Chap 2: Tom, sao ngươi lại như vậy...?
Chap 2: Tom, sao ngươi lại như vậy...?
Ở nhà Amanda, có hai đứa nhóc thích chiến tranh, thì ở nhà Harrington, tồn tại một đứa nhóc tiểu yêu và ông anh trai siêu cấp hiền lành của nó.
Đó là Charlotte và John.
Tiếng cười đùa vang vọng khắp khu vườn trải đầy cỏ xanh ấy, tiếng cười đùa phát ra từ hai nhân vật một nam và một nữ, cô bé thì khoảng bốn, năm tuổi mặc một áo đầm trắng tinh mái tóc nâu hơi gợn sóng tung bay trong gió, cậu bé thì khoảng sáu hay bảy tuổi mái tóc nâu vàng như rực sáng dưới ánh mặt trời đang chạy trước cô bé.
Hai người nghe thấy một giọng nữ trong trẻo vang lên: "Cho con gặp Charlotte được không ạ?" Vừa nghe đến đó Charlotte Harrington đã nhanh chóng chạy ù lại chỗ có giọng nói, còn John thì cười cười đi theo em gái. Vừa thấy thấp thoáng bóng dáng của một cô bé có mái tóc màu đen, Lottie hét lên: "Celia!! Celia!! Celia, Celia ơi, mình đây nè"
Cô bé quay lại một đôi mắt màu xanh lá ma mị nhìn vào đôi mắt đỏ đang rực sáng, cô bé kia cũng nhanh nhẹn chạy lại ôm lấy bạn: "Trời ơi, Celia nhớ Lottie quá""
Sau đó, Charlotte tiểu yêu kéo Celia lại, thì thầm gì đó vào tai bạn.
-OK! Đồng ý.-Celia khúc khích cười, nhìn Charlotte, hai đôi mắt lóe lên ánh sáng quỷ dị.
-Bắt đầu chứ?
-Dĩ nhiên!
Celia "Nè, mọi người chán quá, hay mình chơi trốn tìm đi"
John quay qua nhìn Celia rồi nhìn đến Charlotte đang đứng cố giữ vẻ nghiêm túc kia: "Em đầu độc gì vào đầu con bé vậy hả?"
"Em có làm gì đâu, chỉ rủ Celia chơi trốn tìm thôi mà" Cô nhún vai
"Rủ chơi trốn tìm cần gì phải úp mở như vậy?" Tom nhướng mày
-Nào nào, chúng ta chơi đi!-Celia nhìn vẻ mặt nghi hoặc của hai người còn lại, mỉm cười nghiêng đầu nói.
Tom gật đầu, John nhún vai tỏ vẻ đồng ý còn Celia và Charlotte thì cứ cười khúc khích. Đúng rồi, đúng rồi, tiếp tục đi nào...
"Được rồi - Celia lên tiếng – giới hạn là từ bụi cây này – nó chỉ về phía bên trái – đến bụi cây bên này nhé – nó hướng tay về phía bên phải – như vậy là tổng cộng chỉ có bốn bụi cây để trốn thôi, mọi người hiểu chưa?
Sau đó tiểu Tom úp mặt vào tường, ba người còn lại tỏa ra lần vào các bụi cây.
Âm mưu xấu xa bắt đầu...!
Celia lén lút cầm theo một cái cây có cột một sợi dây trong suốt, nó làm theo lời Charlotte cắm vào trong bụi ở phía trước rồi vòng ra phía sau giữ chặt đầu còn lại của sợi dây. Bẫy bắt đầu!
Tiểu John núp trong bụi cây, hồi hộp trông ra, không ngờ có một hòn đá ném tới, làm cậu đau đớn kêu một tiếng:
-Ui da!
Charlotte ranh ma khúc khích cười, mục tiêu đã hoàn thành!
Tiếng kêu của John làm tiểu Tom lập tức đi về phía bụi cây, không ngờ lại vấp phải sợi dây cho Celia giăng ra lúc nãy.
Theo quán tính, Tom ngã xuống.
Theo định mệnh, John bị Tom đè lên.
Theo nguyên lý chết tiệt nào đó, môi đứa này chạm vào má đứa kia!
Oh Merlin a! Nụ hôn đầu của bọn họ!
(T/g: chưa ngay môi là đã may lắm rồi...)
Sau đó....*cắt cảnh bạo lực* Tom đứng lên, John cũng giận dữ đứng lên theo liếc nhìn về phía hai hung thủ đang đứng khép nép bên nhau, mặt xanh như tàu lá chuối.
