chương tám
Sắp xếp đồ đạc xong, Chi ngay lập tức liền ngã vật xuống đệm êm vì mất sức sau một chuyến đi dài, điều hòa được bật hết công sức phả trên đầu nhưng em vẫn cảm giác chưa đủ, thi thoảng còn cất tiếng thở dài như mèo kêu vì tiết trời đầu mùa nặng nề như vắt kiệt sức sống của cơ thể. Nhã Sắt ngồi trầm ngâm bên thành giường, ban đầu nàng định cúi xuống trao đổi cùng em chuyện gì đó nhưng lại trông thấy em gác tay ngang mắt rồi thiếp đi nên đành thôi, lặng lẽ bỏ ra bên ngoài, đến chỗ quầy lễ tân cất tiếng hỏi lễ tân.
"Ở gần chỗ này có cửa hàng tiện lợi nào không ạ?" Lễ tân chỉ đường cho Nhã Sắt, không như ở nội thành nhà cửa san sát, cửa hàng tiện lợi gần nhất cũng cách nhà nghỉ tận ba cây số. Theo chỉ dẫn của lễ tân, Nhã Sắt đi ra khỏi ngưỡng cửa, bật định vị chỉ đường đến điểm cần đến, lần theo giọng nói của ứng dụng, nàng chậm rãi bước từng bước vừa đi vừa ngắm quang cảnh ven đường. Nàng bước vào cửa hàng, mua bia cùng đồ nhắm, sau đó di chuyển ra phía bàn sát cửa kính, ngồi nhấm nháp cho đỡ buồn. Thể trạng của Nhã Sắt từ nhỏ đã không tốt, lại từng bị bệnh ngày còn học cao trung nên nàng rất khó tăng cân, dù ăn uống khá nhiều nhưng trông nàng vẫn rất gầy.
Ngày còn đi học ở trường cao trung nội trú, số tiền học bổng của Chi cộng thêm số tiền tiêu vặt ít ỏi mà gia đình gửi mỗi tháng không có phép cả hai thường xuyên mua đồ ở cửa hàng tiện lợi như hầu hết các bạn học khác. Thi thoảng, mỗi khi có dịp quan trọng hay đáng được ăn mừng, như trả kết quả kiểm tra thì hai người sẽ góp tiền vào ăn vặt một bữa có thể gọi là "thịnh soạn" hơn thường ngày. Trong cửa hàng ngoài thu ngân ra hiện tại chỉ một mình nàng, đối phương có lẽ vì quá buồn chán nên chủ động bắt chuyện mấy câu, Nhã Sắt cũng lịch sự đáp lại, nhưng không mấy thân thiện, thành ra được một lúc cả hai ai làm việc đó.
Đến tận chiều tối, Chi tỉnh dậy không tìm được Nhã Sắt ở đâu, ngay lập tức liền gọi điện thoại cho nàng. Nhã Sắt nghe em gọi, tức tốc quay trở lại nhà nghỉ. Chi tranh thủ tắm xong, tóc còn ướt rỏ nước trên vai. Nàng vừa về, em đã đứng chờ sẵn gần ngưỡng cửa, khoanh tay trước ngực tra hỏi.
"Chị vừa đi đâu?"
Nhã Sắt hơi bất ngờ trước thái độ này của em, mi mắt nàng cụp xuống, lảng tránh ánh nhìn chăm chú dò xét từ đối phương.
"Chị đi cửa hàng tiện lợi mua chút đồ." Liếc nhìn gương mặt Chi qua làn tóc mỏng manh, nàng biết em chưa hài lòng với câu hỏi vừa rồi của bản thân, em định mở miệng nói điều gì nhưng suy nghĩ đắn đo thêm vài giây rồi lại thôi, quay sang lục từ trong hành lý một bộ quần áo mới còn nguyên nhãn mác rồi đưa cho nàng.
"Cái gì thế?" Nhã Sắt cau mày khó hiểu, nhưng nàng vẫn đưa tay ra nhận đồ từ tay Chi.
"Đồ em mua tặng chị." Em cong mắt cười. "Tối nay chúng mình sẽ đi lễ hội pháo hoa."
Nhã Sắt thẫn thờ, như không tin vào tai mình, nàng nhắc lại câu nói vừa rồi của em.
"Chúng mình sẽ đi lễ hội pháo hoa?"
"Đúng rồi." Chi gật đầu. Nhận được cái gật đầu từ em, gương mặt Nhã Sắt tự nhiên tươi tỉnh hẳn lên, nàng ôm chặt bộ đồ Chi tặng trong tay, chạy vội vào trong nhà tắm. Em nhìn nàng sau cánh cửa đóng sầm, lớn tiếng gọi vọng vào bên trong phòng.
