Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

08

"Anh Asahi, ca tối hôm nay em phải được nhân đôi lương!"

Haruto vừa rửa cốc vừa lầm bầm nói, chẳng hiểu tại sao ngày hôm nay Catimour lại đông khách như thế, cứ ùn ùn hết tốp này đến tốp kia khiến cho cậu cả một buổi tối chẳng có lúc nào nghỉ chân. Haruto đã đứng rửa cốc cả tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa hết, bên ngoài vẫn lác đác một vài bàn còn chưa ra về, cậu mệt mỏi thở dài một hơi, có lẽ nên bảo Asahi tuyển thêm nhân viên đi thôi.

Asahi cũng đâu có khác gì, cậu đã mài mặt ở đây từ sáng, vốn dĩ chỉ nghĩ ngày hôm nay cũng như mọi ngày có thể thảnh thơi vẽ tranh, vậy mà lượng khách ùa vào khiến cậu trở tay không kịp. Nguyên liệu có sẵn trong quán sau một buổi tối gần như trở nên cạn kiệt, có lẽ ngày mai Asahi phải đi nhập hàng về từ sớm, nếu không thì sẽ không kịp mất. Mới chỉ nghĩ thôi đã thấy choáng váng, cậu thực sự sắp hết pin rồi.

Chỉ còn hai phút nữa là đến giờ đóng cửa, Haruto đưa mắt nhìn vị khách nãy giờ vẫn không ngừng rời khỏi đống tranh mà Asahi đã vẽ, trong lòng có chút buồn bực. Cậu tiến đến muốn nhắc khéo người kia ra về, vừa vặn hắn cũng quay đầu lại, mở miệng hỏi Haruto.

"Có quản lí ở đây không? Tôi muốn gặp quản lí."

Cổ họng Haruto đột nhiên đắng ngắt, sao đang yên đang lành tự nhiên lại đòi gặp quản lí, không phải đồ uống của hắn có vấn đề gì chứ? Cậu chỉ về phía nhà bếp, khuôn mặt vẫn thộn ra như cái bơm, "Không có quản lí, chỉ có chủ quán... Đang ở trong kia."

Asahi vừa mới giặt xong chiếc giẻ lau cuối cùng ở trong quán, cậu vươn vai tháo tạp dề chuẩn bị sẵn tinh thần phi về nhà và trèo lên giường ngủ trong vòng năm phút, thế nhưng lại bị Haruto kéo ra tiếp chuyện một vị khách kì lạ. Hắn hỏi rất nhiều về những bức tranh, về tác giả, về chất liệu, ý nghĩa và vô vàn những thứ khác nữa, khiến cho Asahi phải dùng đến đống năng lượng dự trữ của mình để trả lời hắn một cách tử tế nhất có thể.

Vị khách kia hỏi một thôi một hồi, cuối cùng cũng chịu ra về. Asahi vừa nhẹ nhõm vì lúc này cậu cũng đã có thể trở về nhà, vừa bực bội vì công sức cậu thuyết trình cả mấy chục phút lại chẳng bán nổi một bức tranh nào. Bỏ đi, Asahi nghĩ, lúc này cậu cũng chẳng còn hơi sức đâu mà chửi rủa người khác nữa, được đi về nghỉ ngơi là tốt lắm rồi.

Vậy nhưng ngày hôm sau, vị khách kì lạ kia lại đến. Hắn ngồi núp mình trong góc, vừa nhâm nhi tách cà phê vừa ngắm nhìn những bức tranh của cậu, chốc chốc lại ghi chép gì đó trong máy tính, cuối cùng, hắn lại gọi Asahi ra.

"Triển lãm?!" Asahi sau khi nghe thấy lời đề nghị của hắn liền vô cùng bất ngờ, "Bằng tranh của tôi sao?!"

