Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

⁰⁷ | Hẹn hò?

Nhìn cái túi bánh hồng hồng dán logo của Twinkling đang chễm chệ trên nóc tủ đồ của mình. Hyeonjun ngơ ngác thắc mắc.

"Moon Hyeonjoon, hôm nay tớ đâu có bảo cậu gói bánh giúp tớ đâu."

Cậu ngoái đầu nhìn người đang tủm tỉm cười ở tủ đồ phía sau lưng mình, bộ cậu bạn đồng niên của Hyeonjun đang có chuyện gì vui lắm hở ta.

"Hyeonjoon?"

Cậu hổ giật mình quay đầu.

"H..hả? À...cái đó không phải do tớ làm đâu."

Moon Hyeonjoon dứt lời liền quay lại với chuyện vui của hắn tiếp. Choi Hyeonjun mang bụng đầy khó hiểu cầm túi bánh trên tay, nhác thấy Seol Ah cũng bước vào phòng liền kéo cô lại.

"Seol Ah cái này là em làm hả?"

Seol Ah nghiêng đầu sau đó lắc nguầy nguậy.

"Không phải em, anh hỏi ông bếp trưởng kia chưa?"

"Anh hỏi rồi, cậu ấy cũng bảo là không phải cậu ấy làm."

Seol Ah cầm lấy túi bánh xem thử. Rồi sau đó đột nhiên reo lên.

"Ahhh, hay là có người tặng cho anh ha."

Hyeonjun giật mình cái nhẹ bởi âm lượng vượt quá sức chịu đựng của màng nhĩ cậu. Có vẻ như con hổ kia cũng giật thót, quay đầu làu bàu với Seol Ah.

"Cái con bé kia, nói nhỏ thôi, ai cướp lời mày đâu mà sợ."

Lườm Moon Hyeonjoon một cái xong Seol Ah chả thèm đếm xỉa nữa. Quay lại tươi hơn hớn với Hyeonjun.

"Em nghĩ là trong tiệm có người thích anh Hyeonjun òi."

Hyeonjun nghe vậy thì cười trừ.

"Không đâu, anh nghĩ là người ta tặng cho Seol Ah thì đúng hơn."

Cô bé trố mắt.

"Ủa gì? Sao lại là em??"

"Hộp tủ của em ngay bên cạnh anh mà, chắc là người đó để nhầm á."

Cô bé giơ túi bánh lên nhìn lần nữa.

"Không chắc chắn thì em nghĩ thử xem nha. Nếu như thích một người nào đó thì đương nhiên phải hiểu sở thích của họ nè đúng không? Mà em thấy đó, anh đâu ăn được Brownie hạnh nhân đâu."

Tuy Seol Ah hơi nghi hoặc, nhưng vẫn ờ ha một tiếng ra chiều đồng tình. Hyeonjun nhìn biểu cảm của đối phương thì bật cười, đưa tay vỗ nhẹ đầu cô bé hai cái rồi bước ra khỏi phòng nhân viên. Vừa bước ra tới cửa đã thấy bóng dáng ai kia cũng giống cậu đang dợm đi ra quầy.

"Ơ ông chủ, tôi tưởng anh về trước rồi."

Kì ghê, Sanghyeok với bộ dáng trông như con rô bốt hết pin khập khiễng bước lại khi nghe Hyeonjun nói.

"Hyeon...Hyeonjun? Cậu vẫn còn ở đây hả...?"

"Anh nói gì vậy ông chủ? Đương nhiên rồi, tôi chưa hết ca mà."

Hyeonjun thấy Sanghyeok cười gượng, lòng không khỏi đem đi tò mò.

"Mà sao ban nãy anh bảo mình có việc nên về trước vậy?"

Lúc này Sanghyeok lập tức im bặt, cứ chớp mắt nhìn Hyeonjun. Trông dáng vẻ giống như đang nhận lỗi chưa kìa. Thấy anh có vẻ khó xử, Hyeonjun cũng thôi không nhắc nữa. Đặt tầm chú ý lên bả vai đang phải nẹp lại của Sanghyeok.

"Anh...thấy đỡ hơn chưa ạ? Vết thương ấy..."

Nhìn thỏ con lại bặm môi phồng má như thói quen, Sanghyeok thấy đáng yêu đến phát hờn quá đi. Anh mỉm cười.

"Ừm, đỡ hơn nhiều rồi. Cử động còn hơi khó một xíu nhưng không đau nhức như lúc đầu nữa."

