CHƯƠNG 7
- Chẳng phải thoát khỏi tôi là thứ em hằng mong mỏi sao ? Lẽ nào không phải em ngàn lần vạn lần tìm cơ hội để rời khỏi sao ? Thế thì lẽ ra em phải sống cho thật tốt chứ ?
Sau nhiều ngày xa cách kể từ lần cuối cùng rơi vào hôn mê lúc còn ở trại giam, Lâm Duẫn Nhi không thể mường tượng thời khắc cả hai trùng phùng thì người bị chất vấn lại là nàng chứ không phải Trịnh Tú Nghiên. Thế nhưng dù cho trong lòng đã dời non lấp biển, muôn lời vạn lẽ cũng không cách nào cất nên lời, nàng chỉ cảm giác cổ họng trở nên nghẹn cứng còn khoé mắt càng thêm đau xót qua mỗi câu chất vấn của nàng ta.
Thật ra thứ mà tôi muốn thoát khỏi là tình yêu của chị. Nàng rõ ràng muốn đáp lại lời chất vấn của nàng ấy, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến việc phải nhẫn tâm gạt bỏ thứ tình cảm chưa kịp thành hình thôi cũng đủ làm lòng nàng đau nhói. Rốt cuộc lời đến miệng chỉ còn lại thanh âm nức nở mà nàng cố gắng kìm nén.
Có lẽ vì nàng cuối cùng cũng hiểu được lí do nàng ngàn lần vạn lần tìm cách trốn chạy như lời nàng ấy nói. Quả thật nguyên do sâu sa không phải vì nàng căm hận Trịnh Tú nghiên cho nên luôn muốn thoát khỏi nàng ấy, mà bởi vì người nàng căm hận lại chính là bản thân nàng.
Nàng vậy mà lại đọng lòng vì kẻ lấy chà đạp làm nhục nàng để xả giận làm thú vui. Đáng lẽ nàng có thế tiếp tục nung nấu hy vọng nếu như Trịnh Tú Nghiên không đột nhiên buông tha cho nàng. Lẽ ra nàng ta phải tàn nhẫn đến cùng, lẽ ra nàng ta phải để nàng tận mắt tận tai chứng kiến khoảnh khắc nàng ta thực sự ruồng bỏ nàng như lời mà nàng ta vẫn thường hay châm chọc mỗi lần đặt nàng dưới thân . Chứ không phải vội vã đẩy nàng ra khỏi cuộc đời nàng ấy rồi lặng lẽ biến mất khỏi thế giới của nàng. Lẽ ra nàng ta không nên không từ mà biệt... thì có lẽ cả hai sẽ không phải rơi vào tình cảnh yêu hận đan xen như hiện tại.
"Đừng đi..."
- Có phải tất cả là vì tôi không, nếu vậy em nói nhớ tôi một chút thôi tôi sẽ không đi đâu nữa, được không! Chỉ cần em nói cần tôi, tôi sẽ không rời xa em thêm một giây một phút nào nữa, có được hay không!
"Chỉ cần biết đây không phải là tôi tự mình đơn phương, chỉ cần cho tôi biết đây không phải là tôi tự mình nuôi hy vọng. Tôi chưa từng hiểu rõ tình cảm của chính mình lớn đến đâu kể từ khi làm ra quyết định giải thoát cho em, thế nhưng sau tất cả tội lỗi tày trời mà tôi gây ra tôi biết chính mình không xứng đòi hỏi tình yêu hay sự đáp lại từ em. Ngược lại nếu em mãi mãi căm hận tôi có lẽ mới là điều tốt cho em. "
Tâm trạng nàng giờ phút này chẳng khác mấy so với Lâm Duẫn Nhi, dù trong lòng chất chứa thiên ngôn vạn ngữ nhưng đến cuối cùng những gì có thể cất lên thành lời cũng chỉ có vậy. Nàng chỉ cần một chút dù chỉ một chút sự ỷ lại của Lâm Duẫn Nhi, dù cho đó chẳng phải tình yêu, dù cho bất cứ cảm xúc phức tạp nào đó, miễn là nàng ấy cần nàng thì nàng tình nguyện đánh đổi mọi thứ, tình nguyện gánh vác tất thảy. Kể từ khi hiểu rõ trái tim mình muốn gì Trịnh Tú Nghiên vẫn một mực ao ước có một phép màu xảy ra cho nàng cơ hội một lần cầu Lâm Duẫn Nhi có thể nào đừng lại rời xa nàng.
Thế nên giờ phút này nàng rốt cuộc vẫn không biết xấu hổ mà cầu xin sự ban ơn từ nàng ấy, hèn mọn mong cầu một chút hy vọng để bám víu.
"Em yêu chị"
Lâm Duẫn Nhi biết suốt mấy tháng này nàng vì sao cứ mơ màng không muốn tỉnh giấc, chính nàng hiểu rõ hơn bất cứ ai nguyên do thật sự chỉ là nàng không đủ sức để đối mặt với sự thật ấy. Sự thật rằng Trịnh Tú Nghiên đã không cách nào tồn tại bên cạnh nàng nữa.