"Đúng vậy." Vị khách kì lạ gật đầu, "Giám đốc của chúng tôi vô cùng ấn tượng với tranh của cậu, hơn nữa những chủ đề cậu vẽ thật sự rất hợp với kế hoạch doanh nghiệp chúng tôi chuẩn bị triển khai, nếu cậu đồng ý thì đây sẽ là một cuộc hợp tác có lợi cho cả đôi bên."

"Giám đốc của các anh là ai?" Asahi dè dặt, "Vì sao anh ta lại biết đến tác phẩm của tôi?"

Người đàn ông không trả lời, chỉ cười nhạt rồi đẩy về phía Asahi một tập tài liệu, bên trong có một bản hợp đồng cùng với các giấy tờ liên quan khác. Asahi lập tức đón lấy, cẩn thận mở ra xem, trong miệng khẽ lẩm nhẩm, "Chế độ nhuận bút như thế nào?"

"Bởi vì là triển lãm phi thương mại, cho nên nếu con số cậu đưa ra hợp lí, chúng tôi cũng sẽ không có ý kiến gì."

Asahi cứ mân mê tập tài liệu đó mãi, cho đến khi về nhà rồi cậu vẫn chẳng chịu dứt ra. Đây giống như là một món hời từ trên trời rơi xuống mà ông trời đã ban tặng cho cậu, nếu như trở thành sự thật, những bức vẽ của cậu có thể sẽ được đón nhận hơn rất nhiều. Tất nhiên cái gì đến dễ dàng quá cũng không tốt, vậy nên Asahi đã cẩn thận tìm kiếm cả thông tin về doanh nghiệp kia và chẳng có vẻ gì như là một phi vụ lừa đảo cả. Suy đi nghĩ lại một hồi, dù sao Asahi cũng chẳng có gì để mất, cuối cùng cậu cũng quyết định gọi đến số điện thoại trên tấm danh thiếp mà người đàn ông đã đưa.

"Xin chào, tôi là Hamada Asahi." Ngay khi đầu dây bên kia vừa mới chỉ nhấc máy, cậu đã vội nói, "Hợp đồng tổ chức triển lãm, tôi đã kí rồi."

Vậy nhưng sau đó, Asahi ngay lập tức hối hận.

Bởi vì ngày hôm sau, người bước vào Catimour để bàn việc tổ chức với cậu thay vì khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông kia, lại là Yoon Jaehyuk.

Vẫn là dáng người cao lớn cùng với khuôn mặt mà Asahi đã từng một thời mê mẩn, vậy mà chẳng hiểu tại sao lúc này gặp lại hắn, cậu lại cảm thấy sợ hãi. Có lẽ là cậu sợ hãi những nỗ lực xóa bỏ hắn trước kia đều biến thành công cốc, và Yoon Jaehyuk sẽ lại một lần nữa bước vào làm náo loạn cuộc đời của cậu như những ngày trước chăng?

"Tôi không tham gia nữa." Asahi vùng vằng đứng dậy, ném tập tài liệu lên bàn, sau đó xoay người định quay vào trong quầy.

Yoon Jaehyuk nhìn cậu, khẽ bật cười, "Hợp đồng đã kí rồi, bạn muốn bồi thường ngần ấy tiền thật à?"

Mẹ kiếp, bước chân của Asahi khựng lại, cậu khẽ chửi thầm trong lòng, đừng có mà cười cái kiểu như thế.

Giờ thì Asahi đã hiểu tại sao cơ hội này lại đến với cậu một cách dễ dàng đến vậy, hóa ra là một chiếc bẫy đã giăng sẵn chỉ chực chờ cậu bước vào, thế nhưng nước đi này cậu không còn cách nào đi lại được nữa, trót đâm lao rồi thì chỉ còn cách theo lao mà thôi.

