chương 10
Bữa tiệc đang diễn ra rất sôi nổi, mọi người đều trong tâm thế ăn mừng sau sự kiện công bố các dự án phim truyền hình mới của GMMTV cho năm sau, và First đang rất phấn khích—năm ngoái, anh cũng đã rất vui mừng khi họ thông báo anh sẽ đóng vai chính đầu tiên cùng với Khaotung, nhưng sự phấn khích của anh khi đó đã bị kiềm chế rất nhiều bởi sự lo lắng.
Lần này, họ đang được xây dựng dựa trên thành công của The Eclipse, và được củng cố bởi sự đón nhận nồng nhiệt sau đoạn giới thiệu Only Friends, sự nhiệt tình của các bạn diễn mới và sự hiện diện ổn định của Khaotung, First cuối cùng cũng cảm thấy tự tin về tương lai.
Anh và Khaotung hòa mình cùng với các diễn viên đồng nghiệp và các thành viên khác trong đoàn, thong thả nhấp từng ngụm đồ uống trên tay, vừa chúc mừng và vừa được nhận lời chúc mừng.
First vẫn dán mắt vào Khaotung, quyết tâm để mắt đến cậu nhiều hơn—anh vẫn nhớ những gì đã xảy ra trong vài lần Khaotung uống rượu mà không có First giám sát. Cậu đã say, mặt đỏ bừng và nụ cười thậm chí còn tươi hơn bình thường, và First giữ một bàn tay bảo vệ trên lưng cậu trong khi họ trò chuyện với một nhóm đồng nghiệp.
Khi họ lắng nghe P'Gun mô tả một trong những dự án sắp tới của anh ấy với mọi người, Khaotung đã lấy trộm đồ uống từ tay First và nhấp một ngụm lớn với nụ cười tinh nghịch khi First trừng mắt nhìn mình. "Chuyện gì?" Cậu hỏi một cách ngây thơ.
“Có lẽ mày nên uống ít thôi, Khaotung,” First nhỏ giọng nhắc nhở khi nhìn thấy chiếc ly trống rỗng trong tay Khaotung.
"Thôi nào, First—để tao tận hưởng tối nay đi mà," cậu nài nỉ trước khi uống hết phần còn lại trong ly của First với một nụ cười mãn nguyện. "Có vẻ như cả hai chúng ta đều cần thêm đồ uống ngay bây giờ!" Cậu bĩu môi đáp lại cái nhìn không tán thành của First.
"Cũng không phải là mày hoàn toàn tỉnh táo đâu."
Khaotung có lý. First đã cảm thấy tác dụng của rượu, một làn sương mù dễ chịu đã làm chậm lại suy nghĩ của anh, và với tốc độ này, anh sẽ không giúp được gì cho Khaotung. "Mày nói đúng," anh thừa nhận. "Tao cũng nên dừng lại." Đưa ra lời bào chữa cho cả hai, First dẫn Khaotung đến quầy bar, nghĩ đến việc gọi một ly soda.
Khaotung cau mày khi họ đi. "Mày hoàn toàn không hiểu ý tao gì cả! Mày sẽ không để tao uống một mình chứ, đúng không? Không có mày thì chẳng vui gì cả." First đảo mắt. "Thôi nào, tối nay không cần phải nghiêm túc thế đâu. Ở đây an toàn, thậm chí còn có an ninh nữa—chúng ta không thể gặp rắc rối tối nay nếu chúng ta say đâu."
First cười đáp. “Bạn của tao ơi, mày có thể thu hút rắc rối từ bất cứ đâu. Ai mà biết được, có thể chính những người bảo vệ sẽ là người gây ra rắc rối—nếu họ biết má của mày miềm như thế nào khi bóp, họ có thể đuổi theo mày đi khắp đêm thay vì làm nhiệm vụ của họ.” Anh véo má Khaotung, cười khi Khaotung gạt tay anh ra vì khó chịu. “Và ai có thể trách họ chứ?”
