Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14.

[Fic dịch] Một sự nhầm lẫn

A mix up

By blurrywrote

Source: Ao3

Trans by Alizee_Lune

Summary: ...phải vậy không?

**Fic này không thuộc quyền sở hữu của tôi, tôi chỉ dịch nó. Đừng mang đi khi chưa được phép**

----------------------------------------------------------

Chắc chắn sẽ có một dấu chấm hết cho một chuỗi dài các sự trùng hợp mà chúng không còn được coi là sự trùng hợp nữa.

Luna biết cô không phải là người ưu tú nhất trong khoảng thời gian còn ở trường đại học, ngay cả bây giờ khi cô đang ở trong một nhóm đầy những con người với những tài năng khác nhau, cô cũng tự thấy rằng mình không phải là người ưu tú nhất.

Nhưng cô cũng không coi mình là người đần độn.

Cô là Luna, một cô gái tài giỏi! Những người bạn mới của cô cũng nghĩ như vậy! Cô đã không có nhiều niềm vui như vậy kể từ khi cô, cùng với những người khác trong nhóm của Dr. Xeno, được giải thoát khỏi sự hóa đá. Chắc chắn rằng, vẫn còn rất nhiều nhiệm vụ khó khăn và hơn thế nữa đang chờ họ ở phía trước. Nhưng thật tuyệt khi ở đây, cô cảm thấy mình là một phần của nhóm Senku hơn là khi làm việc với một người như Stanely.

Ah, Senku... Anh ấy thực sự đã chứng tỏ mình là chàng trai thông minh nhất mà cô từng gặp, không mất nhiều thời gian để trái tim cô đập loạn nhịp mỗi khi anh khởi xướng một giả thuyết, một kế hoạch, hay một giải pháp nào đó. Nhìn cách anh làm việc luôn mang lại cho cô sự ngạc nhiên hoặc bất ngờ, dù là gì thì cô biết cô đã yêu anh và cô sẽ làm bất cứ điều gì có thể để có được một cuộc hẹn hò với anh.

Vấn đề là: ngày đó không bao giờ xảy ra.

Cô đau lòng khi nghe Chelsea nhận xét một cách tình cờ rằng cô và Senku, thực lòng mà nói, không hợp là một đôi.

Nghe như đó không phải là một mối tình đúng nghĩa.

Ôi, cô nàng đó thì biết gì về mấy thứ này? Cô ấy là một nhà địa lý học, không phải một vị quân sư tình yêu!

Sau đó, một lần nữa... Luna phải thừa nhận rằng cô cũng không biết một mối quan hệ giữa hai người yêu nhau sẽ diễn ra như thế nào, cô chưa yêu đương lần nào trước đây. Nhưng cô có tất cả những thứ cần thiết để tìm hiểu về nó! Cô đã đọc qua rất nhiều chuyện tình lãng mạn, xem rất nhiều bộ phim! Cha cô từng trừng phạt cô vì suốt ngày chỉ biết nỗ lực tìm cách thu hút sự chú ý của một chàng trai hơn là việc học y của cô. Thật nực cười, mị làm cả hai cùng lúc vẫn được nhé!

Vậy tại sao đến giờ những nỗ lực của cô vẫn chưa có kết quả? Cô không cần phải cố gắng nhiều như vậy với Carlos và Max. Thậm chí một số chàng trai khác trên tàu của Senku đã tung hô cô vì vẻ ngoài đơn thuần của cô. Vài lần Senku khen ngợi cô là sau khi anh phát hiện ra cô có hai người vệ sĩ trung thành mà cô có thể đề nghị ở bên cạnh bảo vệ anh và khi cô khéo léo lẻn đi với một vài tay sai nữa đến bữa tiệc. Không có bất cứ điều gì khác kể từ lần đó.

Phải, cô biết rằng anh chưa bao giờ thực sự đồng ý làm bạn trai của cô, một người bạn trai thực sự , vì sự hấp dẫn lẫn nhau thực sự. Khỉ thật, họ gần như không biết gì về nhau! Nhưng ai cũng biết rằng mục đích của việc hẹn hò là để hiểu nhau hơn. Thế là quay trở lại vấn đề của cô: cuộc hẹn hò vẫn chưa diễn ra, và nó rõ ràng sẽ không diễn ra sớm.

Tất cả mọi người đều đang cố gắng bằng những gì có thể và làm việc chăm chỉ mỗi ngày để chạm đến nguồn gốc của chùm tia hóa đá đầu tiên đưa con người vào thạch giới. Luna không thể hiểu nổi tại sao tình yêu không thể nảy nở giữa thời điểm này. Nói sao nhỉ, một cặp vợ chồng sống sót và chiến đấu vượt qua mọi thử thách trong thế giới hậu tận thế cho đến khi họ đi đến một kết thúc có hậu là một khung cảnh lãng mạn biết bao mà không phải sao!

Luna không bỏ cuộc, cô lên kế hoạch làm rõ rằng một mối quan hệ tình yêu là như thế nào là điều cô đang tìm kiếm. Senku có thể không có thời gian cho việc đó, hay thể hiện bất kỳ sự quan tâm nào mà chứng tỏ anh cũng có những cảm xúc như cô, nhưng cô tự tin rằng sau một thời gian nữa, khi họ cùng nhau vượt qua nhiều khó khăn hơn, nhất định cô sẽ có cơ hội hiện diện trong tâm trí của anh.

Cơ hội, vì cô muốn anh chắc chắn rằng bản thân anh cũng muốn ở bên cô. Có bạn trai để làm gì nếu anh ấy thậm chí không thích bạn?

Luna không phải là người thông minh nhất, và điều đó khiến cô trở nên bướng bỉnh để theo đuổi những gì mình muốn. Quyết tâm là một phẩm chất tốt cần có, thậm chí là một phẩm chất đáng mơ ước! Nhất là đối với một nhiệm vụ lâu dài là hồi sinh phần còn lại của nhân loại, họ sẽ cần tất cả ý chí mạnh mẽ mà họ có thể có được! Luna còn là một người rất nhiệt tình và sẵn sàng hợp tác bất cứ điều gì vì lợi ích và kết quả tốt nhất, những đóng góp của cô ấy dành cho nhóm sẽ khiến bạn ngạc nhiên!

