Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

abo(2)

(2)

"Jeong Tay? Chắc là không đúng nhỉ, em có thể đọc lại không?"

Chất giọng lạ lẫm vang lên phía sau lưng Taeui kèm theo tiếng dép chà trên sàn nhà, Jeong Taeui ngoái đầu lại, bóng đen vừa lúc phủ lên cơ thể nhỏ bé của em. Xuất hiện trước mắt em là một người đàn ông trẻ với mái tóc sáng màu đang nhìn xuống em như nhìn một thứ gì sinh vật kì lạ. Ánh mắt tò mò đó, sự dò xét đó khiến em hơi khó chịu.

"Là Tae-ui ạ."

"Tay?"

"Không phải như thế, là Tae-ui!"

"Tae-u..i..?"

"Tae! Ui!"

"Taeui."

Sau khi nghe được câu trả lời mà mình muốn, Taeui thở phào nhẹ nhõm như thế đã trút được gánh nặng, sau đó nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. Người đàn ông kì lạ này, gã khiến tiêu chuẩn cái đẹp từ trước đến nay của em vỡ vụn, đối với Taeui, những chú ca sĩ, diễn viên thường xuyên xuất hiện trên truyền hình chính là những người đẹp nhất, hay những bạn học có ngoại hình trắng trẻo mềm mại cũng là những người đẹp không thua kém gì. Chỉ là hôm nay được nhìn tận mắt một người đàn ông đẹp quá sức tưởng tượng này, Jeong Taeui cảm thấy như mình đã được chứng kiến một chàng hoàng tử xé truyện bước ra ngoài đời thật. Nhận ra được ánh mắt nóng rực đó, gã liền ngồi quỳ một chân xuống trước mặt em, tay gã đưa ra vò rối mái tóc của Taeui.

"Em sắp đốt luôn mặt tôi bằng ánh mắt đó rồi, sao thế? Hửm?"

Kyle và Changin nãy giờ chỉ im lặng theo dõi một lớn một bé đang trò chuyện với nhau, đứa bé nhìn thẳng vào đứa lớn, không suy nghĩ sâu xa liền thốt lên một câu khiến hai người đang hóng chuyện kia bụm miệng cười khúc khích.

"Tại chú đẹp, tay chú cũng đẹp nữa."

Người đàn ông kia sững người một lúc, rồi cũng nhập hội với hai người bên kia, gã cười một cách vui vẻ rồi nựng lấy bầu má mềm của Taeui.

"Có đẹp đến mức sau này em muốn kết hôn cùng luôn không?"

"?"

Sắc mặt của hai người cao tuổi phía sau nhanh chóng biến đổi thành vẻ mặt khó hiểu, hai cặp mắt hướng về người đàn ông tóc bạc kia, cả hai không hẹn mà cùng thầm thốt lên rằng "sao lại nói với một đứa trẻ như vậy?". Gã thì vẫn một đường cong trên môi như thế, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn bởi đứa trẻ ngốc nghếch này, tựa hồ muốn trêu em thật lâu.

"Nhưng mà, sao con trai có thể kết hôn với nhau được ạ?"

"?"

Jeong Taeui thốt lên, bộ dạng như nghe thấy điều gì đó rất kì lạ và người kia cũng tương tự, gã liền liếc nhin Jeong Changin một lát, bàn tay đang đặt trên má Taeui cũng rơi xuống theo.

"Có thể."

"Vậy ai sẽ làm vợ ạ?"

"Nếu em muốn thì tôi cũng có thể làm vợ."

"Không muốn đâu, em sẽ lấy một cô gái thật xinh đẹp về làm vợ!"

Jeong Taeui phùng má, xù lông nói lên mong muốn của mình, có lẽ những đứa trẻ nào cũng có ước muốn về gia đình tương tự như thế, là lấy một người đẹp trai giàu có về làm chồng hoặc lấy cô gái xinh đẹp nào đó về làm vợ, quả thật là những ước mơ đơn thuần khiến người khác phải bật cười. Người đàn ông kia nghe thấy thế cũng chỉ nở một nụ cười nhẹ;

"Vậy chúc em may mắn nhé, còn một chuyện nữa, tên tôi là Ilay, bao giờ em có tìm được nhiều cô gái đẹp thì nhớ giới thiệu cho tôi đấy."

