Mắc kẹt V
Bóng tối đột ngột bao phủ khi con đường hẹp lại dần. Năng lượng bị bòn rút khỏi cơ thể cô gái, cánh tay thương tổn nặng nề... Nhưng thứ đau nhất hiện tại lại là cái bụng trống rỗng đang réo ầm ĩ.
"Sadist...Ta muốn nghỉ. Trường hợp khẩn cấp."
Okita ngừng bước và lùi về chỗ Kagura đang dựa vào bức tường một cách mệt mỏi. Từng giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt trắng nhợt nhạt mỗi khi cô thở. Hiển nhiên với bản tính sadist trời cho, Okita không bao giờ để lỡ dịp chọc ngoáy cô nàng.
"Yếu rồi hả Tàu Khựa?"
"Ngậm...ngậm miệng." - Kagura thều thào. Bất thình lình, con đường nhỏ vang ngợp tiếng gầm gừ đáng sợ của loài thú dữ. Okita ngay lập tức chuyển sang chế độ cảnh giác, tay nắm chặt lấy thanh katana.
"Kẻ thù? Trên tàu này chúng nuôi mấy con quái kiểu gì mà gầm ghê rợn thế?"
"Bất lịch sự vừa thôi!" - Kagura gắt lên - "Quái thú đâu ra. Bụng ta réo đấy. TA ĐÓI!!"
"Woa" - Giọng Okita sặc mùi ngạc nhiên đểu cáng - "Ngươi giấu con quái gì trong bụng thế?"
Kagura phun phì phì vào mặt Okita, nhăn nhó: "Tất cả là lỗi của ngươi!! Đầu tiên, ngươi làm nổ tung túi lương thực dự trữ với quả bom hẹn giờ chết tiệt! Lấy được cho ta mỗi một quả chuối ăn sáng, một thằng yếu đuối bất lực! Ngươi là cái thể loại đàn ông gì vậy?!"
"Một Sadist chính hiệu thích ngắm nhìn cảnh ngươi quằn quại vì thiếu bữa ăn sáng." - Okita trả lời và ngồi xuống cạnh Kagura. Và anh ta thọc tay vào trong quần (dạ vâng, quần đấy, không phải túi đâu) dường như đang cố kéo cái gì đó ra. "Đợi tí, ta nghĩ nó nằm đâu đây thôi..." Bằng vẻ mặt ghê tởm kinh hoàng nhất, Kagura gằn giọng:
"Ngươi-làm-cái-quái-gì-thế?"
"Thấy rồi!" - Okita rút nó ra. Thứ đã cứu mạng anh trong một vụ ám sát.
Một chai tương ớt Tobacco.
"Này ăn đi, và tâm hồn ngươi sẽ rực cháy. Ngươi sẽ bắt đầu chạy cuống cuồng lên ngay thôi."
"...Ngươi là Doraemon à?!"
"Người ta gọi đó là phép màu." - Okita vặn nắp chai sốt, mỉm cười. Luồng chất lỏng dễ dàng tuôn ra sau một tiếng 'pop' nhỏ. Và rồi Okita nhận ra các vết bầm tím trên tay Kagura khi cô nắm chặt nó trong đau đớn.
"Cứ như thể nó sắp rụng ra ấy..." - Kagura lẩm bẩm đau đớn khi cố lắc bả vai.
"Ê này... Cánh tay đó..."
"Hửm?"
"Phải cố định nó vào chứ."
Như là Déjà Vu.
Sự yên lặng hoàn toàn trước cơn bão sắp tới.
"À...Không. Ta biết thừa làm thế nào!" - Kagura đẩy bàn tay lạnh lẽo của Okita ra khi cậu ta cố khoác ra sau vai Kagura. Okita cố tỏ ra ngây thơ vô số tội tựa như ánh mắt cún con của Sadaharu khi nó muốn ăn một con s*x doll nữa và nói:
"Ta chỉ muốn giúp thôi mà."
Kagura cứng người lại khi đột ngột nhìn thấy đôi mắt cún con ấy. Có lẽ... Có lẽ nào hắn ta muốn giúp mình thật? Ý mình là, tay mình thế này thì được lợi gì cho hắn? Mạng sống của cả hai đều phụ thuộc vào cái này cơ mà? Có lẽ hắn ta cũng không tệ hại đến mức ấy và mình nên tin tưởng hắn một lần...
Không. Mình lại quá ngớ ngẩn và ngây thơ rồi. Thằng này là một tên bạo chúa khốn nạn bị ám ảnh với mấy trò SM. Mình không bao giờ được tin hắn! Không bao giờ!
"Ta nhờ lần trước khi mi chữa tay cho ta. Ta đã phải đạp gãy chân ngươi."
Đôi mắt cún con của Okita ngay lập tức trở lại vẻ đáng ghét thường lệ. "Chậc...
Cứ tưởng não mi to bằng quả nho và năng lực chỉ đủ chứa trong một cái lọ thôi chứ?"
"Não ta ít ra còn to hơn cái cái giữa hai chân ngươi" - Kagura bắt bẻ hằn học.
"...Làm sao ngươi biết cái của ta lớn tới cỡ nào?"
"Chả nhớ có đứa nào cọ xát nó sau gáy ta khi mà đang cưỡi lên vai ta cơ đấy. Cái thứ tởm lợm như vậy quên sao được!"
