Chương 5: Cô không muốn sống sao?
Bạn lặng im nhìn chằm chằm tên đàn ông đang động chạm vào phần ngực của mình. Bàn tay hắn nhẹ nhàng bôi từng lớp mỡ thuốc lên làn da tổn thương đang dần đóng vảy. Rõ ràng hắn đang bịt mắt nhưng hành động lại vô cùng thuần thục.
Mùi thuốc sát trùng khiến bạn cảm thấy khó chịu, mắt đảo khắp xung quanh, cả căn phòng không chỗ nào mà bạn cảm thấy thoải mái cả. Tên thiên thần này, chính bản thân hắn đã tỏa ra ánh sáng hào quang nên phòng của hắn cũng y như thế. Hồi trước bạn có thể chơi với hắn một lúc thì thích chứ giờ là không.
Bôi thuốc xong cho bạn, Felix chưa dừng lại mà tự tìm nếp áo để cài lại đúng vị trí từng nút cúc. Xong xuôi hết rồi thì hắn mới quay đi để cởi dây bịt mắt ra.
- Vết thương trên người cô đã đỡ phần nào rồi đấy.
Hắn hồi khởi quay đầu nhìn bạn, ai ngờ lại bắt gặp ánh mắt tĩnh lặng không chút lay động của mặt hồ đen đặc. Bạn khẽ nghiêng đầu, vết thương trên cơ thể trải dài từ mặt, cổ, ngực, tim tới tay, chân, đùi. Sau trận tử chiến với chính cha nuôi mình ngày nào, hậu quả bạn nhận lại tới giờ vẫn là vô cùng nhiều. Dù rằng đã qua cơn nguy kịch hay sức hồi phục của ác quỷ rất nhanh nhưng bạn chưa hoàn toàn ổn.
Thật ra, đối với một ác quỷ thì nó chẳng là gì đâu.
- Sớm thôi, cô sẽ khỏi hẳn à. Nhanh lắm.
Thiên thần nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh bạn, hắn tiếp tục nói những lời nhạt nhẽo như thể đang sợ bạn cảm thấy buồn tủi. Nắm bàn tay vẫn được băng bó từng đốt lại, bạn tập trung cảm nhận âm thanh của nhịp đập trong lồng ngực đang nhức nhối của mình.
Đúng thật là...
- Thiên thần.
Giọng nói khàn khàn vang lên, bạn ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi mắt mang theo bóng tối u sầu chạm phải ánh sáng bất tận trong võng mạc thăm thẳm dịu dàng.
- Ngươi.
Âm tiết chắp vá thành từ, Felix vẫn kiên nhẫn lắng nghe bạn nói tiếp. Bạn thấy trong mắt hắn chỉ tồn tại sự tò mò và sạch sẽ không nhuốm chút bụi bẩn của trần đời đau thương.
- Ta làm sao?
Thái độ ân cần của hắn làm bạn thấy kì lạ. Felix ngồi dịch về phía bạn hơn để nghe cho rõ, hành động này khiến bạn vô thức nghiêng người ra sau.
Bạn đặt tay lên tim mình, quả tim đang dần lành lặn trong khi trước đấy đã vỡ nát ra từng mảnh.
- Ngươi tạo tim ta?
Felix nghe xong, lại thấy thái độ ngờ vực khó chịu từ bạn, hắn chớp chớp đôi mắt to. Dải bụi sao trên gương mặt được tia sáng bên ngoài cửa ưu ái hôn lên trông vô cùng đẹp đẽ. Đoạn, thiên thần gật đầu cái rụp, không chút rón rén mà thừa nhận thẳng luôn.
- Đúng thế. Ta tạo tim lại cho cô đó.
Hắn vừa nói vừa cất gọn đống đồ băng vết thương vào một cái hộp nhỏ rồi để lên bàn. Mọi hành động đều rất thản nhiên trong khi đó thì bạn đang cau mày tỏ ý không vui.
- Hôm đó đáng nhẽ cô không thể qua khỏi do tim đã bị đâm thủng, để cứu được mạng sống cho cô thì ta buộc phải tái tạo lại phần trái tim đã vỡ.
Thiên thần dọn xong đống đồ thì bắt đầu lôi hoa quả ra gọt, từ khi hắn ở đây thì không chỉ trồng hoa cỏ gì đó mà còn trồng cả cây ăn trái.
- Chắc cô không biết thiên thần bọn ta rất giỏi về y thuật.
Quả táo đỏ gọt từng lớp vỏ, Felix cầm dao thái chúng thành các miếng nhỏ rồi xếp lên một cái đĩa đặt sẵn trên mặt bàn. Bạn để ý mỗi khi nhắc đến chủng tộc là hai mắt hắn đều sáng rực, đổi lại mỗi lần nghĩ tới loài ác quỷ là bạn đều cảm thấy như mắc cần câu vào trong vòm họng.
- Thế nên việc vá lại tim cho cô không hề khó như cô nghĩ đâu.
Felix hơi vênh mặt tỏ ra thành tựu, hắn lấy dĩa cắm vào một miếng táo rồi giơ ra trước mặt bạn để bạn cầm.