Và cô ấy không phải là người ngu ngốc nhất. Thế nên.

Trở lại với chuỗi dài sự trùng hợp mà có lẽ không phải là sự trùng hợp.

Chelsea là một người thẳng thừng một cách lỗ mãng, nói những gì nảy ra trong đầu một cách dễ dàng mà không cần quan tâm đến các quy tắc xã giao thông thường trước kia (chẳng hạn như một người không bao giờ nên hỏi cân nặng của một phụ nữ trẻ tuổi trước mặt một nhóm người, bởi vì người phụ nữ đó chắc chắn sẽ nói dối). Mặc dù người đàn ông mặc áo choàng, Gen, cực kỳ xảo quyệt và cực kỳ khéo léo với những lời nói và nghệ thuật lừa dối, nhưng ít nhất Luna đánh giá cao sự tinh tế của anh ta. Cùng với Gen, Luna đã bị sốc khi bất thình lình được hỏi về cân nặng của mình. Và cùng với Chelsea, Kohaku không thấy có vấn đề gì với nó.

Ah, Kohaku... Cô ấy là một cô gái có năng lực nếu Luna từng nhìn thấy một người như vậy (và cô có, nếu xét đến rất nhiều hình mẫu phụ nữ trong thế giới hiện đại). Cô gái tóc vàng nhiều lần chứng tỏ mình là người mạnh mẽ và quyết liệt, khiến Luna ngạc nhiên với những lời khuyên chiến thuật hữu ích của cô ấy trong suốt cuộc hành trình của họ.

Luna thực lòng ngưỡng mộ Kohaku, từ vẻ đẹp này đến vẻ đẹp khác. Và thật tuyệt khi cuối cùng cô cũng được chơi với một cô gái trạc tuổi khác! Maya quá ồn ào và Charlotte thì quá nghiêm túc, hai con người với hai tính cách trái ngược nhau hoàn toàn mà Luna không bao giờ có thể dung hoà được với cả hai. Kohaku có những nét quyến rũ của riêng cô ấy, ngay cả khi Luna có vẻ ngoài nữ tính hơn, cô vẫn thích phong cách tomboy của Kohaku. Những cô gái khác mà Luna gặp trên tàu đều rất đáng yêu, mặc dù họ mới chỉ biết nhau trong một thời gian ngắn nhưng Luna vẫn nhớ cách họ chung sống với nhau như thế nào.

Những cô gái khác, chủ yếu là Yuzuriha, có cùng quan điểm với Chelsea khi Luna tuyên bố về mối quan hệ của cô với Senku (họ cũng có đề cập rằng anh đã kết hôn trong một thời gian ngắn và đó hoàn toàn là do hoàn cảnh). Vì vậy, không có gì lạ khi Kohaku cũng nhìn nhận nó theo cách tương tự.

Tôi hiểu Senku rất rõ, và tôi biết chuyện không phải như vậy.

Niềm tin vững chắc như vậy đó. Cứ như thể họ đã biết nhau rất lâu. Luna cho rằng họ đúng là thế, theo những gì cô đã được nghe về chuyến hành trình của họ trước khi chạm trán với Mỹ.

Luna rất thích Kohaku, thực sự, thực sự rất thích đồng hành cùng cô ấy trong những lúc này (đặc biệt là trong chuyến phiêu lưu xuyên Nam Mỹ này), vì vậy nó khiến Luna khó chịu, nói dễ nghe thì, chuỗi dài sự trùng hợp có thể không phải là sự trùng hợp ấy có liên quan đến người bạn mới của cô.

Đó là về những khoảnh khắc nhỏ nhặt xảy ra giữa nữ chiến binh và thần đồng khoa học thân yêu của họ.

Luna biết rằng Kohaku rất mạnh, nhưng cô ấy có thực sự cần phải giúp Senku vượt qua một số địa hình hiểm trở hơn trong khi có những ứng cử viên đáng tin cậy khác (như thế sẽ không khiến Luna ghen tị khi họ chạm vào anh)? Luna biết rằng Kohaku có đôi tay vững vàng, nhưng cô ấy và Senku có thực sự phải nán lại sau một cú chạm tay không (như khi anh bị trượt chân và cô ấy ngay lập tức bay tới nắm lấy khuỷu tay của anh và sau đó vẫn để yên như thế như thể nó thuộc về nơi đó, cô biết họ cần có đôi mắt nhìn xa của Kohaku để hoàn thành bản đồ của họ một cách chi tiết nhất và việc các ngón tay của họ thỉnh thoảng lướt qua nhau là điều không thể tránh khỏi, nhưng họ cũng không nhất thiết phải giữ một tư thế quá lâu trong khi nhìn chằm chằm vào trang giấy và sau đó liếc mắt sang người kia rồi tiếp tục mà không nói thêm lời nào)? Luna biết rằng Kohaku là một người đáng tin cậy, nhưng cô ấy có thực sự phải lượn lờ quanh Senku như cô ấy đã luôn làm không (họ gần nhau đến mức vai có thể vô tình va vào nhau, và tay thì gần đến nỗi đủ để quấn vào nhau)?



Luna biết Kohaku là một cô gái giỏi giang như thế nào. Điều đó không làm suy giảm tầm quan trọng của Luna theo bất kỳ cách nào, cũng không khiến cô ghen tị.

Nhưng nếu nó có thì sao, dù chỉ một chút?

Ngay cả khi nó chẳng có ý nghĩa gì! Không có gì trong số những gì cô đã quan sát được trong mối quan hệ của họ có thể hiện nhiều hơn là hai người bạn thân, những người đã cùng nhau chia sẻ những khó khăn hoạn nạn và giờ đây được gắn kết chặt chẽ bởi niềm tin tưởng mà sẽ ngày càng phát triển hơn nữa kể từ khi được cả hai bắt đầu và được vun đắp từng ngày bởi người kia. Luna có thể nói như vậy về bất kỳ thành viên nào khác của Vương quốc Khoa học. Tất cả họ đều có một hình thức gắn bó độc nhất và nó khiến họ cùng nhau trở nên mạnh mẽ hơn.

