Chương 4: Tuyết đầu mùa
Những tia nắng ngày đông dù không hay phô trương gắt gỏng như đám bạn mùa hạ, nhưng chúng vẫn luôn chứng minh rằng bản thân mình không hề yếu ớt thua kém. Từ sáng sớm, tụi mây đen nghịch ngợm gây ra trận mưa trái mùa đêm qua đã bị chúng gác tay dọn dẹp sạch sẽ rồi ủn sang một bên, nhường chỗ cho ánh mặt trời ôn hòa quyện với cơn gió mùa khô hanh thấm hút sạch sẽ những ướt át còn đọng lại từ chập tối.
Một ngày nắng ấm khô ráo đã bắt đầu như thế. Mặt trời dần lên cao, mang theo hơi ấm cùng ánh ban mai lách qua khe cửa hẹp trong phòng ngủ để đánh thức bé thỏ con hãy còn đang say giấc.
Vương Việt từ từ mở mắt. Trần nhà hôm nay lạ quá, cao ráo và sạch sẽ hơn mọi ngày. Không khí cũng thật kì lạ, chẳng nghe thấy tiếng huyên náo của các bà các cô đi chợ về buổi sớm ở xóm trọ nghèo, cũng không còn tiếng lục đục leng keng từ những chiếc cặp lồng, chiếc phích sắt người ta vẫn thường mang vào viện cho bệnh nhân nội trú. Chăn đệm mềm mại, dày và ấm hơn thường lệ. Còn có bộ đồ ngủ đúng nghĩa này thay cho quần đùi áo ba lỗ của cậu nữa. Ngày thường Vương Việt vẫn luôn đặt hai chữ tiết kiệm lên đỉnh đầu, chắc chắn không bao giờ bỏ tiền mua mấy thứ không cần thiết như một bộ đồ chỉ được thiết kế riêng cho một mục đích duy nhất là đi ngủ.
Thỏ con ngái ngủ mơ màng nhìn xung quanh, không phải nhà trọ, cũng không phải bệnh viện, vậy mình đang ở đâu nhỉ?
Cho đến lúc này, những ký ức chập chờn tối hôm qua mới bắt đầu đổ về đại não. À ừ thì lại là những chuyện xui xẻo mà thôi, xe điện hỏng, người dính nước mưa, đơn hàng bị hủy, ngồi trú dưới trạm chờ xe buýt, sau đó bác sĩ Lăng đến, hình như mình còn bị sốt nữa cơ, nhưng giờ cũng không thấy mệt lắm, khỏe re à.
Khoan đã.
Bác sĩ Lăng? Lăng Duệ?
Một tiếng bùm vô thanh trong tưởng tượng thúc mạnh lên đỉnh đầu khiến thỏ con bật dậy, hoàn toàn thanh tỉnh.
Không lẽ... đây là nhà của Lăng Duệ.
Ý nghĩ điên rồ nhưng có vẻ là sự thật hiển nhiên ngay trước mắt khiến gương mặt của Vương Việt đột nhiên méo xệch. Tiêu rồi tiêu rồi, Vương Việt nghĩ, lần này thì biết phải giấu mặt mũi vào đâu cơ chứ.
Người ngoài vẫn luôn đánh giá Vương Việt là một người khó gần, cọc cằn, thô lỗ, xa cách không thân thiện với ai. Thực ra cậu cũng biết, bản thân mình chẳng có lấy một cái lý do gì để có thể chống lưng ưỡn cao ngực đứng trước mọi người, nên chính cậu chủ động tự khép kín vây mình ngăn cách với thế gian rực rỡ. Cậu sợ ánh mắt người ta dành cho mình, những ánh nhìn thương hại, xót xa ấy chỉ khiến cậu cảm thấy bản thân thật chẳng ra sao, hèn kém và tủi nhục hơn mà thôi.
Cậu rất sợ nếu Lăng Duệ cũng nhìn cậu với ánh mắt thương hại như thế. Cho dù đối với anh, có lẽ cậu chỉ là người bạn quen biết không lâu thuở thiếu thời, cũng có thể anh đã sớm quên cậu từ lâu rồi, vốn chẳng biết cậu là ai, nhưng trong trái tim Vương Việt, Lăng Duệ thuộc số ít hiếm hoi những người cậu từng có thể thoải mái mở lòng nhất, chỉ sau bố mẹ, anh trai, và thậm chí là trước khi có đoạn tình ngắn ngủi với Hồ Mỹ Lâm.
Lăng Duệ là tín ngưỡng tốt đẹp trong lòng cậu, đẹp đến mức khiến trái tim cậu run rẩy vì sợ hãi, vì xấu hổ, vì tự ti, vì lo sợ bí mật giữa Thỏ con xinh đẹp và Vương Việt hèn kém sẽ bị anh phát hiện, anh sẽ coi thường, khinh bỉ cậu.
Hoặc tệ hơn, là tội nghiệp.
