Chap 11
Hibari sải bước băng qua những con đường ồn ả và gây ra một sự lộn xộn nho nhỏ. Anh thường phát lờ những đám đông nhưng bây giờ tuyến đường ngắn nhất đến bệnh viện, nơi là khởi nguồn cho sự bực mình của anh, xảy ra khi phải băng qua những cơ thể một nhóm đông. Cái liếc mắt bình thường của Hibari toát lên một sự sắc bén và trở thành mối nguy hiểm tiềm tàng. Những người kém may mắn xuất hiện trên con đường của Hibari rất nhanh chóng bỏ chạy mà không một chút than phiền nào. Không xa lắm từ nơi Hibari đứng, một đám thiếu niên cùng một kiểu tóc pompadour xả cái thứ khó coi là "rác" rải rác khắp đằng sau tầm ngắm nguy hiểm của hội trưởng của họ. Nói hơi quá đáng, tên nhóc mười ba tuổi sắp sửa bị cắn chết trông rất chướng mắt và Kusakabe đã làm một ghi chú trong đầu để gửi hoa đến gia đình của tên nhóc tội nghiệp dù cho cậu ta không có làm việc này.
Ngay khi bệnh viện im lặng đến đáng sợ nhờ vào sự nổi tiếng hoàn hảo. Người chịu trách nhiệm không hề bối rối đã đứng trước đó với sự chạm mặt của Hibari dường như có lẽ đã run rẩy một chút. Ánh mắt băng lãnh của Hibari đã lên đến mức có thể dọa sợ Hibird và khiến lũ trẻ phát khóc.
Mọi hành động được thực hiện bởi người bảo vệ mây đều được quan sát kỹ lưỡng bằng sự căng thẳng cao độ của các nhân viên của bệnh viện cũng giống như với các bệnh nhân bị thương. Sự chuyển động của Hibari không lộ vẻ ra sự khẩn trương của anh để gặp mái tóc nâu. Kiểm soát lại sự di chuyển và hơi thở là một trong những phần của kỷ luật và đó là sở trường của Hibari. Hibari khắc chế bản thân và tự nhắc nhở trong tâm trí phải thận trọng hơn.
Hơi thở của một Tsunayoshi đang ngủ chào đón anh và gần như lập tức tất cả những ưu phiền tích tụ suốt trong ngày tan biến hết. Hibari thẩn thờ ngồi lên cái ghế đối diện với giường và quan sát cậu ngủ. Sau vài giờ, Hibari nhìn quanh căn phòng trong việc tìm kiếm đồng phục của mình nhưng chẳng được kết quả gì. Đó là khi Tsuna thức dậy.
Hibari đông cứng trong phút chốc
"Động vật ăn cỏ," anh gọi. Tsuna giật mình và biểu hiện của cậu trông như một con nai bị phát hiện dưới ánh đèn pha vậy.
"Thật là đáng yêu..." Hibari thầm nghĩ trước khi đánh ngã suy nghĩ đó của mình. "Mặc đồng phục của tôi cậu đang làm gì...." anh muốn nói nhưng ngăn lưỡi của mình lại khi anh đã nghĩ ra một ý hay hơn.
"Làm cách nào cậu tìm được bệnh viện? Có bất kỳ sự phật ý nào mà tôi cần biết không?"
Mái tóc nâu có vẻ cứng người một lúc trước khi nặn ra một nụ cười cho sự kiểu không có câu trả lời nào. Hibari nhếch môi. "Tôi hiểu rồi," anh nói. "Vậy là cậu ngủ ngon. Tôi cá là bộ đồ mà cậu mặc hẳn là rất thoải mái." Tsuna hoàn toàn đồng ý việc đó dẫn đến cái nhếch môi của Hibari càng rộng hơn. "Tôi mong cậu giữ bộ đồng phục của tôi thật cẩn thận."
Hibari vẫn giữ nguyên nụ cười khi anh đóng cửa phía sau mình cùng với những biểu cảm của Tsuna. Người phụ trách của bệnh viện đến gần Hibari một cách thận trọng và hỏi nếu có bất kì yêu cầu khác nào anh cần. Hibari chỉ nói anh ta để Tsunayoshi giữ bộ đồng phục mình và báo với anh nếu ai đó hiện diện để đến thăm cậu. Người phụ đồng ý và Hibari về nhà cảm giác điều đó đã an toàn. Anh gọi cho Kusakabe người cùng lúc đó đang lái chiếc xe hơi.