Sanghyeok còn đang tính đưa bước lại gần người thương của anh hơn. Thế nào lại có cái thế lực gì đấy chạy vụt qua.

"Ahhh Choi Wooje!!"

Chắc do gấp gáp chạy đi quên trời quên đất thế kia, họ Moon vô tình đẩy mạnh quản lí Choi ngã ầm một phát vào lòng anh chủ tiệm. Đụng mạnh vào phần vai bị thương nên khiến Sanghyeok đau đớn kêu lên.

"A tôi xin lỗi ông chủ!!"

Hyeonjun vừa nhận ra được tình hình, vội vàng lăn ra khỏi người anh rồi đỡ Sanghyeok dậy. Nghe tiếng động lớn, em gái anh chủ cũng nhanh chóng chạy ra.

"Sao thế sao thế?"

Nhìn ông anh nằm lăn lóc dưới đất đang được Hyeonjun đỡ lên, Seol Ah không nhịn được phá lên cười. Sau đó liền bị ai kia lườm cho một cái muốn khét đen cả mặt, cô bé không dám hó hé gì nữa. Seol Ah chết trân nhìn cảnh tượng mùi mẫn mà muốn nổ cả con mắt. Lần đầu tiên cô bé thấy ông anh của mình dùng cái ánh mắt si tình thế kia nhìn con nhà người ta. Lòng vừa thấy lạ vừa thích thú. Như lóe lên một tia sáng nào đó trong đầu, mắt Seol Ah mở to. Nhân lúc Hyeonjun đi vào vào phòng nhân viên làm gì đó, cô bé lanh lẹ kéo Sanghyeok đi ra phía bên ngoài.

"Kéo anh ra đây làm gì?"

"Khai mau, anh là người để túi bánh này lên tủ đồ của anh Hyeonjun có đúng không?"

Ai kia chột dạ cái nhẹ, con bé này sao chỉ trong chốc thoáng đoán ra được hay thế. Nhưng đời nào Sanghyeok lại chịu thua, anh cười trừ lấp liếm.

"Không hề, mày tưởng tượng hơi quá rồi đó."

Seol Ah bày ra cái bộ mặt đắc thắng khiến Sanghyeok càng thấy chợn hơn. Chẳng nói chẳng rằng, cô bé giơ cao túi bánh đang cầm trên tay lên, cố tình nói lớn.

"Ay da, Lee Sanghyeok thích Choi Hyeonjun mà không chịu-..."

Anh chủ họ Lee nghe vậy hốt hoảng tột độ, vội vàng bụm miệng con em trời đánh lại.

"Con bé này!! Mày muốn hại anh mày hả, anh đây trừ lương đấy nhé?!"

Seol Ah đẩy mạnh tay đối phương ra rồi thè lưỡi trêu ngươi.

"Bà đây thách đấy, có tin em mách mẹ không?!"

Lần này đến Sanghyeok nín bặt.

"Cái ông anh khờ khạo này, có gan thích người ta mà không có gan tỏ tình à?"

Seol Ah khoanh tay lại, ra chừng nghiêm nghị lắm. Còn người đối diện cô buồn bã thở dài.

"Khỏi nói làm gì, em biết thừa ra là anh tặng anh Hyeonjun ấy. Đến cả chuyện anh Hyeonjun dị ứng với hạnh nhân anh còn không biết mà bảo là mình thích người ta cơ đấy."

Thấy người kia thở dài thườn thượt đứng dựa vào bức tường phía sau, Seol Ah nói thêm.

"Anh phải quan tâm đến anh ấy nhiều hơn nữa, đừng cứ giấu diếm cảm xúc làm gì. Trực tiếp đối diện mà cướp lấy người thương về cho em."

Sanghyeok đưa mắt liếc nhìn, Seol Ah trông không có vẻ là trách móc, giống như đang chia sẻ kinh nghiệm tình trường hơn. Chủ tiệm họ Lee bật cười.

"Người chưa có ai hốt như mày mà cũng biết bày mưu cho anh đấy."

Khuôn mặt tươi tắn nhanh chóng thất sắc, nhăn mặt lườm nguýt và đang có dấu hiệu muốn nuốt chửng ông anh đáng ghét của mình tới nơi.

"Còn đỡ hơn ai đó thích người ta mà người ta không thích lại nhé."

