Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10: Đối mặt với bóng tối

Dù mùa xuân đã tràn ngập trong lòng Sooji, những ngày sau đó vẫn không thiếu thử thách. Cô biết rằng mối quan hệ này không phải lúc nào cũng suôn sẻ, và đôi khi, những điều chưa nói ra mới là thứ dễ làm tổn thương nhất. Dù tình yêu giữa cô và Joon Myeon đã phát triển mạnh mẽ, nhưng vẫn có những bóng tối từ quá khứ, những nỗi lo lắng không thể xóa nhòa chỉ bằng lời nói.

Một tuần sau buổi tối đầy lãng mạn ấy, Sooji cảm thấy một sự thay đổi. Không phải là điều gì rõ ràng, mà là một sự bối rối nhẹ trong lòng, một cảm giác bất an không thể tả. Những ngày qua, cô không khỏi lo lắng về những điều chưa biết. Cô chưa hoàn toàn sẵn sàng để đối diện với những cảm xúc sâu sắc và những thử thách của tình yêu.

Một buổi chiều, Sooji nhận được một cuộc gọi bất ngờ từ mẹ cô. Giọng mẹ cô có vẻ lo lắng hơn bình thường. "Con gái, mẹ có chuyện này muốn nói với con. Có một số vấn đề gia đình cần con về giải quyết. Mẹ không thể tự xử lý một mình được."

Cảm giác như cả thế giới của Sooji bị xoay chuyển. Cô biết rằng gia đình luôn là một phần quan trọng trong cuộc sống của cô, nhưng lúc này, cô lại cảm thấy rằng bản thân không đủ mạnh mẽ để đối mặt với mọi thứ. Cô đã từng bỏ qua rất nhiều điều khi đến gần với Joon Myeon. Giờ đây, những lo lắng về gia đình, về những trách nhiệm đang đè nặng lên vai cô. Cô cảm thấy như mình đang đứng giữa hai lựa chọn khó khăn: một bên là mối quan hệ yêu thương với Joon Myeon, một bên là gia đình, nơi cô đã phải chịu đựng nhiều năm trách nhiệm và nghĩa vụ.

Cô không biết làm thế nào để chia sẻ những lo lắng ấy với anh. Cô sợ rằng Joon Myeon sẽ không hiểu, sợ rằng anh sẽ cảm thấy bị bỏ rơi, và cô không muốn điều đó. Cô không muốn làm anh đau lòng, nhưng cũng không muốn lẩn tránh những cảm xúc của chính mình.

Tối hôm đó, khi gặp Joon Myeon, cô cảm thấy mình như một người khác. Cô không thể đối diện với anh bằng nụ cười thường thấy nữa. Tất cả mọi thứ trong đầu cô đều hỗn loạn, và cô không thể dừng lại để lý giải. Họ ngồi cùng nhau trong một quán cà phê nhỏ, nơi từng là chỗ quen thuộc của hai người. Không khí giữa họ có một sự im lặng nặng nề, và Joon Myeon, với bản tính nhạy cảm của mình, nhận ra ngay sự khác biệt trong cách cô cư xử.

"Em có chuyện gì sao?" Anh nhẹ nhàng hỏi, mắt không rời khỏi cô.

Sooji không thể trả lời ngay lập tức. Cô cảm thấy mình sắp khóc, cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng khiến cô không thể thốt lên lời. Cô chỉ lắc đầu, cố gắng che giấu nỗi lo lắng đang vây quanh mình.

Joon Myeon nhìn cô chặt chẽ, sau đó anh từ từ đưa tay nắm lấy tay cô. "Sooji, anh biết có gì đó không ổn. Em không cần phải giấu anh. Dù chuyện gì xảy ra, em có thể chia sẻ với anh, phải không?"

Sooji nhắm mắt lại, cảm nhận sự ấm áp từ tay anh truyền qua làn da lạnh giá của mình. Cô muốn nói ra tất cả, muốn gỡ bỏ mọi băn khoăn trong lòng, nhưng lại sợ rằng điều đó sẽ khiến anh cảm thấy bất an. Cô không thể đối mặt với sự thật rằng mình đang sợ hãi và lưỡng lự.

"Em không biết phải bắt đầu từ đâu..." Cô cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nghẹn lại. "Có những điều em không thể kiểm soát được, và em cảm thấy mọi thứ cứ vỡ vụn. Anh là người duy nhất khiến em cảm thấy an toàn, nhưng đôi khi em sợ rằng mình sẽ làm anh thất vọng."