“Ai'First.” Khaotung trừng mắt, “Nếu như vậy, thì hoàn toàn là lỗi của mày.”
"Ồ, được thôi," First nhượng bộ với một nụ cười chiều chuộng. "Vậy thì mỗi người hãy uống thêm một ly nữa. Chỉ một ly nữa thôi, được chứ?"
Một giờ và vài ly sau, cuối cùng họ cũng chuyển sang soda thì đột nhiên có người va mạnh vào Khaotung từ phía sau. Nước soda bắn tung tóe ra khỏi mép ly, làm ướt áo cậu. "Xin lỗi, Khao!" một giọng xin lỗi qua loa mà không đợi phản ứng, đã ở rất xa.
“Chết tiệt,” Khaotung chửi thề, nhìn xuống chiếc áo sơ mi nhuộm màu của mình.
"Thật là không có tí trách nhiệm nào," First lẩm bẩm. "Được rồi, chúng ta nên đi vệ sinh rửa cho mày thôi."
"Không sao đâu, First," Khaotung phản đối bằng một tiếng rên rỉ mà cậu sẽ không bao giờ thốt ra được khi tỉnh táo. "Tao có thể tự đi được—tao không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào."
“Ồ, thật sao? Mày định thế nào?”
“tao có cần một kế hoạch không? Chỉ cần rửa sạch trong bồn rửa, tao đoán vậy.”
First nhướn mày. "Rồi lại mặc vào?" Anh đảo mắt khi Khaotung nhăn mặt—rõ ràng là bạn anh không nghĩ xa đến thế. "Tao biết mà—đồ ngốc. Tao sẽ đi cùng mày và có thể mượn một chiếc áo sơ mi của tao."
Họ đi đến phòng tắm, loạng choạng một chút khi họ đi qua đám đông. First hối hận vì đã uống thêm rượu—lần sau, hai ly rượu sẽ là giới hạn tuyệt đối với anh.
Mix đang ở bên ngoài phòng tắm khi họ đến và Khaotung vẫy tay chào Mix một cái trước khi bước vào. Mix nhướn mày khi First đi theo Khaotung vào. "Mày biết đó là phòng tắm đơn, đúng không? Trừ khi hai người định..."
Anh không tự giác đỏ mặt vì lời nói ám chỉ đó. "Đồ uống của cậu ấy bị đổ. Chúng tao đang đổi áo."
Mix cười. "Tao chỉ đùa thôi mà. Hãy cho tao biết nếu hai người cần bất cứ thứ gì—tao có thể xem P'Som có áo sơ mi dư hay gì không."
"Cảm ơn, nhưng chúng tao sẽ ổn thôi. Tao chỉ đưa cho cậu ấy một cái của tao thôi." Anh ấy chỉ cho Mix xem hai chiếc áo anh ấy đang mặc.
“Mày mặc hai chiếc áo sao? Nghe có vẻ như kiểu mày đã lên kế hoạch cho chuyện này rồi— có chắc là mày không cố tình làm đổ đồ uống lên người Khaotung không đó?”
First trừng mắt nhìn Mix và đi theo Khaotung vào phòng tắm, để cánh cửa đóng sầm lại sau lưng và cắt đứt tiếng cười của Mix. Anh cởi chiếc áo lót không tay ra mà không nói trước, giơ cả hai chiếc áo ra cho Khaotung chọn. "Không biết mày muốn áo phông hay áo sơ mi vậy?" anh nói.
Khaotung quay lưng lại với First và khi cậu không đáp lại cậu hỏi, First tiến lại gần hơn và dựa vào cạnh bồn rửa mặt để kiểm tra cậu. Từ góc độ này, anh có thể thấy điều gì thu hút sự chú ý của Khaotung; cậu đang cố gắng cởi cúc áo sơ mi ướt của mình. "Cần giúp không?" anh hỏi.
“Có lẽ vậy,” Khaotung thừa nhận khi cậu bỏ cuộc, buông thõng hai tay xuống hai bên và nghiêng người qua gần hơn để First có thể dễ dàng cởi cúc áo hơn.