"Chỉ là đi xem pháo hoa thôi mà, chị đâu cần phải háo hức đến mức đó."
"Kệ chị." Nhã Sắt đáp lại. Câu nói vừa rồi có vẻ ráo hoảnh nhưng nàng thực sự rất vui. Nàng gỡ bộ quần áo ra, kinh ngạc, lụa tơ tằm màu xanh da trời mượt như suối chảy qua kẽ tay.
"Chị biết đó là gì không?"
Chi đang đứng bên ngoài cửa, cách nhau một cánh cửa nhưng nàng vẫn biết là em đang hồi hộp.
"Chị biết, là áo dài."
Trong buổi giao lưu văn hóa giữa học sinh của trường và các du học sinh, Chi từng tặng một du học sinh khác áo dài. Sau khi chứng kiến quà tặng của em dành cho người kia, trở về phòng chung ở ký túc xá, Nhã Sắt đùa rằng đối phương liệu có thể tặng cho mình một món quà như thế không, mặc dù nàng chỉ nói chuyện bằng nụ cười bông phèng, thế nhưng Chi lại đồng ý. Em còn hứa hẹn thêm:
"Nếu có thể, mình sẽ nỗ lực kiếm được nhiều tiền để tặng cậu một chuyến đi thăm quan thành phố mình lớn lên."
Thành phố Chi lớn lên, Nhã Sắt tưởng tượng, thành phố thuộc về em có lẽ cũng như một phần con người em vậy, năng động, nhiệt huyết nhưng cũng có những khoảng lặng để những cư dân của mảnh đất này lựa chọn làm trạm dừng nghỉ giữa đại lộ cuộc sống xô bồ, đằm thắm và yên tĩnh. Nàng choàng áo vào người, thở phào nhẹ nhõm vì bản thân mặc vừa. Nhã Sắt ẩn cửa ra, ngay lập tức Chi lao đến nắm tay nàng, mắt sáng trưng như đèn pha ô tô.
"Chị đẹp lắm."
Mặc dù trong thâm tâm Nhã Sắt biết rõ bản thân nàng có ngoại hình ưa nhìn, nhưng nhận lời khen thoạt nghe có vẻ hiển nhiên này từ Chi khiến tâm trí nàng như gắn động cơ tên lửa, trong phút chốc phóng thẳng lên chín tầng mây.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn đường đã lên trải dọc trên con đường vắng lặng không một bóng người, Chi mượn xe máy từ một người quen để đưa Nhã Sắt qua thành phố bên kia bờ sông để xem lễ hội. Khoảnh khắc em như một tay đua thực thụ phanh gấp đến mức để lại vệt đen hằn những đường nét của lốp xe dưới mặt đường trước mắt Nhã Sắt, nàng kinh ngạc đến mức không khép được miệng.
"Em biết lái xe máy?"
Chi mở kính mũ bảo hiểm lên, nghênh cằm vẻ tự hào.
"Tất nhiên rồi. Chị cứ yên tâm." Em đưa mũ bảo hiểm đang treo trên móc ở yếm xe cho đối phương, dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng lên xe.
Nhã Sắt mặc dù trong thâm tâm bồn chồn không yên, nhưng vẫn cố gắng tự trấn an bản thân, trèo lên ngồi sau lưng đối phương, ngón tay níu chặt áo em. Chỉ đợi có thế, Chi vặn tay ga phóng đi. Giây phút cả hai đi ra giữa cầu bắc sang sông, tiếng pháo nổ đùng đoàng đã vang vọng khắp xung quanh, những luồng ánh sáng rực rỡ rọi xuống mặt nước, loang loáng như đàn cá chép vảy lấp lánh như có phép màu đang tỏa ra giữa muôn trùng gợn sóng lăn tăn.
Em dừng lại bên vỉa hè, dựng chân chống xe xuống.
"Nói là đi lễ hội pháo hoa nhưng chúng ta chỉ đứng đây xem là đẹp nhất rồi, vào lễ hội lúc này đông lắm." Em chạy một hai bước trèo lên song sắt ngang của lan can cầu, vươn người đón gió trời mang hương sắc đầu mùa thoảng qua mái tóc. "Hết pháo hoa rồi mình sẽ đi xem lễ hội sau nhé."
Chi cất tiếng nói liên thanh nhưng Nhã Sắt dường như không nghe được gì, nàng lặng người, chậm rãi bước đến bám vào lan can cầu cùng em. Ánh mắt nàng xáo động liên hồi.
"Chị cũng từng ngắm pháo hoa cùng với người đó một lần." Giọng nàng lạc đi vì xúc động.
