Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Sống chung

Bệnh tình của Vương Siêu cuối cùng có có biến chuyển, không nhiều, dù sao bệnh về thần kinh cũng không thể điều trị dứt điểm trong ngày một ngày hai, nhưng ít nhất đến giờ Vương Siêu đã có thể nhận thức chuyện tự giác ăn uống sinh hoạt ngủ nghỉ, không cần phụ thuộc quá nhiều vào em trai như lúc trước.

Đúng lúc Lăng Duệ nghe được từ phía lãnh đạo, bệnh viện đang có kế hoạch phối hợp với đối tác bên Bắc Âu tổ chức thử nghiệm liệu trình điều trị thần kinh mới, toàn bộ chi phí sẽ do bệnh viện chi trả, chỉ cần bệnh nhân cam kết tình nguyện qua Bắc Âu điều trị trong sáu tháng.

Lăng Duệ không cần suy nghĩ nhiều đã tự ý quyết định, nhanh tay xí chỗ đăng ký cho Vương Siêu, mãi đến khi bệnh viện đã chốt danh sách thành công mới đem chuyện này nói với Vương Việt:

"Bắc Âu?" Vương Việt ngờ vực hỏi, rồi lại lắc đầu từ chối "Em qua đó kiểu gì chứ, em cũng đâu biết ngoại ngữ. Không được."

Bác sĩ Lăng sớm biết thỏ con nhà mình sẽ phản ứng như vậy nên đã lên kế hoạch chuẩn bị hết mọi thứ từ lâu:

"Tiểu Việt, em tin anh không?"

"Tin." Tuyệt đối luôn.

Lăng Duệ hết sức hài lòng với câu trả lời, liền đưa tay nhéo má cậu một cái rồi sủng nịnh nói tiếp:

"Vừa hay anh có đợt công tác đúng thời gian đó, anh sẽ đưa anh trai qua. Em chỉ cần yên tâm ở nhà đợi anh trả người về là được rồi."

"Công tác?"

"Ừ."

Trên đời này làm gì có may mắn nào trùng hợp đến vậy, đương nhiên là Lăng Duệ giấu nhẹm chuyện anh chủ động xin đề xuất đi công tác để lo cho Vương Siêu.

Nhân lúc Vương Việt còn đắn đo suy nghĩ mọi chuyện, Lăng Duệ đột nhiên đề nghị:

"Tiểu Việt, ba tháng nữa anh đi rồi. Em dọn qua nhà anh đi."

Sáng sớm trước khi ra khỏi cửa, bác sĩ Lăng đã gửi tin nhắn hẹn cậu nhân lúc nghỉ trưa tạt qua bệnh viện ăn bún cá anh nấu đem đi. Vì lượng đơn hàng trong buổi sáng tăng đột biến, mãi đến sát đầu giờ chiều cậu mới trở về, Vương Siêu đã tự giác ăn trưa rồi ngoan ngoãn đánh một giấc, còn bác sĩ Lăng - người hiểu về tầm quan trọng của việc ăn đúng giờ đúng bữa hơn ai hết, nhất quyết đợi cái người ăn uống không theo khuôn khổ quy tắc nào là Vương Việt mới chịu dùng bữa.

Người ăn uống không theo khuôn khổ quy tắc nào đó, sau khi xác nhận thính lực của bản thân vẫn hoạt động hết sức bình thường, cả người chấn kinh bất động, đôi đũa vẫn cầm chắc trên tay cứ thế rơi cạch một tiếng xuống mặt bàn, gương mặt há hốc cứng đờ, sau đó rất nhanh liền giống như ráng chiều tà, hồng hồng đỏ đỏ hai bên gò má vành tai, cứ lắp ba lắp:

"Sao...được...em...không được đâu."

Thỏ con đáng yêu quá đi mất. Bác sĩ Lăng híp mắt, đưa gương mặt đẹp trai của mình chậm rãi tiến sát gần trái cà chua chín ngại ngùng kia, cố tình kéo dài giọng nói trầm thấp: "Em nghĩ đến chuyện gì vậy?"

"Hả?"

Bác sĩ Lăng thôi trêu chọc cậu, đem hai tay tạo thành vòng tròn ôm ngang người kế bên mà đung đưa trong lòng:

"Dù sao Vương Siêu cũng nhập viện nội trú, nhà anh ở một mình lại không hết, nếu em qua có thể tiết kiệm rất nhiều tiền thuê nhà, như vậy không phải sẽ nhanh hết nợ viện phí hơn sao?"

"Nhưng mà..."

"Thời gian đi công tác không có ai ở hết, sẽ rất lãng phí. Coi như anh thuê em đến trông nhà cho anh, trả công bằng phí sinh hoạt, nhé?"

"Để em suy nghĩ thêm."

Biết Vương Việt đã xuôi xuôi, bác sĩ Lăng càng được đà lấn tới, hai tay thu hẹp diện tích vòng ôm, cằm dụi dụi trên mái tóc cậu mà năn nỉ:

"Sắp đi công tác rồi, tận nửa năm trời, muốn ở bên em lâu hơn một chút. Tiểu Việt à, Tiểu Việt ơi."

"..."

"..."

"Thôi được rồi."

Nhận được sự đồng ý của Thỏ con, tiện thể đang trong thời gian không có lịch phẫu thuật, ngay chiều hôm đó, bác sĩ Lăng cùng Vương Việt về xóm trọ thu dọn chuyển nhà ngay tức khắc. Đồ đạc của hai anh em không có gì nhiều ngoài quần áo chăn màn cùng mấy món vật dụng cá nhân. Chiếc tủ gỗ kê ở góc nhà đã xuống cấp sập xệ do mối ăn mòn, cũ nát đến mức nghiêng hẳn về một phía, không thể sử dụng được nữa, bác sĩ Lăng tiến đến xem xét thử xem bên trong có cất đồ đạc quan trọng gì không không, liền phát hiện một chiếc hộp sắt đã mất nắp, phía trên lớp men tráng đã ngả vàng theo thời gian là vài tấm ảnh chụp từ rất lâu đã hoen ố phai màu.

Lăng Duệ cầm lấy một tấm trong số đó, ngắm nghía một hồi, lại giống như phát hiện ra báu vật, ánh mắt sáng rực rỡ, kèm theo vài phần kiêu ngạo của người thắng cuộc, nhân lúc Vương Việt đang loay hoay kiểm tra dưới bếp, lặng lẽ thó luôn tấm ảnh nhét sâu vào túi quần, rồi làm như chưa có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục công chuyện dang dở.

---

Trái với sự bất ngờ vồn vã dễ đến dễ đi của những cơn mưa rào ngày hạ, mùa xuân mang theo mưa phùn rả rích dai dẳng qua ngày không dứt, sương giăng che khuất những tòa cao ốc, che khuất cả ánh mặt trời vàng ươm, tiết trời một màu xám xịt u ám ảm đạm suốt ngày dài. Vương Việt ra khỏi nhà từ sáng sớm, tận đến lúc chiều muộn sau khi tan làm ghé vào viện mang đồ ăn cho anh trai mới trở về nhà, áo khoác ngoài dính dính nhớp nhớp không phân rõ là nước mưa hay sương đọng. Bác sĩ Lăng căn đúng giờ cậu về, vừa sắp một bàn cơm tối nóng hổi nghi ngút, mùi thức ăn quyến rũ câu dẫn đến dưới mũi Thỏ con, bụng nhỏ đánh trống liên hồi, Vương Việt cứ thế mang theo một thân mệt mỏi chạy ù vào bàn, vừa ăn vừa gật gù, vẫn là bác sĩ Lăng nhà mình nấu cơm ngon nhất.

Giải quyết xong chiếc bụng rỗng, bác sĩ Lăng đã đuổi cậu vào phòng tắm, một mình dọn dẹp bát đũa. Làn nước ấm nóng từ vòi hoa sen chảy xuống da thịt, khiến từng lỗ chân lông mở bung, sự thoải mái lan từ tận ngón chân đến đỉnh đầu, Vương Việt cứ đắm chìm trong sự thư giãn mê người ấy, rất lâu sau mới trở ra.

Mặc cho mái tóc còn ướt đẫm nước, cơn buồn ngủ đã kéo trùng mí mắt, Vương Việt vừa ngáp vừa lí nhí chúc bác sĩ Lăng một câu ngủ ngon, đôi chân vô thức bước về phòng mình, đến giữa đường lại bị Lăng Duệ kéo lại ấn người ngồi trên ghế salon, hai tay anh lấy khăn bông lau khô mái tóc cậu, tiếp đến lấy máy sấy sấy khô kiệt đám tóc xù xòa ấy.

Kể từ khi dọn qua nhà bác sĩ Lăng, Vương Việt vẫn duy trì thói quen cũ, ở nhà chỉ mặc quần đùi áo ba lỗ trắng rồi cứ thế đi ngủ cho thoải mái, trái ngược với bộ đồ ngủ tơ tằm dài tay kín người của Lăng Duệ.

Thỏ con ngái ngủ nhắm tịt mắt, cố gắng lắm mới không gục xuống, cũng chẳng còn tỉnh táo để nhận ra áo quần trên người đang phản chủ thế nào.

Lăng Duệ đứng trên cao, bao nhiêu xuân sắc ngọt ngào cứ thế thu hết vào trong tầm mắt. Cơ ngực săn chắc nảy nở căng tràn, lớn đến mức còn có thể thấp thoáng thấy được giải phân cách đôi bờ. Đôi nhũ hoa bé nhỏ run run phấn nộn lấp ló dưới cổ áo trễ sâu đã nhão vải do giặt đi giặt lại nhiều lần. Còn có quần đùi đỏ mận bên dưới vốn đã chật ních, nay vì ngồi xuống mà càng bó sát hơn, khiến đường cong mềm mại uốn lượn càng thêm gay gắt. Hai cánh mông cong tròn mọng nước, lại giống như hai quả đồi kế tiếp được ngăn cách bởi vực thẳm sâu hun hút không nhìn thấy đáy.

Người trong lòng khó chịu vì sự mất tập trung của bác sĩ Lăng, máy sấy cứ khựng lại một chỗ, hơi nóng sấy trực tiếp đến da đầu như phải bỏng, mới ngọ nguậy phàn nàn bằng giọng mũi yếu ớt nũng nịu:

"Bác sĩ Lăng, xong chưa, nóng."

"Sắp... xong rồi." Lăng Duệ đáp lại bằng giọng khàn đục.

Người sắp không xong rồi là anh mới đúng.

Một thân mãnh nam trạc ngoại tam tuần cơ thể tráng kiện sinh lực dồi dào, nếu không rung động chắc chắn là thứ bất lực. Huống hồ bác sĩ Lăng vì sợ Thỏ con nhà anh hoảng sợ sẽ bỏ chạy mất nên đã nín nhịn từ rất lâu rồi.

Lăng Duệ quyết định, đêm nay không nhịn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com