Celia rung lập cập còn Charlotte thì đổ mồ hôi hột, đây là lần đầu tiên hai đứa thấy hai anh của mình giận tới vậy.
Đôi mắt xanh lá của Tom nổi lửa, tay hắn nắm chặt lại, lửa giận cực lớn làm ngực hắn phập phồng lên xuống.
John nhìn về phía Charlotte, mặt lạnh băng.
Hai người anh vĩ đại nhìn nhau, chia ra, ai về nhà nấy, em ai đứa nấy xử.
Tom mặt đen như đáy nồi nhìn Celia trước mặt.
-Ahaha...-Celia cười ngượng-Tom, ngươi nhìn vẫn tốt...a...haha...ha...
-Ngươi nhìn thấy có vẻ ta tốt lắm?-Tom cười lạnh, tỏa ra sát khí.
-...A...haha...Đúng...đúng vậy....-Celia cố rặn ra nụ cười, Merlin a, Người có thể cho con một cái lỗ để chui xuống hay không?
-Ta biết....Chúng ta hôm nay không phải cũng có một ít nợ nần nên tính toán kỹ càng sao?-Giọng nói mơn trớn của hắn vang lên bên tai Celia.
-Tính toán?-Celia nghe từ này, đột nhiên hóa đá.
Ô, sao mình đáng thương thế này, chỉ là thấy kế hoạch của Lottie rất hay thôi...không ngờ lại gây nên hậu quả nghiêm trọng như vậy...Hơn nữa nó cũng xin lỗi rồi, a, sao hắn vẫn còn muốn tính toán...?
-Ngươi thấy sao? Nợ nần hôm nay của chúng ta, nên tính toán a.-Tom khiêu mi, cười lạnh, đôi mắt âm trầm lạnh lùng nhìn Celia. Celia biết, đây chính là điềm báo bi kịch của mình, lúc ấy nó chỉ đơn thuần là thấy kế hoạch của Charlotte rất vui, không suy nghĩ gì liền đồng ý hợp tác, ô, mình không thể quay ngược thời gian sao?
Anh trai của Lottie ôn nhu như vậy, cậu ấy thực hạnh phúc a.
Còn tên này, nhất định cứ đòi vạch sổ nợ ra tính toán! Hừ, lòng dạ hẹp hòi.
Tom, ngươi đúng là lòng dạ hẹp hòi!
-Ai đang nói xấu ta vậy?-Tên kia đột nhiên ghé vào tai nó, thấp giọng hỏi.
-Chính là...-Celia thuận miệng đáp, nửa đường liền dừng lại, trợn mắt kinh dị nhìn Tom-Sao ngươi biết?
Tom đảo mắt xem thường, quả nhiên không trông cậy vào người này được!
-Nếu ngươi có não, làm ơn nhìn lại mình lúc nãy, vẻ mặt ngươi rất rõ ràng.
-Ngươi lúc nào cũng hạ thấp trí thông minh của ta!-Celia bĩu môi.
-Ta chỉ nói sự thật.-Tom nhún vai.
-Ngươi đừng quên, ta và ngươi là song sinh.-Celia trừng mắt nhìn hắn.
-Ai nói là song sinh thì giống nhau?-Tom đảo mắt-Tham gia vào cái kế hoạch ngu ngốc lúc nãy, liền tự chứng minh ngươi không có não.
-Ngươi quả nhiên là lòng dạ hẹp hòi!-Celia hừ một tiếng-Có một chút cũng không chịu bỏ qua!
-Thật sao...?-Tom cười lên một tiếng, âm thanh ghim thẳng vào lòng Celia.
-Ta...
-Ah, ngươi đúng mà.-Tom nhếch mép.-Celia, ngươi đúng. Chuyện đó thì có gì nghiêm trọng đâu, đúng không nào?
-Tom, đừng nói chuyện kiểu đó, rất khó nghe.-Celia nhíu mày, nghiêm túc góp ý, trong tâm có chút sợ hãi.
Tom tức giận:
-Cách nói chuyện của ta, không cần não sên như ngươi quyết định!
-Não...não sên...?-Celia trước giờ cũng chưa bao giờ thấy Tom tức giận như vậy, sợ hãi lặp lại, hắn bình thường tuy là tính tình không dễ ưa, nhưng căn bản không bao giờ nói nặng như vậy.