"'Người đó' mà chị nói là ai thế? Có phải là người bạn quan trọng đó không?" Chi quay mặt sang nhìn người đang đứng bên cạnh.
"Ừ." Khóe môi Nhã Sắt run lên. "Chính là người đó."
Không gian trầm hẳn xuống. Nàng vẫn nhớ rõ ngày hôm đó, đó là sinh nhật em gái nàng, nếu như cô bé không nằng nặc nài nỉ bố mẹ gọi điện thoại cho nàng, nàng cũng không biết cả nhà đang trên đến công viên giải trí, từ sáng đến chiều cặm cụi tự làm bánh sinh nhật để tặng cho đối phương.
"Con có muốn đi không?" Đầu Nhã Sắt ong ong, ống nghe điện thoại bàn trong ký túc xá ấn vào tai đau điếng. Nàng biết thừa mẹ nàng chỉ miễng cưỡng hỏi cho có lệ, chẳng nói chẳng rằng tự ý dập máy trước. Không hiểu sao Nhã Sắt khi đó lại cảm thấy hơi giận em gái mình, dù biết cô bé chẳng làm gì sai, nhưng nàng lại có cảm giác như bản thân vừa bị đối phương phản bội một cách chóng vánh. Hộp bánh nàng nâng niu bằng cả hai bàn tay, giờ nằm lọt thỏm trong sọt rác ở gầm cầu thang.
Dạo ấy là gần đến đại hội thể thao cuối mùa xuân, vì Nhã Sắt có thể lực không tốt, nên giáo viên chủ nhiệm lớp chỉ định vị trí đội trưởng môn chạy tiếp sức của lớp cho Chi. Em ở lại sân tập chăm chỉ luyện tập đến tối mịt mới về. Cánh cửa phòng mở ra, Chi ngạc nhiên vì phía trước chẳng có lấy một chút ánh sáng. Em dò dẫm công tắc điện, nhìn ráo riết xung quanh tìm Nhã Sắt, nàng đang nằm trùm chăn kín mít trên chiếc giường tầng trên, từ trong chăn phát ra tiếng nấc nghẹn khe khẽ. Linh cảm có điềm chẳng lành, em vội vã chạy đến, trèo lên thành giường, nhẹ nhàng dở lớp chăn ra.
Đôi mắt Nhã Sắt đỏ hoe, đầu tóc rũ rượi, bết dính vào mặt, những giọt nước mắt cứ thi nhau chảy xuống, ướt đẫm cả một mảng gối.
"Cậu làm sao thế?" Chi hốt hoảng, dồn dập hỏi. Nàng giật lại chăn, che mắt lại, rồi ngoảnh đi.
"Mình không sao."
Âm lượng trong giọng nói của Nhã Sắt càng lúc càng nhỏ dần, rồi tắt hẳn, khuất dạng giữa khe hở giữa gương mặt chôn vùi trong gối mềm của nàng. Lần này Chi không nói gì, em đưa mắt nhìn khắp phòng, phát hiện vệt kem tươi để trên bàn học.
"Tại sao trên bàn lại có kem tươi màu xanh kia?" Rồi ánh mắt em chạm phải tờ lịch treo trên tường đang lay động bởi gió quạt trần quay trên đầu. Tuần đầu tiên ở chung phòng, Nhã Sắt có hỏi xem sinh nhật em là vào ngày nào; vốn dĩ ban đầu em không định tiết lộ, bởi vì ngày em chào đời gắn liền với những kỉ niệm không mấy tốt đẹp, nhưng Nhã Sắt dường như đã hạ quyết tâm, bằng mọi giá phải tìm cách thuyết phục Chi nói ra ngày sinh của mình bằng được.
"Thế thì mình đành miễn cưỡng cho cậu biết trước." Nàng gỡ tờ lịch trên tường xuống, dùng bút đánh dấu khoanh một vòng tròn vào ngày mười ba tháng một. "Này là sinh nhật mình, khi nào cậu cảm thấy thoải mái thì cho mình biết cũng được."
Chi ngỡ ngàng, em đưa mắt nhìn nàng không chớp mắt, Nhã Sắt ngắm nghía quyển lịch, cảm thấy vẫn chưa đủ, liền khoanh thêm một trang nữa. Khoanh xong, nàng mỉm cười hài lòng.
"Nếu như mình không chuẩn bị kỹ càng, con bé đến thăm nhất định sẽ giận dỗi." Bất chợt trong đầu nàng nảy ra một ý nghĩ.
"Chúng mình có thể khoanh thêm những ngày quan trọng với cả hai nữa."