Vậy tại sao chuỗi dài những sự trùng hợp có lẽ không phải là sự trùng hợp này lại bắt đầu khiến cô bận tâm đến vậy?

Cũng không phải có người nào đã khiến cho cô chú ý đến nó, không có gì xác nhận rằng mối quan hệ Senku và Kohaku ở trên mức một tình bạn thuần khiết. Không có gì cả, ngoại trừ những khoảnh khắc nho nhỏ cứ liên tục xảy ra, tất cả cộng lại và xây dựng thành một tượng đài vững chắc, quá lớn, lớn đến mức khiến Luna khó có thể bỏ qua. Liệu có phải những khoảnh khắc như thế đã luôn hiện hữu rồi không? Hoặc có lẽ cô đang chú ý quá nhiều đến họ khi mà cuộc phiêu lưu đầy khoa học này có thể đánh một hồi chuông cảnh tỉnh lên bất cứ ai.

Không. Luna không phải là người thông minh nhất.

Nhưng cô ấy không ngốc.

Cô nhanh chóng quyết định sẽ hỏi ai đó về chuyện này để đầu óc mình được thoải mái và không phải nghĩ về nó nữa (hoặc đổ thêm dầu vào ngọn lửa của bệnh tò mò), một người đã biết cả Senku và Kohaku trong cả ngần ấy thời gian, một người kín miệng.

Luna cười ngọt ngào khi đối mặt với Gen. Một câu hỏi đơn giản, Senku và Kohaku là gì của nhau. Theo quan điểm của cô, họ có vẻ rất thân thiết! Họ phải là những người bạn rất tốt.

Gen cũng cười đáp lại rất ngọt ngào. "Ý cô là, liệu tôi có bao giờ nhận thấy bọn họ thân thiết tới mức độ nhìn là biết đang ở trong mối quan hệ ấy ấy?" Anh ta nhún vai. "Tôi không thể nói lên được điều gì. Đừng hỏi mấy chuyện ngu ngốc đó nữa, Luna thân yêu, vì không đời nào chuyện như vậy có thể thoát khỏi tôi. "

Khỏi phải nói, câu trả lời không giúp cô cảm thấy thoải mái hơn chút nào.

Đi loanh quanh để hỏi sau lưng không phải phong cách của cô, vì vậy Luna đã có cách tiếp cận tốt hơn, một sáng kiến phải mang lại câu trả lời.

Họ đã vượt qua những ngọn núi và sau khi dành phần còn lại của ngày để leo xuống, không dễ dàng gì với đống trang thiết bị của họ (trong trường hợp này, dù có xuống đồi bằng xe đạp đi nữa cũng chẳng vui vẻ gì hơn), cả nhóm được nghỉ ngơi ở dưới một bóng râm mát mẻ và quyết định sẽ cắm cọc ở đó cả đêm trước khi tiếp tục tiến thẳng đến khu rừng nhiệt đới vào lúc mặt trời mọc.

Luna xoa xoa lòng bàn chân, ngồi nhăn mặt trên những tảng đá. Dù vì cái gì đi nữa, thì kể từ khi bắt đầu cuộc hành trình, cô luôn cảm thấy không thoải mái. Carlos và Max sẽ vui vẻ dâng hiến sức lao động của họ để giúp cô ngay lập tức nhưng cô không phải loại người độc ác yêu cầu điều đó từ họ ngay cả khi họ kiên quyết đề nghị được giúp cô.

Nhưng nếu là Senku đề nghị thì...

Cô lập tức cắt đứt cái giấc mộng hão huyền của mình về khung cảnh hai người họ cùng ngồi trên một chiếc xe đạp và tay cô đặt lên vai Senku, cô nhìn sang Kohaku đang chăm sóc Suika trên một tảng đá khác trông dễ chịu hơn cái cô đang ngồi. Luna rất ấn tượng về cách Kohaku phản ứng nhanh chóng để cứu Suika bé nhỏ khỏi một cú ngã chết người, cô không thể không ngưỡng mộ hơn nữa khi cô gái tóc vàng tiếp tục chăm sóc cô gái nhỏ tuổi hơn. Kohaku thể hiện một sức mạnh phi thường và sự nhanh nhẹn đến phi lý, đó là một điểm tương phản nổi bật với bản chất dịu dàng vốn có của cô ấy khi chăm sóc những người bạn thân và những người thân yêu của mình.

Luna nhìn thấy Chelsea tiếp cận hai cô gái với một thứ gì đó được gói trên tay, có lẽ là thức ăn, và Kohaku vỗ nhẹ vào quả dưa trên đầu của Suika trước khi rời khỏi cô bé để tiến đến chỗ của họ. Kohaku ngồi xuống cạnh Luna và thở dài.

Cô gái tóc hồng nở một nụ cười. "Lúc nãy thực sự rất nguy hiểm nhỉ."

Cô nghe thấy một tiếng ậm ừ khi Kohaku cuộn vai lại. "Ừ, và việc nguy hiểm hơn thế sẽ còn xảy đến nữa, không nghi ngờ gì về điều đó."

"Suika thật may mắn khi có cô," vang lên với một âm sắc nhẹ nhàng để trấn an.

Sự căng thẳng đã tích tụ của Kohaku kể từ khi leo xuống núi đã giảm bớt, nhưng bây giờ cô mới có thể thư giãn hoàn toàn. "Cảm ơn cô. Tôi cũng rất may mắn vì có cô bé ở bên ".

Luna gật đầu trước khi cắn môi dưới, có hơi chần chừ một chút nhưng vẫn quyết tâm đối mặt với vấn đề của mình. "Này, ừm, tôi có một câu hỏi."

Kohaku làm theo Luna cởi giày ra để xoa chân, hai chân bắt chéo nhau khiến váy cô vén lên để lộ phần đùi trắng nõn. "Ừm?"

