Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 9: Đoạn đường dài phía trước

Mùa đông dần nhường chỗ cho những cơn gió xuân nhẹ nhàng, không khí ấm áp hơn, và trong lòng Sooji, cũng có những cảm xúc dần trở nên tươi mới hơn. Cô không còn cảm thấy bị mắc kẹt trong quá khứ nữa. Những vết thương đã từng làm trái tim cô đau nhói giờ đây chỉ còn lại là những ký ức mờ nhạt, nhường chỗ cho những hạnh phúc mới đang dần hình thành.

Cô và Joon Myeon đã vượt qua nhiều thử thách nhỏ, và những điều đó càng khiến họ gần nhau hơn. Đôi khi, những mối quan hệ không cần phải vội vàng, không cần phải có những bước tiến lớn. Chính sự kiên nhẫn và tôn trọng lẫn nhau đã giúp mối quan hệ giữa họ trở nên bền chặt.

Hôm nay, Sooji đi làm trở lại sau một kỳ nghỉ dài. Cô cảm nhận được một sự khác biệt trong cách mình nhìn nhận công việc, cuộc sống, và cả những người xung quanh. Mọi thứ không còn đơn giản chỉ là những thói quen hằng ngày mà là cơ hội để cô tiếp tục phát triển, học hỏi và yêu thương.

Khi bước vào văn phòng, Sooji nhận ra rằng mình đang mỉm cười nhiều hơn trước. Ánh sáng trong mắt cô không còn là sự trống rỗng hay mệt mỏi, mà là niềm vui thật sự. Cô không thể phủ nhận rằng Joon Myeon đã giúp cô tìm lại chính mình, giúp cô hiểu rằng tình yêu không phải là thứ gì đó dễ dàng, nhưng là một hành trình mà cả hai cùng nhau bước qua, không bao giờ bỏ cuộc.

Trong suốt buổi sáng, cô không thể ngừng nghĩ về anh. Những tin nhắn đơn giản, những cuộc gọi ngắn gọn, tất cả đều khiến cô cảm thấy ấm áp. Nhưng điều làm Sooji cảm thấy yên lòng nhất chính là việc cô không còn phải lo lắng hay sợ hãi về tương lai nữa. Cô đã có Joon Myeon – một người đàn ông kiên nhẫn, hiểu cô như chính bản thân mình, và luôn ở bên cô bất kể điều gì xảy ra.

Vào giờ nghỉ trưa, Sooji nhận được cuộc gọi từ Joon Myeon. Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng đầy sự quan tâm: "Em ăn trưa chưa? Anh sẽ đón em chiều nay nhé, chúng ta đi dạo một chút?"

Sooji cảm thấy lòng mình xao xuyến. Mặc dù công việc vẫn đang bận rộn, nhưng những khoảnh khắc này là thứ cô luôn mong đợi. "Em chưa ăn đâu, nhưng có thể cùng anh đi được không?" cô trả lời, giọng nhẹ nhàng, tràn đầy sự mong chờ.

"Đương nhiên rồi," anh đáp, giọng có chút tinh nghịch, nhưng lại khiến cô cảm thấy yên tâm. "Anh sẽ đợi em ở cổng công ty."

Khi buổi chiều đến, Sooji nhanh chóng hoàn tất công việc còn lại và bước ra khỏi công ty. Cô thấy Joon Myeon đang đứng đợi trước cổng, mái tóc anh nhẹ bay trong gió xuân, nụ cười của anh sáng ngời. Anh nhìn cô, đôi mắt anh sáng lên khi thấy cô, như thể cô là điều duy nhất quan trọng trong thế giới này.

"Chúng ta đi đâu đây?" Sooji hỏi, không thể che giấu được nụ cười hạnh phúc trên môi.

"Anh chỉ muốn chúng ta có một ngày yên bình. Đi dạo thôi, không vội vàng," Joon Myeon nói, rồi anh đưa tay ra, mời cô đi cùng.