Giữa nàng và nàng ta đã xảy ra quá nhiều chuyện, cũng có quá nhiều hiểu lầm, thứ nàng chưa biết, thứ nàng rốt cuộc cũng biết, và còn nhiều thứ ân oán của đời trước kéo dài cho đến hiện tại.
Mà mối lương duyên giữa các nàng từ xuất phát điểm đã là sai lầm, sai thời điểm, sai hoàn cảnh, sai người... Cho dù các nàng lựa chọn bỏ mặc mọi thứ nhưng không cách nào không màng đến luân thường đạo lý.
Ngay từ cái ngày Trịnh Tú Nghiên giở trò với nàng, hay những ngày sau đó nàng ta luôn cùng nàng mà nhớ đến người khác, hay vẫn là lúc nàng ta lỡ lời châm chọc nàng vì dung mạo nàng khiến Trịnh Tú Nghiên nhớ đến kẻ đã nhẫn tâm ruồng bỏ nàng ấy.
Đáng lẽ nàng phải nhận ra từ sớm người khiến Trịnh Tú Nghiên nhớ mãi không quên, vừa yêu vừa hận lại chính là mẹ ruột của nàng, là người chị gái cùng cha mẹ sinh ra của Trịnh Tú Nghiên. Đáng lẽ nàng phải biết giữa các nàng có một mối quan hệ huyết thống không cách nào cắt đứt sớm hơn.
Lẽ ra nàng phải được biết điều này sớm hơn, ít nhất là trước khi nàng nhận ra bản thân đã sa vào cạm bẫy của thứ mang tên ái tình.
Vì sao cuộc đời của nàng từ khi bắt đầu đã bị xáo trộn, cha mẹ sinh ra nàng vì sao phải trao nàng cho người khác nuôi dưỡng, người nhận nuôi nàng từ cha mẹ mà nàng luôn một mực cho rằng là cha mẹ sinh ra nàng lại đưa nàng vào cô nhi viện, bằng hữu mà nàng xem trọng lại giả mù sa mưa không chút để tâm đẩy nàng vào nhà lao, kẻ chỉ xem nàng như vật thay thế cho hình bóng của mẹ nàng lại chính là người dì cùng chung huyết thống với nàng. Tại sao mọi sự bất hạnh luôn luôn tìm đến nàng, luôn chỉ biết nhắm về phía nàng.
Bất kì ai nội tâm dù có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể nào liên tiếp chịu đựng những thương tổn kiểu này, mà nàng chưa bao giờ dám tự nhận bản thân đủ mạnh mẽ.
Cho nên nàng không dám cả gan nói ra tình cảm trong lòng, không dám làm trái luân thường đạo lí, không dám thông đồng với nàng ấy bước vào con đường không có lối thoát. Nàng thật muốn giữ nàng ấy lại, thật muốn nói em nhớ chị, em cần chị, cũng yêu chị, chị đừng đi, ở lại bên cạnh em có được hay không! Thế nhưng tất cả những lời đó nàng cũng chỉ cả gan gào thét trong lòng hàng trăm hàng ngàn lần. Đến cuối cùng chỉ còn lại tiếng nghẹn ngào hoà lẫn giữa thanh âm run rẩy nức nở chưa từng có của Trịnh Tú Nghiên.
- Cô đi đi, tôi không muốn gặp lại cô!
Trịnh Tú Nghiên bị lời của Lâm Duẫn Nhi làm cho đứng không vững, nàng hy vọng là do bản thân nghe lầm, hoặc là do nàng cầu xin còn thiếu sự chân thành, chỉ cần nàng cố gắng thêm chút nữa, chỉ cần nàng tin những lời Hàn Tuyết nói là sự thật. Lâm Duẫn Nhi là con gái của chị ta, chị ta không thể nói dối nàng rằng nàng ấy trong lúc ngủ mê luôn luôn vô thức gọi tên nàng. Hàn Tuyết không thể nào có mục đích khác hơn là cầu nàng cứu đứa con quý giá mà chị ta trăm phương ngàn kế bảo hộ.
- Đừng mà, cầu xin em! Em muốn trừng phạt tôi bằng cách nào cũng được nhưng đừng lại rời xa tôi có được không ?
Trịnh Tú Nghiên biết rõ Lâm Duẫn Nhi không yêu nàng, dù chỉ một chút. Thế nhưng rõ ràng biết rõ câu trả lời nhưng nàng vẫn hy vọng, ít nhất là khi thấy nàng ấy rơi nước mắt. Sự thật chứng minh mọi thứ không giống như nàng mong đợi, có lẽ vì gặp lại nàng chỉ gợi những ký ức đau khổ mà nàng gây ra cho nàng ấy, đối với Lâm Duẫn Nhi nàng vĩnh viễn là ác mộng không hơn không kém. Thật trơ trẽn khi nghĩ nàng ấy sẽ tha thứ cho nàng hay thậm chí là yêu nàng.
- Cô còn chưa hiểu sao hay giả vờ không hiểu, tôi là cháu gái cùng chung huyết thống với cô đấy, cầu cô buông tha cho tôi có được không, đừng để tôi ghê tởm cô thêm!
TBC
Mình đã cố gắng hết sức, xin thứ lỗi vì sự chậm trễ này. 🙇♀️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com