Luna cố gắng để không nhìn chằm chằm vào nó. Cô còn chẳng để ý việc đó cần nhiều nỗ lực như thế nào. "Chỉ là... tôi đã nói chuyện với Gen về vài thứ, và tôi chỉ muốn xác nhận một số điều thú vị mà tôi đã nghe về Senku."

Cô gái tóc vàng nhướng mày, đôi mắt xanh nhìn thẳng vào Luna. "Những thứ như thế nào?"

"À thì... tôi được biết cô gái mà anh ấy đã từng kết hôn là chị gái của cô?" Câu nói được thốt lên một cách yếu ớt, nhưng vẫn đủ để nghe được. Đó không hẳn là điều mà Luna muốn nói đến, nhưng nó là khởi đầu cho những câu hỏi phía sau.

Cô nhận được một tiếng cười. "Chuyện đó đã lâu lắm rồi, đôi khi tôi còn quên nó đã xảy ra ấy chứ."

Thấy câu hỏi được đáp lại một cách thích thú, càng tăng thêm sự tự tin cho Luna. Cô nâng đầu gối lên, tựa cằm vào chúng và vòng tay ôm lấy chân của mình. Đúng rồi, đây không phải chỉ là một cuộc trò chuyện của hai cô gái lúc rảnh rỗi về chàng trai mà một trong hai người thích thôi sao.

"Điều đó không khiến cô có cảm giác kỳ lạ nào sao? Khi phải làm việc với chồng cũ của chị gái mình? "

"Nó kéo dài tất cả hai phút, vì vậy tôi cũng không thực sự có cảm giác gì."

Luna mở to mắt. Trước đây cô chưa hề nghe nói về chuyện này! Là do Senku quá hời hợt với các mối quan hệ ư? Không, hẳn sự tình phải hơn cả thế. Bất kể lúc đó đã có chuyện gì xảy ra , cô cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn khi biết rằng cuộc hôn nhân trong quá khứ của anh không phải chuyện gì nghiêm trọng.

"Oh. Tôi còn một câu hỏi khác nữa." Được cổ vũ, cô tiếp tục hỏi, nghiêng người về phía trước một chút. "Có đúng là cô đã hôn Senku không?"

Có vẻ như thông tin đó còn hơn cả đúng. Nó đã khiến Kohaku bối rối, phản ứng đầu tiên của cô ấy là nhướng mày trước khi đảo mắt sang hướng khác.

"Gen cũng nói với cô cái đó à?"

"Vì sự an toàn của anh ta, tôi không muốn xác nhận."

"Cô không cần phải lo lắng đâu," Kohaku trả lời, sau đó cô đứng dậy. Cô nói như thể cô đã biết mục đích thật sự của Luna khi hỏi câu đó, bản năng của cô quá nhạy bén, làm sao có thể không hiểu những ẩn ý sâu xa chứa bên trong. "Nụ hôn đó chẳng là gì cả."

Đầu của Luna ngẩng lên. "Có thật không?"

"Thật." Kohaku cầm đôi giày đá lên, nắm quai giày bằng một tay. Cô mỉm cười. "Cô tốt hơn hết đừng hỏi Gen bất cứ điều gì nữa. Tên đó sống là để khuấy động tâm trí mọi người ".

Nói có lý. Và khi Luna gật đầu đồng ý, sự khó chịu của cô cũng theo đó biến mất trong màn đêm, cô nghĩ rằng cuối cùng cô đã có thể quên đi chuyện này. Kohaku đã xóa bỏ mọi nghi ngờ của cô về khả năng cô ấy bị hấp dẫn bởi Senku. Nụ hôn đó, nếu đó thực sự là một nụ hôn đi nữa, thì nó cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tối hôm đó Luna đi ngủ với một cảm giác nhẹ nhõm.

Cô không phải là người thông minh nhất.

Nhưng cô không ngốc.

Chuỗi dài các sự trùng hợp mà có lẽ không phải là sự trùng hợp này.

Nó kéo dài hơn cô nghĩ hoặc chỉ là do cô cảm thấy khó chịu không vì lý do gì cả. Nhưng những nhiệm vụ mà họ đang thực hiện khiến cô không thể không để ý đến nó, hành trình đi xuyên qua khu rừng khiến cô sợ hãi khi nghĩ về việc Suika thích bám vào tay của cả Senku và Kohaku cùng một lúc như thế nào.

Suika cũng đã nắm tay của cả Chrome và Kohaku, vì vậy Luna đã bỏ qua sự việc này.

Nhưng rồi sự trùng hợp lớn nhất đã xảy ra.

Sau một ngày dài rong ruổi trong rừng, họ dựng trại ở gần một dòng sông chảy xiết. Luna và Chelsea thường ở chung một lều, cô đã từng thấy Kohaku và Suika ngủ trên cây và Luna tự hỏi làm thế nào mà ngủ ở đó có thể thoải mái hơn là nằm trên mặt đất với một cái túi ngủ.

Vào buổi tối hôm nay, Suika ngủ cùng Chrome. Điều đó không gióng lên hồi chuông báo động nào. Sơ đồ phân bố chỗ ngủ của mọi người không tuân theo nguyên tắc nào, linh hoạt hơn nhiều so với sơ đồ sắp xếp chỗ ngồi trên xe máy.

Luna không hỏi những người khác ngủ ở đâu hay nghỉ ngơi như thế nào, cô chỉ ghi lại nơi Senku bố trí chỗ ngủ khi anh quyết định sẽ ngừng làm việc và thực sự ngủ vào đêm nay. Anh thường cuộn mình lại trong một chiếc túi ngủ và nằm ngủ dưới bầu trời rộng mở. Luna không có khuynh hướng làm như vậy, nhưng đôi khi cô vẫn để cửa lều hé mở để lén nhìn anh. Để cảm nhận hơi ấm từngọn lửa trại tốt hơn , đó là lời giải thích của cô với Chelsea khi cô gái đeo kính hỏi về điều đó.