×××

Và đó là ấn tượng đậm sâu nhất của Jeong Taeui đối với người đàn ông cách mình tận mười bảy tuổi kia. Hiện tại, Taeui mười bảy tuổi, sau một số chuyện xảy ra trong quá trình trưởng thành của chính mình, cuối cùng anh đã hiếu được câu trả lời "Có thể." của Ilay năm đó.

Jeong Taeui đã phân hoá thành Omega.

Đến tận hôm nay Taeui cũng chẳng ngờ rằng bản thân sẽ bị quá khứ đen tối đó "quật ngã" thế này, có lẽ câu nói "gáy sớm ăn l——" là dành cho chính thanh niên chưa đến độ tuổi trưởng thành Jeong Taeui đây, khi anh đã sa vào lưới tình với Alpha trội mang tên Ilay mà mình đã gặp lúc còn bé.

Đến đây cũng phải kể tới Ilay Riegrow, gã năm nay đã ba mươi tư tuổi rồi, cũng có thể gọi là độ tuổi nếm trải phong trần và chính chắn hơn trong lối suy nghĩ riêng. Với Taeui, đây cũng chính là lúc mà Ilay đứng trên đỉnh cao nhan sắc của gã; Ilay thường xuất hiện với mái tóc được vuốt ngược lên cùng cặp kính gọng sừng, trông thư sinh nhưng cũng toát lên vẻ sang trọng. Đôi lúc, người ta có thể nhìn thấy dáng vẻ của một luật sư trẻ trên người gã, hay thậm chí một người mẫu ảnh nổi tiếng nào đó trên trang bìa tạp chí; và một hình tượng gần như khớp với Ilay nhất — một doanh nhân thành đạt đang sống sung túc trên khối tài sản khổng lồ.

Mà Taeui lại chẳng nghĩ nhiều được như thế, chỉ là cách đối xử đặc biệt của gã dành cho anh khiến anh dù không muốn thì tim cũng tự nguyện lỡ nhịp.

"Chú Kyle, Ilay hôm nay không về sao?"

Jeong Taeui nằm dài trên ghế sô pha ở phòng khách, nhìn Kyle đang lặng lẽ đọc sách phía đối diện. Về lí do Jeong Taeui hiện tại đang ở trong nhà Riegrow thì, hiện đang trong thời gian nghỉ hè, Jeong Taeui vẫn như thường lệ được Kyle – ông chú hiếu khách này đặt vé máy bay cho anh sang chơi một thời gian, cũng phần nào biết được chuyện của cậu nhóc này với em trai của mình cho nên càng thoải mái hơn. Bởi anh rất thích Taeui.

"Ilay sao? Thằng bé đang ở Dresden có chút việc, tầm một tháng tới không thể về được Tay à."

Kyle chống cằm suy nghĩ một lúc rồi nói, sau khi nghỉ làm sĩ quan ở UNHRDO, Ilay có vẻ càng bận bịu hơn trước thật, đi nhiều, thời gian làm việc cũng nhiều nốt. Hầu như lúc nào Taeui đến chơi gã cũng không có ở nhà, hiếm lắm mới được một lần về giữa chừng hay nghỉ ngơi tầm vài ba ngày rồi lại nói 'bai bai' với Taeui. Những lúc như thế, Jeong Taeui lại trưng ra bộ mặt tiếc nuối mà bỏ vào trong phòng – căn phòng dành cho khách của Kyle sau một thời gian dài đã trở thành phòng độc quyền của Jeong Taeui. Dù bản thân Kyle không nhìn thấy nhưng anh luôn được người làm vườn của mình, Peter kể lại, những lúc như thế Jeong Taeui sẽ ngồi bên cửa số phòng nhìn xe của Ilay dần đi xa, trông như không nỡ để Ilay đi chút nào.