Okita đập đầu vào tường.
"Ngươi làm ta nghe như một tên cuồng dâm hoang tưởng. Ta là cảnh sát đấy. Ta vô cùng hiền lành tử tế."
Kagura tặc lưỡi hoài nghi và đẩy chai Tobacco ra xa. Tuy nhiên, Okita không cho cô quyền lựa chọn. Cậu nhấc chai sốt lên và bắn vào mặt cô. Kagura thét lên đau đớn và bắt đầu chạy lung tung.
"OW!! Mắt tôi!! Miệng tôi!! Mù mất thôi... MÙ MẤT THÔI!!! Thằng khốn bạo dâm!!"
Okita mỉm cười ma mãnh nhìn Kagura chạy loạn trên đường.
"Ôi cuộc sống đầy nỗi đau... Thêm tí vị của sadist nữa. Tobacco."
Cậu ta toét miệng lớn hơn. Một điệu cười khiến cho Kagura và Hijikata có thể hét lên:
"Chẳng có gì vui hết! Đừng có cười như thằng ngu nữa!"
Và cậu theo Kagura xuống con đường nhỏ. Kagura đã bỏ xa cậu khiến cậu phải tốn kha khá thời gian để bắt kịp. Ngạc nhiên thay, Kagura chạy vòng trở lại chỗ cậu trong vòng 5 giây với vẻ mặt hoảng hốt như thể vừa phát hiện ra cái gì ghê gớm lắm.
"Sadist... Ôi trời... Hình như ta vừa thấy..."
"Hửm?" - Okita hỏi, điều gì khiến con bé hoảng sợ thế kia cơ nhỉ? Kagura bụm miệng và hét lên vui sướng.
"HÌNH NHƯ TA VỪA THẤY YODA!"
---------------------------------
Okita và Kagura đang nhìn trộm qua cánh cửa nơi Kagura bảo đã tìm thấy Yoda. Cô miêu tả Yoda rằng:
"Hắn ta thấp bé nhẹ cân mặt nhăn nheo như một lão già 80. Nhìn không rõ nhưng chắc da màu xanh lá. Hắn ta cầm gậy dài như tia laser. Chắc hẳn phải là YODA!"
...Hoặc là cái gì đó tương tự. Okita nhìn khuôn mặt phấn khích của cô với tất cả những xúc cảm phức tạp rối rắm trong lồng ngực. Cậu muốn phá tan cái giấc mộng Yoda đang ở trong căn phòng nhỏ đó của cô. Mà kể cả Yoda có ở đây thì hắn cũng là kẻ thù. Điều đó hiển nhiên vì Yoda đang ở trên tàu của kẻ địch.
Mặt khác Okita lại thấy khá thoải mái khi thấy khuôn mặt phấn khích vui vẻ của Kagura thay vì cái nhăn nhó khó chịu thường ngày của cô gái. Nhưng cũng sẽ hết thôi, khi nỗi nghi ngờ Yoda không ở đây tăng lên. Thôi thì trăm nghe không bằng một thấy vậy, tận mắt ngó Yoda đã.
Trong bóng tối lờ mờ, hình ảnh một lão già hiện lên. Lão cao chỉ tầm đến eo Okita, hói trụi và cầm cây trượng dài toả ra quầng sáng xanh lá. Không thể nào...là Yoda thật sao?
Sự ngờ vực của Okita hoàn toàn biến mất khi góc nhìn của cậu rõ ràng hơn. Chỉ là một lão già lùn nhìn giống Yoda như mấy lão già bình thường khác. Và thêm vào sự thất vọng của cả hai là cái quyền trượng khỉ gió gì đó thực chất chỉ là một cái chổi rế cùn.
Okita cốc đầu Kagura một cái. "Đồ ngốc! Không phải Yoda, chỉ là một lão lao công."
Kagura sút trả "Thằng dở người! Ta thấy bản mặt mi 4 giây trước rồi. Rõ ràng ngươi cũng nghĩ đó là Yoda!"
"Ai khiến ta tưởng lão là Yoda? Ai hả?"
"Im! Tại ta hào hứng quá chứ bộ! Cứ tưởng lão có thể dạy ta vài tuyệt kĩ bắt Gin-san trả lương, vậy mà..."
"Bọn nhóc các ngươi đang làm gì ngoài đây thế?" - Không quay đầu lại, Yoda giả vừa quét sàn vừa hỏi. Kagura và Okita tạm thời ngừng chiến và đổi giọng thành thì thầm. "Sadist, ngươi trả lời đi..."
"Đi mà làm!"
"Ngươi lớn hơn thì phải quen đối đáp với người lớn tuổi hơn chứ!"
Okita thở dài và luồn tay vào mái tóc nâu sáng, đứng dậy bình tĩnh bước vào căn phòng: "Ừm... Này bác lao công, Hotsuma nói cháu bảo bác là có thằng nôn mửa ở căng tin... Khá là tởm tởm nên bác nên đến căng tin ngay bây giờ..."
"Hotsuma?" - Ông lão ngừng lau sàn lại - "Mấy đứa nhóc đến từ Trái Đất phỏng?"
"Sao ông biết?" - Okita tự thừa nhận trong khi Kagura bật dậy không còn trốn tránh. Lão già bật cười.