Lần này, Senku dựng lều. Gần con sông. Hơi tách biệt so với những người khác. Điều đó cũng không gióng lên hồi chuông báo động nào. Luna phát hiện thấy một số anh chàng, chẳng hạn như Dr.Xeno, Ryusui và Gen, đang lượn lờ xung quanh đó nên cô cho rằng họ đang thảo luận về những vấn đề liên quan đến con đường mọi người sẽ đi ngày mai.

Mọi người cuối cùng cũng rời đi, kể cả Xeno, chi còn lại một mình Senku vẫn thức. Vẫn chưa có gì đáng báo động. Chỉ là một đêm bận rộn nữa cho nhà khoa học đầy đam mê.

Ảnh thật là tận tuỵ quá đi, Luna nghĩ khi cô đóng nắp lều của mình.

Vài giờ trôi qua và cô thức dậy với cảm giác khát khô muốn đốt cháy cả cổ họng. Cô chạm vào trán mình, cảm thấy nó ấm áp, và lặng lẽ đi ra ngoài để tránh không quấy rầy tới người bạn đang ngủ say của mình.

Luna, với một bình nước rỗng trong tay, phát hiện Tsukasa đang gác đêm. Người đàn ông tóc dài đang dựa người vào một cái cây, mắt anh mở ra khi Luna đến gần và anh gật đầu với cô. Cô mỉm cười và gật đầu chào lại. Với một người đàn ông tuyệt vời như vậy trông coi cho họ, tất cả bọn họ có thể yên tâm nghỉ ngơi.

... Có điều không phải đang đến phiên gác của Kohaku sao?

Hai chiến binh hàng đầu chắc hẳn đã đổi chỗ cho nhau ở thời điểm nào đó. Dù sao chẳng có ai lại muốn thức cả đêm để canh gác, điều đó sẽ chẳng mang lại lợi ích gì cho đội nếu có một người trong số họ bị kiệt sức vì thiếu ngủ. Bầu trời đã tờ mờ sáng, toả lên từng tia nắng nhạt nhoà, mặt trời vẫn còn ở dưới chân trời nhưng bình minh đang bắt đầu ló rạng.

Cô đang ở gần lều của Senku trong khi quỳ xuống để lấy một ít nước. Âm thanh từ dòng sông quá lớn nên cô không thể nghe thấy bất cứ thứ gì từ bên trong, nhưng cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt bình yên khi ngủ của anh. Cô tự hỏi, nếu có chăng anh đang mơ về điều gì.

Uống một hơi dài, Luna thở dài thoả mãn và nhúng thêm nước vào bình. Cô vặn nắp lại và lau khô tay lên chiếc váy của mình khi cô đứng dậy, quay người lại.

Và sau đó Kohaku bước ra từ lều của Senku.

Với chiếc áo của anh ấy trên người.


Dưới ánh sáng mập mờ chết tiệt, cô nhìn thấy rõ thứ cô ấy đang mặc áo của anh.

Chuông báo động .

Tiếng chuông vang lên inh ỏi, hò reo, mãnh liệt. Nó khiến Luna đột ngột giật bắn mình đến nỗi cô suýt làm rơi bình nước của mình.

Kohaku quay đầu lại, vì tất nhiên cô sẽ chú ý đến có người đang ở đó. Hai cô gái chạm mắt nhau, cùng ngạc nhiên về vẻ mặt của cả hai, sững sờ kinh ngạc. Luna hé miệng, nhưng giọng nói của cô không thể cất lên và cô cũng không biết phải nói gì.

Cái quái gì thế?

Phải, đó là điều cô muốn nói.

Một chuỗi dài những sự trùng hợp mà có lẽ không phải là sự trùng hợp cứ thế chồng chất lên nhau và bàn tay của Luna siết chặt lấy chiếc bình của cô.

Kohaku, như thường lệ, phản ứng rất nhanh. Là người lấy lại bình tĩnh đầu tiên, cô gái tóc vàng cười, thản nhiên, mái tóc của cô phản chiếu rực rỡ dưới ánh mặt trời mờ ảo.

"Chào buổi sáng," cô nói. Với chiếc áo của Senku. Như thể đó là chuyện bình thường.

Luna không thể thốt nên được điều gì, chỉ có thể gật đầu, cô không thể nở một nụ cười thật tươi như cô gái đối diện nhưng cô vẫn cố gắng. Tốt nhất nó nên là một nụ cười ngượng ngùng.

Cô cảm thấy lòng mình rối bời và chết lặng.

Kohaku rất tốt bụng mà không nói bất cứ điều gì, thay vào đó cô dùng ngón tay cái chỉ về phía dòng sông. "Tôi sẽ ngâm mình trước khi chúng ta chuẩn bị xuất phát. Còn cô?"

"Ừm, tôi cần uống nước."

"Nước thế nào?"

"Rất dễ chịu."

Cô muốn coi đây chỉ là một sự trùng hợp lớn khác.

Làm ơn, ai đó hãy nói đây chỉ là một tai nạn nực cười đi.

Luna nghiêng đầu, trọng lượng cả người dồn sang một bên hông. "Có... có chuyện gì với Senku à?"

"Huh? Oh." Kohaku nhanh chóng ra quyết định về điều gì đó. "Cậu ấy không sao, chỉ hơi đau ở chỗ vết thương thôi. Tôi đã đến kiểm tra sau ca trực đêm của mình, và không ngạc nhiên khi thấy anh chàng đó vẫn còn thức. Vậy nên tôi phải đánh cậu ta bất tỉnh để cậu ta chịu đi ngủ ".

Điều đó... nghe có vẻ không có gì lãng mạn?

"Tôi có thể kiểm tra cho anh ấy," Luna nói, vui mừng khi tìm lại được giọng nói của mình. "Nếu vết thương của anh ấy làm phiền anh ấy, tôi có thể giúp anh ấy."

Kohaku gãi sau đầu. "Tôi không muốn đánh thức cô chỉ vì một chuyện nhỏ."

Chuyện nhỏ mới là lạ.

Cô đang mặc áo của anh ấy đó!