- Cô ăn đi, táo ngọt đó.
Bạn không cầm dĩa mà cứ nhìn chằm chằm hắn. Tên thiên thần này giỏi y thuật như vậy bảo sao trước kia không cần uống thuốc mà hắn vẫn có thể sống được. Chưa kể...
Đảo mắt liếc về phía bờ vai hắn, song, bạn nhắm mắt lại mà nằm xuống giường mặc kệ tên thiên thần đang ơ a ơ ơ với chiếc dĩa cắm táo vẫn nguyên si.
- Cô ăn hết rồi hẵng ngủ, cả ngày hôm nay cô chưa ăn gì rồi.
Felix bối rối lay bạn dậy nhưng bạn đã nhanh tay với lấy cái gối mà đập lên mặt mình để không phải nói chuyện với hắn nữa.
Nhịp tim trong lồng ngực bạn vẫn đang nghe rõ, chỉ là nó vô cùng xa lạ.
...
Những luống hoa đủ muôn màu sắc uốn mình nở rộ trên từng khóm lá xanh mát, cánh hoa mềm mại như tơ khẽ lay lay theo từng cơn gió thoảng. Hương thơm lan tỏa khắp không gian thu hút lũ sinh vật ong bướm bay xung quanh.
Lúc trước đâu có vậy. Bạn đảo mắt nhìn đám sinh vật đó đang đậu trên từng bông hoa, lại để ý khu vườn này kể từ khi được cải tạo có cây hoả hoa trái thì đã có thêm nhiều ánh sáng hơn. Ngán ngẩm. Bạn không buồn liếc tới tên thiên thần đang tỉa tuốt lá ở đằng kia, tự dùng chút linh lực để đẩy chiếc xe lăn mình đang ngồi lại gần hồ nước cách đó không xa. Trận chiến lần trước đã tàn phá cả ngôi nhà của bạn, vì bạn đang trọng thương nên tên kia là kẻ đang xây dựng lại tất cả.
Bạn nghĩ là hắn rất rảnh. Ừ hắn rảnh thật. Bạn cũng mặc kệ để hắn thích làm gì thì làm. Kể từ khi tình thế bị lật ngược, hắn đã không phải món đồ chơi mà bạn có thể tùy ý tiêu khiển và bạn lại trở thành một kẻ vô dụng không thể làm gì được, thì bạn đã chẳng còn hứng thú với điều gì nữa, cứ im im mà tồn tại thôi.
- Cô đừng sử dụng sức mạnh, sức khoẻ cô tuy đã hồi phục được chút nhưng vẫn chưa có nhiều.
Tay vịn xe lăn bị giữ, bạn cũng dừng lại ngay khi gần tới chỗ hồ nước. Felix đứng ngay đằng sau bạn khi hắn giữ xe ngăn không cho bạn sử dụng linh lực vì sợ sẽ hao tổn sức khoẻ. Lần này thì bạn ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh sáng chết tiệt từ trên cao đang chiếu rọi lên người hắn cứ thế khiến hai mắt nheo lại vì chói.
Và cũng kể từ hôm đó, lúc nào hắn cũng kè kè bên bạn rồi toả ra cái loại ánh sáng hào quang nhức hết cả mắt mệt hết cả người. Giờ thì bạn đã hiểu tại sao ác quỷ lại khó mà ưa được đám thiên thần rồi đấy. Nếu mà biết có cớ sự ngày hôm nay thì bạn đã chẳng tóm hắn về nhà chơi làm gì cho thêm rách việc.
Hối hận rồi, nhưng không thể làm gì được.
- Cô sao vậy? Hay cô giận ta vì đã ngăn cản cô lại gần hồ nước? Nhưng mà nó nguy hiểm lắm ấy vì ta chưa có tạo rào cản quanh hồ.
Tên thiên thần lại bắt đầu với đống suy nghĩ lan man dài dòng lạc hướng của hắn. Hắn mở to mắt, cứ nói năng như thể lo sợ bạn cũng đang cảm thấy vậy. Felix cắn môi, đoạn hắn ngồi hẳn xuống bên cạnh xe lăn rồi dịu dàng nhìn bạn.
- Hay để ta đỡ cô xuống cho cô nghịch nước nhé?
- Không cần.
Từ chối ánh nhìn tựa dải lụa mềm mại, bạn quay đi hướng khác, lại thấy một con chuồn chuồn đang bay tới gần thì tay bỗng giơ ra.
Đôi ngươi mang màu của màn đêm bí ẩn khẽ chớp, con chuồn chuồn như có linh tính liền động vào tay bạn, nhưng ngay lập tức bay đi khi bạn vô thức cử động tay.
Chuồn chuồn bay về phía Felix, không chỉ có mình nó mà đàn ong bướm từ chỗ cây hoa kia cũng bay xung quanh hắn. Thiên thần để ý thấy bạn đang tỏ ra không vui, hắn vươn tay đỡ lấy một con bướm rồi quay sang mỉm cười với bạn.