-Đúng, là não sên. Ngươi căn bản không có suy nghĩ của chính mình sao? Con bé kia nói gì cũng răm rắp nghe theo! Ngươi nói xem, ta nên gọi loại như ngươi là gì mới đúng?
Ba từ "loại như ngươi" ấn sâu vào tâm Celia, nước mắt vô thức chảy ra.
-Tom, nếu ta làm ngươi bực, thực xin lỗi!-Nó đứng dậy, quật cường nhìn Tom.-Là ta sai một chút, cho nên trong mắt ngươi liền biến thành não sên? Là ta sai một chút, trong mắt ngươi liền biến thành một "loại" gì đó để ngươi khinh thường? Là ta sai một chút, ngươi liền không tiếc lời nói ta như vậy?
Celia vốn định dùng bộ dáng lạnh lùng bình tĩnh giống Tom mà nói chuyện, nhưng không biết tại sao, càng nói nước mắt lại càng chảy ra, cố cách mấy cũng không kềm được.
Nó chạy vụt đi, trốn vào kho để dụng cụ làm vườn.
Nó bần thần ngồi đó, với những suy nghĩ cô độc của riêng mình, nó co người lại, lẩm bẩm:
-Chỉ là ta vô tình, ngươi liền tức giận như vậy?
-Chỉ là ta vô tình, ngươi liền lạnh lẽo như vậy?
-Chỉ là ta vô tình, ngươi liền mắng ta như vậy?
-Tom, ngươi không cần xem ta như là em gái mà đối đãi, ta biết, ta vĩnh viễn không có diễm phúc đó, nhưng ngươi, tại sao lại khắc nghiệt như vậy....?
Celia càng nói nước mắt càng rơi xuống, đôi mắt xanh lá sưng đỏ, vô thức hiện lên mất mát, nó biết, ngoài vườn này rất vắng vẻ, không ai lui tới, cho nên liền tự nhiên khóc lớn.
May quá, nếu khóc trong nhà, mọi người đều biết rồi...
Đối với một đứa trẻ như Celia, ba tuổi, thân thể căn bản rất dễ buồn ngủ, sau một hồi khóc liền chậm rãi ngủ say, không hề hay biết, có một đôi mắt xanh lá đầy bứt rứt vẫn quan sát mình từ đầu tới cuối.
.
.
.
.
Mọi người muốn biết hai anh em nhà Harrington ra sao không?
Không muốn?
=> Chuyển qua chap 3 đọc tiếp về hai anh em nhà Amanda nha~ Chap đó còn có Bonus nữa đó
Muốn biết?
=> Tiếp tục!
John thì ẫm thẳng "bức tượng hoảng sợ" Charlotte về phòng của mình, thả cô xuống giường còn mình thì lấy cái ghế ngồi đối diện với cô, mắt nhìn thẳng vào mắt cô. Cũng là hai đôi mắt đỏ nhìn nhau nhưng sao Charlotte thấy mắt của anh mình ghê quá, cô cúi đầu né tránh ánh mắt anh: "Em xin lỗi, tại em thấy lần nào anh và Tom gặp nhau cũng gườm gườm hết, nên em nghĩ làm như vậy sẽ khiến hai người thoải mái với nhau hơn mà thôi, em không biết mọi chuyện lại vượt khỏi tầm kiểm soát như vậy, em xin lỗi anh"
Rồi cô ngước mắt lên nhìn anh của mình, đôi mắt ánh lên sự sợ hãi, từ nhỏ tới giờ, John lúc nào cũng dịu dàng với cô, chưa bao giờ cô thấy anh của mình giận đến vậy, cứ nghĩ rằng nhìn lên cô sẽ thấy anh trai đang nhìn mình rất dịu dàng như thường ngày, kiềm từ nãy giờ, bây giờ nhìn thấy ánh mắt này của cậu cô nấc lên. Thấy em gái khóc John vội nhoài người tới ôm cô vào lòng, Charlotte úp mặt vào áo John kết quả là cái áo ướt đẫm nước mắt, John vuốt tóc Charlotte: "Nín, nín đi, đừng khóc nữa, anh không có giận em, nín đi"
Tiếng khóc ngay lập tức dừng lại, Charlotte ngước nhìn anh trai bằng đôi mắt vẫn còn đẫm nước: "Thiệt hả?"
John cười hiền: "Thiệt mà" Vừa nói cậu vừa vuốt tóc Charlotte
Charlotte trong tâm cười thầm...Ahihi, anh dễ lừa quá đi~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com