Anh đặt hai chiếc áo trên tay xuống và cúi xuống giúp. Chẳng mấy chốc, anh hiểu tại sao Khaotung lại phải vật lộn; những ngón tay của anh đang loay hoay một cách vô ích với những chiếc cúc áo mà không có chút khéo léo nào như thường lệ, và chẳng mấy chốc, anh đã gần như sẵn sàng thừa nhận thất bại—rõ ràng là người thợ may chiếc áo này đã không thiết kế nó với mục đích hướng đến những khách hàng say xỉn.
“Ai đó nên nói với họ rằng lỗ khuy áo phải lớn hơn cúc áo,” anh lẩm bẩm trong hơi thở vì ngày càng tuyệt vọng.
Khaotung khịt mũi, đẩy First ra bằng một cú ấn nhẹ vào vai anh. "Đợi đã, tao có thể làm được mà," cậu khăng khăng. Lông mày nhướng lên đầy hoài nghi, First nhìn cậu với tay xuống và kéo toàn bộ chiếc áo qua đầu như thể đó là một chiếc áo len chui đầu, hoàn toàn không để ý đến các nút áo. Giờ không mặc áo, cậu nở một nụ cười tự hào với First.
"Thông minh đấy," First nói, cười khi anh bước lùi lại để dựa vào bức tường xa. "Có lẽ mày nên rửa sạch nó để vết bẩn không bám lại."
Khaotung gật đầu và mở vòi nước, dựa vào thành bồn rửa khi cậu ngâm áo sơ mi và bắt đầu chà vết bẩn. Không ai trong số họ nói gì, Khaotung đắm chìm vào công việc của mình và First đắm chìm vào cảnh tượng tấm lưng trần của Khaotung.
Anh đang tận dụng cơ hội để chiêm ngưỡng người bạn của mình trong khi cậu quay đi, tận hưởng cách cơ bắp của cậu co lại và thả lỏng khi làm việc. First đang quan sát hình dáng đôi vai của cậu với sự đánh giá cao khi một chuyển động nhẹ trong gương thu hút sự chú ý của cậu.
"Nhìn thứ gì đó thú vị à?" Khaotung hỏi với một nụ cười thích thú, bắt gặp ánh mắt của First trong gương và nhướn một bên lông mày một cách khoa trương.
First liếc mắt đi, xấu hổ - làm sao anh có thể ngu ngốc đến mức cho rằng Khaotung không thể nhìn thấy anh đang nhìn chằm chằm chỉ vì cậu đang quay mặt về hướng khác? Ba ly rượu thực sự đủ để khiến anh quên mất sự tồn tại của những chiếc gương sao?
"Xin lỗi," First lại xin lỗi một cách nhanh chóng, sau đó nhăn mặt khi nhận ra lời xin lỗi của mình nghe giống như một lời thú nhận. "Ý tao là, không. Tao không nhìn vào bất cứ thứ gì."
Khaotung tắt nước và quay mặt về phía First, vẫn cười tươi. "Không à?" Cậu trêu chọc hỏi, phủi nước trên tay và lau chúng vào quần. "Trông như mày đang nhìn chằm chằm vào tao vậy."
“Tao không có,” First phản đối.
Khaotung bước một bước chậm rãi, thận trọng đi khỏi cạnh bồn rửa, thu hẹp khoảng cách giữa họ cho đến khi cậu đứng ngay trước mặt First. "Tao khá chắc là mày đã làm thế," cậu đáp, mắt khóa chặt vào người First. Nụ cười trêu chọc của cậu biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc hơn, gần như đang dò xét khiến nỗi lo lắng của First tăng lên vì sợ bị phát hiện.
"Mày sai rồi," First yếu ớt nhấn mạnh. Cậu ở quá gần. First có thể thề rằng anh cảm thấy hơi ấm tỏa ra từ cơ thể Khaotung, sự gần gũi khiến làn da của anh cảm thấy nóng khó chịu khi một luồng khí đỏ lan lên cổ anh.