Trong lúc Vương Việt vẫn đang suy nghĩ về chuyện sẽ đối diện với bác sĩ Lăng như thế nào, thì không biết từ bao giờ, nhân vật chính trong câu chuyện đã đứng khoanh tay ngoài cửa phòng, nhìn người mới thức giấc bằng ánh mắt nhu hòa dịu dàng.
Cho đến khi Vương Việt nhận ra sự xuất hiện của Lăng Duệ, anh đã tiến sát đến bên giường, giơ tay chạm lấy trán cậu, lại sờ trán mình, cuối cùng thở phào kết luận: "Hạ sốt rồi".
Giọt nước mưa đọng trên phiến lá, những hạt bụi lơ lửng trong không khí được thứ ánh sáng tinh khiết phản chiếu, cơn gió mùa nhẹ nhàng vuốt ve hàng mi, giống như đoạn phim đang xem dở, dường như cả thời không đều đang ngừng lại ngay tại thời khắc này.
Thời khắc ánh mắt hai người khẽ chạm lấy đối phương, khoảng cách gần đến mức có thể nghe thấy từng hơi thở của người đối diện.
Lăng Duệ nhìn thật sâu vào đôi mắt của cậu. Tháng năm có thể bào mòn dáng hình, nhưng ánh mắt ấy vẫn trong suốt như thủy tinh, lấp lánh như biển sao trời.
Thỏ con của anh có thể thay đổi rất nhiều, duy chỉ ánh mắt chưa từng đổi thay.
Mà ánh mắt, chưa bao giờ biết nói dối.
Vương Việt bị Lăng Duệ nhìn đến ngẩn người, nếu cứ tiếp tục, cậu sợ bác sĩ Lăng sẽ nhìn thấu con người tệ hại này của cậu mất. Cậu giả bộ ho khan mấy tiếng rồi hạ mắt lảng tránh qua chỗ khác, đôi tay bé nhỏ nắm chặt lấy tấm chăn, nhanh chóng bước xuống giường rồi dọn dẹp chăn gối gọn gàng vào một góc.
Lăng Duệ vẫn chăm chú dõi theo từng động tác của cậu. Cho đến tận khi Vương Việt không thể chịu thêm được nữa, cậu hít một hơi thật sâu lấy dũng khí, sẵn sàng chuẩn bị tinh thần xù lông nhím để gắt gỏng như mọi khi, thì bỗng nhiên Lăng Duệ đã lên tiếng trước:
"Đồ ăn sắp nguội rồi, mau ra ăn sáng đi"
"Bác sĩ Lăng!"
Vương Việt gồng mình ngăn cho những tủi hờn không tích tụ quanh hốc mắt, cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh nhất có thể:
"Rốt cuộc anh làm những chuyện này vì cái gì chứ? Tôi và anh không quen nhau, anh lại giúp tôi hết lần này đến lần khác. Anh thương hại tôi sao, thấy tôi đáng thương lắm đúng không?"
Giọng cậu run hơn, xen lẫn với chút giận dữ:
"Tôi không cần ai phải tội nghiệp tôi hết! Vương Việt này có khốn khổ thế nào cũng đã tự sống được đến bây giờ. Mấy người khinh thường tôi, chê bai tôi nghèo hèn cũng được, nhưng tôi không cần ai phải thương hại. Anh hiểu không, đừng đối xử với tôi như thế nữa, tôi không biết anh là ai, anh không cần phải tốt với tôi như vậy. Không cần!"
Trong giây lát, Vương Việt đã lên sẵn kế hoạch hoàn hảo trong đầu, cậu gay gắt như thế, Lăng Duệ chắc chắn sẽ tức giận mà đuổi cậu đi, sau đó không thèm quan tâm đến cậu, như vậy cậu có thể cứ thế mà biến mất trong cuộc đời của anh, anh không cần phải nhìn thấy con người tệ hại yếu hèn là cậu nữa.
Thế nhưng Lăng Duệ không những không chau mày lấy một cái, ánh mắt anh ngược lại càng thêm kiên nhẫn, dịu dàng như ánh trăng đêm rằm, hương trà ngày thu.
Lăng Duệ chỉnh lại những sợi tóc rối sau khi thức dậy trên mái tóc Vương Việt, khẽ đáp:
"Con xe cà tàng của cậu cũ lắm rồi, nếu cứ chạy nữa sẽ thật sự không an toàn. Phía bệnh viện tôi đã xin bảo lãnh cho cậu đóng viện phí cho Vương Siêu ba tháng một, dù sao an toàn vẫn là trên hết, cậu nên đổi sang chạy xe máy đi, như vậy mới dễ kiếm tiền hơn."
"Còn nữa...Không phải thương hại, là đánh cược."
Người kia lắc đầu khó hiểu mà vô thức hỏi lại:
"Đánh cược?"
"Tôi muốn cược một lần, em chính là người mà tôi quen biết."
Tựa như phiến lá tĩnh lặng nhẹ rơi xuống mặt hồ, trong khoảnh khắc, như những vòng xoáy nước, là trái tim ai đang rung động.