"Tại sao à? Đơn giản thôi." - Lão già buông cây chổi, quay đầu lại. Mắt lão mở to, khiến họ có cảm giác như đã thấy lão ở đâu.
"Ông là..." - Kagura há hốc mồm. Okita dụi mắt để chắc chắn đây không phải ảo giác.
"Phải. Tên ta là Hotsuma. Ta là người sống sốt cuối cùng của tộc Kumoto."
---------------------------------
"Sao có thể thế được?" - Kagura hét lên. "Hotsuma bọn này thấy...trẻ hơn rất nhiều!"
"Ta nghĩ ngươi hiểu sai rồi, Tàu Khựa." - Okita nói, chăm chú nhìn lão già. Kí ức tua lại về Hotsuma họ thấy lúc trước và cậu nhận ra rằng người này là phiên bản già hơn của Hotsuma. "Có chuyện gì tại đây vậy? Hotsuma lần trước bọn này thấy cũng nhận là người sống sót cuối cùng của tộc Kumoto."
"Thế à?" - Hotsuma già nói "À...thì nó như ta thôi mà. Ta nhân bản hắn từ DNA của mình...cũng chả ngạc nhiên mấy."
"Hắn ta cũng chỉ là một người nhân tạo? Thế thì tại sao hắn ta lại mạnh hơn những tên khác?"
"Vì nó là bản gốc từ DNA của ta, và vì ta đã huấn luyện nó." - Hotsuma già bình tĩnh đáp lại, Kagura không nhận thấy chút tương đồng gì trong tính cách của cả hai Hotsuma. Lão già tiếp tục:
"Hắn ta là người nhân tạo đầu tiên ta tạo ra sau khi mọi người trên hành tinh của ta chết hết. Ta xem nó như con trai mình và nó cũng xem ta là cha. Đó là khi ta hiểu được rằng mình không còn muốn đánh bóng tên tuổi và tấn công các hành tinh khác nữa. Ta chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên cùng con trai trên hành tinh mẹ đã đổ vỡ nhưng Hotsuma lại không nghĩ vậy. Trong nó sục sôi dòng máu Kumoto và nó nghĩ rằng sống cuộc sống hạnh phúc bình yên thật là nhục nhã. Nó đọc được nhật kí của ta và tiến hành kế hoạch trẻ trâu thời ấy...cái thời mà ta còn khát máu... Nó lấy con tàu này, lai tạo người mà không được ta cho phép, và hướng tới Trái Đất ba tuần trước."
"Thật á? Ông là người sống sót thật sự cuối cùng của tộc Kumoto?"
Lão già gật đầu. "Phải."
Okita và Kagura trao đổi ánh mắt sau khi nghe toàn bộ câu chuyện. Kagura thì thầm: "Sadist, ta nên làm gì đây? Câu chuyện của ông ấy có vẻ có lí..."
"Đã hỏi thế thì..." - Okita vặn lưng, đề nghị - "Hay là bắt lão làm con tin và chơi SM với lão sau đó phát clip lên cả tàu?"
"DẸP! NGƯƠI ĐÚNG LÀ ĐỒ QUÁI VẬT!"
Hai đứa không đội trời chung vật sau xuống sàn mà đánh.
"Ừm..." - Lão già cố tiếp tục buổi nói chuyện với hai đứa đang hừng hực quyết tâm kẹp chết nhau - "Vấn đề là..."
"Không phải lúc này lão Hotsuma già!" - Kagura, người hiện đang chiếm thế thượng phong, nói với Hotsuma - "Tôi đang giúp lão thoát khỏi nến roi và mấy thứ lằng nhằng khác đấy! Đợi chút... wah!!"
"Vấn đề là..." - Ông cố xoay sang nói chuyện với Okita người đã đảo ngược tình thế và đang ngồi lên bụng Kagura. Một tay đẩy cô xuống còn tay kia giữ chặt cánh tay Kagura.
"Không phải lúc này lão Hotsuma giả! Đợi đến khi ta tra tấn được lão và cho cả cái tàu này xem rồi thích nói gì thì nói. Mà chắc lúc ấy lão cũng cứng họng chẳng nói được bao nhiêu.*cười hiểm*"
"NGHE ĐÂY LŨ PHÁ HOẠI! TAO BIẾT CÁCH ĐƯA TÀU QUAY VỀ HÀNH TINH KUMOTO NÊN LÀM ƠN CHO TAO XIN VÀI GIÂY ĐỂ NÓI KẾ HOẠCH CỨU CÁI HÀNH TINH CHẾT TIỆT CỦA BỌN MÀY!"
Hai người lập túc ngừng trận chiến và sang đối diện với lão già để nghe lời giải thích.
"Ý ông là sao?" - Okita, người vẫn còn đè lên Kagura, phòng khi kế hoạch của lão hoàn toàn vô dụng và cậu sẽ phải tiếp tục với kế hoạch "Truyền hình trực tiếp SM".
Hotsuma chỉ vào góc phòng.:"Kia là bảng điều khiển, chỉ cần ấn vào nút Home con tàu sẽ trở về hành tinh mẹ ngay lập tức. Vấn đề là cái nút được phủ bằng kim loại, phải mất rất nhiều sức lực để đẩy nó. Ta đã mất 3 tuần để cố nhưng đã quá già và yếu..."
Không phí giây nào, Kagura và Okita lao đi chạy đua về phía góc phòng.
