Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

101: Ký ức của người trong cuộc

Trong khi Ceasar còn đang há hốc mồm thì Drusilla đã nhanh chóng rời khỏi phòng. Monet chống tay bò dậy với mái tóc rối tung và biểu cảm dữ tợn, tức giận la lối: "Đồ khốn kiếp! Mày đứng lại đó!"

"Woh woh woh!" Ceasar cản ả ta: "Tốt nhất là cô không nên so đo chuyện nhỏ nhặt đó làm gì nếu không muốn hối hận."

Gã chặn ngang lối đi khiến Monet sắp nổ tung tại chỗ, nhưng khi nghe xong cái giọng điệu cảnh báo đầy bí hiểm đấy của Ceasar lại khiến  ả lại tỉnh táo ngang xương. Monet suy nghĩ, có thể khiến gã khoa học điên này dè chừng như vậy chắc chắn người phụ nữ có địa vị không tầm thường.

Nhưng mấu chốt, đó là ai?

Monet cười khẩy, hỏi gài hắn: "Bà đây nên sợ con nhóc vô danh đó ư? Đừng khiến tôi thấy buồn cười chứ Ceasar."

Ceasar ngoảnh người đi, bóng dáng vươn dài rọi trên vách tường lập loè quỷ dị. Hắn đột nhiên bật cười, nhìn ả bằng ánh mắt vui sướng khi người gặp hoạ: "Tới cậu chủ của ngươi còn phải sợ là đằng khác."

Monet à một tiếng, biểu cảm khó hiểu dần thay thế bởi sự thông suốt. Một người mà Ceasar cho rằng còn lợi hại hơn cả cậu chủ, thậm chí hắn còn tuỳ ý để đối phương tự tung tự tác ở nơi này dù ả đi cùng một đám hải tặc xông lên đảo... Một đối tượng hết sức nguy hiểm cần được báo cáo kỹ càng!

"Ceasar, lão muốn làm phản à?"

Ceasar nín tịt.

Hai người nhìn nhau không nói, nhưng có những điều chỉ cần một ánh mắt là có thể biết được đối phương đang nghĩ gì.

-

"Drusilla! Chị Drusilla!"

Sanji chạy vội trên hành lang dài liên tục gọi tên Drusilla. Một đám người mặc đồ bảo hộ xông tới chỗ anh vội muốn bắt Sanji lại nhưng mà đều bị đầu bếp đá gục.

Anh bắt lấy một tên, hùng hổ hỏi: "Cô gái tóc xanh đi cùng với tụi tao đâu? Tụi mày bắt cô ấy đi chỗ nào rồi!"

Gã kia gân cổ lên mắng: "Mày không bao giờ biết được đâu!"

"Tsk! Tên khốn—"

Anh vừa muốn cho gã đần độn này một đá thì từ phía sau ngã rẽ có một bóng người chạy ra. Drusilla nhìn thấy anh, lập tức chạy chậm lại: "Ngươi đây rồi, những người khác đâu?"

"Silla!"

Sanji vừa thấy nàng mặt mày lập tức rạng rỡ hẳn, quên khuấy luôn cái tên áo vàng bảo hộ nào đó vừa làm anh tức điên lên. Anh đầu bếp vội vã xem xét tình hình của nàng, thở phào nhẹ nhõm: "Cô không sao thì tốt rồi. Nếu không thì cái lũ đầu đất này chết với tôi!"

Sanji bức xúc xong liền bình tĩnh lại, anh nói: "Nami và những người khác đã đưa lũ trẻ đi tìm chỗ trốn rồi. Chúng ta cũng mau đi thôi."

Drusilla cũng cùng ý kiến này với anh, nhưng rồi nàng chững lại: "Lũ trẻ?"

Ở đâu ra mà cơ trẻ con ở đây?

Sanji cười bất đắc dĩ: "À chuyện đó... khá là rắc rối."

Drusilla nhìn ngang một cái chớp mắt, nghĩ, để tránh tình hình xấu ở phía Ceasar lan qua chỗ này thì nàng nên thúc giục tên đầu bếp rời đi nhanh thì tốt hơn.

"Chúng ta vừa đi vừa nói."

Sau khi nghe Sanji kể về việc họ bắt gặp một lũ trẻ khổng lồ ở trong phòng thí nghiệm, Drusilla đồng dạng cảm thấy khó có thể nói nên lời. Lại là mấy cái thí nghiệm chết tiệt của tên kia.

"Giấu cho kỹ vào chứ tên vô dụng này."