Joon Myeon im lặng, để cô tiếp tục nói. Anh không vội vã đưa ra lời khuyên hay những lời an ủi. Anh chỉ muốn lắng nghe, để cô biết rằng cô không phải đối mặt với nỗi lo lắng ấy một mình.

"Em sợ rằng nếu em bước quá gần anh, em sẽ làm tổn thương anh," Sooji nói tiếp, đôi mắt cô nhìn xuống, tránh ánh mắt của anh. "Gia đình em đang gặp rắc rối, và em không biết liệu mình có đủ sức để vừa lo cho họ, vừa giữ được mối quan hệ này."

Joon Myeon không phản ứng ngay lập tức. Anh chỉ lặng lẽ nắm chặt tay cô hơn, sự im lặng giữa họ trôi qua như những giây phút vĩnh cửu. Cuối cùng, anh lên tiếng, giọng anh ấm áp nhưng vững chãi: "Sooji, anh sẽ không bao giờ yêu cầu em phải chọn giữa gia đình và anh. Anh hiểu rằng gia đình là một phần rất quan trọng với em. Nhưng anh cũng muốn em biết rằng, anh sẽ luôn ở đây, ở bên cạnh em, không bao giờ rời đi."

Câu nói ấy như một luồng gió mát lành thổi qua trái tim cô, làm dịu đi những nỗi lo trong cô. Cô cảm thấy mình như được kéo ra khỏi bóng tối, hướng về một ánh sáng nhỏ bé, nhưng đủ để cô bước tiếp.

"Anh không cần phải lo lắng. Chúng ta sẽ vượt qua điều này cùng nhau," Joon Myeon tiếp tục, ánh mắt anh luôn hướng về cô với sự kiên định và chân thành. "Anh yêu em, Sooji. Và tình yêu này sẽ không dễ dàng bị đánh bại bởi bất kỳ thử thách nào."

Sooji cảm thấy trái tim mình nhẹ nhõm hơn, nhưng vẫn còn một phần trong cô lo sợ. Liệu mối quan hệ này có đủ mạnh để vượt qua tất cả những khó khăn phía trước? Cô không thể biết trước được, nhưng ít nhất, cô biết rằng với Joon Myeon bên cạnh, cô không còn đơn độc trên con đường đó nữa.

Sau cuộc trò chuyện đầy cảm động với Joon Myeon, Sooji vẫn không thể dứt bỏ được cảm giác căng thẳng đang đè nặng lên trái tim mình. Mối quan hệ giữa cô và anh đang dần trở nên chín chắn, nhưng mọi thứ vẫn chưa dễ dàng như vẻ ngoài. Những vết thương trong quá khứ, những nỗi lo lắng chưa thể xóa nhòa, vẫn luôn ám ảnh cô.

Cảm giác bất an không chỉ đến từ mối quan hệ với Joon Myeon, mà còn từ gia đình cô. Cô không thể nào bỏ qua được những gì đang xảy ra ở nhà. Mẹ cô đã gọi điện, và Sooji biết rằng điều đó không thể chỉ là những lời nói đơn giản. Gia đình cô đã luôn là một phần quan trọng trong cuộc đời cô, nhưng những năm gần đây, mối quan hệ giữa họ đã trở nên phức tạp và đầy mâu thuẫn.

Mẹ cô, dù luôn yêu thương cô, nhưng cũng là một người rất nghiêm khắc và đôi khi quá bảo thủ. Cô luôn cảm thấy bị áp lực phải làm hài lòng bà, nhưng càng ngày, Sooji càng nhận ra rằng sự kiểm soát của mẹ cô có thể đã gây ra nhiều vết nứt trong tâm hồn cô. Không ít lần, cô cảm thấy mình như một đứa trẻ không đủ khả năng để tự quyết định cuộc sống của mình.

Cha cô, mặc dù là người hiền lành và ít nói, nhưng lại luôn luôn tạo ra cảm giác áp lực gián tiếp. Ông có những kỳ vọng lớn về cô, nhưng lại không thể hiện rõ ràng, khiến Sooji đôi khi cảm thấy như mình đang sống trong một cái bóng không thể bước ra. Thêm vào đó, cô còn có một người em trai nhỏ hơn, dù vẫn là đứa trẻ, nhưng có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong gia đình.