"R*pe nó đi!"
"UNGHHHHH!"
Cả hai ấn điên cuồng vào cái nút. Nó có nhích đôi chút và Kagura bắt đầu cúi đầu xuống cắn xé nó ra.
"OUHH!!"
"Giữ nó một lúc, Tàu Khựa!" - Okita nói giọng đầy khuyến khích. Anh miết chân vào sàn và, "THIẾT ĐẦU CÔNGGG!!!"
Dĩ nhiên bạn có thể thấy, hai người bọn họ đang tuyệt vọng trong cái nhiệm vụ bất khả thi này. Mà còn gì mạnh hơn hai đấu thủ đang tuyệt vọng? Hẳn là có, nhưng nếu hai người đó không phải là Kagura và Okita.
Cuối cùng với một chút sức lực còn sót lại, thanh kim loại bị kéo bật ra, Kagura cùng Okita bay đến đối diện và Okita ngã đè lên người Kagura.
"Ựa..."- Kagura lẩm bẩm ngọ nguậy một cách lúng túng dưới sức nặng của cậu. "Sadist, tránh ra!! Ta sẽ kiện ngươi ra toà vì tội quấy rối tình dục!!"
...
Cái từ quấy rối tình dục vang vọng ra khắp phòng. Nó thoát khỏi miệng Kagura, vỡ nhỏ thành các phân tử, một số đập vào bức tường trong khi một số khác len qua được. Những phân tử đi xuyên qua các bức tường di chuyển trong không khí với tốc độ âm thanh và tìm đường tới phòng khác, nơi mà Kamui và Hotsuma trẻ đang chiến đấu. Sau đó, các phân tử đập vào tai Kamui và len qua não, ngay lập tức bắt đầu hình thành từ ngữ và hình ảnh trong cái óc tưởng tượng phong phú của Kamui.
Quấy rối tình dục.
Kamui gầm gừ giận dữ quay sang hướng phát ra âm thanh. Anh đã để em gái của mình trong tay thằng Trái Đất biến thái quá lâu. Và bây giờ là lúc anh giành lại nó.
"Sadist, tránh xa ta ra! Ta sẽ kiện ngươi tội quấy rối tình dục!"
BÙM ~
Hotsuma lao xuyên qua bức tường, tạo nên một cái lỗ lớn. Hắn lăn nhiều vòng trên sàn nhà gập ghềnh rồi va mạnh vào Hotsuma già ở bên kia căn phòng. Và kia, Kamui bước vào phòng thông qua cái lỗ, cười toe toét với hàm răng trắng toát như một nàng tiên, mỗi tội xung quanh nàng tiên này toả ra luồng sát khí cực kì u ám.
Kamui liếc xuống nhìn Okita, kẻ xấu số hiện vẫn đang nằm đè lên trên Kagura, và không cần biết chuyện gì đang xảy ra, cậu kết luận ngay: quấy rối tình dục. Dù vậy, cú sốc vẫn quá lớn với tâm hồn mong manh của Kamui.
"Xuống mau." - Cậu ra lệnh bằng tông giọng rất bình thản. Tuy nhiên, Okita vẫn có thể đánh hơi được mùi chết chóc đầy đe doạ ẩn trong khuôn mặt bình tĩnh lạ thường của ấy. Giết - đó chắc chắn là ý định của Kamui.
"Xuống khỏi người con bé. Ngay. Lập. Tức."
"Có một chút rắc rối... Ngươi thấy đấy, chân ra bị thương rồi." - Okita cố lừa Kamui bằng cách đổ gục lên người Kagura, kẻ đang giãy giụa, một cách hào hứng. "Ta không thể di chuyển được."
"Sadist, đồ khốn! Nặng vừa vừa thôi chứ!" - Kagura cố đẩy Okita ra, không nhận thấy điệu cười nhếch mép đậm chất sadist trên gương mặt của kẻ đang nằm đè lên trên mình. Kamui bắt đầu nhăn nhó, túm cổ áo Okita từ đằng sau. Với sức mạnh kinh hoàng của mình, cậu dễ dàng hất văng Okita lên trời chỉ với một cú ném. Okita bay như chim.
Nhưng Okita không phải là chim, cậu ta là người. Cậu không có lông vũ và xương cũng rất nặng. Có thể não cậu ta teo như não chim (theo lời Hijikata), nhưng xét ra thì vẫn là người. Vào cái thời khắc đầy thiêng liêng ấy, Okita hồi tưởng lại mình đã bay vô số lần trong đoạn mở đầu anime (không tin à? Bật anime lên xem lại đi!), nhưng lần này hoàn toàn khác. Hoàng tử Sadist nhìn lên trần tàu và nghĩ:
Aaa, bầu trời nhìn xám xịt...Khoan đã...Đây là trần nhà mà.
Kagura ngắm cảnh tượng Okita ngã rầm xuống đất đầy hả hê và cười sặc sụa mà không cảm thấy chút cảm thông, thương xót nào cho người đang nằm bẹp dí dưới sàn kia.
"BWAAHAHA! Hắn nằm đây, chết bởi chính sự ngu ngốc của mình, Okita Sougo! Nào, giờ thì cùng cầu nguyện cho cái linh hồn nghèo nàn đen tối của hắn sẽ không bao giờ được lên thiên đàng và rơi xuống cái ổ tối tăm nhất của địa..."
