Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

⁰⁸ | Không còn quá mơ hồ nữa

Người nọ lặng lẽ ngắm nhìn Hyeonjun từ phía sau, lòng cũng vô thức cảm thấy ấm áp vì khung cảnh yên bình, dáng vẻ nhẹ nhàng tựa như những ngọn cỏ hồng kia của đối phương.

Cậu cầm chiếc máy ảnh tiến lại phía Sanghyeok, thỏ con vẫn đang chăm chú kiểm tra lại từng bức ảnh vừa mới chụp. Sau đó đột nhiên ngẩng đầu.

"Mà ông chủ ơi, cả tôi và ông chủ đều ở đây vậy thì ai trông tiệm thế?"

Sanghyeok nhíu mày.

"Anh giao lại cho cậu Moon từ sớm rồi, dù sao mai cũng là cuối tuần, để cậu ấy quản một hôm chắc sẽ...ổn thôi."

Sanghyeok nhớ lại cuộc điện thoại cụt lủn của mình với cậu hổ tối hôm qua. Anh nói này nói kia, biện đủ loại lí do nhưng ý chính để nói là mai cả anh và Hyeonjun đều sẽ không ở tiệm. Bảo bếp trưởng Moon sẽ trở thành quản lí bất đắc dĩ của Twinkling trong một hôm. Mà con hổ kia chả biết nghe rõ hay chưa, cái chất giọng dòm buồn ngủ dữ lắm. Chắc do anh chủ tự nhiên gọi tới vào nửa đêm vừa đúng lúc cậu bếp trưởng đang say giấc nồng.

"Mà Hyeonjun nè..."

"Dạ?" Hyeonjun trả lời trong khi vẫn đang bấm bấm cái máy ảnh.

"Em vẫn chưa đổi xưng hô với anh..."

Thỏ con khựng lại mọi động tác mà nhìn lên anh chủ nhà mình. Dáng vẻ của ai kia làm Hyeonjun khá ngạc nhiên. Chủ tiệm họ Lee làm một bộ mặt mà chữ thất vọng hiện rõ lên trên. Chỉ có điều ánh mắt nhìn Hyeonjun không một chút nao núng. Hyeonjun phì cười, nhưng thoáng trong đó là sự khó xử không kém. Cậu đương nhiên từ lâu đã thấy quen với cách xưng hô gần gũi như vậy của Sanghyeok. Nhưng đổi ngược lại, Hyeonjun nghĩ bản thân không có lí do gì để đổi sang cách xưng hô như vậy với anh cả. Bởi vì hai người họ không phải đang trong một mối quan hệ yêu đương, việc xưng hô có chừng mực cũng như là để giữ một khoảng cách nhất định vậy.

Thỏ con cứ khăng khăng khẳng định như thế trong khi chưa đặt mình vào vị trí của Sanghyeok. Sao Hyeonjun không nghĩ tới việc tại sao anh chủ lại thay đổi xưng hô như vậy với mình. Áp dụng lên cái suy nghĩ về lí do khiến Sanghyeok phải nhanh chóng giải thích về hiểu lầm của Hyeonjun. Cậu vẫn thấy lòng rối bời lắm vì người kia không nhắc tới chuyện đó một cách trọn vẹn. Có lẽ Sanghyeok đang chờ đợi một điều gì đó chăng?

"À...chỉ là, tôi nghĩ mình không nên làm như vậy."

Sanghyeok buồn bã, mà anh quên mất việc bản thân phải đáp lại tâm tư bé nhỏ Hyeonjun đã bộc bạch với mình. Sanghyeok quên mất, mà chỉ mãi đợi chờ một cử chỉ chấp thuận của đối phương. Anh chủ họ Lee hơi cúi mặt, khều khều muốn nắm tay người kia ra chiều muốn lấy lòng.

"Àn nhong ông chủ, Hyeonjun của tớ nha."

Còn đang chìm trong bầu không khí ngượng ngùng, tự nhiên lòi đâu ra quả giọng cao vun vút cắt ngang. Moon Hyeonjoon từ xa chạy tới, cậu hổ mặc một cái áo phao màu đen với một cái kính râm treo trên mái tóc bạch kim cắt ngắn. Ờm...trông không hợp tình hợp lí với phong cảnh nơi đây cho lắm, nhưng chỉ cần Hyeonjoon thích là được.

