Chương 2: Cam quýt
Lăng Duệ bất đắc dĩ phải tăng ca.
Anh đã muốn phi thật nhanh về nhà, anh nhớ tấm chăn ấm áp, nhớ chiếc giường êm ái ở nhà lắm rồi.
Thế nhưng trên đường phát sinh một số chuyện ngoài ý muốn.
Lăng Duệ là người chính trực, người chính trực sẽ không lo chuyện bao đồng. Thế nhưng người đàn ông mặc áo bò sờn vai, dáng người thấp hơn anh 5 centimet, đang vung tay đập cửa la hét ầm ĩ bên kia đường, đứng kế bên là một người trưởng thành nhưng hành động và ý thức như trẻ lên tám, hình ảnh này... không phải vừa mới bắt gặp cách đây không lâu sao? Người chính trực như Lăng Duệ, thấy chuyện bất bình không thể làm ngơ, anh đỗ xe bên lề đường, tiến đến gần chỗ huyên náo, dần nghe rõ tiếng người kia giận giữ quát lớn gằn từng chữ, vừa quát vừa lấy đá ném lên cánh cửa đã đóng im lìm:
"Đồ lừa đảo! Khốn nạn! Trả tiền cho ông! Mở cửa, đồ khốn, mau ra đây! Trả tiền!!!!!!!"
Anh biết chủ nhân của căn nhà này, một đồng nghiệp cũ, nghe nói anh ta sau khi bị đuổi liền ra ngoài treo biển bác sĩ tư nhân, sau đó ôm tiền của người ta bỏ trốn rồi.
"Thì ra là bị lừa hết tiền chữa bệnh cho người anh thiểu năng. Cũng đáng thương thật."
Mải đắm chìm trong mạch suy nghĩ mông lung, Lăng Duệ không nhận ra tiếng quát tháo kia ngày càng bé dần, rồi bỗng thay bằng một tiếng "Phịch".
Người trước mắt, ngất rồi.
---
Mùi sát trùng, mùi hóa chất, mùi rác thải y tế, mùi thức ăn thừa, hòa cùng với cái thứ không khí bồn chồn, lo lắng, bất an trong không gian chật hẹp chen chúc, tạo thành thứ mùi khó chịu đặc trưng mang tên là "mùi bệnh viện". Thứ mùi này cứ lởn vởn trong không khí mà bức ép thần kinh của người khác, đến mức một người đã quen dầm sương dãi nắng, quen với cuộc sống trong khu trọ tồi tàn ẩm thấp như Vương Việt cũng không chịu nổi mà tỉnh lại.
"Lại là bệnh viện!". Vương Việt thở dài, kỳ này tiêu rồi, phần bảo hiểm công ty vận chuyển đóng cho người lao động anh đã xin để tên lại cho Vương Siêu, dù sao anh trai cũng thường lui tới bệnh viện, còn người khỏe mạnh như anh, dăm ba trận ốm chỉ cần tự mua thuốc về nha cho qua cơn đau là được. Không có bảo hiểm, sao trả nổi viện phí?
"Đúng rồi, Vương Siêu đâu?", Vương Việt bật dậy, mũi kim truyền nước trên tay đâm lệch hướng khiến cậu đau nhói.
"Ui da"
"Tỉnh rồi? Anh trai cậu bên khoa thần kinh, được đưa đi khám lâm sàng để chuẩn bị thủ tục nhập viện điều trị rồi." Lăng Duệ tiến đến chỉnh lại ống truyền nước "Cậu ngồi yên một chút, nếu không phải thay ống truyền mới, tốn tiền thêm đó."
"Mùi bệnh viện" trên người Lăng Duệ không khiến Vương Việt cảm thấy khó chịu như thứ mùi lởn vởn trong không khí. Dường như có một mùi hương khác đã át đi thứ mùi đắng ngắt kia, là hương thơm nhẹ nhàng, ngọt ngào, thanh mát như làn gió đêm hè, chùng chình lưu luyến nơi đầu mũi.
Là mùi cam quýt.