"Này Khựa, ta chưa có chết đâu. Ta sẽ làm bất cứ việc gì để có thể sống dai hơn ngươi và Hijikata-san." - Tiếng nói phát ra từ cái xác nằm leo lắt, úp mặt xuống sàn của Okita. Kamui tiến lại gần, giơ chân lên, chuẩn bị đạp phát cuối kết liễu cái thằng dám quấy rối em gái mình.
"Vậy, ta có nên chứng minh rằng lời tuyên bố đó hoàn toàn sai lầm?"
Okita bật người dậy và lăn sang một bên, né cú đá đầy chết chóc từ Kamui và đứng lên. Ngay sau đó cậu nhận thấy rằng cả hai Hotsuma đã tỉnh lại sau vụ va chạm khi nãy.
"Mày...thằng khốn..." - Hotsuma trẻ chống tay đứng dậy, lao thẳng tới chỗ Kamui. Kamui né đợt tấn công một cách dễ dàng, khoá chặt đầu Hotsuma, sẵn sàng bẻ cổ hắn.
"Đánh với ngươi thú vị lắm, anh bạn ạ", cậu cười, "nhưng tới lúc ta chấm dứt trò vui này rồi. Hít một hơi thật sau vào và chuẩn bị ~"
"Đợi đã!" - Hotsuma già từ trong góc la lên. "Hắn không xấu như các ngươi nghĩ đâu!"
Dưới ánh sáng lờ mờ, Kamui nheo mắt nhìn. Chân mày cậu nhăn lại, cố nhìn người vừa lên tiếng trong bóng tối. "Yoda-sama? Ngài làm cái quái gì ở đây vậy?"
"Ể?" - Okita và Kagura quay người nhìn cậu đầy sửng sốt.
Kamui tiếp tục: "Ngài tới để đòi nợ hồi tôi nhờ ngài chỉ vài tuyệt kĩ chiến đấu khi sử dụng ô và sau đó trốn đi mà không trả công à? Về việc đó... Abuto bắt tôi phải rời đi vì lúc ấy bọn tôi không được dư giả cho lắm..."
"Ngươi được Yoda thật huấn luyện?!" - Kagura hét lên trong phẫn uất. "Thật không công bằng! Trong khi ta lại kẹt với thằng cha vô dụng kiếm tiên nhân Hồ Toya nào đó của Gin-chan!
Kamui quay sang nhìn em gái mình và ngó kĩ Yoda một lần nữa. Lúc này cậu mới nhận ra rằng cái người đang đứng đằng kia không phải Yoda thật. "Mừng quá ông không phải là lão ấy! Tôi cứ tưởng lão ấy sẽ nằng nặc đòi xuất hiện trên anime Gintama để bồi thường chứ. Tôi thật không biết sẽ phải nói gì với nhà sản xuất phim!"
Cái Mayo-talkie trong túi Kagura lên tiếng. Giọng Shinpachi phát ra.
"Ừm... Tôi nên nhắc mọi người nhớ là, Star W*rs còn nổi tiếng hơn anime của bọn mình đấy. Tôi không nghĩ rằng nếu Yoda thật ở đây, ngài ấy sẽ đòi kiểu bồi thường như vậy đâu Kamui-san à. Hết."
"Shinpachi!" - Kagura đáp lại đầy ngạc nhiên. Cô tưởng rằng Mayo-talkie hỏng từ đời nào rồi. "Anh đang ở đâu? Làm sao anh nghe được cuộc nói chuyện của bọn em? Hết."
"Bọn anh đang ở trên trần nhà, ngay trên đầu bọn em đấy, Kagura-chan. Nhóm bọn anh tới được phòng điều khiển từ hồi nãy và tìm thấy vài tài liệu lịch sử hơi vô lý và không khớp với sự thật về tộc Kumoto. Bọn anh đoán là đã có chuyện gì nên theo sự chỉ dẫn của bọn em, bọn anh mò được tới đây...nhưng bọn anh không xuống khỏi trần nhà được..."
"Bọn anh làm cái khỉ gì trên trần nhà thế? Hết."
"Kondo-san bảo rằng leo lên trần nhà rồi mò tới chỗ bọn em sẽ dễ dàng hơn. Hết."
Kagura thở dài. "Tất nhiên là hắn nói thế rồi. Hắn dành nửa cuộc đời mình leo trèo trên ấy, bám dí lấy Đại Tỷ. Shinpachi, anh đang dần thoái hoá thành kẻ đeo bám đấy à? Em có nên khoá trái cửa cánh tủ, phòng ngủ của em không? Hết."
"K...Khoan đã! Anh không có biến thành kẻ đeo bám như hắn đâu! Anh chỉ....!"
"Shinpachi-kun" - Giọng Kondo vang lên và Kagura có thể tưởng tượng ra cảnh hắn vỗ vai an ủi Shinpachi - "khi anh mới nhận ra mình là một kẻ đeo bám, anh cũng sốc lắm. Nhưng sau một thời gian, chúng ta sẽ dần hoà làm một với nó. Hãu chấp nhận bản chất thật của mình và gia nhập CLB đeo bám Otae-san nào."