Hai người bốn mắt mở to ngạc nhiên nhìn con người đang chạy tới. Tại sao Moon Hyeonjoon lại ở đây?

"Moon Hyeonjoon, anh bảo hôm nay cậu quản Twinkling rồi kia mà."

Cậu hổ vừa lên tới nơi đã đặt tay lên vai Hyeonjun thở hồng hộc, lập tức bị ai kia cau mày liếc nhìn rồi không thương tình hất ra.

"Seol Ah mách em là hai người đánh lẻ đi chơi riêng. Quá đáng ghê nha, bỏ bạn cậu ở nhà với một đống việc mà cậu thảnh thơi đi chơi như thế đấy."

Moon Hyeonjoon ngạo nghễ khoanh tay, bày đặt hất cằm lên muốn lấy uy.

"Và rồi...?"

"Và rồi tớ cho nhân viên nghỉ ngơi hết, hôm nay tớ đóng cửa tiệm để đi đến đây nè."

Đối diện với ánh nhìn hằm hè của anh chủ, cậu bếp trưởng cũng sợ gần chết. Nhưng Hyeonjoon vẫn ráng cười thật tươi, bởi vì hắn phải cố gắng bảo vệ mục đích ngày hôm nay của mình. So với chuyện ai đó tự tiện đóng cửa Twinkling một hôm, Sanghyeok vẫn không thấy lòng hậm hực khó chịu bằng chuyện Hyeonjoon dám tự tiện gọi thỏ con nhà anh là "Hyeonjun của tớ". Nghe mà bực hết cả bội.

Moon Hyeonjoon mải mê đi trước, vui vẻ huyên thuyên đủ thứ trên đời. Phía sau là Sanghyeok đang gắt gao nắm chặt lấy tay Hyeonjun mà cùng nhau dạo bước, một giây cũng không nỡ buông. Cứ đi được chốc chốc, cậu hổ sẽ lại quay lại tính giằng quản lí Choi ra khỏi Lee Sanghyeok. Nào là bảo qua bên đây chơi với tớ đi, nào là bảo cảnh góc bên đây đẹp này, Hyeonjun qua đây chụp cùng với tớ. Nhưng mọi niềm hân hoan của cậu hổ đều bị dập tắt hoàn toàn bằng một gáo nước lạnh. Lee Sanghyeok ấy mà, biết giữ người của anh như thế thì Moon Hyeonjoon nào dám hó hé gì. Cứ mỗi một lần như vậy Sanghyeok càng kéo Hyeonjun lại gần mình hơn, ánh mắt răn đe như muốn đính chính rằng "Hyeonjun là của anh, cậu mà dám đụng vô thì cậu liệu hồn". Ai đó cứu Moon Hyeonjoon với huhu.

Hyeonjun bật cười khi trông thấy màn đấu đá này của cả hai, không phải Hyeonjun không để ý đâu. Bỗng dưng con hổ này lại nhiệt tình thế kia, chắc lại có mưu chước gì rồi. Còn cả anh chủ nữa, sao bỗng dưng lại hùa theo hắn làm gì cơ chứ?

Đi được một lúc lâu sau, kì lạ là họ chẳng còn thấy bóng dáng họ Moon đâu nữa. Nhưng cũng chẳng ai lên tiếng thắc mắc một lời. Hai người họ ngại ngùng đến không dám nhìn thẳng vào mặt nhau chứ nói chi đến nói chuyện bình thường được. Bỗng nhiên Hyeonjun rời khỏi cái nắm tay với Sanghyeok, thỏ con lon ton chạy về phía trước xong ngồi thụp xuống. Sanghyeok cũng tiến tới gần, thì ra Hyeonjun phát hiện ra một con thỏ trắng lấp ló ở trong đám cỏ hồng. Thỏ con nhà anh cười thật tươi, vui vẻ vuốt ve con thỏ trắng và dùng những từ ngữ cưng nựng hết mức.