Nhưng đỉnh điểm của tất cả là tình hình tài chính gia đình. Những khoản nợ mà mẹ cô đã giấu diếm bấy lâu nay đã bùng phát. Mẹ cô đã cố gắng giữ mọi thứ trong gia đình bình yên, nhưng bây giờ, với những áp lực không thể tránh khỏi, Sooji buộc phải đối mặt với sự thật. Cô phải trở về nhà, phải đối mặt với mẹ và quyết định có giúp đỡ gia đình không. Cô biết điều đó sẽ không dễ dàng, nhưng nếu không làm gì, mọi thứ sẽ càng thêm tồi tệ.

Ngày hôm sau, Sooji quyết định về nhà, không báo trước với Joon Myeon, vì cô không muốn anh phải lo lắng thêm. Cô cần phải một mình đối mặt với gia đình, đối mặt với mọi vấn đề mà bấy lâu nay cô cố gắng trốn tránh.

Khi về đến nhà, cô thấy mẹ đang ngồi ở bàn ăn, vẻ mặt mệt mỏi và đượm buồn. Cả không gian trong nhà cũng có một không khí nặng nề. Cha cô đang ngồi đọc báo, nhưng ánh mắt ông thoáng nhìn lên khi cô bước vào. Em trai cô thì đang chơi trong phòng, không nhận ra sự thay đổi trong bầu không khí.

"Con về rồi à," mẹ cô nói, giọng bà khàn khàn, như thể bà đã khóc rất nhiều. "Mẹ cần con giúp đỡ."

Sooji không thể che giấu sự lo lắng trong lòng. Cô ngồi xuống bên cạnh mẹ, nắm lấy tay bà. "Mẹ, chuyện gì đã xảy ra? Con có thể làm gì?"

Mẹ cô cúi đầu, giọng bà run rẩy. "Mẹ... mẹ đã giấu con nhiều điều. Chúng ta không còn đủ khả năng chi trả các khoản nợ nữa. Mẹ đã cố gắng, nhưng mọi chuyện trở nên quá khó khăn."

Cảm giác như toàn bộ thế giới của Sooji sụp đổ. Cô đã nghĩ rằng gia đình mình sẽ ổn, rằng mẹ cô sẽ luôn tìm ra cách để mọi chuyện trở lại bình thường, nhưng giờ đây, cô thấy mình bị cuốn vào những vòng xoáy của quá khứ mà không biết phải làm gì.

Cô nhìn mẹ, rồi nhìn về phía cha. Cha cô không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô với ánh mắt buồn bã. Em trai cô, dù còn nhỏ, nhưng cũng cảm nhận được không khí nặng nề trong gia đình. Cô cảm thấy mình như bị mắc kẹt, không biết phải đi đâu.

"Mẹ, con không thể làm tất cả một mình," Sooji nói, giọng nghẹn ngào. "Nhưng con sẽ cố gắng. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua. Mẹ đừng lo lắng."

Mẹ cô lau nước mắt, nhìn cô với ánh mắt đầy lo lắng. "Con không cần phải gánh vác mọi thứ. Mẹ chỉ không muốn con phải chịu đựng như mẹ. Mẹ không muốn con phải hy sinh quá nhiều."

Sooji nhẹ nhàng nắm lấy tay mẹ. "Mẹ đã hy sinh rất nhiều cho gia đình rồi. Con sẽ giúp mẹ, nhưng con cũng muốn có một cuộc sống riêng. Con không thể sống mãi trong cái bóng của gia đình mình."

Mẹ cô im lặng, dường như đang suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng, bà lên tiếng: "Mẹ hiểu. Mẹ chỉ muốn con hạnh phúc."

Sooji cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn khi nghe mẹ nói vậy. Cô biết rằng không thể tiếp tục chịu đựng một mình. Cô sẽ phải học cách cân bằng giữa gia đình và những lựa chọn riêng của mình. Và Joon Myeon, mặc dù là người quan trọng trong đời cô, nhưng cô vẫn cần thời gian để xử lý mọi thứ.

Sau cuộc trò chuyện ấy, Sooji trở lại với những ngày tháng đầy căng thẳng, nhưng ít nhất cô không còn cảm thấy cô đơn. Gia đình có thể không hoàn hảo, nhưng cô vẫn sẽ ở đây để cùng họ vượt qua những thử thách, và Joon Myeon sẽ là người bên cạnh cô, cùng nhau bước tiếp trên con đường dài phía trước.

End chap 10.

#20250927

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com