- Những loài sinh vật nhỏ này rất nhạy cảm với mọi hành động của chúng ta, cô phải thật nhẹ nhàng thì chúng mới dám lại gần.
- Và cũng đừng làm tổn thương chúng.
Hắn nhấn mạnh câu cuối, xong cánh tay đang để một con bướm đậu bỗng có ánh sáng bao bọc. Ngay lập tức chú bướm trên tay hắn bay tới phía bạn và lần này nó lại đậu sống mũi vẫn đang băng bó.
- Ây!
Felix bất giác buột lời khi chú bướm hắn vừa nói chuyện thay vì đậu lên tay thì lại chọn vị trí rất đắc địa. Đậu trên mũi sẽ rất khó chịu vì nó ảnh hưởng tới tầm nhìn, chưa kể còn có thể gây ra bệnh nếu bạn bị dị ứng phấn bướm nữa, rồi lỡ bạn không thích bạn bóp chết nó thì sao? Nó lại càng là một vấn đề nguy hiểm!
Hình ảnh cánh bướm pha lê phóng to cực đại trong võng mạc khiến đôi đồng tử khẽ nheo. Bạn cứ nhìn nó, thấy được từng đường nét đẹp đẽ trên dáng hình bươm bướm, cách nó chuyển động rập rềnh trên sống mũi và bụi phấn khẽ bay bay.
Ôi.
Những thứ xinh đẹp lúc nào cũng đáng yêu hết.
Chỉ độ vài giây sau thì bươm bướm cũng chịu bay đi trong tiếng thở phào nhẹ nhõm vì không có chuyện gì xảy ra của tên thiên thần. Felix lại quay sang bạn, thấy bạn vẫn đang nhìn chằm chằm cánh bướm đang bay về phía đám hoa thì chớp chớp mắt.
- Cô thích bướm à?
Hắn nhẹ hỏi, và câu trả lời của bạn không hề nằm ngoài dự đoán của hắn.
- Ta thích những thứ xinh đẹp.
Felix nắm lấy tay phanh rồi đẩy bạn quay lại khu vườn cây cỏ đằng kia. Nhà của bạn hắn vẫn đang bố trí xây dựng, mới đây hắn đã dựng lại thành công khu vườn này, thậm chí còn chỉnh sửa nó cho có thêm sức sống hơn.
Để che giấu đi những điều tang tóc nơi đây.
Thiên thần khẽ siết tay phanh, hắn để ý bạn lại đang dõi theo vài con bướm đủ muôn màu sắc tung cánh bay rập rờn. Felix nghĩ về những thứ đã từng trải qua ở đây, chúng giống y như ác mộng, chỉ là ngoại trừ việc phải chấp nhận và vượt qua nó thì chẳng thể làm gì khác.
- Đôi khi...
Hắn đẩy bạn lại gần dải hoa, để bạn ngắm nhìn từng đoá hoa đang lả lướt dưới tầng ánh sáng nhẹ nhàng.
- Vẻ đẹp không nằm ở bên ngoài vạn vật, mà nó còn xuất phát từ trong tâm hồn.
Felix nhìn thẳng vào bạn, vì đang đẩy xe cho bạn nên hắn không thể biết bạn đang nghĩ điều gì. Chỉ biết cánh tay vừa vươn ra muốn chạm vào một con bướm bỗng dừng lại.
Bạnh ngoảnh mặt về phía hắn, đôi đồng tử là bóng tối bất tận không chút lay chuyển.
...
Đêm đen huyền bí che lấp cả căn phòng, cây hoa anh đào vươn mình che khuất bầu trời bên ngoài khung cửa sổ. Mọi thứ âm u tĩnh mịch chỉ có vài tiếng rục rịch róc rách của dòng nước chảy trong ống tre ngoài vườn đổ xuống hồ nước.
Bàn chân trắng bạch nhẹ nhàng dẫm xuống nền đất lạnh lẽo, cơ thể bạn run run khi cố gắng đứng vững trên đôi chân vẫn còn vết thương chưa lành. Quét tầm mắt nhìn khắp xung quanh rồi dừng lại ở tên thiên thần vẫn đang nằm ngủ trên chiếc giường nhỏ đặt cạnh cửa sổ, bạn thấy hắn không có phát giác ra mình đã tỉnh thì mặc kệ mà chậm rãi đi thẳng ra khỏi phòng.
Nơi bạn muốn đến là khu vườn ngoài kia. Cũng thật may là khu vườn không quá xa với phòng của hắn nên chỉ mất một lúc là bạn đã tới nơi. Ngoài này cũng chả có gì cả, vì bóng tối đã nhuộm đen mọi thứ nên không gian yên ắng rất vừa ý bạn.
Bạn không muốn động vào hoa, cũng chẳng muốn tìm kiếm thứ gì xinh đẹp hợp mắt mà gắng gượng lết từng bước lại gần hồ nước cạnh đấy. Bạn ngửa người ra sau để có thể ngồi xuống bằng hông mà không chạm vào vết thương ở bắp chân. Dưới thứ ánh sáng ít ỏi lẻ loi không khác nào ngọn đèn dầu phải cố rọi chiếu cả gian phòng tối đen, ác quỷ hơi ngó đầu soi bóng mình dưới nước. Mặc dù tối quá không thể nhìn rõ như ban ngày nhưng với thị lực cực tốt của giống loài, bạn vẫn dễ dàng trông thấy những đặc điểm trên gương mặt mình.
