Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ánh trăng lạc lối (4)

Mutsukumo chưa từng để ý.

Nhưng khi ôm chặt Izala, hắn mới nhận ra-

Y nhỏ hơn hắn một cái đầu.

Và cơ thể y...

Gầy quá. Nhẹ quá.

Bàn tay hắn bất giác siết chặt hơn.

Như thể chỉ cần buông lỏng, y sẽ tan biến ngay trước mắt hắn.

Hắn từng nghĩ Izala là một kẻ trầm lặng, lạnh nhạt với thế giới.

Lúc nào cũng một mình, lúc nào cũng chẳng cần ai.

Nhưng giờ đây, nhìn y yếu ớt trong vòng tay hắn, hắn mới nhận ra-

Y chưa bao giờ mạnh mẽ như hắn tưởng.

Mutsukumo khẽ nguyền rủa.

Cảm giác chết tiệt này...

Hắn không thích.

Nhưng cũng không thể chối bỏ.

"Cậu nhẹ quá."

Hắn lầm bầm, giọng trầm thấp như tự nói với chính mình.

Izala khẽ nhíu mày, nhưng không có sức phản bác.

"...Là do tôi cao."

Izala thì thào, như thể đang cố tìm một lý do gì đó.

Mutsukumo cười khẩy.

"Cậu thấp."

"...Cậu mới quá cao."

"Câm miệng."

Hắn bế thốc y lên, không chút do dự.

Izala hơi giật mình, nhưng quá yếu để phản kháng.

Mutsukumo không quan tâm.

Hắn chỉ biết một điều-

Izala không thể tự đi được nữa.

Vậy thì hắn sẽ mang y theo.

Bằng bất cứ cách nào.

---

Mutsukumo không hỏi ý kiến.

Hắn bế Izala thẳng về căn cứ, mặc kệ ánh mắt của mọi người.

Izala dựa vào vai hắn, không phản kháng.

Có lẽ vì y quá mệt.

Hoặc có lẽ vì y biết, phản đối cũng vô ích.

Cửa phòng báo cáo bật mở.

Chỉ huy ngẩng đầu nhìn lên, vừa định hỏi, nhưng ngay lập tức sững người.

"Các cậu-"

"Tình hình nhiệm vụ đã hoàn thành."

Mutsukumo ngắt lời, giọng cộc lốc như mọi khi.

Chỉ huy nhíu mày, ánh mắt lướt qua cơ thể đầy máu của Izala.

"Cậu ta-"

"Không chết được."

Mutsukumo không để ai chen vào.

Hắn đặt bản báo cáo nhiệm vụ lên bàn, sau đó xoay người rời đi ngay lập tức.

Chỉ huy còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn cái cách Mutsukumo ôm Izala, ông chỉ có thể thở dài.

"Đi chữa trị đi. Cả hai đều quá sức rồi."

Mutsukumo không đáp.

Hắn bước thẳng về phía phòng y tế.

Mỗi bước chân đều chắc chắn-

Như thể hắn sẽ không bao giờ để Izala rơi xuống.

---

Mutsukumo đá tung cửa phòng y tế.

Bác sĩ giật mình, nhưng ngay sau đó ánh mắt trở nên nghiêm túc khi thấy Izala đầy máu trong vòng tay hắn.

"Đặt cậu ấy xuống giường."

Bác sĩ ra lệnh.

Nhưng Mutsukumo không lập tức làm theo.

Hắn nhìn Izala.

Y vẫn mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu, hơi thở rất yếu.

Hắn không thích điều này.

Mutsukumo vỗ nhẹ lên má y.

"...Này."

Izala hơi nhíu mày, nhưng không có phản ứng mạnh.

"Cậu không được ngủ."

Giọng Mutsukumo trầm thấp, mang theo mệnh lệnh tuyệt đối.

Izala cố gắng mở mắt, nhưng rõ ràng rất khó khăn.

Bác sĩ không kiên nhẫn nữa.

"Cậu đặt cậu ấy xuống, tôi cần kiểm tra-"

"Tôi biết."

Mutsukumo cắt ngang, nhưng vẫn không buông tay.

Hắn cúi xuống gần hơn, ghé sát tai Izala.

"Cậu mà dám nhắm mắt... Tôi sẽ lột da cậu."

Lời đe dọa đáng sợ, nhưng giọng hắn...

Không hề lạnh lẽo như mọi khi.

Izala khẽ bật cười.

Rồi, rất khẽ, rất nhẹ-

"...Buồn cười thật."

Mutsukumo cứng người.

Y vừa nói...

Câu của hắn?

Hắn không phản ứng ngay.

Nhưng sau vài giây, hắn cười khẩy.

"Đúng vậy. Buồn cười thật."

Cuối cùng, hắn đặt y xuống giường.

Nhưng tay vẫn không buông ra ngay.

---

Mutsukumo ngồi im.