"Bản chất của tôi không phải là một kẻ đeo bám!" - Shinpachi rít. Có tiếng lục đục vang lên như thể hai người họ đang đánh nhau. Không lâu sau đó, Kagura nghe thấy tiếng vật lộn trên trần nhà và cuối cùng, Yamazaki, Shinpachi và Kondo cũng chường mặt ra, phá vỡ một mảng tường bằng kim loại.
"Ối..." - Yamazaki, kẻ tiếp đất đầu tiên, rên lên. Shinpachi đứng dậy nhìn Kagura và nói:
"Kagura-chan, anh không phải một kẻ đeo bám."
"Nhưng mà em thấy anh có vẻ đang dần thoái hoá thành." - Kagura đáp, nhìn cậu bằng ánh mắt khinh bỉ. Shinpachi quay sang nhìn Yamazaki, người vẫn còn đang ôm đầu rên rỉ.
"Yamazaki-san, chẳng phải anh là người làm nổ tung cái trần nhà bằng một quả bom mà không thèm cảnh báo bọn em sao. Thế nào mà anh lại thành người bị thương nặng nhất?"
"Tôi...tôi là ai?" - Yamazaki hỏi với khuôn mặt trống rỗng. Đôi mắt cậu mở lớn một cách kì cục, nhìn như mắt Justaway. Kính của Shinpachi loé sáng và cậu hét lên.
"Anh mất trí nhớ rồi sao?! Yamazaki-san! Có cách nào để ấy lấy lại kí ức không? Như...Anpan chẳng hạn?"
Yamazaki thọc tay vào bộ đồng phục Shinsengumi theo phong cách ninja và lôi ra một cuốn sổ nhỏ. Đó là nhật kí của cậu. Shinpachi lướt sơ sơ qua vài trang và mừng rỡ đọc cho Yamazaki nghe, hy vọng sẽ nhắc cậu ta nhớ lại quá khứ trước đây của mình.
"Mình ném Anpan vào mặt người bán hàng hôm nay."
"Mình ném Anpan vào mặt mục tiêu hôm nay."
"Mình ném Anpan vào mặt con chó hôm nay."
"Ném!"
"N..."
"ANPAN ANPAN ANPAN ANPAN ANPAN ANPAN ANPAN ANPAN ANPAN ANPAN ANPAN ANPAN ANPAN ANPAN ANPAN ANPAN ANPAN ANPAN ANPAN!"
"GYAAH!" - Shinpachi hét lên và ném cuốn nhật kí sang bên kia phòng. Mặt cậu đầy vẻ kinh hoàng, cố lấy ta che mắt lại. "Tôi...tôi vừa thấy cái gì đó không nên thấy! Đó là lời nguyền Anpan. Thánh ANPAN ơi nó thật là ANPAN quá đi tôi muốn về nhà ANPAN!"
Trong lúc đó, Hotsuma chật vật dưới cái khoá tay như thép của Kamui, cắt ngang tràng lời nguyền Anpan.
"Ừm...này? Mấy người quên tôi à?"
"À phải. Chúng mình vẫn chưa xử thằng này." - Kagura quay sang nhìn Hotsuma. Okita chọc vào mắt Hotsuma.
"ỐI! Cái trò gì thế?!"
Okita nhếch mép cười, cảm thấy khá thoả mãn khi nhìn Hotsuma bất lực dưới cánh tay của Kamui. Kamui cười sảng khoái. "Nếu có thứ gì đó ở ngươi khiến ta cảm thấy thích thú, thằng Trái Đất, thì đó chính là bản chất bẩn thỉu của ngươi."
"Cảm ơn vì lời khen." - Okita kéo cổ áo mình ra. "Ngươi nghĩ hắn có sủa không nếu ta tròng cái này vào cổ hắn và bắt hắn chơi SM suốt ba ngày liền?"
"Đừng có xem con trai ta như chó! Nó sẽ không sủa đâu!" - Hotsuma già kiêm Yoda giả la lên. Lúc này Hotsuma mới nhận thấy người tạo ra mình hiện đang ở đây. Mắt hắn lộ vẻ ngạc nhiên.
"Bố, bố làm gì ở đây vậy?!"
Kamui nhìn Yoda giả rồi quay sang Hotsuma. "Ta tưởng cha ngươi đã chết và ngươi là kẻ sống sót cuối cùng của tộc Kumoto?"
"À, vụ này kể ra thì dài dòng." - Kagura trả lời anh trai với vẻ mặt băn khoăn. "Chuyện là, cái thằng mà ngươi đang ôm ấp ấy là người nhân tạo. Hotsuma thật là lão Yoda giả đằng kia kìa."
Kamui thở dài, thả Hotsuma ra với vẻ mặt nhàm chán. "Chà, vụ này chẳng vui chút nào. Vậy mà ta cứ nghĩ đã tìm được kẻ nào đó có thể làm dịu cơn khát của mình. Cuối cùng kẻ mà ta mong chờ lại là một lão già đứng còn không vững? Tha cho ta đi."
"Việc ta là người Kumoto thật hay người nhân tạo không quan trọng", Hotsuma vội chen ngang, "miễn là ta mạnh, ta hoàn toàn có thể thay thế và trở thành một Kumoto chân chính."