Xấu. Xấu xí đến kinh tởm.
Bàn tay trườn lên chạm vào gương mặt vẫn đang băng bó của mình, bạn thấy hình ảnh bản thân phản chiếu trên mặt nước. Thấy một con ác quỷ với vẻ ngoài xấu xí đến lợm cả giọng, khuôn mặt tàn tạ chỗ nào cũng phải vài lớp băng chỉ để lộ hai hốc mắt sâu đen thùi lùi và đôi môi nhợt nhạt gớm ghiếc. Mái tóc. Còn mái tóc mượt mà của bạn! Hai tay vô thức chạm vào đầu, song lại bỏ ra ngay tức khắc.
Bạn cười khẩy, cái thứ duy nhất là đẹp đẽ trên người, sức mạnh của bạn, cũng mất luôn rồi.
Hình ảnh phản chiếu dưới nền nước bị bạn đập vỡ tan. Khuấy tay xóa hết tất cả những gì đang hiện hữu trước mắt, bạn liên tục hất tay thật mạnh khiến mặt nước không thể lặng tĩnh, trút hết tức giận bực bội trong lòng suốt bao lâu nay xuống dưới hồ.
Khốn nạn. Khốn nạn. Khốn nạn. Khốn nạn!
Cầm cả viên đá lớn ném xuống mặt hồ khiến dòng nước theo quán tính bắn hết cả lên người. Trút giận xong xuôi, bạn giống như một kẻ vô dụng chỉ biết thở hổn hển vì thấm mệt. Nhìn lại bản thân mình một lượt, bạn thấy giờ mình không chỉ xấu xí mà còn tàn tạ rách nát, bộ đồ đang mặc vì dính nước mà bó sát lại để lộ từng nếp băng bó khắp cơ thể trông vô cùng thê thảm. Nếu biết trước mọi thứ sẽ như bây giờ thì ngay từ đầu bạn chết quách đi thì hơn, vì dù sao thì cái chết...
Cũng đâu quan trọng?
Mặt hồ tĩnh lặng lại như gương soi hiển thị một phần gương mặt bạn. Lần này bạn chán không buồn động tay làm gì nữa, dùng hết sức dựng thân mình dậy để quay vào nhà.
Nhà.
Nhà ư?
Mãi mới đứng được dậy, bạn chán ghét cái thân thể yếu ớt vì mất đi sức mạnh này, tay lại xoa xoa cái đầu đang dần mọc được ít tóc của mình. Bạn chậm chạp lê từng bước, nếu có vào nhà thì bạn sẽ đi tới chỗ căn phòng đổ nát của mình chứ nhất định không quay lại cái phòng của tên kia.
Nghĩ là làm, bạn hướng chân về phía Đông thay vì phía Tây, ai ngờ mặt đất vì bị nước dội lên ướt khiến nó trơn trượt dễ ngã. Bạn vừa đi được hai bước thì cũng vừa dẫm phải chỗ đất đó, và cũng trượt chân mất thăng bằng ngã chúi về phía trước. Đầu vô tình đập phải tảng đá to lớn cạnh đó rồi lại theo quán tính ngã ngửa về đằng sau.
"Tõm"
Ngã thẳng xuống hồ nước - cái hồ mà ban nãy bạn hết trút giận rồi ném đá đủ thứ, bạn chán nản với cơn đau choáng ở đỉnh đầu, cơ thể thì bị dòng nước cuốn xiết nhấn chìm càng sâu xuống đáy.
Ác quỷ có biết bơi không? Câu trả lời tất nhiên là không, vì ác quỷ sẽ dùng cánh để bật lên luôn nếu rơi xuống nước. Nhưng giờ đây sức mạnh của bạn còn đang thoi thóp thì sao sử dụng cánh được.
Vài cái áp lực dưới nước cỏn con, vậy mà lúc này lại không khác nào đám Thuỷ Quái đang kéo chân muốn nhấn chìm bạn xuống sâu trong dòng nước. Cái hồ này sâu thế à? Hay là có đám quái thật? Nhận ra bản thân lại đang chìm dần xuống mà có chới với thì cũng chả quẫy lên nổi, điều duy nhất bạn giờ có thể nghĩ là nhìn lên phía trước và suy luận một đống câu hỏi đang quanh quẩn trong trí não.
Ác quỷ không chết vì đuối nước được. Nhưng thân thể của bạn sẽ phải ngâm trong cái hồ chết tiệt này mãi và sẽ nhão dần theo thời gian, hoặc bạn sẽ chết nếu có Thuỷ Quái đâm vào tim bạn. Hồ này có sinh vật khác nào không nhỉ? Như đám cá rỉa xác chẳng hạn. Thế thì bạn vẫn có khả năng chết vì bị cá rỉa vào tim.