Xxx Destiny Aitsuji xxX
Phi cơ của Xanxus đáp xuống Tokyo với vô số những thành viên Varia những khuôn mặt đã bị biến dạng phần lớn là do cái tính ưa bạo lực của Xanxus. Công ty hàng không thì đang phàn nàn về việc làm thế nào mà tất cả rượu lại bị uống hết chỉ bởi một người đàn ông nhưng một cái trừng mắt đến cái kẻ đang nói đã làm bọn chúng đua nhau cong đuôi mà chạy.
"Sh*tty bố già tốt hơn nên làm thời gian của ta có ích."
"Xanxus-dono, đây là một nhiệm vụ quan trọng. Tôi đề nghị anh làm như những gì ngài Đệ Cửu ra lệnh. Sawada-dono bây giờ hiện đang trong một tình trạng vô cùng mong manh. Sự có mặt của anh chính nó sẽ vừa đủ để là một cú sốc. Tôi đề nghị việc này nên làm nhẹ nhàng để Sawada-dono sẽ không để lại với bất kì vết sẹo cảm xúc nào. " Basil nói với Boss Varia. Xanxus càu nhàu trong sự khó chịu.
"Kufufu~" một giọng nói chào hỏi gợi cảm và Mukuro thực thể hóa cơ thể của mình từ luồng khí mỏng. Anh bước thẳng về phía Basil và sau đó chào đón với một nụ hôn lên đôi môi hồng trước khi thông báo cho công ty mới từ Ý "Reborn sẽ gặp tất cả mọi người trong khách sạn mà nhà Cavallone sở hữu ở Nhật. Tôi sẽ dẫn mọi người đến đó. Xe đều đã sẵn sàng cả rồi."
Không nói thêm lời nào, Basil bị cuốn vào vòng tay của Mukuro mặc dù kịch liệt phản đối và những người còn lại của nhóm theo sau thanh niên tóc xanh dương không nhiều hơn một cái nháy mắt thứ hai.
Xxx Destiny Aitsuji xxX
"Cậu có chắc đây là một ý kiến hay không...? Tôi không nghĩ rằng Kyoya sẽ cảm thấy dễ chịu..." vị boss mafia tóc vàng hoe thì thầm và Fon cười rộ lên một cách vui vẻ, thoải mái. Viper thở dài và nói với ngực chứng tiền đã ở trong đó và họ không có lựa chọn trong khi Verde vẫn bận tâm với việc gõ các chữ số vào dữ liệu của mình về các thói quen, sở thích của Decimo.
Trong phòng, Tsuna vẫn níu chặt vào bộ đồng phục của Hibari mà chìm sâu vào suy tư. Cái người vừa dịu dàng và tốt bụng và là một người con trai. Là ai có thể như thế nhỉ? Cậu nghĩ về những người bảo vệ của mình và lập tức Lambo, Chrome và Gokudera bị loại ra vì một vài lí do rõ ràng. Gokudera hương thuốc nổ quá nhiều, Lambo thì là một đứa trẻ trong khi Chrome là một cô gái.
Mùi hương dai dẳng của sắt thép và táo và vài thứ gì đó khác vẫn lẩn quẩn trong phòng và Tsuna cũng không chắc nếu nó là một phần của trí tưởng tượng của riêng cậu. Cậu nghĩ đến Mukuro và sau đó rùng mình. Cậu biết khi nào Mukuro xuất hiện. SIêu trực giác của cậu chưa bao giờ sai để cảnh báo cậu về sự xuất hiện của người hộ vệ ghê gớm này. Mukuro hoàn toàn bị loại.
Sau đó thì có Yamamoto. Cậu ấy nghe mùi của sắt thép và mồ hôi. Không quá nhiều mùi táo vì thế Tsuna không quá chắc về điều đó. Yamamoto hiền lành bởi bản tính và nó có thể phù hợp với chi tiết. Tsuna để điều đó sang một cho tài liệu trong tương lai.
Ryohei không phải là một sự lựa chọn phù hợp nhưng không phải là không thể. Điều duy nhất mà nó sẽ trở nên bất khả thi bởi vì anh chàng boxer này không bao giờ nghỉ học bất kể tình huống nào. Vì thế Tsuna loại bỏ anh.
