Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Khi tôi đến lớp vào hôm sau, Quỳnh Anh đã ngồi yên vị trên ghế của nó.

Ngồi xuống rồi cởi cặp ra, tôi lấy cuốn vở ghi Địa ra để ôn lại bài để phòng cô gọi kiểm tra miệng thì Quỳnh Anh bước tới, đặt cuốn "Điểm dối lừa" xuống bàn.

_Bạn đọc xong rồi à?_ Tôi hỏi, cảm thấy có chút bất ngờ. Theo như tôi nhớ thì Quỳnh Anh mới đọc được khoảng chục trang vào ngày hôm trước. Bình thường, tôi phải tốn vài ngày để đọc hết một quyển thế này; những người khác trong lớp thì chắc phải tốn tới tuần thế mà Quỳnh Anh thì...Có khi nó thức đêm để đọc. Hôm qua, nó có nói rằng quyển Sherlock Holmes hay tới mức nó thức tới nửa đêm để đọc thế nên lần này, có khả năng lắm.

_Mình đọc nhanh mà.

Vuốt bàn tay trên bìa cuốn sách, tôi tò mò hỏi:

_Kết thúc này có bất ngờ như mấy quyển kia của Dan Brown không?

_Tất nhiên rồi. Dan Brown mà lại.

Nó không nói gì nữa, tay cứ gõ đều lên bàn. Nhìn kĩ lại mặt nó thì thấy lạ thật. Nó không trông thoải mái như bình thường, mặt cũng hơi u ám. Đôi mắt nó cứ nhìn tôi chăm chú như đang xem xét cái gì rồi mày lại hơi nhăn. Kì lạ!

_Có gì không?_Chẳng thèm suy nghĩ, tôi hỏi.

_Làm gì có chuyện gì. Mà cậu đọc nhanh lên nhé. Đừng đọc đến vài tuần.

_Ừ.

Rồi thằng Hoàng đến gần, bảo tôi đi ra để nó vào chỗ. Khi tôi làm xong thì Quỳnh Anh cũng đã về chỗ. Ánh mắt đó, ánh mắt u ám, nặng nề đó nhìn trông rất quen.


O0o


Thằng Hoàng lại chép chậm lần nữa, cảm thấy quá chán chường nên tôi cũng lại cho nó mượn vở như mọi lần. Rồi tôi đứng dậy, ra cạnh lan can để ngắm sân trường, tiếp tục nghĩ về ánh mắt của Quỳnh Anh. Chỉ cần nghĩ về ánh mắt đó cũng đã dậy lên trong tôi một hình ảnh của một căn phòng tối, chỉ được chiếu sáng bởi một ngọn nến chuẩn bị tắt. Ẩn nấp trong bóng tối của căn phòng là một khuôn mặt và mỗi lần cây nên bập bùng, uốn éo về phía khuôn mặt đó thì tôi lại thấy một cặp mắt to, tròn, sáng và u sầu. Chẳng hiểu đó là thật hay là do ánh sáng, đôi mắt đó thật long lanh và trong làm sao như hai tấm gương, phản chiếu tâm hồn tôi trong đó. Cặp mắt đó chắc chắn là của Quỳnh Anh. Tôi biết rõ điều đó. Vài năm trước, tôi đã mơ về ánh mắt đó chỉ là không thể ngờ là tôi lại gặp nó hôm nay.

Nhìn ra sân trường rộn rã học sinh chơi đủ trò, tôi thở dài thườn thượt. Rồi hai người Quỳnh Anh và Ngọc đi đến, nói chuyện vui vẻ. Dỏng tai lên, tôi nhận ra họ đang nói chuyện về mấy cái giả thuyết về kết thúc của Conan.

_Ai lại tin cái đó._Tôi xen vào.

_Có xác nhận thế rồi mà._Ngọc nói. Tôi chẳng tin lắm vì nó chỉ biết từ internet.

_Bao giờ tôi thấy tập cuối vẽ bởi tác giả thì tôi tin bà.

_Nếu kết thúc không như thế thì tốt hơn._Quỳnh Anh nói.

Tôi có thể dễ dàng nhận ra là Quỳnh Anh trông thiếu thoải mái hơn hẳn khi đến gần tôi, chắc cũng chẳng khác gì tôi khi đến gần nó. Nhưng nó đã bỏ cái biểu cảm tối của mình ngay sau đó và cùng tôi nói về Conan, để mặc Ngọc làm kẻ thứ ba. Chúng tôi bàn luận khá là sôi nổi từ Ran đến tổ chức sát thủ lạ thường và tôi nhận ra rằng tôi đã hơi ép mình khi nói chuyện với Quỳnh Anh lần trước. Thực sự thì tôi cũng chẳng cần phải nói những cái truyện trinh thám cao siêu với Quỳnh Anh để hợp với nó. Phức tạp hóa vấn đề đã ảnh hưởng đến lần nói truyện trước của tôi khá nhiều.