Tia ánh sáng cuối cùng của ánh trăng sắp bị làn nước lạnh buốt nuốt chửng thì "tõm" một tiếng, một kẻ khác cũng vừa nhảy xuống hồ và đang bơi theo hướng bạn.
Bàn tay nhỏ nhắn gạt nước, cố gắng tóm lấy cánh tay lạnh lẽo của con ác quỷ. Bạn mở to mắt khi thấy bóng dáng quá đỗi quen thuộc của tên thiên thần. Sao hắn lại ở đây rồi nhảy xuống hồ làm gì? Tính kéo bạn lên hả? Ai khiến?
Tay khua loạn xạ, miệng ú ớ tạo thành vài bong bóng bọt, bạn nhất quyết thà chết chìm dưới đáy bị cá rỉa xác chứ không muốn để tên kia lôi mình lên làm gì. Trong khi đó Felix thấy bạn cứ quẫy như con vịt đạp nước mãi không dừng, hắn liền tưởng rằng bạn đang chấp chới sắp không chịu nổi, lại hốt hoảng lo rằng có thể bạn đã bị chuột rút thì càng cố gắng bơi xuống để cứu bạn.
Thiên thần chuẩn bị bắt lấy tay ác quỷ thì liền bị hất ra, cứ thế hụt mấy lần thì cuối cùng Felix cũng tóm được cánh tay ít vết thương nhất. Hắn không nghĩ nhiều mà đẩy người bạn lên cho bằng mình rồi vòng tay qua ôm chắc phần bụng bạn, sau đó đạp chân bơi nhanh về phía bờ mặc kệ bạn có vùng vẫy khó hiểu.
Lên bờ. Cả hai đứa vừa vớt nhau lên, mỗi người một góc thở hổn hển với cơ thể ướt sũng nước. Felix vừa ổn định hơi thở là liền tiến sát lại gần bạn để xem vết thương mới đang định hình trên đầu.
- Cô có sao không?
Ánh mắt hắn lo lắng tràn đầy quan tâm đối với một con ác quỷ đã từng hành hạ mình. Felix không hề trách cứ bạn tại sao lại ngã xuống nước mà chỉ hỏi sao bạn lại bị thương. Hắn ta tốt tới mức bạn cảm thấy ghê tởm không chịu được.
- Đừng động vào ta!
Bạn hất mạnh tay hắn ta ra khỏi người mình khi hắn có ý định muốn kiểm tra vết thương ở trán. Bạn không thích thiên thần, vì lũ thiên thần quá đỗi giả tạo trong cái mác nhân từ. Chúng luôn tỏ ra liêm khiết và thánh thiện nhưng mục đích chính chỉ toàn để thỏa mãn cái bản ngã mà chúng tôn thờ. Làm như bạn không biết hắn ta cứu bạn chỉ vì cái chết của bạn sẽ khiến hắn sa ngã vào tội lỗi ấy.
Thiên thần Felix nhìn bàn tay vừa mới bị khước từ, rồi lại hướng tầm mắt về phía bạn - kẻ hiện tại đang thở từng hơi khó khăn với bộ dạng tàn tạ chảy đầy máu. Đôi mắt trong veo của hắn hiện rõ vẻ ngỡ ngàng đến xót xa, rồi lại âm trầm khi hắn nắm chặt lòng bàn tay mình. Thiên thần cau mày một cách khó chịu, hắn dễ dàng nhận thấy nét không phục trên gương mặt đang căm giận hắn của bạn.
Ác quỷ.
Những kẻ luôn coi thường lòng tốt của người khác.
- Chậc.
Felix tự đá lưỡi mình, hắn tặc lưỡi một tiếng rõ bực bội khi khuôn mặt xinh đẹp không còn nét hiền lành ngây ngô. Đã đến nước này thì chính hắn cũng không chịu đựng được bạn nữa rồi.
- Ta hỏi cô.
Thiên thần nhìn thẳng vào mắt bạn, võng mạc nghiêm khắc cứ thế khóa chặt bạn lại không cho phép trốn tránh.
- Cô không muốn sống sao?
Hắn cao giọng lên. Rõ ràng là đang hỏi nhưng chất giọng thì như đã buộc tội bạn. Bạn bị câu nói đó làm cho ngơ người, cộng thêm biểu cảm tức giận hiện giờ của tên thiên thần bình thường luôn ôn hoà khiến trong lòng bạn như có kim trích.
Sống? Cái này quả thực bạn vẫn chưa nghĩ nữa. Bạn sống để làm gì nhỉ? Tại sao bạn lại tồn tại đến tận giờ? Mục đích sống của bạn là gì?
Tự nhìn hai bàn tay của mình, bạn chớp mắt suy nghĩ tiếp về lý do tồn tại của bản thân. Thường thì những kẻ khao khát sự sống vì chúng sợ phải đối mặt với cái chết. Nhưng bạn đâu có sợ cái chết. Thậm chí khi đứng giữa ranh giới sinh tử thì bạn còn cảm thấy việc chết không tệ lắm. Vậy thì bạn sống để làm gì? Sống hay chết đối với bạn cũng y như nhau mà?