"Cam quýt ư?", nghĩ đến đây, bụng Vương Việt đánh trống rột roạt mấy tiếng rõ to.
Hơi nóng lan dần khắp gương mặt ửng hồng của cậu, Lăng Duệ đang ở ngay bên cạnh, chắc chắn anh ấy nghe thấy rồi. Xấu hổ quá đi mất.
Đúng là Lăng Duệ đã nghe thấy. Anh hướng mặt về phía bản nhỏ trên đầu giường: "Nếu không muốn dạ dày bị phế thì chờ truyền dịch xong cậu phải ăn hết bát cháo kia. Nghỉ ngơi một chút, lát nữa còn phải ký giấy tờ nhập viện cho anh cậu"
"Chờ đã", Vương Việt yếu ớt gọi lại khi thấy Lăng Duệ đang bước ra khỏi phòng bệnh. "Tôi, tôi,...anh trai...", Vương Việt nuốt nước miếng như để lấy thêm dũng khí, rồi cậu nhìn thẳng về phía Lăng Duệ, dứt khoát nói: "Chuyện nhập viện, không cần!"
Lăng Duệ xoay người. Lần đầu tiên kể từ lúc anh giữ tay Vương Việt trên lan can đầy gió, anh mới nhìn rõ gương mặt cậu. Mặc dù cậu có làn da bánh mật sạm đi vì ánh nắng mặt trời, nhưng khuôn mặt người kia rất nhỏ, ngũ quan tinh tế, chiếc mũi xinh xẻo, hai mắt tròn xoe trong veo như chú thỏ con, dường như những khó khăn bươn trải nặng trĩu trên đôi vai hao gầy kia cũng chẳng thể xóa đi nét đáng yêu chân thành trong ánh mắt cậu. Còn có nốt ruồi nhỏ trên má, thực sự rất giống một người.
Nhưng cái tính khí cáu gắt kia chẳng giống với thỏ con đáng yêu nhút nhát trong tâm trí anh gì cả.
"Tôi biết cậu sẽ từ chối nên đã đứng ra bảo lãnh viện phí. Là cậu nợ tôi, sau này hàng tháng trả lại dần cho tôi. Anh trai cậu nếu không điều trị ngay bây giờ thì vĩnh viễn sẽ không thể tỉnh táo, cậu hiểu chứ?"
Từ nhỏ Vương Việt đã là một cậu bé nhút nhát, có xu hướng thu mình lại với thế giới xung quanh, cũng không thường xuyên tiếp xúc thân thiết với người lạ. Sau này khi trưởng thành rồi, không có bố mẹ ở bên, cuộc sống trải qua rất vất vả, không có điều kiện như bạn bè cùng trang lứa, bên cạnh còn một người anh trí tuệ mãi mãi dừng lại ở tuổi lên tám, những áp lực sóng gió vây quanh bóp nghẹt lấy đôi vai gầy gò của cậu, chú thỏ con hồn nhiên năm ấy không còn nữa, chỉ còn lại một con nhím hung dữ xù lên những gai nhọn nhọn hoắt như những lưỡi dao găm, để bảo vệ sự tự ti của cậu trước thế giới dữ dội này.
Vương Việt xù gai nhím, trừng mắt nói lớn: "Anh là cái thá gì mà xen mà việc của tôi? Tôi không cần anh thương hại!"
Thế nhưng Lăng Duệ không hề tức giận, ngược lại, anh nhét tay vào túi áo blouse trắng, cầm lấy một quả quýt rồi ném về phía Vương Việt. Vương Việt giật mình, giơ hai tay bắt lấy theo bản năng, khó hiểu ngẩng đầu, chỉ thấy người kia cười ấm áp nói: "Tôi biết anh chắc chắn sẽ xù lông nên đã an bài ổn thỏa hết rồi, giờ anh muốn hủy thì trả thêm phí bồi thường cho bệnh viện là được, tùy anh."
Nói rồi Lăng Duệ bỏ đi, để lại Vương Việt ngơ ngẩn nhìn quả quýt trong tay.