"Ta không nghĩ mọi chuyện đơn giản vậy." - Kamui ngồi xổm trên sàn nhà, nghịch móng tay của mình. "Ta không hứng thú với những kẻ yếu đuối. Bởi vì cả ngươi lẫn lão già nhà ngươi đều không thể chiến đấu, tốt hơn hết là biến đi cho khuất mắt ta. Chẳng có giá trị gì khi đánh với chủng loài yếu hơn. Nó chỉ làm hoen ố dòng máy Yato trong ta thôi."
"Ngươi là người Yato?" - Hotsuma lùi lại, có vẻ giật mình. Hắn đặt chân mình lên đằng trước một lần nữa, nhìn với ánh mắt dữ dội. "Điều đó có nghĩa nếu ta đánh bại ngươi, ta sẽ mạnh ngang với một Kumoto chân chính, đúng chứ?"
Kagura thở dài. Lại thêm một tên điên nữa bị ám ảnh về sức mạnh. Sao dạng người này lại lắm thế nhỉ?
Kamui đứng dậy, vào tư thế chiến đấu; cậu định kết thúc trận đánh này một lần và vĩnh viễn. Nhưng sau đó một chuyện không ngờ tới đã xảy ra.
"Thế là đủ lắm rồi!" - Yoda giả la lên. Lão hiện đứng chắn giữa Kamui và Hotsuma. Hotsuma nhìn với vẻ mặt ngạc nhiên.
"Nhưng...tại sao?! Nếu con có thể đánh bại tên Yato này, nó sẽ chứng minh rằng..."
"Nó chẳng chứng minh được gì cả! Điều duy nhất nó khẳng định được đó là ta bỏ mặc con trai mình chết mà không làm gì cả." - Yoda giả hét lên lần nữa. Kamui và nhưng người khác ngừng chuyển động và theo dõi bộ phim truyền hình trực tiếp cha và con trước mặt họ.
"Nếu con không thể trở thành một Kumoto chân chính, con không xứng đáng làm con bố!" - Hotsuma hét lên. Giọng hắn tràn đầy khát khao: "Nếu con đánh bại được tên Yato kia, điều đó có nghĩa là con rất mạnh...con là hậu duệ đích thực của dòng tộc mình. Bố có thể tự hảo về con! Đấy không phải là điều mà bố luôn mong muốn sao?!"
Trước khi Yoda giả kịp nói điều gì, Kagura và Kamui đã tiến tới chỗ Hotsuma và đấm thẳng vào mặt hắn. Kagura ngước mặt lên nhìn, mặt đỏ bừng và gân máu nổi lên vì tức giận: "Thằng lỏi khốn kiếp! Cha ngươi quan tâm đến ngươi vậy...mà ngươi..."
Bố hói của mình cũng vậy...Trời ạ! Mình thật dễ mủi lòng trước mấy kiểu bi kịch gia đình này! Kagura nghĩ và định chuẩn bị dạy cho hắn một bài học nữa bằng vũ lực, thì Kamui đã giành mất phần.
"Ngươi nên cảm thấy biết ơn vì có người cha lo cho mình đến vậy, mặc dù ngươi thuộc chủng tộc yếu đuối. Ngươi muốn chống lại ta và chết đến thế ư? Hử? Nếu còn muốn sống, thì mau mau lượn về cái hành tinh gián hôi chết tiệt của bọn mi đi!"
Bởi vì lão hói đó không thèm quan tâm tới mình...Khốn nạn thật! Sao mình lại trở nên mềm yếu trước mấy cái bi kịch cha-con này tới vậy! Tất cả là lỗi của lão hói vì có dính dáng máu mủ với mình! Chưa kể còn đẩy mình vào cái kiểu bi kịch tương tự như vậy! - Kamui đá và gạt Hotsuma sang phía cha hắn. Hắn nhìn lên và thấy ánh mắt tràn đầy niềm yêu thương của Yoda giả.
"Bố không quan tâm con yếu hay mạnh...là Kumoto chân chính hay không, Hotsuma. Con luôn là con của bố. Về nhà thôi. Cùng với những người nhân tạo khác mà con đã tạo ra."
Lần đầu tiên, Hotsuma không trông giống một thằng bé cố tỏ ra già dặn như hắn vẫn thường. Ánh mắt hắn ánh lên tia hy vọng, hạnh phúc và nước mắt.
"Vâng, thưa bố." - Giọng hắn run run - "Về nhà thôi."
-----------------------------------
Dưới mặt đất
Mọi người nhìn cảnh con tàu Kumoto biến mất trên bầu trời. Ánh nắng lại chiếu rọi lên mặt đất một lần nữa và Gintoki đắm chìm trong ánh nắng này một cách hạnh phúc.
"Aaa...Edo phải nóng bức vào mùa hè mới đúng! Tôi sẽ không bao giờ phàn nàn, dùng điều hoà hay quạt nữa vào ngày nắng đẹp!"
"Gin-san, anh nhớ những gì mình vừa nói nhé." - Shinpachi lên tiếng. Đằng sau họ là Hijikata đang vỗ đầu Yamazaki với hy vọng giúp cậu lấy lại kí ức. Kondo chảy nước mắt, xì nước mũi khi nghe Okita kể lại câu chuyện của cha con nhà nọ. Kagura và Kamui chết giấc dưới ánh mặt trời vì ô của họ đã hỏng. Abuto đứng dưới bóng râm chiếc ô của mình, nhìn cảnh hai anh em nhà phá hoại sống dở chết dở với cái nóng, nhếch mép cười đầy thoả mãn.