Có một người cuối cùng người mà Tsuna đã ước nó sẽ là bí mật nhưng cũng lo sợ để xem xét. Đó là Hibari. Theo quan điểm của Tsuna, Hibari là một người tàn nhẫn thường bắt nạt cậu trong khi che dấu sự che chở của mình bằng những lời nói cay độc và bạo lực. "Đó có thể là Hibari-san đã chăm sóc cho mình khi anh ấy nghĩ là mình đã ngủ..." Tsuna thầm tự tát bản thân với suy nghĩ đó. Hibari Kyoya sẽ không bao giờ quan tâm người nào đó yếu kém như cậu.
Với cách nói đó, kết quả duy nhất đưa ra trong tâm trí cả Tsuna là người hâm mộ bí mật này có lẽ không phải là từ những người cậu đã biết. Với một hơi thở nặng nề, Tsuna lại vùi sâu vào nệm và nghĩ về Hibari trông như thế nào sáng hôm nay và khúc khích một chút.
Lạc trong suy nghĩ của mình cậu không hề nhận ra sự hiện diện của một người khác đã vào phòng cho đến khi một giọng nói kéo cậu trở lại thực tại.
"Sawada Tsunayoshi."
Tsuna cứng người. "Hai Hibari-san! Em tưởng anh đã quay lại?"
Hibari cười thầm và Tsuna kinh ngạc một cách im lặng. Cậu chưa bao giờ nghe Hibari cười vui vẻ như thế trước đây và Tsuna có chút sợ hãi.
"Đừng quá e sợ tôi, nó không giống như tôi có khả năng ăn thịt cậu mặc dù tôi thường có khuynh hướng về việc cắn..." Tsuna tái nhợt với điều đó và nó làm Hibari phì cười một lần nữa. "Mình ước mình có thị lực của mình một lần để thấy Hibari cười.." Tsuna thầm nghĩ "nhưng sau đó nó có thể còn đáng sợ hơn."
Khi Hibari ngừng cười. Tsuna giả vờ ho để hỏi anh "Hibari-san...? Tại sao anh lại ở đây?"
Hibari dừng lại trong một lúc trước khi trả lời "Tôi chỉ muốn xem dộng vật ăn cỏ của mình đang làm gì và có lẽ bỏ ra thêm thời gian để hiểu hơn về cậu. Tôi có bài tập mang về từ những người bạn cùng lớp của cậu. Giáo viên nhắc nhở rằng cậu sẽ gặp khó khăn trong việc hiểu vì thế tôi có thể giúp cậu giải quyết nó."
Tsuna miệng há hốc như một con cá. Chắc chắn việc này sẽ không xảy ra. Hibari đang đối xử tốt với cậu. Tuy nhiên, mái tóc nâu không nghĩ thêm về vấn đề này dù sao siêu trực giác của cậu đã ăn sâu vào kỹ năng của cậu vài lần.
Cùng lúc Hibari hoàn tất thông qua những việc Tsuna bỏ lỡ suốt các buổi học, Tsuna lại thoải mái đủ để đùa với Hibari.
"Đã muộn rồi Sawada Tsunayoshi. Đi ngủ đi. Tôi chắc chắn sẽ gặp cậu vào ngày mai giống như thế mặc dù tôi không biết còn khi nào khác chúng ta có thể trải qua thời gian một mình giống như thế này." Hibari nói
Tsuna mỉm cười và gật đầu đầy mơ màng khi Hibari đặt cậu ngay ngắn trên giường. Trước khi Hibari rời đi, anh hạ một nụ hôn dịu dàng quen thuộc giống như lúc sáng. Nó cảm giác thật khác nhưng Tsuna đã quá mệt đề nghĩ về nó vì cậu đã sớm đầu hàng cơn buồn ngủ rồi.
Xa xa từ bệnh viện Reborn đang đứng trên ngọn đồi cao nhất của Namimori và và quan sát từ sau khi tiến độ giữa học trò của mình và người bảo vệ mây. Một cách nhếch mép trên khuôn mặt của anh. Bây giờ mọi thứ còn lại là phần của Mukuro và Xanxus trước lễ kết nạp người bạn đời chính thức.
Tran's note:
Xin giải thích một chút ở khúc HIbari và Tsuna trong bệnh viện (đối với những ai không hiểu)
Hibari lúc đó toang gọi Tsuna nhưng sau đó lại nghĩ lại và nói theo một kiểu khác nên làm Tsuna không nhận ra đó là Hibari vì thế nên xuống khúc dưới mới có phần Tsuna vẫn tiếp tục băn khoăn về người trong bệnh viện cậu gặp!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com