Những ngày sau đó, cứ lúc nào rảnh rỗi Yoon Jaehyuk lại ghé qua Catimour, hắn ở đó nhiều tới mức số lượng cuộc trò chuyện Haruto nói với hắn thậm chí còn nhiều hơn cả với cậu rồi. Asahi vô cùng ngứa mắt, cậu chỉ muốn tống khứ hắn đi nhanh nhất có thể, vậy nhưng khi Jaehyuk giương đôi mắt nhìn cậu, ánh nhìn vẫn ấm áp và cưng chiều như năm đó, trái tim cậu lại khẽ lay chuyển, chẳng còn cách nào khác ngoài lảng tránh đi.

"Ồ, dạo này Sahi vẽ lên tay ghê." Trong lúc Asahi đang vẽ tranh, Yoon Jaehyuk ngồi một bên không ngừng cảm thán, phiền phức chẳng khác nào một thứ ruồi bọ.

"Muốn yên lặng uống cà phê hay vừa bị đánh vừa uống cà phê?" Asahi lạnh lùng hỏi, chẳng buồn liếc cái con người đang bám dính lấy mình.

Yoon Jaehyuk hoảng hồn im bặt, hắn chỉ sợ Asahi sẽ đuổi cổ hắn và không cho phép hắn đặt chân đến đây nữa thôi. Vừa mới chia tay đã bị block, hắn phải vất vả biết bao nhiêu mới có thể kiếm được chút thông tin từ cậu, nếu như không phải nhờ có Mashiho thì hắn đã sớm lục tung cả cái Osaka lên rồi. Một lần đánh mất Asahi đã là quá đủ, khoảnh khắc Yoon Jaehyuk đứng từ ngoài nhìn vào phía bên trong quán cà phê, hoàng hôn rực rỡ đổ lên bóng lưng của cậu đang chăm chú vẽ vời, hắn đã tự nhủ, nhất định sẽ không có lần thứ hai nữa.

Chiếc bút vẽ trên tay đột nhiên rơi xuống đất, Asahi cúi người muốn nhặt lên, lại phát hiện cả người bị hắn ôm chặt lấy, mùi nước hoa của rất nhiều năm về trước lại quanh quẩn bên khoang mũi cậu, giống như những ngày còn đang đi học, Yoon Jaehyuk cũng từ phía sau ôm lấy cậu như thế, vẫn là mùi nước hoa thanh mát như vậy, khiến cho cõi lòng Asahi một lần nữa rung lên, run rẩy.

Không một mống khách, quán cà phê rơi vào tĩnh lặng, chỉ có tiếng nhạc rè rè phát ra từ chiếc loa đã cũ đang nằm bám bụi, những bài hát cổ điển thuở xưa.

"Anh nhớ bạn." Hắn thủ thỉ vào tai Asahi, chất giọng vẫn như trước vô cùng mê hoặc ngọt ngào, "Bạn không biết đâu, những năm qua, anh nhớ bạn phát điên."

Bàn tay đang đặt trên eo cậu từng chút siết chặt, như thể hắn chỉ cần một phút buông lơi, Asahi sẽ lại chạy vụt đi mất khỏi cuộc đời của hắn vậy.

Đối với hắn, Asahi giống như là một thứ chất kích thích, từng chút ngấm sâu vào trong tâm trí, ăn mòn từng tấc da thịt, từng ngóc ngách trái tim. Để rồi Yoon Jaehyuk bàng hoàng nhận ra, hắn đã nghiện Asahi mất rồi, nếu như không có cậu, những ngày tháng của hắn sẽ trở nên khổ sở vật vã biết nhường nào.

Đột nhiên, Asahi dùng cùi chỏ hất hắn về phía sau, khiến cho vùng bụng Jaehyuk trở nên đau đớn. Hắn loạng choạng ôm bụng, Asahi liền thuận thế đứng dậy, cậu nhìn hắn bằng một ánh mắt lạnh lẽo như dao, trong giọng nói không nghe ra một chút sắc thái nào, cánh tay dứt khoát chỉ về phía cửa, như thể là chán ghét đến cùng cực.

"Cút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com