Bác sĩ Lăng là một người chính trực ngay thẳng. Hầu hết tất cả bệnh nhân lẫn đồng nghiệp từng tiếp xúc với anh đều đánh giá như vậy.
"Thế nhưng người chính trực ngay thẳng có ai cứ ráo riết bám theo người khác không nhỉ?". Vương Việt nghiêm túc suy xét, mặc dù trên danh nghĩa không nói ra thì cậu đúng là con nợ của anh.
Là người của khoa tiêu hóa, nhưng cứ hễ không có ca trực, người ta lại thấy bác sĩ Lăng lảng vảng quanh khu nội trú khoa thần kinh ngay kế bên, dù đêm hay ngày, cứ nhấp nhổm như tìm kiếm bóng hình ai đó.
Như mọi ngày, Vương Việt mang cơm cho Vương Siêu, đứng ngay sau lưng cái người đang nhấp nhổm không yên kia, vì khoa nội trú hạn chế to tiếng qua lại, cậu đen mặt khẽ nhắc nhở:
"Bác - sĩ - Lăng" =_=
"Đến rồi?". Lăng Duệ quay người chạy lại chỗ cậu, dúi vào tay Vương Việt túi cam quýt, "Người nhà bệnh nhân tặng, là đồ dưới quê mang lên, ăn không hết, cho em đó", nói rồi khẽ vuốt lại tóc cậu cho ngay ngắn rồi bỏ đi, để lại người kia tiếp tục đứng đen mặt khó hiểu.
Suốt một tháng kể từ ngày Vương Việt dầm mưa đến sốt, Lăng Duệ nhận ra dù cậu vẫn cáu gắt với anh như cũ, nhưng không trốn tránh nữa, liền cứ thế ngày ngày dúi đồ ăn cho cậu, khi là cam quýt, khi là hộp cơm anh tự nấu mang theo, lúc là khúc bánh mì, hộp cháo, túi hoa quả, chỉ là những món ăn bình dân thôi, với lý do anh ăn không hết, bỏ đi thì phí tiền, ép người yêu tiền như mạng là Vương Việt đây phải nhận lấy cho bằng được.
Vương Việt tặc lưỡi, làm gì có ai suốt ngày thừa đồ ăn đem cho như vậy chứ, là muốn vỗ béo con nợ này để sớm ngày đòi được tiền chứ gì? Dù sao cũng tiết kiệm một khoản mua mì tôm, không ăn thì để ông đây ăn!
Mùa đông năm nay đến sớm, nhưng mùa tuyết rơi lại trễ hơn mọi khi.
Vương Việt đã đổi sang xe máy mua trả góp cho an toàn, việc giao hàng theo đó cũng thuận lợi hơn rất nhiều, tiền kiếm được cũng khá hơn lúc trước. Dù vậy cậu vẫn duy trì thói quen ăn mì tôm để tích tiền trang trải đủ thứ chi phí phải gánh trên vai.
Màn đêm vô tận. Gió vẫn rít từng cơn lạnh buốt. Sau khi Vương Siêu đã yên giấc, Vương Việt cầm gói mì ăn liền trong tay đi qua hành lang tìm chỗ úp tạm cho qua bữa, lại bắt gặp Lăng Duệ cũng đang đi về phía cậu.
Lăng Duệ nhíu mày chán ghét ngó trân trân gói mì kia, anh bước tới nắm lấy cổ tay Vương Việt kéo đi, để lại vỏn vẹn mấy chữ: "Đi theo tôi"
Anh kéo Vương Việt đến dãy căng tin, chọn một bàn kế bên cửa sổ, ấn cậu ngồi xuống, rồi giật lấy gói mì tôm đem cất đi, chốc sau quay lại với hai tô bún cá nóng hổi:
"Là bún tôi nấu từ nhà mang đi, đã quay nóng lại rồi, em thử xem trù nghệ thế nào nhé."
Hai người ngồi đối diện nhau, im lặng không nói, nước sốt chua cay nóng hổi đi xuống dạ dày, khiến cơ thể được sưởi ấm dần lên.
Ngoài cửa sổ, những bông tuyết đầu mùa nhẹ nhàng rơi xuống, lặng lẽ kết thành từng mảng băng mỏng trên nền đất.
"Vương Việt"
"Hmm?"
"Nghe nói hai người nếu cùng nhau ngắm tuyết đầu mùa sẽ mãi mãi bên nhau hạnh phúc đó."
"..."
"..."
"Dở hơi."
Vương Việt lườm nguýt Lăng Duệ rồi tiếp tục chiến đấu với bát bún cá trong tay.
Đã từ rất lâu rồi, lâu đến mức có lẽ Vương Việt chẳng còn nhớ rõ, cậu mới được ăn một món nóng ngon đến như vậy.
Và thì ra, tuyết đầu mùa, cũng có thể ấm áp đến nhường này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com