Họ cùng đi dọc theo con phố quen thuộc, bên cạnh nhau, im lặng nhưng lại đầy cảm xúc. Không cần nói gì nhiều, chỉ cần ở bên nhau là đủ. Những bước chân của họ hòa vào nhau, như những nhịp đập của một trái tim cùng chung nhịp đập.

Khi đến một công viên nhỏ, Joon Myeon dừng lại, quay sang Sooji và nói: "Anh biết, đôi khi em cảm thấy lo lắng về mọi thứ. Nhưng em không cần phải lo lắng nữa. Anh sẽ ở đây với em, sẽ không rời đi đâu."

Sooji nhìn vào đôi mắt anh, cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói. "Em biết rồi, Joon Myeon. Anh là người duy nhất khiến em cảm thấy an toàn, cảm thấy rằng mình có thể thực sự yêu thương mà không phải lo sợ."

Joon Myeon khẽ mỉm cười, tay anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. "Chúng ta sẽ cùng nhau đi qua mọi thứ, Sooji. Dù thế nào, anh vẫn sẽ ở đây, đợi em."

Lời hứa này không cần phải nói quá nhiều lần, vì trong thâm tâm Sooji, cô đã tin anh. Cô không còn sợ hãi về những gì tương lai có thể mang lại. Chỉ cần có Joon Myeon bên cạnh, cô biết mình sẽ mạnh mẽ hơn, vượt qua tất cả. Cô cảm nhận được niềm hạnh phúc giản đơn trong từng khoảnh khắc ấy, và cô hiểu rằng, tình yêu không phải lúc nào cũng phải rực rỡ, đôi khi chỉ cần sự hiện diện của người kia là đủ.

Họ tiếp tục đi dạo dưới bầu trời xanh trong, không gian như được lấp đầy bởi sự bình yên và tình yêu chân thật giữa họ. Một đoạn đường dài phía trước, nhưng Sooji cảm thấy sẵn sàng để bước tiếp.

Ngày tháng cứ trôi qua, và mùa xuân đã thực sự đến. Cảnh vật xung quanh thay đổi, từ những tán cây trụi lá mùa đông giờ mọc lên những chồi non xanh mơn mởn. Cũng giống như cuộc sống của Sooji và Joon Myeon, những vết thương trong quá khứ của cô dần được chữa lành, để lại một con đường mới mẻ, rộng mở cho cả hai bước tiếp. Tuy không có gì đảm bảo rằng mọi chuyện sẽ hoàn hảo, nhưng Sooji đã sẵn sàng cho những thử thách tiếp theo trong mối quan hệ này.

Trong những ngày sau đó, Joon Myeon và Sooji dành nhiều thời gian bên nhau hơn. Họ không vội vàng, không ép buộc, chỉ là những khoảnh khắc đơn giản nhưng vô cùng quý giá. Thỉnh thoảng, họ cùng nhau đi ăn trưa, chiều thì dạo phố, và tối về, họ dành vài phút bên nhau, chuyện trò về công việc, về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.

Một buổi chiều, khi Sooji đang ngồi trong văn phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ lại về tất cả những điều đã xảy ra, một cảm giác bất chợt ùa về trong cô. Cô nhận ra rằng mình đã thay đổi, không còn là người phụ nữ e dè và sợ hãi như trước kia nữa. Joon Myeon đã giúp cô nhìn nhận lại mọi thứ, không phải bằng ánh mắt đầy lo lắng, mà bằng sự tin tưởng vào tình yêu, vào chính bản thân mình.

Nhưng cô cũng biết rằng, tình yêu không bao giờ là con đường trải hoa hồng. Chắc chắn sẽ có những lúc, cả hai sẽ đối mặt với thử thách, với những sự khác biệt, và với những nỗi sợ hãi chưa được giải quyết. Sooji không muốn nghĩ về những điều đó ngay lúc này, nhưng cô hiểu rằng mối quan hệ này cần phải được xây dựng trên sự hiểu biết và tôn trọng lẫn nhau.