Sanji hỏi lại: "Cô nói gì cơ?

Drusilla tặc lưỡi, lắc đầu bảo: "Không có gì, ta đã hiểu vấn đề rồi. Vậy bây giờ các ngươi tính làm sao với lũ trẻ đó?"

Anh đầu bếp nhún vai: "Bất đắc dĩ thì chúng ta phải đưa chúng về nhà thôi."

Drusilla: "..."

Cái thói cho đi nhờ này...

Thôi đành chịu.

"Trafalgar!"

"Room!"

Đột nhiên một tiếng uỳnh nổ vang chấn động mặt đất. Sàn nhà rung chuyển, hai người giật mình tròn mắt dừng bước chân. Rốt cuộc là cái gì đã gây ra một vụ nổ lớn như vậy.

"Là ở bên đó! Có lẽ là nhóm của Luffy tới rồi."

"Ngươi từ từ!" Drusilla đuổi theo anh ta, bởi vì bên đó không phải là Luffy mà là Hải quân!

Tên đầu bếp này muốn chết rồi!

"Luffy!!!"

Sanji lao ra ngoài, giữa trận quyết chiến khói trắng mù mịt, một tên tóc vàng đột nhiên nhảy ra khiến cả hai nhân vật chính đều sững sờ.

Trafalgar Law và Smoker nhìn chằm chằm anh trong tư thế đối chọi 1:1, còn Sanji thì trố mắt lên chỉ thẳng về phía hai người: "Smoker! Còn cái tên này... quen lắm!"

Law: ...

Smoker: "Sanji chân đen!"

Băng Mũ Rơm đang ở trên đảo, vậy tên Mũ Rơm đó đang ở đâu?!

"Đừng có nhìn đi nơi khác khi đang chiến đấu chứ."

Law bắt lấy thời cơ ngay lúc Smoker đang hốt hoảng, một chiêu dứt điểm, lồng ngực của phó đô đốc lủng một lỗ hình vuông. Sanji hãi hùng mà nhìn, đến Drusilla chạy theo sau cũng phải sững sờ dừng chân.

Smoker ngã xuống nền tuyết, trong tay Law cầm giữ một trái tim tươi sống đập liên hồi.

"Khủng khiếp vãi!"

Sanji nhích người che chở nàng, vẻ mặt căng thẳng.

Bây giờ Law mới nhìn về phía Sanji, gương mặt lạnh tanh đảo mắt nhìn anh. Cứ tưởng một đám vừa rồi đã giải quyết xong, ai biết lại lòi ra thêm một người nữa.

Law chán đời nghĩ: Cái băng đảng này phiền chết đi được.

"Ở bên kia."

Sanji bất ngờ khi nhìn thấy Law chỉ tay về một hướng nào đó. Cơ bắp căng chặt của anh thả lỏng và đầu óc giãn ra, tuy vậy anh đầu bếp vẫn vô cùng cảnh giác: "Cái gì ở bên đó?"

Law vác cây kiếm dài trên vai, hờ hững đáp: "Đồng bọn của cậu."

"Là nhóm của Nami!" Sanji vui mừng quay đầu nhìn Drusilla nói: "Chúng ta đi thôi! Chắc chắn là Nami sẽ rất lo cho cô nếu chúng ta không về kịp!"

Sanji vừa lách người, chân dung Drusilla liền bại lộ. Law vừa nhìn thấy nàng, đồng tử động đất. Gương mặt đó cùng trong trí nhớ ở thời điểm xa xăm đột nhiên trùng khớp.

Ở cái thời điểm mà Corazon đưa hắn chạy chữa khắp nơi, người đó đột nhiên xuất hiện.

Cách mấy mươi năm trời, sao lại có chuyện...

Gương mặt hề của Corazon hiện hề trong ký ức của Law, hắn nhớ như in hình ảnh ông chú cố gắng che giấu mình khỏi tầm nhìn của người phụ nữ đó.

Và ánh mắt của cô ta như muốn băm hắn thành trăm ngàn mảnh.

Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, Law chợt lạnh gáy.

Quá giống.

Sanji cảm giác được không khí quá mức kỳ lạ, anh hỏi nàng: "Cô có quen biết hắn hả?"

Khoé mắt nàng co giật, tròng trắng mắt nổi li ti tơ máu, dường như có thứ gì bên trong Drusilla sắp nổ tung: "Chắc là phải có rồi. Ope Ope no Mi!"

Kẻ khiến Rosinante tình nguyện chết cũng phải bảo vệ đến cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com