Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Lần đầu gặp

Ding Ni Fang, người con thứ hai của một gia tộc danh tiếng tại hành tinh GogoBugi. Cha cậu là chủ sở hữu khối tài sản khổng lồ cùng công ty X nổi tiếng khắp vũ trụ. Ngay từ khi sinh ra, Fang đã được ví như "ngậm thìa vàng trong miệng" khi cả gia đình hết mực yêu thương, đặc biệt là mẹ – người phụ nữ dịu dàng, hiền từ, luôn kể những câu chuyện cho Fang nghe trước khi ngủ. Đó là những ký ức ngọt ngào, nhưng nay chỉ còn lại mơ hồ trong tâm trí cậu.

Tai họa ập đến khi hành tinh bị Bora Bo xâm lược. Fang và anh trai Kaizo đều bị thương nặng trong trận chiến khốc liệt ấy. May mắn thay, cả hai được Đô đốc Maskmana cứu giúp. Tuy nhiên, biến cố này đã mãi mãi cắt đứt Fang khỏi cha mẹ, trở thành bước ngoặt lớn trong cuộc đời cậu. Cùng Kaizo, Fang gia nhập quân đội và được huấn luyện khắc nghiệt như một chiến binh thực thụ, với mục tiêu duy nhất: ngăn chặn mọi thế lực đe dọa hòa bình.

Với một đứa trẻ còn non nớt, cú sốc ấy quá lớn để có thể xóa nhòa. Fang vừa ngưỡng mộ anh trai, vừa mang trong lòng nỗi sợ hãi mơ hồ. Kaizo, sau mất mát ấy, đã trở nên cứng rắn, lạnh lùng hơn bao giờ hết. Giữa hai anh em ngày càng hình thành một bức tường vô hình – không còn là tình thân khắng khít, mà chỉ còn lại mối quan hệ đồng đội, thậm chí là cấp trên và cấp dưới.

Fang dần chọn cách sống khép kín, tự cô lập bản thân. Sự nghiêm khắc trong huấn luyện, cùng những so sánh không hồi kết giữa cậu và Kaizo, càng khiến Fang cảm thấy nhỏ bé và yếu đuối. Cậu ghét cảm giác bị coi thường, ghét để lộ sự mềm yếu. Mỗi khi ký ức ngày mẹ ngã xuống hiện về, Fang lại chìm trong hối hận và oán giận chính bản thân vì bất lực, vì quá non nớt để bảo vệ bà.

Từ đó, Fang trở nên lạnh lùng, trầm hơn, tự rèn luyện bản thân trong kỷ luật thép. Với cậu, chỉ khi có đủ sức mạnh, quyền lực và địa vị thì mới không cần phải sợ hãi hay dựa dẫm vào ai khác.

Fang tự tin vào ngoại hình của mình, thậm chí thừa nhận:
"Mình biết mình đẹp trai."

Điều đó cũng không phải vô cớ. Trong TAPOPS, Fang gần như lúc nào cũng là tâm điểm của ánh nhìn. Các nữ thành viên thường dành cho cậu những ánh mắt lấp lánh, đôi khi là sự ngưỡng mộ, đôi khi mang theo chút khát khao thầm kín. Fang không ngạc nhiên. Với cậu, chuyện ấy là lẽ thường tình – một thứ đặc quyền bẩm sinh của những kẻ sở hữu vẻ ngoài lạnh lùng và cuốn hút. Người khác có thể thấy đó là niềm tự hào, nhưng Fang thì không. Cậu chưa bao giờ thấy cần đến nó, cũng chẳng mấy quan tâm. Đó chỉ là một cái bóng phù phiếm đi theo cậu mà thôi. Người khác có thể mơ ước sự cuốn hút ấy, còn cậu chỉ coi đó như một thứ vỏ bọc vô hồn. Vẻ ngoài đẹp đẽ chưa từng khiến Fang tự hào, nó chỉ khiến người ta nhìn vào mà không bao giờ chạm được đến con người thật bên trong. Và có lẽ, chính điều đó khiến cậu càng ngày càng xa cách.

Rồi nhiệm vụ mới được giao: đột nhập Trái Đất, tìm hiểu con người nơi đây. Khi đặt chân xuống hành tinh này, Fang thoáng có cảm giác quen thuộc. Mọi thứ chẳng khác mấy so với nơi cậu từng sống – chỉ có con người là khác. Họ yếu ớt hơn, mong manh hơn, nhưng cũng có một sức sống khó diễn tả. Nhờ một bàn tay nào đó trong tổ chức, Fang được sắp xếp chỗ ở trong một chung cư giữa thủ đô, thậm chí được nhập học như bao học sinh bình thường. Cậu còn có cả thẻ tín dụng để chi tiêu. Có lẽ TAPOPS giàu có hơn Fang từng nghĩ. Dù vậy, trong mắt cậu, tất cả những điều ấy đều vô nghĩa. Tiện nghi, tiền bạc, sự che chở – chúng chẳng là gì so với nhiệm vụ. Fang đến đây không để kết bạn, không để tìm niềm vui, cũng chẳng để thuộc về nơi này.

Thế nhưng, con người vẫn tìm đến cậu. Giống như một định luật không thể tránh, Fang vẫn bị những ánh mắt nữ sinh dõi theo, vẫn nghe những tiếng thì thầm, vẫn bắt gặp những chiếc điện thoại giơ lén. Sự chú ý thái quá ấy chỉ khiến cậu thấy phiền. Nhưng rồi Fang lại cười nhạt: tất cả chẳng qua chỉ là cái giá của gương mặt này.