Sống vì mong muốn của bản thân? Nhưng bản thân bạn đang mong muốn điều gì? Có điều gì để níu kéo bạn với cuộc sống này? Là những thứ xinh đẹp? Cơ mà chúng chơi chán rồi cũng chỉ bỏ đi. Thế còn gì khác?
Không. Không còn gì cả.
- Cô không trả lời được đúng không?
Felix trầm giọng xuống, hắn như hiểu thấu những gì bạn đang suy nghĩ, lại nghiêm túc nhìn thẳng vào đôi đồng tử đen ngòm kia.
- Không phải cô không muốn sống, mà là cô không biết mình sống vì điều gì. Ta nói đúng chứ?
Bị đi guốc trong bụng khiến bạn suy nghĩ về việc tên đàn ông này đã biết bao điều về bản thân mình. Cái gì hắn cũng biết, như thể là mảnh gương đang soi chiếu mọi góc khuất trong tâm hồn bạn. Bạn im lặng nhìn hắn, hắn cũng không nói nữa mà nhìn bạn, cả hai đều chọn qua ánh mắt để đối chất nhau.
Bạn quay đi trước, mắt không nhìn hắn nữa nhưng lại để ý tới màn đêm đen tối vẫn đang hiện hữu trên bầu trời cao vời vợi.
- Tại sao ngươi lại cứu ta? Ngươi quên những gì ta đã làm với ngươi rồi sao?
Bạn nói thẳng, bản thân vốn dĩ càng chẳng ham hố gì việc được cứu giúp. Bạn sống ra sao thì chết cũng như thế, không cần hắn phải dây dưa xen vào rồi dạy này dạy nọ mệt hết cả người.
- Thiên thần các ngươi tốt đẹp đến vậy ư?
Đầu khẽ nghiêng, bạn rất nhanh đã lấy lại bộ dáng khinh khỉnh đáng ghét của một ả ác quỷ coi thường nhân đạo. Bạn cười khẩy một tiếng, đuôi mắt đen ngòm cong cong đầy tia chán ghét.
- Tốt đẹp đến cái mức sẵn sàng giúp đỡ một kẻ đã từng hạ nhục mình?
Thân thể vô thức bò lại gần thiên thần, ác quỷ với đôi ngươi đen tuyền mang theo nỗi kinh hoàng của màn đêm đang từng chút nhắc nhở cho hắn nhớ về bóng đen ký ức trước đấy.
- Đừng quên ta đã hãm hiếp ngươi, làm nhục ngươi, bẻ gãy cánh của ngươi, bắt ngươi phải tuân theo mọi mệnh lệnh của ta. Và giờ ngươi lại muốn giúp ta sống, ngươi thánh thiện đến thế luôn à?
Đối diện trước những lời nói mang tính công kích của bạn, Felix cắn nhẹ lưỡi, tất cả những chuyện bạn đang nhắc lại hắn đều nhớ rất rõ, chưa bao giờ hắn quên đi bản thân mình đã phải chịu đựng ra sao. Và hắn thừa biết, từ bao lâu nay bạn luôn coi thường chủng tộc thiên thần. Bạn cho rằng thiên thần bọn hắn chỉ toàn những kẻ giả nhân giả nghĩa, mang lòng tốt giả tạo để đối đãi với nhân sinh. Trong khi tất cả những gì mà hắn đang cố gắng tới tận bây giờ đều là vì bạn thật. Hắn chữa thương cho bạn, mong muốn bạn tốt hơn, rõ ràng đều là vì bạn.
- Y/n.
Âm thanh trầm ấm vang lên xóa tan không khí nặng nề bao quanh, thiên thần gọi tên bạn, hắn mở to đôi đồng tử chính trực liêm khiết của một kẻ hiểu rõ mọi giáo lý trần đời.
- Cô nói đúng. Thiên thần bọn ta vốn được sinh ra trong thế giới hòa bình, cách bọn ta sống là đề cao cái thiện và hy vọng về những điều tốt đẹp. Bọn ta luôn dùng mọi sự tốt đẹp để đối đãi dù cho đối phương có làm chuyện xấu đi chăng nữa. Mục đích là để muốn tất cả mọi sinh linh trên trần đời đều sẽ sống chan hòa với nhau.
Thiên thần từ tốn cất giọng, song, chưa dừng lại ở đó, hắn tiếp tục nói.
- Ác quỷ và thiên thần bao lâu nay rất khó chung đụng với nhau. Ta biết điều đó. Nhưng, không phải vì vậy mà cô có thể coi thường lòng tốt của ta. Ta cứu cô, chỉ đơn giản là ta muốn cứu cô, ta thương xót cho cô, đơn thuần là vì ta không muốn thấy cô cứ mãi luẩn quẩn trong vòng xoáy lạc lối không hồi kết. Nếu ta không xuất phát từ thiện tâm, thì ta đã mặc kệ cô ngay từ khi có thể rời khỏi đây lúc cô đánh nhau với ông Mike rồi.