"Nếu không có chuyện gì và nếu bây giờ anh ấy đã tỉnh," Luna tiếp tục, "có lẽ tôi có thể kiểm tra lại anh ấy? Đó là một vết thương do súng bắn , nên ... "

Kohaku đưa tay lên và Luna cắn phải lưỡi của mình, nhưng không có gì xảy ra. Cô gái làng Ishigami bước ra khỏi lều, thờ ơ và không hề nao núng trước lời đề nghị của cô.

"Cứ việc kiểm tra cậu ấy nếu cô muốn. Cậu ấy đang ngủ nên hãy ... "

"Chào buổi sáng các quý cô!"

Một giọng nói thứ ba đột ngột cắt ngang và họ quay đầu lại, nhìn thấy Ryusui, với một chiếc bình được buộc vào cổ tay của anh, hẳn anh cũng thức dậy để đi lấy nước. Anh vẫn hăng hái như mọi ngày, dường như thức dậy lúc sáng sớm thế này không khiếm tâm trạng của anh xấu đi. Anh dừng lại khi đến gần hai người hơn, hít thở bầu không khí căng-thẳng-như-không-có-gì.

Ryusui nhìn chằm chằm vào Kohaku và trạng thái ăn mặc của cô, nở một nụ cười toe toét làm lộ chiếc ranh năng . "Chúc cô một buổi sáng thật tốt lành nhé."

Kohaku trông không hề thích thú, cô chỉ coi đây là thời điểm thích hợp để rời đi. "Gặp lại hai người sau."

Luna không nhìn thấy bất cứ thứ gì bên dưới chiếc áo, chỉ có đôi giày kỳ quái của Kohaku được buộc một cách lộn xộn vào mắt cá chân của cô ấy.

Khi nàng sư tử cái đã rời khỏi cửa lều, Luna cố gắng bước vào. Nhưng giờ đây tới lượt Ryusui chạm vào vai ngăn cản cô, nụ cười toe toét biến mất và thay vào đó là một nụ cười thông cảm. Luna không thích cái nhìn đó.

Ngay khi Kohaku rời đi, Ryusui nhấc nắp lều lên và vào trong. "Tôi thực sự có vài thứ cần thảo luận với Senku, vì vậy hãy thứ lỗi cho sự chen ngang này và nếu cô không phiền thì Luna ..."

Cô không thể phản đối, cô nghe thấy một tiếng động mạnh và cửa lều bị đóng lại trước khi cô có thể nhìn thấy bất cứ điều gì khác. Bước khỏi đó vài bước và cô có thể nghe thấy giọng nói của Senku. Tôi không muốn nghe gì hết, hoặc một gì đó tương tự vậy. Anh có vẻ không hài lòng khi có người khác đột nhiên xông vào, vì vậy có lẽ tốt hơn hết là cô nên rời khỏi đây ngay bây giờ.

Khi Luna trở lại căn lều của mình, cô vùi người dưới tấm chăn. Cô không thể ngủ được nữa. Thay vào đó, cô nằm quan sát bầu trời bên ngoài dần dần sáng lên. Tiếng ngáy của những người khác ít dần khi từng người một bắt đầu thức dậy. Kohaku chắc hẳn đã đáp xuống một cái cây nào đó trước khi có bất kỳ ai khác nhận ra.

Một chuyến viếng thăm đêm khuya mà không ai biết đến, đó là những gì cô vừa chứng kiến, phải không?

Luna không phải là người thông minh nhất.

Nhưng cô ấy không ngốc.

Và chuỗi dài những sự trùng hợp có thể không phải là sự trùng hợp này đang bắt đầu hiện rõ mồn một trước mắt cô.

Chelsea đứng dậy và Luna không thể giả vờ ngủ được nữa, vì vậy cô uống một nửa lượng nước trong bình của mình trước khi trở lại bên ngoài. Tsukasa ở đó, nói chuyện với một Kohaku mặc quần áo của Kohaku. Luna nhìn lên nhưng không thấy bộ quần áo nào treo trên cành cây.

Tất nhiên, Kohaku có thể đã quay trở lại lều của Senku sau khi cô ấy rời đi.

Những chiếc lều đã được hạ xuống và những người khác vẫn làm việc của mình như mọi khi, chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ điều gì sẽ xảy đến. Senku vẫn chưa xuất hiện nhưng Gen đang đi đến chỗ của anh. Chrome đi ngang qua và Luna ngăn anh lại bằng cách đặt một ngón tay lên vai anh.

"Này," cô bắt đầu một cách tự nhiên, "bạn bè dùng chung quần áo có bình thường không?"

"Sao cơ?" Đôi mắt nâu bối rối nhìn xuống cô. "Cô cần một cái áo à hay...?"

Cô cười và lắc đầu. "Ồ, không, tôi đang tự hỏi liệu đó có phải là điều mà Kohaku thích làm không."

"Kohaku?" Chrome vỗ cằm. "Chắc chắn rồi, bả thường xuyên mặc quần của tôi."

"Thế à?" Sự lo lắng đang ngày càng tăng của cô chững lại . Vậy nên, mọi chuyện có thể chỉ là một tai nạn nực cười!

"Ừ, chúng tôi lớn lên cùng nhau nên mấy việc như thế không có gì to tát cả."

"Còn Senku thì sao?"

"Cậu ấy thì tôi không biết." Chàng trai tóc nâu nhún vai. "Cô có thể hỏi Taiju. Nhưng Kohaku mặc bất cứ thứ gì bả thích, nếu cô đề nghị đổi váy với bà ấy, tôi chắc chắn rằng bà ấy sẽ không phiền đâu ".

"À, ừ-ừm." Không hoàn toàn như những gì Luna nghĩ, nhưng dù sao thì hình ảnh Kohaku trong bộ váy của cô trông... đẹp hơn việc chứng kiến ​​cô ấy trong chiếc áo của Senku.

Chờ đã, cô đang nghĩ gì vậy?

Chrome kéo cô ra khỏi hình ảnh đó. "Chúng ta sẽ khởi hành sau khi mọi người ăn sáng xong, nên hãy đảm bảo rằng cô đã sẵn sàng."