---
Lăng Duệ là bác sĩ, không phải nhà cứu trợ từ thiện, anh đương nhiên không rảnh, cũng không thừa tiền để giúp đỡ bất cứ bệnh nhân nào đang gặp khó khăn.
Thế nhưng lần này thì khác. Trong lúc đưa Vương Việt đi cấp cứu, Lăng Duệ đương nhiên phải dẫn theo Vương Siêu đi cùng. Vương Siêu hoảng loạn nhìn em trai bị đưa lên xe cấp cứu, trong lúc không để ý đánh rơi tấm thẻ nhét trong túi áo, được Lăng Duệ nhặt lại.
Hàng chữ ngay ngắn sau tấm thẻ khiến trái tim Lăng Duệ đập loạn nhịp.
"Anh trai Vương Siêu tâm trí không tỉnh táo. Nếu có đi lạc, xin người qua đường vui lòng liên hệ Vương Việt - Điện thoại: 0xxxxxxxxx."
Vương Việt?
Là Thỏ con anh vẫn luôn tìm kiếm tung tích nhiều năm nay ư?
Nhưng cậu trai đen nhẻm hung dữ này không có chút gì giống với bé thỏ mũm mĩm đáng yêu năm ấy của anh cả.
Có phải em ấy không? Tại sao em ấy lại sống chật vật như vậy?
Tâm trí Lăng Duệ ngổn ngang trăm mối tơ vò, anh nghĩ rồi, nhất định phải tìm cách tiếp cận Vương Việt. Anh muốn biết cậu có phải là thỏ con năm ấy không, nếu đúng là cậu ấy, rốt cuộc tháng năm đã gột rửa đắm chìm con người ta đến thế nào khiến cậu thay đổi nhiều như vậy.
---
Sau khi nghe điều dưỡng nói về khoản phí bồi thường trong trường hợp hủy ngang dịch vụ đã đăng ký với bệnh viện, Vương Việt đành nuốt lệ ngược vào tim mà chịu nghe sự sắp đặt của Lăng Duệ.
Thế nhưng Vương Việt vẫn luôn tìm cách né tránh Lăng Duệ.
Ban ngày cậu điên cuồng nhận đơn chạy khắp nơi để giao hàng, chạy cho đến khi nào thấm mệt, cậu sẽ tìm một góc kín người trên đường, dựng chiếc xe cà tàng để húp tạm hộp mì mua vội trong cửa hàng tiện lợi cho ấm bụng, sau đó lại tiếp tục bôn ba mài mặt khắp mọi hẻm ngách trong thành phố. Những lúc vãng khách, cậu sẽ tranh thủ mua ít thức ăn đem về nhà, tắm rửa giặt giũ dọn lại nhà cửa, rồi nấu nhiều một chút rồi đem vào viện cho Vương Siêu, đến giờ cậu sẽ gọi điện về bệnh viện nhắc anh trai ăn cơm đúng giờ.
Ngày nào Vương Việt cũng giao hàng đến tối muộn, đến sát giờ bệnh viện đóng cửa cậu mới trở về để lo cho anh trai. Đêm đến cậu ngủ lại trong bệnh viện. Để tiết kiệm tiền hết mức, cậu chọn phòng bệnh giá rẻ nhất, phòng nhỏ lại nằm ghép giường với ba bệnh nhân khác, giường chỉ vừa đủ chỗ cho Vương Siêu, còn Vương Việt trải chiếu nằm dưới đất ngủ. Trời mùa đông hơi đất bốc lên lạnh toát sống lưng, có lần Lăng Duệ trực đêm đi ngang qua, nhìn thấy Vương Việt nằm co ro trên nền đất lạnh, đáy lòng Lăng Duệ dâng lên một nỗi xót xa khó hiểu, sáng hôm sau anh liền nhờ người quen đem cho Vương Việt chăn đệm trong phòng mình, dặn người quen cứ nói là bệnh viện tài trợ cho bệnh nhân có hoàn cảnh khó khăn, Vương Việt mới dám nhận lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com