Thề, Hyeonjun lại một lần nữa đốn tim anh chủ bằng cái dáng vẻ dịu dàng này rồi. Sanghyeok chợt nảy ra ý nghĩ gì đó, anh mở túi đựng đồ của Hyeonjun ra. May mắn ghê, Hyeonjun có mang theo chiếc máy ảnh nhỏ gọn hôm bữa cậu dùng để chụp ảnh Sanghyeok. Chủ tiệm họ Lee khởi động máy, sau đó cứ vậy mà chiếu thẳng tới hai con thỏ phía kia. Miệng mỉm cười không ngớt vì chụp được một bức ảnh vừa ý.

"Ông chủ chụp ảnh tôi hả?"

Sanghyeok giật mình nhìn sang, Hyeonjun đã tiến tới đứng bên cạnh anh từ lúc nào.

"À...ừm..."

Bỗng nhiên Hyeonjun phì cười.

"Tôi đâu có bắt lỗi như ai kia đâu mà anh phải e dè vậy."

Cậu quản lí bĩu môi lảng đi nhìn chỗ khác. Sanghyeok hơi ngơ ra sau câu nói của quản lí Choi, song nụ cười dần được khóe môi anh đẩy lên do đã hiểu được ý tứ con thỏ nhỏ đưa vào.

"Anh đồng ý cho Hyeonjun chụp anh mà. Chẳng qua lúc ấy anh bất ngờ quá nên...mới chất vấn em như vậy..."

Hyeonjun mỉm cười, gật gật đầu.

"Ò...vậy hả."

"Em không tin à?"

"Đâu có, tôi tin ông chủ mà."

"Vậy sao em lại làm biểu cảm thế kia hảaa"




Từ phía xa xa sau lưng hai người, có hai mái đầu đang lấp ló ở bụi cỏ lau.

"Chị nhớ đó, dám lấy Hyeonjoon của em đi thử nghiệm, bắt đền chị 10 cái Brownie hạnh nhân."

Seol Ah đang chăm chú dò thám hai con người phía kia, nghe cục bông bên cạnh phàn nàn thì phì cười.

"Haha chị nhớ mà, xong đợt này về chị bao em ăn thỏa thích luôn."

Wooje vui vẻ cười tươi.

"Chị hứa rồi đó nha."

Bỗng nhiên từ phía sau có cảm giác ấm áp truyền tới, còn cái eo bé xinh của Wooje thì bị cái gì đó cuốn trọn.

"Người yêu của em chỉ đáng giá bằng 10 cái Brownie hạnh nhân thôi à?"

Wooje giật nảy mình, ôm lấy vòng tay rắn chắc đồng thời ngoái nhìn người phía sau.

"Moon Hyeonjoon sao anh chạy ra đây rồi?!" Seol Ah trố mắt nhìn cái con người đang tí ta tí tởn trêu cục bông đáng yêu của hắn.

"Mày nhìn hai người họ đó, sao mày bảo ông chủ ổng nhát gan lắm. Mà thấy anh xuất hiện một cái là suốt nãy đến giờ ổng cứ giữ khư khư Hyeonjun bên cạnh vậy á, anh mày ở đó chỉ thêm cản trở họ."

Moon Hyeonjoon dứt lời, lại quay xuống hun hun lên cái má trắng mềm của người trong lòng. Còn Seol Ah ở bên cạnh thì khóc ròng, nhìn mà ngứa hết cả mắt ôi trời mấy con người yêu nhau.

"Thôi vậy là cũng ổn rồi, anh chỉ có tác dụng đến thế thôi."

Hyeonjoon nhướn mày, lại chuẩn bị giở giọng trêu ngươi.

"Anh đây có nhiều tác dụng lắm, mấy đứa mà không có người yêu ý, không hiểu là đúng rồi. Wooje nhò?"

Wooje hiểu ý của cậu bếp trưởng là gì, cậu bé khúc khích cười.

"Thôi kệ bả đi, mình qua đằng đó chơi đi em bé."

Nói rồi Hyeonjoon nắm lấy tay em, một đường tò tò chạy biến.

"Em không phải là em bé nha."

Đậu trên môi Seol Ah nụ cười cứng ngắc, cô bé siết chặt tay thành nắm đấm.

"Thôi tui đì zìa, ở đây đúng chỉ tổ bực cả mình thôi!!"

.

.

.

_MF_




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com