"Nhã Sắt." Em vỗ vai người bạn cùng phòng an ủi, âm thầm phán đoán xem chuyện gì đã xảy ra; nhưng không cần phải ngẫm nghĩ quá lâu, Nhã Sắt của những năm cao trung thẳng thắn và bộc trực, không cần dùng đến biện pháp mạnh đã chủ động ôm Chi một cái, sụt sịt nước mắt ngắn nước mắt dài.
"Tớ chỉ ước bố mẹ đối xử dịu dàng với tớ chỉ một lần thôi, như thế có phải đòi hỏi quá nhiều không?"
Chi thở dài thiểu não, vuốt mái tóc mềm mượt như tơ của Nhã Sắt tán loạn trên mặt gọn lại; em cũng không biết làm gì cho đối phương là phải, chỉ yên lặng nghe nàng khóc một trận đã đời, giữa tiếng nấc nghẹn, giọng nói của nàng như lạc hẳn đi, chữ được chữ mất, nên em cũng chẳng nghe được gì.
Khóc xong, Nhã Sắt cuộn tròn người vào trong chăn như ốc sên trốn vào vỏ.
"Lưu Nhã Sắt." Khó khăn lắm mới khiến được đối phương ra khỏi chăn, thế mà chưa được bao lâu nàng lại trốn tránh, Chi hờn dỗi, cầm gối lên, đập liên tiếp vào người nàng. "Cậu có ra ngay cùng mình không?"
"Mình đã nói là không muốn đi đâu hết mà." Nhã Sắt ôm đầu rên rỉ
"Cậu nhất định ra ngoài ngay. Đi học về còn chưa tắm rửa gì, ai mà chịu đựng nổi." Vật vã một lúc lâu, Chi mới bắt được cổ tay của nàng; Nhã Sắt ra sức chống cự, nhưng vẫn là sức lực của đối phương khỏe hơn, dễ dàng kéo nàng tuột ra khỏi chăn, rồi cứ thế nắm tay nàng dẫn đi thẳng một mạch đến sân sau trường, cạnh nhà thi đấu thể dục cũ đang xuống cấp trầm trọng.
"Cậu dẫn mình ra chỗ này làm gì?" Chưa kịp nghe câu hỏi của Nhã Sắt, em đã lỉnh vào bên trong mắt, nhanh chóng trở ra cùng một dàn pháo hoa trên tay.
"Cái gì thế?" Đồng tử nàng nở to hết cỡ như không tin vào mắt mình.
"Pháo hoa. Loại mới luôn đó, chủ nhiệm nói là để dùng cho ngày khai mạc đại hội thể thao, bên trong còn nhiều lắm."
"Nếu như nhà trường biết, cậu sẽ bị kỷ luật vì tàng trữ vũ khí nguy hiểm đó."
"Vậy thì trốn thôi." Chi châm lửa đốt pháo. Chờ lửa bén vào dây dẫn, em lại cầm cổ tay Nhã Sắt mà chạy đi. Tốc độ chạy của em khá kinh ngạc, đến mức khi cả hai đã dừng chân tại cửa sổ một lớp học nào đó ở tầng hai, nàng dường như cảm giác vừa rồi bản thân suýt chút nữa đã bị chết vì tim đập nhanh một cách bất thường.
"Nhìn này." Chi ngồi trên vắt vẻo bệ cửa sổ, người em đối diện với nàng, nhưng đầu thì ngoái ra bên ngoài. Những chùm pháo hoa bay vút lên bầu trời cao như nước mưa chảy ngược, rồi nở rộ rực rỡ một khoảng trời. Nghe thấy tiếng động lạ, cả trường bật đèn lên xem, nhưng Chi đã chuẩn bị sẵn, bảo vệ đi ngang qua cũng thấy hai nữ sinh đang ngồi trên bàn ngay ngắn giải đề.
"Cậu cầm ngược bút rồi kìa." Nhã Sắt nhìn chiếc bút trong tay mình, phát hiện bản thân cầm ngược đầu bấm cắm xuống giấy vở, ngay lập tức hai má nóng bừng.
"Mình làm sao biết được."
Chi mỉm cười, nhỏ giọng hỏi nàng.
"Pháo hoa hôm nay có đẹp không?"
Nhã Sắt bồi hồi nhớ lại vài phút trước, khoảnh khắc pháo hoa sáng rực cả một khoảng trời tĩnh lặng, nàng đã ước rằng, thời gian sẽ vĩnh viễn dừng lại ở giây phút ấy, giây phút mà nàng vẫn ở bên cạnh em, dù sắc hương mùa xuân đã tàn phai, nhưng gió xuân vẫn mở toang cánh cửa tâm hồn nàng, khiến trái tim nàng chộn rộn xuyến xao.
"Mình cảm thấy rất đẹp..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com