Thật hiếm thấy ai có một loại tình cảm như thế đối với tiểu thiếu gia của nhà Riegrow.

"Dresden... một tháng nữa sao..."

Ở đó chắc có nhiều omega xinh đẹp lắm...

Jeong Taeui thở dài thườn thượt, còn nhớ rằng lúc gã vẫn đang ở đây, anh đã nhiều lần nói ấn ý về tình cảm của bản thân, anh chắc chắn rằng Ilay hiểu được điều đó. Chỉ là lúc ấy, Ilay chỉ cười và chậm rãi uống tách cà phê đang dần nguội đi trên bàn làm việc, nhìn Taeui và mỉm cười, không nhanh không chậm nhắc lại quá khứ của Jeong Taeui.

"Tôi vẫn đang chờ đợi ai đó giới thiệu một cô gái thật xinh đẹp cho mình. Tay, em thì sao?"

Taeui lúc đó chỉ có cứng họng trước thái độ nhởn nhơ của Ilay, chuyện đã lâu như thế rồi, tại sao chú ta lại cứ nhắc lại như thế chứ.

Dù sao người ta cũng thể hiện rằng người ta thích chú rồi mà.

Taeui lại thở dài một hơi, Kyle chỉ nhìn anh một chút rồi lại nhìn vào cuốn sách của mình. Quằn quại một lúc, Jeong Taeui lặng lẽ đứng dậy vào trở về phòng mình, phòng anh kế bên phòng gã, khi bước qua cánh cửa phòng Ilay, anh lưỡng lự một chút rồi đấy cửa bước vào.

Ô, cửa không khoá này.

Taeui nhanh thoăn thoắt lẻn vào phòng Ilay, căn phòng vẫn còn thoang thoảng pheromone của Ilay chưa kịp tan hết, Taeui vừa đi vừa ngửi cái mùi mà mình luôn mong nhớ. Anh vô thức tìm đến tủ đồ của Ilay, một chiếc áo sơ mi, hai cái cà vạt, một đôi găng tay; Taeui lại nhanh chân chạy đến bên bàn làm việc của Ilay, một cuốn sổ ghi chép và một cây bút được kẹp trong đó; mọi thứ đều bị Jeong Taeui cuỗm về phòng.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh làm như thế, ý là cũng không phải Jeong Taeui trộm cắp với ý đồ xấu xa đâu. Chỉ là mỗi khi đến kì phát tình, cơ địa kháng thuốc của Taeui khiến anh không thể sử dụng thuốc ức chế, chỉ có pheromone của Ilay mới có thể giúp anh xoa dịu được cơn nóng rát bên trong cơ thể mình thôi. Những lúc Ilay có ở nhà, Jeong Taeui thường lén đặt một thứ gì đó của mình xuống dưới giường của Ilay, để lưu lại pheromone của Ilay một cách rõ ràng nhất.

"Mùi nhạt quá..."

Tầm ba ngày nữa là kì phát tình của Taeui sẽ đến, Taeui phải trở về Hàn Quốc trước khi điều đó xảy ra, nhà vốn luôn là nơi an toàn nhất mà nhỉ. Anh thả mình lên giường một cách chán nản.

Giá như chú ấy có ở nhà thì tốt nhỉ.

Ngày hôm sau, Kyle giúp Taeui đặt vé máy bay trở về Hàn Quốc sau cuộc gọi với Jeong Changin. Sau khi chào tạm biệt với Kyle và người trong nhà, anh tiếc nuối nhìn căn biệt thự quen thuộc đó qua cửa kính xe taxi đang dần lăn bánh, Taeui thầm cảm thán rằng anh vẫn chưa gặp được Ilay vậy mà đã phải về rồi.

Lúc ấy Jeong Taeui cứ như đứa trẻ mất kẹo, ngoan ngoãn ngồi taxi đến sân bay.

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com