Nhưng thú thật thì chúng tôi cũng chẳng thân lắm nên tôi cũng không thể moi được lý do của ánh mắt kì lạ của nó sáng nay. Mà tôi cũng chẳng dám tại vì bản chất lý do tôi hỏi đã có vấn đề. Nó vừa biết tôi và tôi cũng vừa biết nó. Có thách tôi đi nói mấy cái kì lạ kia tôi cũng chẳng dám mà tôi vốn là người mau mồm mau miệng. Nói gì đến Quỳnh Anh, người mà rõ ràng kín đáo hơn tôi.

Sau một thời gian, tôi có thể nhận thấy sự tính toán trước khi nói của Quỳnh Anh khi nhắc đến vấn đề mà nó không thích nói hay những câu lạc chủ đề để tránh ngượng ngập. Nó rất hay dừng rất nhanh thôi khi có lần tôi nói thoáng qua về những vẫn đề kiểu này. Nhiều lúc, tôi cũng cảm thấy mình hoang tưởng khi cố moi thông tin từ nó về các vấn đề kiểu này bằng cái giọng không thể lộ liễu hơn (tôi kém việc nói bóng nói gió) và nhiều lúc, tôi cũng nghĩ có khi nó cũng chỉ hơi buồn nên mới có ánh mắt lạ lùng hôm ấy. Và có khi câu hỏi của tôi lạ quá nên nó mới hay dừng lại để cố ngăn cái vẻ mặt kiểu mày-điên-à. Nhưng một là tôi hơi bị mê phim ảnh, hai là Quỳnh Anh chưa chạy trốn khỏi tôi nên tôi vẫn lôi cái đó ra để nói bóng chẳng ra gió.

Vài tuần trôi qua, chuẩn bị bước vào tháng mười thì chúng tôi đã khá thân. Quỳnh Anh bắt đầu mê cô ca sĩ mà tôi cuồng nên chúng tôi hay nghe nhạc cùng nhau. Tôi cũng lại bắt đầu thích một số bài mà nó thích nên thỉnh thoảng tôi tra tấn lỗ tai nó bằng cách hát bài đó theo kiểu tồi tệ nhất mình có thể làm. Tôi cũng bắt đầu thích mấy quyển trinh thám mà nó đưa cho tôi.

Sau một thời gian, tôi dường như quên hẳn căn phòng tối và những nghi ngờ kì lạ của mình cho đến khi chúng tôi chuyển đến nằm cạnh nhau trong giờ ngủ trưa.

Hai đứa càng ngày càng nói chuyện say sưa và lâu hơn về đủ mọi chuyện từ con nào trong lớp đẹp nhất đến quyển sách nào là rởm nhất.

Vào một trưa, tôi mở đầu câu chuyện:

_Tao nghe nói có vài con Houne ở Hà Nội đấy.

Quỳnh Anh nhăn mặt, nhìn tôi rồi lắc đầu rồi thở dài:

_Mấy con đó ghê lắm. Tao từng bị nó tấn công rồi đấy.

Cái gì!? Nó bị tấn công rồi ư!? Sao lại chẳng nói cho tôi!? Sao lại chả thấy cái mặt nó trên mấy báo và truyền hình.

_Như thế nào?

_Tao đang trên đường thăm mộ thì bị một con tấn công. Có nhiều người nên tao chả bị thương. Nhưng cậu tao thì bị xước một mảnh ở cánh tay.

Chắc là cậu nó bị thường nên nó không được nhắc đến đây. Tôi liền nhăn nhó mặt mày:

_Mấy cái con này đúng là quá ghê. Tao từng bị thế rồi.

_Mày bị rồi ư?_Nó giật mình, giọng có vẻ bất ngờ.

_Thực ra một ảnh tao quen ở quê bị tấn công. Nó cào vào cả mặt cơ._Tôi nói thật bình tĩnh làm sao trong khi tháng trước, tôi ngồi mặt xanh lè như mấy quả chanh.

Nó lại lắc đầu lần nữa, định nói gì rồi lại thôi. Tôi có cảm giác rằng chuyện đó có gì rất quan trọng nên giục ngay:

_Nói đi.