Cô không cảm thấy đói, nhưng bữa sáng Francois chuẩn bị là tuyệt nhất (và bữa trưa và bữa tối cùng những bữa ăn kèm khác), vì vậy Luna có thể ăn vội một chút. Khi cô đã gần hoàn thành bữa ăn của mình cũng là lúc Senku rốt cuộc cũng xuất hiện cùng Gen và Ryusui với đống đồ cần mang theo.

Anh đã có lại chiếc áo của mình.

Và anh không nhìn về hướng của Kohaku. Nhưng anh có giao tiếp bằng mắt trong giây lát với Luna và điều đó khiến cô cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.

Cô không hề hay biết khi một mảnh vụn thức ăn rơi xuống chân mình cho đến khi Carlos nhắc nhở cô và Max vội vàng đưa khăn tay của anh ấy cho cô. Senku dời mắt đi trước và Luna thở dài. Cô hất vết bẩn ở chân ra.

Tiếng đôi giày cao su dẫm lên mặt đất vang vọng khắp nơi, họ lại tiếp tục cuộc hành trình trên con đường mòn một lần nữa, Luna bước đều đặn, cố gắng bắt kịp với tốc độ của Senku. Tim cô đập rộn ràng khi ở gần anh và những sự kiện xảy ra lúc sáng dần biến mất khỏi tâm trí cô, cô quyết định rằng chúng không quan trọng nữa khi cô có thể đi bên cạnh anh như thế này.

"H-hôm nay anh cảm thấy thế nào rồi?" cô hỏi, một cách tử tế.

"Tốt," anh trả lời ngắn gọn, giọng đầy mời gọi. Đôi mắt của anh vẫn dán vào bản đồ của mình trong khi vẫn có thể đi thật cẩn thận băng qua khu rừng nhiệt đới rậm rạp. Chelsea đang dẫn đầu nhóm, vì vậy anh có thể đi theo bước chân của cô ấy.

Luna chỉnh lại dây áo trên vai. "Anh không bị đau chứ?"

Anh ậm ừ rồi quay sang nhìn cô với một nụ cười tuyệt đẹp. Cô cảm thấy mình có thể tan chảy ngay lập tức.

"Tôi ổn. Nhờ có cô mà vết thương đang lành lại rất tốt. "

Cô cười rạng rỡ. "Ra vậy. Mừng quá, em ... "

Có một vết gì đó trên cổ của anh, nó tối màu hơn so với làn da ở xung quanh. Nó không lớn hơn ngón tay cái của cô, và nó được che giấu hoàn hảo dưới cổ áo của Senku. Nhưng vì anh liên tục cử động cơ thể, nó đã trở nên đáng chú ý.

Luna không thể không chỉ ra điều đó. "Oh, có..."

Senku quắc mắt và tặc lưỡi, đưa tay lên vỗ vào gáy mình. Luna ngạc nhiên chớp mắt.

"Con muỗi chết tiệt," anh lẩm bẩm, rồi lấy ra cái chai kinh tởm đó (nó hữu ích, nhưng thật kinh khủng ). "Đoán là tôi nên sử dụng thứ này nhiều hơn nữa. Muốn một ít không? "

"K-không, cảm ơn anh," Luna hơi có vẻ muốn trốn chạy và lùi lại một bước.

"Muỗi hả?" Gen xen mồm vào sau lưng cô, Luna quay đầu lại và thấy anh đang vỗ vào cánh tay của Kohaku. "Úi chà chà, có một con bự ở đây nè :))) !"

Luna không nhìn thấy gì cả và cô cũng chẳng muốn thấy, thế nên cô thậm chí còn lùi ra xa hơn nữa, cho đến khi tách khỏi nhóm người đi đầu, Kohaku đấm vào vai Gen, người nhăn mặt nhưng vẫn tiếp tục cười trong khi xin lỗi. Chelsea cười theo và thề rằng cô ấy không nhìn thấy bất kỳ người bạn nào của họ bị muỗi chích ở xung quanh nhưng Senku khẳng định chắc chắn là có.

Cô gái tóc hồng phát hiện mình đang đứng bên cạnh Tsukasa, người có sự hiện diện to lớn khiến cô cảm thấy bản thân nhỏ bé nhưng dễ chịu theo một hướng tốt.

Sau một tiếng cười khúc khích ngượng ngùng, Luna nói. "Vậy buổi tối của anh thế nào? Anh đã nghỉ ngơi đầy đủ rồi chứ? "

Người đàn ông gật đầu. "Một buổi tối bình yên. Không có một tiếng động nào."

Mắt anh nhìn thẳng về phía trước. Luna nhìn theo ánh mắt của anh để rồi nhìn thấy Senku đang vẫy tay gọi Kohaku đi về phía mình.

"Dòng sông," Tsukasa tiếp tục, "lắng nghe dòng sông chảy cảm giác rất êm đềm."


Tiếng nước sông chuyển động. Đủ lớn để nhấn chìm những ý định muốn che giấu và những âm thanh va chạm trong đêm tối. Mà căn lều của Senku thì ở ngay cạnh đó.

Luna nuốt nước bọt. Cô nhìn thấy Senku ghé vào và thì thầm điều gì đó vào tai Kohaku, và cô gái vén một lọn tóc của mình ra sau tai còn lại. Một cử chỉ thật mềm mại. Chelsea và Gen không để tâm đến điều đó.

Nhưng Luna thì có.

Cô hướng ánh nhìn vào lưng của Kohaku. Chiếc váy màu xanh lam vừa khít với cơ thể nữ chiến binh, xoè ra ngang đùi như những cánh hoa dại, chiếc quần đùi bên dưới căng ra theo từng chuyển động đầy mạnh mẽ của đôi chân săn chắc. Thanh katana đeo sau lưng cô ấy là một thanh màu bạc. Tất cả mọi thứ toát ra từ cô ấy đều hoang dã và xinh đẹp.


Luna không ghen tị.