"Aaa!" - Gin đột nhiên la lên, khuôn mặt trắng bệch. Mọi người quay sang nhìn anh.
"Ngươi bị cái gì vậy, đồ đầu quắn?" - Hijikata hỏi, vẫn đang ngồi đè lên Yamazaki, tát anh chàng trối chết.
"Chúng ta quên nhắc tới hai người có nhiệm vụ phá huỷ nguồn năng lượng rồi! Mà thôi kệ, cũng chẳng quan trọng lắm, nhỉ? Ý ta là, không thể nào...nhỉ?"
Đây là hình ảnh hiện lên trong đầu mọi người lúc này: Một phi thuyền khổng lồ đầy những kẻ xấu vừa chỉ hối hận về hành động của mình và quyết định trở thành người tốt, va vào một hành tinh nào đó. Mọi thứ phát nổ và bốc cháy.
...
"Em vừa mất hoàn toàn tí tôn trọng cuối cùng dành cho anh, Gin-chan ạ." - Kagura nói với vẻ mặt trống rỗng.
"Mặc dù ngay từ đầu em đã chẳng có tí gì tôn trọng anh rồi, nhưng thế này thì tệ thật." - Shinpachi nói với giọng phán xét và quay đi.
"Aw, thôi nào! Làm sao mà anh biết được mọi chuyện sẽ thành ra thế này chứ?! Đừng bắt Gin-chan phải cảm thấy tội lỗi hơn khi anh vốn đã đau lòng lắm rồi!"
Ngay lúc đó, một con tàu bằng gỗ nhỏ hơn xuất hiện và hạ cánh. Gió thổi phần phật, bụi bay mù mịt che mắt mọi người. Khi họ cuối cùng cũng có thể mở mắt, họ thấy Kamui và Abuto đang hướng thẳng tới con tàu kia.
Trên tàu, tất nhiên là có một gã đầu tím đang đứng đó, bịt một bên mắt, mắt còn lại quan sát mọi chuyện đang diễn ra. Gã này chẳng mấy khi được chường mặt lên anime ngoại trừ đoạn giới thiệu mở đầu và lúc kết thúc.
Takasugi.
Sougo tiến về phía trước, tay nắm lấy thanh katana theo bản năng. Nhưng Hijikata đưa tay ra chặn cậu lại.
"Đừng, Sougo. Cậu quên mất hoà ước hiện thời à? Chúng ta phải để cho hắn lên tàu và rời đi một cách an toàn."
Okita lùi xuống. Từ khoé mắt, cậu thấy có vật thể nhỏ nhắn nào đó chuyển động lao về phía trước chậm rãi.
Kagura bước lên vài bước. Đứng choáng váng như vừa bị bắn.
"Đợi đã..."
Kamui quay lại với nụ cười phảng phất chút tình cảm và vẫy tay.
"Tạm biệt, em thân yêu. Đùa giỡn với em suốt khoảng thời gian qua rất vui."
Kagura tiến tới thêm bước nữa. Okita nhận thấy sự tuyệt vọng trong mắt cô.
Cô lại vừa bị phản bội. Lần này, hoàn toàn không có dấu hiệu cảnh báo. Cô đã hoàn toàn quên mất điều gì chờ đợi mình ở cuối vụ này và anh trai cô thật ra là người thế nào, bởi cậu cư xử như thể cậu vẫn luôn ở bên cạnh cô.
"Khoan đã.. Đừng đi vội...!"
Hắn lại bỏ mình một lần nữa...hắn lại rời đi lần nữa! Cái tên...
Okita vươn tay ra và túm lấy cổ tay Kagura, người đang giận điên lên, ánh mắt cô hừng hực lửa. Gintoki và Shinpachi sau đó tiến lại gần và giữ Kagura lại.
"Lần tới ta thấy ngươi, chúng ta sẽ có một trận anh trai vs em gái, đánh tới chết đấy. Vô cùng phù hợp với truyền thống của tộc mình, nhỉ?"
Kamui bước lên tàu cùng Abuto. Nụ cười vẫn còn trên môi cậu cho đến khi cánh cửa hoàn toàn đóng lại và con tàu bay lên.
Vẫn hệt như lần đầu hắn bỏ đi. Kagura cố hít một hơi thật sâu. Lúc nào hắn cũng là người quay lưng và bỏ mặc mọi người lại phía sau...Lúc nào mình cũng là người bị bỏ lại, hệt như lần đó...!
"Tao không có hứng thú với những kẻ yếu đuối như mày."
"Tin anh lần này đi, em gái. Anh hứa sẽ không buông tay ra."
Tất cả những kí ức về sự tin tưởng về anh trai mình, thứ mà đáng lẽ ra phải như vết sẹo mờ dần theo năm tháng, ùa về. Nhưng Kagura chưa sẵn sàng để buông tay ra lần này.
"KHỐN KIẾP!" - Kagura hét to nhất có thể khi con tàu gỗ và anh trai mình cùng tay thuộc cấp bay lên trời.
"KAMUI... KAMUI... TÊN KHỐN KIA! ĐỢI MỘT CHÚT XEM NÀO!"
_______________________________________
End
Đứa copy ngồi tự kỉ một góc, nhủ thầm :"Thật phục mình quá (; ̄ェ ̄)".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com