôi mắt đỏ thẫm của mình lại, một lần nữa từ bỏ hi vọng.

Bây giờ có lẽ cậu thật sự phải đơn độc bước đi rồi...

Bởi vì cái tên kia, cái tên chứa đựng chấp niệm lớn lao nhất cuộc đời cậu cũng đã biến mất...

Cạch...

Yami mở cửa phòng bệnh bước ra, tròn mắt.

Trước cửa là một bó hoa bách hợp trắng.

Yami tròn mắt ngỡ ngàng nhặt lên, chạy hối hả ra đại sảnh quay đầu nhìn dáo dác xung quanh như tìm kiếm rồi lại chạy đến bên quầy tiếp tân hỏi: "Xin lỗi cho tôi hỏi nãy giờ chị có thấy ai cầm một bó hoa giống thế này đi ra từ dãy hành lang kia không?".

"À vâng, có... có thấy". Y tá bị vẻ hốt hoảng trên gương mặt Yami doạ đứng tim, hoang mang nói: "Lúc... Lúc nãy có một cậu bé trông hơi nhỏ hơn em một chút hỏi phòng bệnh của mẹ em ở đâu, còn cầm theo một bó bách hợp trắng nữa nhưng cậu ấy đã rời đi nãy giờ khá lâu rồi".

- Ngoại hình... Ngoại hình của người đó thế nào ạ?!

Y tá bị hối đến mức hoảng: "Vì... vì cậu bé ấy mặc áo khoác kéo mũ che kín đầu nên chị nhìn không rõ lắm nhưng...nhưng mà...". Cô chỉ tay lên mắt của bản thân: "Mắt... Mắt của cậu bé ấy màu tím, hơn nữa ánh mắt... ánh mắt rất đẹp, giống như cuốn hút người khác không thể rời khỏi cậu bé đó vậy...".

Yami ngỡ ngành, bàn tay vô thức nắm lại.

Cậu biết hiện giờ cậu điên rồi, thật sự đã phát điên rồi...

... Nhưng cậu không thể khống chế được loại ý nghĩ điên rồ này!

Cúi đầu lấy từ trong bó hoa bách hợp ra một tờ giấy nhỏ, cậu cố khống chế bản thân bình tĩnh mà mở nó ra.

- ...

Tách... Lách tách...

Tờ giấy trượt dần khỏi bàn tay để che đi những giọt nước mắt nghẹn ứ tuôn trào từ chính trái tim mình, Yami không khống chế được nữa mà gục đầu lên bàn tiếp tân, đôi vai run rẩy không ngừng để kiềm nén tiếng nấc nghẹn của chính mình.

"Trao người một tình yêu thuần khiết chân thành và gửi đến mẹ người lòng tôn kính to lớn nhất.

Thân gửi: Tử Nhãn".

Chỉ hai từ thôi đã khiến trái tim nguội lạnh đầy vết sẹo này đập lại lần nữa, khiến Yami không thể kiềm nén nổi nữa những xúc cảm cậu đã đè ép bốn năm qua.

Tuyệt vọng, đau đớn, mất mát và mệt mỏi... Mọi thứ đều vỡ oà ngay khoảnh khắc cậu nhìn thấy hai chữ ấy.

Tử Nhãn... là Tử Nhãn... người đó thật sự đã xuất hiện...

Không thể gặp cũng không sao cả...

Chỉ cần người thật sự tồn tại, chỉ cần biết rằng sự hiện diện của người là thật...

Quá đủ rồi... Thật sự quá đủ rồi...

Yami hạnh phúc vì sự tồn tại ấy là chân thật.

- Rốt cuộc tôi cũng chờ được cậu rồi, Tử Nhãn... Tử Nhãn Khuynh Tâm...

Ba ơi, mẹ ơi...con chờ được rồi...

Con rốt cuộc cũng chờ được rồi...

Yami cố kiềm nén tiếng nấc nghẹn của mình khiến các y tá vỗ vai khuyên bảo cậu từng cố nín nhịn nữa, cứ khóc đi, khóc thật to cho thoả trái tim mình để rồi ngày mai cậu sẽ lại vững vàng bước đi tiếp.

Một lần nữa đối mặt với hiện tại và hướng về tương lai.

Yugi lặng người đứng sau hàng cây nhìn về phía cửa lớn bệnh viện, xuyên qua lớp kính thấy rõ dáng vẻ của Yami.

Toàn bộ... đều là nước mắt người ấy đã đè ép suốt thời gian qua.

Yugi xoay người kéo balo nằm ngay ngắn trên vai, tay kéo mũ trùm xuống che kín gương mặt mình hơn nữa.

Liệt Hoả, xin anh hãy tiếp tục bước đi...

Tôi nhất định sẽ quay trở về, cùng anh so tài một lần nữa...

Con đường anh sẽ đi tôi nhất định sẽ đồng hành bên cạnh.

Lần này hãy để tôi đuổi theo anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com