Tay hắn vẫn còn đặt trên cổ tay Izala.

Mạch đập... quá yếu.

Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra vết thương.

Mutsukumo không rời mắt khỏi y.

Izala vẫn tỉnh, nhưng rõ ràng sắp lịm đi.

Mắt y hơi khép, môi mím chặt như muốn chịu đựng.

Mutsukumo cảm thấy bực bội.

"Cậu bị thương thành ra thế này, mà vẫn cố chịu đựng làm gì?"

Izala không đáp.

Bác sĩ thở dài.

"Cậu ta mất máu quá nhiều. Nếu không truyền máu ngay, có thể sẽ-"

"Không được."

Mutsukumo cắt ngang ngay lập tức.

Hắn cúi xuống, mắt đỏ nhìn chằm chằm vào Izala.

"Cậu dám chết thử xem?"

Giọng hắn trầm thấp, nhưng không còn là đe dọa đơn thuần.

Mà là...

Một lời cảnh cáo.

Izala hơi mấp máy môi.

Cuối cùng, y cười khẽ.

"Cậu... quan tâm đến tôi như vậy từ khi nào?"

Mutsukumo khựng lại.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Hắn không phủ nhận.

Cũng không trả lời.

Hắn chỉ nghiến răng, nhìn thẳng vào mắt Izala-

Và nói từng chữ một:

"Cấm cậu chết."

---

Bác sĩ khẩn trương truyền máu cho Izala.

Mutsukumo vẫn ngồi bên cạnh.

Hắn không nói gì.

Chỉ im lặng nhìn y.

Izala hơi nghiêng đầu, ánh mắt lờ đờ vì mất máu.

Nhưng y vẫn cười nhẹ.

"Cậu đang lo lắng?"

Mutsukumo không phủ nhận.

Nhưng hắn cũng không trả lời.

Bác sĩ cắt ngang.

"Nếu cậu ta ổn, cậu có thể rời đi."

Mutsukumo lạnh lùng đáp.

"Không."

Bác sĩ không ngạc nhiên.

Ông chỉ thở dài, rồi tiếp tục công việc của mình.

Izala chớp mắt.

Rồi thì thào:

"Cậu sẽ ở đây... cho đến khi tôi tỉnh?"

Mutsukumo nhìn y chằm chằm.

Vài giây sau, hắn mới khẽ đáp:

"Chỉ cần cậu còn thở."

---

Izala vừa qua cơn nguy kịch.

Mutsukumo cũng được băng bó xong.

Hắn không nói gì.

Không cần báo trước.

Hắn bế Izala lên.

"Khoan đã-"

Bác sĩ định ngăn lại.

Nhưng khi thấy ánh mắt lạnh băng của Mutsukumo, ông chỉ có thể thở dài bất lực.

Izala không phản kháng.

Nhưng y nhìn hắn chằm chằm.

"...Cậu làm gì?"

"Về phòng."

Giọng Mutsukumo cộc lốc như mọi khi.

Izala chớp mắt.

Rồi y cười nhẹ.

"Tôi còn chưa hồi phục."

"Vậy thì?"

"Lỡ tôi chết thì sao?"

Mutsukumo khựng lại một giây.

Sau đó, hắn siết chặt tay hơn.

"Không chết được."

Hắn nói chắc nịch.

Izala cười khẽ.

Y không hỏi nữa.

Không nói gì thêm.

Chỉ tựa đầu lên vai hắn.

Mutsukumo không nói gì.

Chỉ bước đi nhanh hơn.

Bọn họ về nhà.

---

Mutsukumo đẩy cửa phòng.

Căn phòng tối, chỉ có chút ánh sáng lờ mờ từ cửa sổ.

Hắn không bật đèn.

Chỉ bế Izala thẳng đến giường.

Hắn đặt y xuống.

Không nhẹ nhàng, nhưng cũng không thô bạo.

Izala ngước mắt nhìn hắn.

Hơi thở y yếu, nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo.

"...Cậu lo lắng cho tôi thật sao?"

Mutsukumo không đáp ngay.

Hắn chỉ ngồi xuống mép giường, nhìn chằm chằm vào Izala.

"...Không phải chuyện cậu cần quan tâm."

Izala cười nhẹ.

Y nhắm mắt, giọng thì thào:

"Lỡ tôi biến mất thì sao?"

Ầm!

Mutsukumo đập mạnh tay xuống giường.

Izala mở mắt, nhìn hắn.

Hắn siết chặt tay.

Ánh mắt đỏ rực của hắn cực kỳ đáng sợ.

Nhưng giọng hắn...

Lại mang theo một thứ cảm xúc khó diễn tả.

"Cấm cậu biến mất."

Hắn gằn từng chữ.

Izala không nói gì.

Chỉ nhìn hắn rất lâu.

Rồi khẽ thì thầm:

"...Ừ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com