Trong lớp học, đa phần học sinh chẳng để lại ấn tượng gì. Nhưng có vài người đặc biệt. Yaya – hội trưởng hội học sinh – là một trong số đó. Cô gái với chiếc khăn choàng hồng truyền thống, gương mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại dịu dàng, như thể vừa nghiêm khắc vừa bao dung. Người ta nói nhiều chàng trai thích Yaya bởi chính vẻ đẹp hiền lành ấy. Fang không quan tâm, nhưng Yaya lại thường xuyên xuất hiện trong những ngày cậu đi học muộn. Mỗi lần như thế, tên cậu lại bị ghi xuống sổ phạt. Cậu không thích bị ràng buộc, nhưng lạ thay, Yaya đôi lúc cũng kiên nhẫn giải thích cho cậu những điều cậu chưa hiểu. Một sự mâu thuẫn kỳ lạ giữa trách phạt và quan tâm.

Người thứ hai là Gopal – chàng trai lai Ấn Độ, lúc nào cũng lạc lõng trong lớp. Cậu ta ham ăn, lười biếng, học kém và còn thường mượn tiền Fang. Nhìn Gopal, Fang không thấy khó chịu, cũng chẳng thấy thương hại – chỉ là sự thờ ơ. Với Fang, tất cả bọn họ chỉ là những mảnh ghép nhạt nhòa trong bức tranh rộng lớn của nhiệm vụ. Không ai đủ quan trọng để khiến cậu dừng lại.

Kế tiếp là BoBoiBoy. Cậu ta nhập học muộn hơn Fang, nhưng lại nhanh chóng thu hút sự chú ý. Vẻ ngoài hào nhoáng, năng động, nụ cười lúc nào cũng rạng rỡ trên khuôn mặt – như thể cậu ta chẳng hề che giấu bất cứ điều gì. Chỉ cần vài lời chào, vài cử chỉ thân thiện, BoBoiBoy đã có thể dễ dàng hòa nhập, kết bạn với bất kỳ ai. Fang quan sát và nhận ra, cậu ta dường như chẳng bao giờ phải cố gắng để được yêu quý.

Thế nhưng, chẳng hiểu vì sao, Fang lại chẳng có chút thiện cảm nào với cậu ta. BoBoiBoy chưa từng làm gì sai, thậm chí còn chẳng để Fang phải khó chịu. Nhưng cái sự quá sáng ấy... khiến Fang thấy lấn át. Như thể ánh sáng kia chẳng dành chỗ cho những kẻ lặng lẽ đứng bên rìa.

BoBoiBoy nhanh chóng có một nhóm bạn: Yaya, Gopal... và còn có cả Ying. Fang chợt khựng lại khi ánh mắt lướt đến cô gái nhỏ bé ngồi ở đầu bàn lớp.

Khác với những người còn lại, Ying khiến Fang dừng mắt lâu hơn. Cô mang một dáng vẻ tách biệt, lặng lẽ mà khó nắm bắt. Một cô gái thông minh, đặc biệt đến mức được học vượt lớp, nhưng lại chọn cách thu mình sau khung kính tròn to. Nước da trắng ngần hiếm thấy ở vùng đất này, đôi mắt xanh biếc lấp lánh ánh sáng như chất chứa cả bầu trời, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu, cùng mái tóc hai bên buộc tinh nghịch – tất cả tạo nên một sự đối lập kỳ lạ: vừa ngây thơ, vừa khác biệt.

So với Yaya mạnh mẽ và nghiêm nghị, Ying lại trầm lặng, nhút nhát hơn. Nhưng chính sự yên lặng đó lại làm Fang thoáng bối rối. Cậu cố gắng quay đi, giả vờ như không quan tâm. Bởi lẽ, Ying không phải mẫu người cậu tìm kiếm. Cậu thừa biết mình có quá nhiều lựa chọn khác – những cô gái sẵn sàng mến mộ và tìm cách tiến đến gần. Thế nhưng, trong khoảnh khắc ấy, Fang không thể phủ nhận rằng ánh nhìn của mình đã dừng lại trên Ying lâu hơn mức cần thiết.

***

Tiết học hôm đó, lớp học nhộn nhịp hơn thường lệ. Sau vài ánh mắt tò mò, vài lời chào gượng gạo từ các bạn học, Fang vẫn giữ thói quen im lặng, ánh mắt lạnh lùng hờ hững như chẳng hề để tâm. Người khác tìm cách bắt chuyện, cậu chỉ đáp lại bằng sự im lặng, hoặc đôi khi là một cái liếc mắt hờ hững – đủ để khiến họ nản lòng.

Ying ngồi ở đầu bàn lớp, có vẻ đã chú ý đến Fang từ trước. Khác với những tiếng xì xào xung quanh, giọng cô vang lên rõ ràng, thẳng thắn:

– Cậu ta khó gần như vậy, việc gì phải làm quen chứ!

Âm điệu lạnh lùng bất ngờ ấy khiến Fang khựng lại. Trong thoáng chốc, cậu thật sự giật mình – không phải vì nội dung câu nói, mà vì đây là lần đầu tiên có người dám công khai buông lời như thế với cậu. Các nữ sinh khác thường chỉ mỉm cười, hoặc lặng lẽ quan sát từ xa. Nhưng Ying thì khác.Fang quay nhẹ ánh mắt sang, đôi lông mày khẽ nhíu. Cậu nhìn thấy cô gái nhỏ bé ấy với vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt lấp lánh sau cặp kính tròn. Trong lòng cậu thoáng có một sự khó chịu mơ hồ – như thể bị ai đó làm xước lớp mặt nạ lạnh lùng mà cậu cố tình dựng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com