_Tao mơ một giấc mơ ngay đêm hôm đó về mấy con chim đó. Tao mơ tao đang ở trong một ngôi làng xấu xí, vặn vẹo._Tôi ngạt thở trước những gì nó kể tiếp theo._Tao bước vào một ngôi nhà có cảnh cửa mở, trong đó có một xác người đang phân hủy. Rồi tao nhận thấy rằng tất cả bọn chim đang cùng bay đến một hướng nên tao đi theo bọn nó ra khỏi làng thì thấy một người, tao nghĩ là nữ, đang nằm trên đất, chân đang chảy máu. Rồi có một con chim to gấp 5 mấy con Houne bình thường giơ mỏ lên, định tấn công người đó.

_Mày mơ thế thật ư?

_Tất nhiên là tao mơ thế. Mày nghĩ tao thuộc loại bịa truyện để thể hiện mình đặc biệt, bí ẩn lắm à?

Mặt Quỳnh Anh trở nên hiếu kì ngay sau đó có lẽ là do mặt tôi chuối quá.

_Trùng hợp kiểu gì ấy._Tôi vẫn đang kinh ngạc rồi bắt đầu tưởng tượng ra cảnh con chim đập cái mỏ của nó xuống thân thể tôi. Chân bị cào đã đâu thế rồi! Vậy một cái mỏ đập vào thân mình sẽ như thế nào?

_Trùng hợp kiểu gì? Sao lại trùng hợp?

_Tao có một giấc mơ kiểu ấy rồi._Tôi thì thào, cố gắng che giấy cái run rẩy trong giọng nói nhưng thất bại thảm hại.

_Mày mơ giống tao ư?

_Không giống thế. Giấc mơ tao bắt đầu khi tao đứng trước ngôi làng rồi phần lớn những cái còn lại giống mày..._một cảm giác ốm yếu tràn ngập trong tôi_... ngoại trừ việc mày là người nhìn, tao là nạn nhân._Tôi mỉm cười yếu ớt như tự chế nhạo mình.

Quỳnh Anh nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu nhưng rồi cũng nhận ra:

_Mày mơ mình là cái người bị tấn công.

Vậy một cái mỏ đập vào thân mình sẽ như thế nào?

Đau, đau, đau đến ghê người, đau chưa bao giờ đau đến vậy.

Những ngày dài chữa trị, những lần vết thương suýt bị nhiễm trùng.

Xương bị rạn, vai bị nứt, hàng đông cảm thấy nhức nhối không thể tả ở những vùng bị thương.

Chưa một lần nào, tôi đã từng trải nghiệm nỗi đau như vậy.

Nó không chỉ đập một lần đâu.

Cảm giác như là xương đã vỡ hết khi sự hành hạ đã kết thúc.

Màn đêm vĩnh cửu có lẽ sẽ an ủi hơn là những đau đớn tột cùng này.

Tôi cảm thấy ghê tởm, quá ghê tởm. Ôi, những cảm giác đó! Ôi, những sự hành hạ đó!

_Quyên ơi! Mày sao thế? Quyên! Mày ổn không?

_Tao ổn mà.

Quỳnh Anh giật mình khi nghe tôi nói và trong đôi mắt nó ánh lên sự sợ hãi:

_Mày lạ quá! Giọng mày nghe xa xăm quá!

_Tao ổn mà._Tôi gắt rồi lại thì thào thêm một lần nữa, nghe như thuyết phục chính mình:_Tao ổn mà.

Quỳnh Anh dừng tra hỏi nhưng nó chỉ nhìn tôi, thở dài thườn thượt. Đôi mắt to, tròn, u sầu, long lanh như một tấm gương của nó nhìn tôi, giống hệt như thứ ba hôm đó, giống hệt như những giấc mơ của vài năm trước:

_Mày cũng cảm thấy vậy đúng không?

_Cái gì?

_Cơn đau. Không phải là cơn đau mà là cảm giác như mình từng bị đau._Dừng lại một lúc để lấy dũng khi, nó nói trước khi tôi hỏi được gì:_Tao cũng đã từng cảm thấy như vậy.

_Cái gì?

_Tao từng có một giấc mơ, vào ngày gặp mày. Tao bị đánh đập một cách tàn nhẫn..._Nó dừng lại để lấy hơi:_... rồi tao nghe thấy một tiếng hét rất lớn nói:"Dừng lại." Rồi mày, một người giống mày, chạy đến gần rồi hét dừng lại nhưng họ không dừng lại. Họ bắt mày.

_Rồi gì nữa?

_Tao không biết. Giấc mơ kết thúc ngay lúc đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: