Chap.12
Chuyễn đi không ngơi nghỉ thoáng chốc cũng đến thị trấn. Thoáng chốc mặt trời cũng biếng nhác thả mình phía sau mấy rặng núi. Trong suốt quãng đường đi, tôi bận bịu nghĩ kế đến nỗi ngủ thiếp đi..(Không phải tôi lười đâu nha :3). Đến nỗi Hana phải lay mãi tôi mới chịu dậy để xuống xe.
Chân tôi không còn cảm giác luôn rồi :<
Cái tên quân chủ độc tài kia đi liền một hơi không có nghỉ xí nào luôn..thật đáng sợ..đi hội hay đi ăn cướp không biết. Đã vậy còn bố trí nguyên một dàn quân lính hùng hậu. Bộ sắp đi đánh nhau sao?
Bước xuống xe với bộ dạng tập tễnh, rất nhanh chóng điều đó đã thu hút sự chú ý của Jimin. Thấy hắn có nguy cơ chuẩn bị bước lại chỗ mình, tôi nhanh chóng ra hiệu chữ X . Hắn mà tới đây thì chắc chắn tôi sẽ bị chú ý cho mà xem...việc tôi được đưa theo cùng đã là điều bị xì xào bàn tán vậy nên tốt nhất cứ né hắn ra một chút.
Ngay lập tức, một ánh mắt chẳng mấy thiện cảm được phóng tới...tôi biết đó là ai và tôi cũng chả cần quan tâm đến ả đàn bà đó nữa. Ả ta không còn đe dọa được tới tôi nữa rồi.
Mỗi người một phòng, không ai chung đụng ai cả. Công việc của một quân chủ không tha cho Jimin, hắn bị lôi đi họp bàn ngay khi vừa bước vào nhà nghỉ chân.
Tôi thì rất nhanh chóng tiến tới bàn đồ ăn lớn của nhà nghỉ, lén lén lút lút trút một đống đồ vào đĩa lớn sau đó liền trở về phòng ngay lập tức. Tôi không thích ồn ào náo nhiệt. Ăn xong, tôi viết một bức thư hẹn Jimin tới chỗ mình để bàn việc. Sau đó nhờ Moana mang đi một cách thật kín đáo. Moana đi rất nhanh nhưng khi trở về trên gương mặt cô bé có chút đăm chiêu..tất nhiên là điều này không qua khỏi mắt tôi rồi.
"Có chuyện gì xảy ra sao?" Tôi hỏi.
"Không, không có gì đâu ạ...Trên đường đi đưa thư em chỉ vô tình nhìn thấy một chuyện nhỏ...không biết có nên nói không."
"Cứ nói đi!"
"Em nhìn thấy người hầu của Vương Hậu đang trao đổi gì đó với một nữ hầu của Quân Chủ, hai người họ cứ lén lén lút lút như ăn cắp vậy!"
"Vương Hậu xem ra lại tính bày trò gì rồi." Tôi gõ gõ lên mặt bàn... Snowball ở trong lồng khẽ cào những chiếc móng vào then lồng, đòi ra ngoài. Tôi tiến tới mở cửa lồng và ôm nó vào lòng. Đúng lúc này Hana đã trở về từ trong trấn, mang theo một ít thuốc đúng như lời dặn của tôi. Tôi hỏi kĩ xem chắc chắn không ai nhìn thấy hai đứa thì mới an tâm phân phó chúng rời đi. Một mình ngồi trong căn phòng không hẳn là xa hoa nhưng cũng thuộc dạng tốt. Tôi chợt cảm thấy hơi buồn ngủ.
Người ta bảo căng da bụng trùng da mắt, huống hồ tôi vừa đánh bay một đĩa đồ ăn đầy ứ ự. Thế là mặc kệ tiệc tùng bên ngoài kia, tôi lên giường đi ngủ.
Học hành thì ấm vào thân đi ngủ thì ấm từ chân đến đầu.
---------------------------------------------------------
Tôi tỉnh giấc vào khoảng giữa khuya. Căn phòng tối om, nhưng tôi cảm nhận thấy có một luồng hơi ấm kề sát bên mình. Có chút hốt hoảng, tôi quay ra thì thấy Jimin đang nằm một đống ở bên cạnh, mắt nhắm hờ nhưng vì tôi xoay người nên tỉnh giấc và nhìn thẳng vào tôi.
"Tỉnh rồi sao?"
"Ngài có thể thôi ngay việc vào phòng người khác một cách tự nhiên như vậy không?"
"Người nhà không cần nhiều chuyện" Jimin thản nhiên.
"Ai là người nhà của ngài. Bữa tiệc đã kết thúc rồi sao?"
"Tiệc tối không có gì quan trọng không cần bận tâm."
"Ngài nhận được lời báo của tôi chứ!?"
"Ừm...."
"Vậy ra bàn kia đi chúng ta bàn chuyện."
Jimin tò tò theo sau chân tôi tới bàn trà. Tôi bắt đầu nêu kế hoạch của mình cho hắn. Hắn nghe một cách rất tập trung. Khi tôi nói xong thì nhăn trán, đăm chiêu suy nghĩ.
"Nàng nghĩ nó sẽ hiệu quả chứ?
"Trong trường hợp bây giờ thì tôi nghĩ nó ổn."
"Được rồi ta sẽ cho người làm theo ý của nàng."
Jimin đứng dậy, chợt có chút chao đảo, cả thân mình lắc lư phải bám vào bàn để giữ thăng bằng. Thấy vậy tôi hỏi thăm:
"Ngài không sao chứ?"
"Ta thấy hơi chóng mặt thôi...nàng đi nghỉ đi..." Jimin cúi đầu.
Đến bây giờ tôi mới để ý đến sắc mặt của hắn. Gương mặt xanh xao hiện lên đầy mỏi mệt, mồ hôi lạnh lấm tấm...trông hắn không hề ổn chút nào.
"Ngài có thật sự ổn không đấy? Có cần tìm y sĩ không?"
"Không...đừng gọi y sĩ, chỉ cần gọi lão quản gia ở chỗ ta thôi..."
Nói được đến đây hắn bỗng ngồi thụp xuống, khuôn mặt trắng bệch, hơi thở đầy nặng nhọc. Đằng sau lưng chiếc cánh lớn bật tung ra khiến tôi có chút sợ hãi. Tôi vội vàng đỡ hắn dậy rồi dìu vào giường ngủ. Sau đó chạy đi tìm lão quản gia. Khi nghe tin Jimin không ổn, lão quản gia vội vã lấy trong vali một chai nhỏ, rồi nhanh chóng chạy tới phòng tôi.
Jimin sau khi được uống thứ nước ở trong bình thì dần ổn định trở lại, lịm vào giấc ngủ. Tôi sốt sắng hỏi lão quản gia:
"Rốt cuộc ngài ấy bị làm sao vậy và thứ thuốc kia là gì?"
"Dạ tiểu thư, thời gian gần đây sức mạnh biến đổi nhân dạng của ngài ấy gặp chút vấn đề. Không biết lí do tại sao, những lúc như thế ngài ấy không thể tỉnh táo được. Mọi lần ngài sẽ đập phá và nổi điên nhưng lần này có lẽ ngài không muốn làm tiểu thư sợ nên mới như vậy. Thứ trong lọ này là thuốc điều hòa sức mạnh do hội đồng y sĩ của hoàng cung nghiên cứu bí mật. Điều này không có một ai ngoại trừ tôi và hội đồng. Bây giờ thêm tiểu thư nữa ạ."
"Ngài ấy bị như vậy lâu chưa?"
"Sau khi tiểu thư rời khỏi hoàng cung thì ngài trở nên như vậy."
"Vậy bây giờ thì ổn rồi chứ?"
"Vâng..."
"Người có thể ra ngoài được rồi, để Quân Chủ ở đây, yên tâm đi ta không làm gì ngài ấy đâu."
"Vâng"
Và rồi toàn bộ gian phòng lại trở nên yên ắng lạ thường.
Tôi chìm vào rất nhiều suy nghĩ mông lung. Có phải vì việc của Alice dẫn đến điều này không? Chiếc cánh to lớn chiếm chọn chiếc giường...Người này hẳn mệt mỏi lắm...Hắn không muốn khiến tôi sợ hãi nên đã kìm chế hết sức có thể đến nỗi lịm đi.
Tôi cầm bàn tay lạnh ngắt của Jimin, ủ ấm cho nó một chút...cứ như vậy cả một đêm.....
-------------
Tôi bật dậy thì thấy mình đang nằm ở trên giường. Có lẽ đêm qua tôi đã ngủ thiếp đi. Jimin đã rời đi từ lúc nào. Tôi vội vàng chạy xuống giường thì Hana và Moana đã chờ sẵn.
"Ji..à nhầm quân chủ đâu?"
"Quân chủ đâu?"
"Ngài ấy rời đi khi người còn đang ngủ, đích thân ngài ấy đưa người lên giường nằm đó ạ. Hôi g sớm tụi em tính vào gọi người dậy thì thấy người ngồi ở dưới đất còn quân chủ J đang ngồi nhìn người ngủ, tụi em tính đánh thức người nhưng bị ngài cản lại nữa cơ."
"Vậy sao...ừm...trông hắn ổn chứ?"
"Dạ trông sắc mặt quân chủ J rất tốt ạ"
"Được rồi...vào sắm sửa đồ đạc chuẩn bị lên đường đi."
"Dạ vâng..."
Đoàn xe lại lên đường.
Tôi không nhìn thấy Jimin ở đâu cả, chỉ thấy xe ngựa xa hoa của hắn ở phía trước mà thôi. Tôi thấy hơi gượng gạo...tôi chỉ muốn hỏi thăm hắn một chút..
Tôi thở dài, xách váy và bước lên xe.
Và rồi tí nữa thì tôi ngã ngửa. Cái tên Jimin đó đang ngồi lù lù trong xe ngựa của tôi.
"Ngài,,,sao ngài lại ở đây?"
"Không được sao?"
"Người ngoài nhìn vào thì sao? Còn Hana và Moana.."
"Ta biết nàng ghét rắc rối nên đã bí mật vào đây đó, còn người hầu của nàng ta đã bố trí xe riêng rồi.. lại đây." Hắn ta cười mỉm một cái. Vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh.
Tôi giường như chưa từng thấy Jimin cười kể từ lúc về đây nên có chút không quen. Cuối cùng cũng ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Ngài ổn rồi chứ? Khoong sao chứ?"
"Ta khỏe rồi...xin lỗi vì đã làm nàng sợ hãi."
"Không sao, nhưng mà cái đó...có thể ổn định lại không?"
"Chỉ cần không quá tức giận là được...tất nhiên không thể tránh khỏi những lúc bất ngờ bất thường...nàng lo cho ta sao?"
"Chỉ là lo cho ngài như một người bạn thôi..."
"Không sao...ta có thể chờ được mà..."
Jimin nói xong thì bầu không khí cũng chìm vào im lặng. Tôi và hắn cứ ngồi như thế rất lâu, cho tới khi Jimin tự nhiên gục đầu vào vai tôi, hắn nói:
"Ta cảm thấy hơi mệt một chút, cho ta dựa nhé."
"Ừm..."
Nghe tiếng thở đều đều của Jimin ngay bên tai..tôi lại thấy trái tim giường như bị bóp nghẹt lại. CÓ cái gì đó vừa đau đớn vừa hạnh phúc dấy lên tận đáy của trái tim.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cung điện Tareas, Taehyung đang chuẩn bị lên đường tới dạ tiệc của Jimin. Hắn ta khoác trên mình bộ đồ tinh xảo tôn lên thân hình gầy mảnh nhưng tỉ lệ đẹp đến tuyệt hảo. Khuôn mặt không một góc chết có thể khiến cho các cô gái đổ gục ngay từ lần gặp đầu tiên. Một mĩ nam tử tuyệt hảo.
Billy ở bên cạnh hắn lên tiếng:
"Có thật sự phải tham gia lần này không ạ? Bọn chim hạ cấp đó luôn đối đầu với chúng ta, lần này tự nhiên lại có ý tốt mời đến hẳn có lí do gì."
"Lí do sao?Rồi ngươi sẽ biết thôi."
"À còn cô Laura thì sao ạ?"
"Còn con đàn bà hạ tiện đó nhỉ...cô ta có ích đó...cho người tân trang lại cho ả rồi dẫn theo."
"Dạ vâng quân chủ..."
Sau khi Billy rời đi, taehyung xoay người đi đến bàn làm việc, kéo ngăn kéo lấy ra một bức tranh được vẽ bằng than chì. Đó là gã Quân Chủ J nhưng lại với trang phục hoàn toàn quái dị. Hắn nhìn bức tranh và dòng chữ kí tên nho nhỏ "A". Nhếch mép cười...nàng ta là do hắn tìm thấy, là do hắn nhặt được, thì việc sử dụng nàng thế nào đáng lẽ hắn mới là người quyết định mới phải...chứ không phải là con chim hạ đẳng kia.
Cất bức tranh về lại ngăn kéo. Hắn gõ cây ba toong bạc ba lần vào kệ sách. Kệ sách bật mở, một ngăn tủ chứa rất nhiều thư tín xuất hiện. Hăn mở một bức thư mới nhất, đôi mắt sáng lên trong thực sự đáng sợ.
"Tất cả...những gì ta muốn...đều là của ta!"
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com