Ngày hôm sau, Sooji đến nơi làm việc thì nhận được một tin nhắn từ Joon Myeon. Tin nhắn ngắn gọn, nhưng lại khiến cô mỉm cười:

"Chúng ta đi ăn tối không? Anh có một bất ngờ cho em."

Cô không biết anh đang nghĩ gì, nhưng cảm giác tò mò khiến cô nhanh chóng gõ lại một câu trả lời: "Vâng, em rất mong chờ."

Khi công việc kết thúc, Joon Myeon đón cô tại cổng công ty. Anh cười tươi, nhưng ánh mắt lại đầy sự nghiêm túc. "Hôm nay anh có một điều muốn nói với em," anh bắt đầu, đưa tay ra mời cô lên xe.

Sooji ngồi vào ghế bên cạnh anh, cảm giác trong lòng như đang bị đốt cháy bởi sự hồi hộp. "Có chuyện gì vậy?" Cô hỏi, đôi mắt nhìn vào anh đầy sự tò mò.

Joon Myeon không trả lời ngay lập tức. Anh khởi động xe và lái đi một lúc, chỉ im lặng, nhưng sự im lặng đó lại khiến Sooji cảm thấy hơi bất an. Cuối cùng, anh dừng xe ở một nhà hàng nhỏ, ấm cúng, với không gian yên tĩnh và lãng mạn.

Khi cả hai bước vào, Joon Myeon dẫn Sooji đến một bàn ăn gần cửa sổ, nơi có thể nhìn ra những ngọn đèn đêm lung linh bên ngoài. Anh kéo ghế cho cô, sau đó ngồi đối diện.

"Em có biết không, kể từ khi gặp em, anh cảm thấy mọi thứ trong cuộc sống này đều trở nên ý nghĩa hơn," Joon Myeon bắt đầu, giọng anh trầm ấm và đầy chân thành. "Anh không muốn làm em sợ, nhưng anh cũng không muốn giấu giếm em nữa. Anh yêu em, Sooji."

Sooji không ngờ rằng khoảnh khắc này lại đến nhanh như vậy. Tim cô đập mạnh, cảm giác như mọi âm thanh xung quanh đều biến mất. Cô nhìn vào mắt Joon Myeon, và dù là lời nói trực tiếp, nhưng trong lòng cô lại thấy bình yên đến lạ. "Em cũng yêu anh, Joon Myeon. Em đã học cách yêu anh, yêu tất cả những gì anh là."

Joon Myeon mỉm cười, đôi mắt anh sáng lên đầy hạnh phúc. "Anh không cần phải lo lắng, Sooji. Chúng ta sẽ cùng nhau đi qua mọi thứ, dù có bất kỳ khó khăn nào."

Với lời nói ấy, tất cả những lo lắng của Sooji bỗng dưng tan biến. Cô cảm thấy một sự tin tưởng sâu sắc vào anh, vào tình yêu này. Tình yêu không phải lúc nào cũng được xây dựng từ những giây phút hoàn hảo, mà là từ những bước đi nhẹ nhàng, những lần nắm tay nhau, cùng nhau vượt qua thử thách.

Sau bữa tối, cả hai cùng nhau đi dạo trong khu phố đêm, giữa những ánh đèn mờ ảo. Họ không cần phải nói gì nhiều, chỉ cần cùng nhau bước đi, cảm nhận sự hiện diện của nhau trong từng bước đi.

Ngày mai sẽ có những thử thách mới, và chẳng ai biết tương lai sẽ ra sao. Nhưng trong khoảnh khắc này, họ hiểu rằng, chỉ cần có nhau, cả hai sẽ luôn vượt qua được mọi khó khăn.

End chap 9.

#20250908

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com