Thiên thần rũ mi, hắn thở hắt một tiếng trước khi đối chất tiếp với bạn.
- Và ta hỏi cô, tại sao ta không thể cứu cô? Tại sao cô cứ cho rằng bản thân mình không đáng được ai cứu?
Bạn im lặng không đáp, đúng hơn là vẫn không biết phải trả lời ra sao. Trong lòng cứ như có cả một hồ nước đang bị từng lời nói của hắn làm lăn tăn xáo động.
Cứu. Trong cuộc đời của ác quỷ làm gì được tồn tại một chữ "cứu". Bạn chưa từng được ai cứu và cũng không cần ai cứu rỗi mình. Bạn là một ác quỷ. Bạn đã tồn tại như vậy tới tận bây giờ. Và sau này vẫn sẽ như thế.
- Ta-
Bạn gân cổ lên tính cãi, nhưng khi thấy ánh nhìn nghiêm túc vẫn đang soi chiếu nội tâm mình của kẻ đối diện. Mọi lời nói vừa hình thành đã ngay lập tức bị dập tắt, thay vào đó là bờ môi mấp máy rồi dần dần ngậm lại.
- Được rồi. Cũng muộn rồi, ở ngoài trời mãi như này cô sẽ bị cảm lạnh mất.
Felix ngồi dậy, hắn nén một tiếng thở dài sâu trong bụng. Biết rằng cứ mãi đối chất với bạn thì cũng chả đâu vào đâu, thay vào đó là dần dần tác động lên bạn thì vẫn hơn.
- Chúng ta về phòng thôi. Khi về ta sẽ dùng phép sưởi ấm cho cô.
Thiên thần tạo ra một tấm chăn rồi tự tiện quấn quanh người bạn. Bạn chưa hết bất ngờ hay kịp làm gì khác thì hắn đã nhấc bổng bạn lên rồi bế đi về phòng mình.
...
Về phòng, quần áo được thay mới, bạn ngồi trên giường bên cạnh là hắn ta đang băng bó vết thương cho mình.
Bạn im lặng nhìn hắn đang lau từng vết máu trên trán mình. Mọi động tác đều rất dịu dàng như thể sợ bạn sẽ đau. Nếu không có gì thường bạn cũng chẳng kiếm chuyện nói đâu. Không khí cứ trầm lặng như vậy cho tới khi tên thiên thần bỗng cất lời.
- Cô có vẻ không còn thích ta nữa, đúng chứ?
Tự nhiên hỏi một câu như vậy...Bạn nghiêng đầu, thấy hắn dù hỏi nhưng chỉ hơi cười và tập trung băng lại vết thương cho bạn, bạn cũng chả buồn đáp lắm. Đoạn, bạn đảo mắt đi, môi khẽ cất lời.
- Ừ.
Bạn thích hắn vì hắn là một thứ xinh đẹp, nhưng bạn cũng ghét hắn, vì hắn rất phiền phức. Hồi trước sự phiền phức ấy còn tạo ra hứng thú chứ giờ thì chỉ có ghét thêm thôi.
Felix nghe biết mình bị ai đó ghét thì không lấy làm giận, hắn sau khi băng bó xong thì chuyển sang truyền ấm cho bạn, miệng khẽ nói.
- Thật ra, ta cũng không thích cô đâu.
Bạn đưa tay trái khi hắn yêu cầu, còn mắt cứ trân trân nhìn hắn xem thằng cha thiên thần này tính bày trò gì tiếp mà thích với chả ghét.
- Sau những gì cô đã làm ra với ta, đáng nhẽ ta sẽ hận cô nhiều lắm.
Felix mỉm cười, hắn ngẩng đầu lên nhìn bạn.
- Nhưng cô biết đấy, cuộc sống vẫn sẽ mãi tiếp diễn và ta phải chấp nhận mọi điều đã xảy ra để sống tiếp. Thế nên ta không thể tích trữ cảm xúc tiêu cực mãi được. Ta không thích cô, nhưng ta tôn trọng cô và ta càng không bỏ rơi cô đâu.
Thiên thần nói cười một đoạn, hắn bỗng nhận ra bàn tay bạn khẽ xiết lại. Chưa kịp định hình thì bạn đã rướn người về hẳn phía hắn. Khoảng cách hai người đột nhiên bị rút gọn, Felix theo phản xạ rụt người lại để giữ mình. Hắn vô thức nhìn vào mắt bạn, vô tình trông thấy cả bản thân đang được soi chiếu trong đó.
- Ngươi vừa nói gì?
Ác quỷ cất giọng hỏi, âm điệu có phần nhẹ bẫng khác xa bình thường. Nhưng thiên thần thì lại quay về dáng vẻ ngốc nghếch ngờ nghệch, hắn chớp chớp mắt, bắt đầu tường thuật lại.
- Cuộc sống luôn phải tiếp diễn-
Bạn cắt ngang.
- Không phải câu đó.
Felix dường như đã hiểu, hắn nhận ra bạn đang rất nghiêm túc thì chân thành đáp.
- Ta sẽ không bỏ rơi cô.