Áo của Senku lúc này hẳn phải có mùi giống Kohaku.


Luna không phải là người thông minh nhất.

Váy của Kohaku ở đâu khi cô ấy chỉ mặc chiếc áo của Senku?

Nhưng Luna cũng không ngốc.


Ryusui muốn nói về chuyện gì với Senku trong khi rõ ràng anh ta thức dậy chỉ để đổ đầy cái bình nước rỗng của mình?


Chuỗi dài của sự trùng hợp mà có lẽ không phải là trùng hợp này như một sợi chỉ dài khiến cô quay cuồng và cô mong muốn được cắt nó bằng cái kéo của số phận.

Mình phải cố gắng nhiều hơn nữa.


Những người cô đã hỏi đều chỉ nói rằng họ là bạn. Không có một lý do thích đáng nào có thể giải thích tại sao họ lại nói dối về điều đó. Vì vậy, nhiều khả năng, Luna không việc gì phải lo lắng cả. Nhưng nếu sự thật không như những gì bọn họ nói...

Luna vỗ má để ổn định bản thân. "Mị là một cô gái tài giỏi," cô thì thầm. "Mị có thể xử lý bất cứ điều gì."

Trong những cuốn sách và những bộ phim mà cô đã xem, luôn có sự hiện diện một người thứ ba. Đôi khi đó là một người bạn tốt. Nó cũng không phải là một kết thúc tồi tệ. Luna không muốn xem Kohaku như một đối thủ, nhưng nếu có gì đó xảy ra và cô phải như thế ...

Cô luôn biết mình là một người cứng đầu, trước đó cô đã lập danh sách những điều cần có ở một người bạn trai thông minh. Và trong mắt cô không có ai khác đủ tiêu chuẩn hơn Senku.

Lòng cô đã quyết kể từ khoảnh khắc cô biết rằng cô đã tìm thấy một người dành cho mình. Rốt cuộc thì cô đã đợi cả trăm năm cho cơ hội này. Lẽ nào cô không xứng đáng có được kết thúc có hậu đó sao?


Chẳng thành vấn đề nếu cô không phải là người ưu tú nhất hoặc nếu cô có hơi ngu si đần độn, hoặc nếu chuỗi dài của sự trùng hợp mà có lẽ không phải là trùng hợp này cứ tiếp tục xảy ra. Bởi rốt cuộc thì chúng sẽ chỉ là sự trùng hợp.

"Cô gái," cô nghe Tsukasa nói. "Cẩn thận bước chân."

Cô chỉ nghe thấy lời cảnh báo thứ hai trước khi chân của cô mắc vào một rễ cây và mất thăng bằng. Tsukasa đỡ được cô một cách dễ dàng, cứu cô trong gang tấc.


Luna thở ra. "Cảm ơn anh."


"Hãy tập trung vào con đường, được chứ?"

Giọng nói của anh đều đều, dường như không chút để ý đến sự lơ đãng vừa rồi của cô, phần nào khiến cô vơi bớt những phiền muộn, anh mỉm cười với cô và mắt anh không phản chiếu bất cứ điều gì như thể anh đã nhìn thấu cô. Nhưng giọng nói của anh ầm ầm như sấm và chỉ với sự hiện diện của anh đã có thể tạo cho người khác cảm giác sợ hãi. Đứng cạnh anh khiến cô cảm thấy mình thật nhỏ bé.

Cô gái cảm thấy má mình bắt đầu nóng lên. Bị trượt chân thế này thật không đẹp mắt chút nào.

Nhưng nó không làm cô nản lòng đâu.

"Yep, tôi sẽ!" Cô mỉm cười, cảm thấy bước chân tràn trề năng lượng. "Hoàn toàn tập trung!"

Carlos và Max hùa theo đáp lại sự phấn khởi của cô, Taiju cũng cổ vũ theo.

"Đó mới là Luna của chúng tôi!"

"Tinh thần đó!"

"Yeah! Hãy cẩn thận với Medusa! "

Bởi vì cô là Luna, một cô gái tài giỏi!

Và cô biết chuỗi trùng hợp này chẳng qua chỉ là một sự nhầm lẫn.

------------------------------------


Gen có chút chú ý đến sự náo động xảy ra đằng sau bọn họ, anh khoanh tay lại, che giấu những ngón tay gõ nhẹ lên cổ tay.

"Cậu có thể tiếp tục lừa những người khác," anh nói, "nhưng cậu có nghĩ rằng ít nhất cậu nên cho cô gái đó biết không? Thật tội nghiệp vì có vẻ như cô ấy sẽ bị quay như chong chóng mất. "

Senku và Kohaku nhìn nhau, sau đó cùng nhìn sang Gen.

"Lừa dối về cái gì chứ? Đủ rồi đấy, dừng việc nói những điều vô nghĩa khó hiểu đó đi. "

"Không có gì thú vị khi nói cho người khác biết cả."

Họ quay trở lại với bản đồ, hai cánh tay chạm vào nhau.

Gen thở dài.

Có lẽ nếu cả hai cố gắng che giấu sự thật tốt hơn thì sẽ không có vấn đề gì. Gen, Ryusui, Tsukasa, Ukyo, Hyoga... Về cơ bản, những người có lắp não đều đã biết hết rồi .

Nhiều khả năng Xeno cũng biết. Anh ta đã từng đề cập đến bao cao su tại một số thời điểm sau khi họ có được cao su, một chất lượng an toàn hơn nhiều so với da động vật. Nhưng Senku đã phớt lờ nó.

Có thể họ thật sự không hề cố gắng che giấu gì cả và tận hưởng sự hỗn loạn này. Bởi nó thú vị mà.

Trong khi Senku và Kohaku vừa đi vừa tiếp tục đánh dấu bản đồ, Chelsea đã ngừng dẫn đầu và chuyển sang đứng bên cạnh Gen. Cô hướng ánh mắt và nở nụ cười về phía cặp đôi đang đi phía trước, đôi mắt mơ màng ánh sao.

"Đẹp đôi quá đi."

Gen chỉ có thể tán thành.

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com