Nói xong liền chạy tót vào trong tiệm. Sanghyeok cười thầm, ai nói là không được người ta thích lại. Anh chỉ đang sợ bé thỏ của anh vẫn chưa thể chấp nhận để cho Sanghyeok ở cạnh bên thôi...

.

.

.

Nhập thẻ sau đó tiến vào chuyến tàu điện ngầm từ sáng sớm. Hôm nay Hyeonjun đã xin nghỉ phép ở Twinkling không vì dịp đặc biệt gì cả. Cậu muốn ra ngoại tỉnh, Hyeonjun sẽ đi tìm cảm hứng mới và cũng muốn để tâm được thoải mái sau một khoảng thời gian dài.

Nhưng ấy là suy nghĩ trước khi có người nào đó mới sáng ra đã tìm đến trước cổng chung cư để đợi cậu.

Hyeonjun không biết mình nên vui hay nên buồn trong trường hợp này. Tối qua lúc gọi điện cho anh chủ của mình để xin nghỉ, Hyeonjun cũng đã buột miệng nói cho Sanghyeok biết rằng mình sẽ đến đồng cỏ lau Muhly ở Gyeongju. Cậu cũng nhớ mang máng là đối phương bảo sẽ đi cùng mình, mà lúc đó Hyeonjun cười xòa vì nghĩ Sanghyeok chỉ nói suông vậy thôi. Đến tận lúc ngồi cạnh anh trên tàu điện ngầm rồi, Hyeonjun vẫn chưa dám tin là Sanghyeok sẽ thật sự đi cùng mình tới nơi đó. Cậu e ngại nhìn qua.

"Nhưng...nhưng mà ông chủ ơi...hôm nay tôi đi vì công việc, chứ không phải đi chơi đâu ạ."

Sanghyeok cũng nhìn sang thỏ con của anh, sau đó chống cằm liếc xuống cái túi nặng trịch của Hyeonjun.

"Anh biết, có thể Hyeonjun không nhớ, anh cũng từng là dân nhiếp ảnh mà."

Hyeonjun theo đối phương nhìn xuống cái túi màu nâu trầm khác hẳn cái màu xanh dương tươi vui của mình như thường lệ.

"Cái túi này trông có vẻ nặng lắm, anh đi theo để xách đồ giúp em cũng không tệ nhỉ."

Vừa nói, chủ tiệm họ Lee vừa tự nhiên mà ngồi sát lại Hyeonjun hơn một tí. Cậu giật thót, lấm lét nhìn qua. Dù vẫn thấy nhột nhạt một xíu vì cảm nhận được anh chủ cứ nhìn mình mãi. Nhưng Hyeonjun không nói thêm gì nữa, hai người cứ giữ nguyên những ưu tư riêng như vậy cho tới khi đến nơi. Đúng như lời đã nói, Sanghyeok với lấy túi đồ của Hyeonjun mặc cho thỏ con xù lông không muốn anh cầm giúp mình. Vì dòng người nhanh như cắt đã chật kín nơi lối ra vào, Sanghyeok nhanh chóng đan tay mình vào bàn tay nhỏ nhắn của bé thỏ nhà anh. Sợ rằng lơ là một giây thôi Hyeonjun cũng sẽ biến mất khỏi tầm mắt.

Đôi đồng tử mở to cùng xung động liên hồi đến từ thứ chôn sâu nơi ngực trái. Hyeonjun dần cảm nhận được niềm vui nhen nhóm, lan đến từng tế bào trong cơ thể giúp cậu ấm áp giữa cái lạnh của trời thu. Nhìn bóng lưng vững chãi của đối phương, Hyeonjun mỉm cười trong vô thức. Có gì đó khiến cậu cảm thấy lòng bình yên, bỗng dưng sinh ra loại cảm giác muốn dựa dẫm vào người đàn ông này, tùy ý để bản thân được Sanghyeok che chở.

Có vẻ như hai người đến vào thời điểm còn quá sớm, xung quanh cánh đồng cỏ hồng cô quạnh ngoài họ ra không có lấy một bóng người nào khác. Cùng nhau sải bước đi dạo một vòng, Hyeonjun vẫn không thành kiến mà để chủ tiệm họ Lee nắm tay mình thật chặt như vậy. Vì tiết trời se lạnh, cả hai đều mang trên người những lớp vải thật ấm áp.