Bàn tay khẽ nắm chặt lại, bạn rụt người về đúng vị trí ban đầu của mình, cũng dứt tay ra không cho phép hắn động vào nữa. Thiên thần thấy thế, hắn bỗng nhiên cảm thấy ngại ngùng với những gì mình vừa nói ra. Cả hai người không nói gì thêm cho tới khi hắn xuống giường để đi ngủ.
Hắn không hề biết được rằng, mình vừa đã thành công bước qua một lớp vỏ bảo vệ trong bạn.
...
Và rồi, kẻ bị cảm lạnh sau vụ lôi nhau từ dưới hồ lên lại chính là hắn.
Bạn nhìn chăm chăm tên thiên thần mặt mũi đỏ ửng đang thở từng hơi không ra hơi nằm ngủ mớ mà trông không hề ổn một chút nào. Bạn biết ngay mà. Thiên thần dù giỏi chữa bệnh nhưng sức đề kháng thì chả đâu vào đâu, trong khi đó thì ác quỷ là bạn thì dẫu có ngâm mình cả tuần dưới nước thì cũng chả sao.
Vậy mà cuối cùng, hắn lại chỉ lo bạn bị cảm.
Toàn lo lắng vớ vẩn không đâu.
Ngón tay chạm nhẹ lên trán hắn, bạn dễ dàng cảm nhận được thân nhiệt của tên thiên thần này đang cao chót vót. Gương mặt hắn ta còn đỏ ửng đọng đầy mồ hôi, bờ môi liên tục thở từng hơi nặng nhọc. Bạn khẽ nghiêng đầu, chỉ biết được hắn đang lên cơn sốt. Trước đây bạn đã từng trải qua một trận ốm sốt nhưng cách giải quyết thế nào thì không có biết.
Tiêu cự rơi vào cổ áo đóng kín, bạn để ý hắn đang mặc rất nhiều lớp áo xong còn đắp thêm mấy lớp chăn mà người thì cứ vã mồ hôi liên tục.
"Ta sẽ không bỏ rơi cô."
Mặt hồ trong lòng bị gợn sóng lay chuyển chút ít, bạn khẽ chớp mắt, ngón tay lướt xuống cổ áo hắn rồi chậm rãi chạm vào cúc.
Cúc áo đầu tiên vừa được gỡ ra thì một bàn tay nóng rực chợt giữ chặt lấy tay bạn.
- Cô...tính làm gì...
Bạn lại nghiêng đầu nhìn tên thiên thần đã tỉnh giấc, âm thanh hắn nói vì cảm sốt mà càng thêm trầm khàn quyến rũ. Felix khó chịu ra mặt trước cơn ốm, cơ thể bên ngoài thì chảy mồ hôi còn bên trong thì lạnh tới sởn cả da gà. Đầu óc hắn ong ong nhưng vẫn phải cố tỉnh táo để xem bạn đang có mục đích gì.
Đến bệnh ốm rồi mà vẫn còn đề phòng bạn. Gỡ tay ra khỏi tay hắn, bạn thản nhiên đáp.
- Ta thấy ngươi sắp chết vì nóng rồi. Chỉ vậy thôi.
Bạn nói xong thì cũng quay trở về giường mà mặc kệ hắn. Felix thấy bạn rời đi thì không nói nữa, hắn nhắm mắt lại tiếp tục chống chọi với cơn sốt đang hoành hành trong cơ thể. Mặc dù đã uống thuốc nhưng chắc phải sau đêm nay thì hắn mới hết ốm được, thế nên bạn có lại gần chỉ tổ bị hắn lây bệnh cho thôi.
...
Được một lúc, bạn lại đứng ở đầu giường thiên thần.
Nhìn hắn đã đỡ hơn lúc trước một chút nhưng không đáng kể, thân thể đã nhỏ nhắn giờ còn đang co rúm trong lớp chăn bao bọc. Bạn khoanh tay, bản thân chắc chắn sẽ không động vào hắn nữa đâu, chỉ là...
Bạn đi tới chỗ tủ quần áo trước đó tên kia đã chuyển vào phòng này, chọn một cái ngăn tủ ở dưới sâu sau đống trang phục của mình rồi mở ra, bên trong là một con gấu đã cũ nhàu.
Thấy con gấu vẫn còn nguyên vẹn, bạn không tránh khỏi mỉm cười. Con gấu bông này là vật xinh đẹp và quan trọng nhất của bạn nên chỉ cần nhìn nó thôi là bạn đã thấy thoải mái rồi.
Đặt con gấu bông bên cạnh hắn, miệng lẩm bẩm vài từ "Cho ngươi mượn đấy", song, bạn vẫn chưa yên tâm hẳn liền nhét cả con gấu vào trong người hắn. Lần này thì tên thiên thần lịm đi thật rồi. Bằng chứng là dù bạn vừa động chạm vào người thì hắn cũng không tỉnh giấc như ban nãy.
Bây giờ tên thiên thần đã ngủ ngoan bên cạnh con gấu bông, bạn khẽ mím môi rồi cũng quay trở về giường ngủ.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com