Mà điều khiến Hyeonjun ngạc nhiên kinh khủng, đó là cậu và Sanghyeok đều mặc cùng kiểu áo măng tô màu be, của Hyeonjun chỉ hơi khác ở phần vai áo có một lớp vải tà để tạo kiểu. Thử tưởng tượng nếu nhìn khung cảnh này từ xa, có thể mọi người sẽ nghĩ họ là một cặp đôi đang trong thời kì ngọt ngào. Vừa nghĩ Hyeonjun vừa mỉm cười không ngớt, thầm cảm ơn bản thân ban sáng đã quyết định không mặc chiếc măng tô màu đen kia.

Chợt nhận ra thứ ánh sáng nhàn nhạt của bình minh đang dần đổ bóng xuống thân ảnh hai người. Hyeonjun đưa tay vỗ nhẹ vai Sanghyeok, chỉ vào cái túi anh đang xách và nói anh đưa nó cho mình. Cậu lấy ra chiếc tripod từ trong túi, lựa chọn một chỗ đất bằng và thuần thục dựng nó lên. Hyeonjun cẩn thận lắp đặt chiếc máy ảnh mình đã chuẩn bị từ trước, hôm nay vì muốn tạo ra một tác phẩm phải thật sự mang tính nghệ thuật cao, việc lựa chọn loại máy ảnh và lens để mang theo đã khiến Hyeonjun tốn khá nhiều thời gian buổi tối hôm qua.

Cậu căn chỉnh góc máy và thông số để bắt trọn khung cảnh thật đẹp, nhưng vì đã lâu không sử dụng loại máy này nên Hyeonjun thấy hơi khó khăn một tẹo. Bỗng từ phía sau truyền tới cảm giác ấm áp như đang được ai đó ôm trọn vào lòng, thật ra không hẳn là như vậy. Sanghyeok thấy người kia loay hoay mãi, anh mỉm cười rồi nhanh chóng tiến tới áp sát mèo con từ phía sau, vòng tay qua hai bên bắt lấy hai tay của Hyeonjun vẫn đang đặt trên chiếc máy ảnh. Anh dựa cằm lên vai cậu, khoảng cách thu hẹp trong chốc thoáng khiến Hyeonjun hơi giật mình.

"Để anh giúp em."

Hyeonjun tuyệt nhiên không dám cựa quậy gì trong lòng anh, nhìn bàn tay của mình được Sanghyeok nắm lấy để giúp chỉnh góc máy, Hyeonjun thấy lòng mình xuất hiện những rung động bồi hồi nguyên thủy nhất...khi cậu đột nhiên được thân mật với người cậu thương. Thỏ con nhất thời không biết phải hành xử như nào, cứ vô định nhìn vào tiếp xúc từ đôi tay, chốc chốc lấy đâu ra dũng khí mà liếc nhẹ sang khuôn mặt đẹp trai gần kề một cái. Mà có lẽ dáng vẻ này đều bị chủ tiệm họ Lee bắt thóp được hết rồi.

"Hyeonjun ngắm anh à?"

Sanghyeok khó giấu được nụ cười nơi khóe môi. Làm Hyeonjun chột dạ chút xíu, chút xíu hoi nha. Thỏ con vội vàng lảng đi không nhìn anh nữa.

"Ai ngắm đâu..."

Gò má trắng trẻo của ai kia đang dần có dấu hiệu chuyển sang một chất màu hồng đậm hơn, vì lời nói bâng quơ nhưng lại thập phần ý trêu chọc cậu thế kia.

"Như vậy là được rồi, Hyeonjun làm việc của em tiếp đi."

Nói rồi Sanghyeok buông tay ra, tách khỏi người cậu, khiến ai đó thấy hụt hẫng một chút. Nãy giờ bé thỏ đương nhiên không thể tập trung bởi vì cái tên đáng ghét kia đã chiếm trọn tâm trí. Hyeonjun ghé sát, nhìn vào màn hình máy ảnh, khung cảnh trước mắt thật sự khiến Hyeonjun choáng ngợp. Ánh sáng trong trẻo rạng sớm men theo đường chân trời đổ xuống cánh đồng cỏ lau, làm nổi bật sắc hồng như một vầng hào quang rực rỡ. Cơn gió buổi sáng hiu hắt nhè nhẹ, từng ngọn cỏ lấp lánh đung đưa, tạo nên một bản hòa ca ngọt ngào khiến Hyeonjun say đắm. Cậu để niềm hạnh phúc cứ vậy trào dâng hiện rõ qua khóe miệng cười thật tươi.

.

.

.

_MF_



______

Hihi, nay lại đăng muộn một tẹo ùi :>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com