“Đừng nói dối, First,” Khaotung nói, ánh mắt vẫn chăm chú như thể cậu đang cố xác nhận điều gì đó trong mắt First.
Không còn chịu đựng được sự mãnh liệt của ánh mắt cậu, First nhìn xuống. Ánh mắt anh chạm vào hình xăm trên hông Khaotung và anh nuốt nước bọt, không thể rời mắt đi.
"Mày thích hình xăm của tao à?" Khaotung nhẹ nhàng hỏi. First gật đầu, quá choáng ngợp để nghĩ đến việc nói dối lần nữa. "Mày có thể chạm vào nó, nếu muốn."
Như thể đang trong cơn say chếnh choáng, First từ từ đưa bàn tay run rẩy ra. Đầu ngón tay anh lướt nhẹ trên những từ ngữ đen tối và anh nghe thấy Khaotung hít một hơi thật mạnh.
Không thể cưỡng lại được, First ấn chặt ngón tay vào hình xăm, kéo ngón tay qua lớp mực đen cho đến khi chúng nằm trên hông cậu, lòng bàn tay ấn vào xương hông. Anh xoa ngón tay cái qua lại trên hình xăm, chạm vào nó như anh đã mơ ước được làm vậy kể từ đêm anh lau người cho Khaotung.
Một cơn rùng mình chạy dọc cơ thể Khaotung và cậu cúi người về phía trước, trán tựa vào vai First như thể cậu cần sự giúp đỡ để giữ thăng bằng. "First," gọi tên anh trong tiếng thở dốc.
First không biết phải làm gì. Khaotung rất gần, chỉ cách nhau vài inch lồng ngực họ sẽ chạm vào nhau, và anh đang tuyệt vọng chống lại sự thôi thúc muốn đưa tay lên từng inch trên da thịt ấm áp phía trước. Anh vẫn giữ chặt hông Khaotung bằng một tay, không thể ép mình buông ra. Anh cố gắng hít thở thật sâu, nhưng điều đó chỉ khiến tâm trí anh tràn ngập mùi hương của Khaotung.
Đột nhiên, anh cảm thấy đôi môi ấm áp áp chạm vào xương quai xanh của mình. "Tung? Mày đang làm gì vậy?"
"Mày thực sự nghĩ là tao không để ý đến cái cách mà mày nhìn tao dạo này sao?" Khaotung thở hắt vào cổ anh, không để lộ biểu cảm.
Tim First đập thình thịch. “Tao không hiểu mày đang nói gì.”
"Đừng nói dối nữa," Khaotung lại nói. Hai tay cậu ra sức túm lấy hai bên hông áo lót của First, chất liệu vải kéo căng khi nó xoắn chặt trong tay cậu như thể cậu đang chống lại một cảm xúc mạnh mẽ nào đó. "Thật không dễ dàng với tao," cậu thì thầm, "cố gắng hành động như thể tao không thấy cách mà mày nhìn tao. Giống như tao không thể biết mày đã hành động khác đi kể từ khi chúng ta quay đoạn giới thiệu đó." Cậu buông tay khỏi chiếc áo và thả tay xuống hông First. "Tao mệt mỏi khi phải giả vờ rằng không có gì thay đổi giữa chúng ta khi rõ ràng là có."
First cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, một hố băng hình thành trong dạ dày anh, tương phản với ngọn lửa trong phần còn lại của cơ thể anh. Khaotung biết — cậu biết First cảm thấy thế nào về cậu, cậu thậm chí đã hiểu rằng mọi thứ không bao giờ giống trước đây giữa họ. "Đừng nói thế," anh thì thầm sợ hãi.
“Mày muốn tao. Phải không, First?”
First cố gắng kéo ra khi anh nhận ra Khaotung đã giữ chặt lấy hông anh, ngón tay cái móc chặt vào các vòng đai thắt lưng của anh. "Ai'Tung," anh kêu lên. "Mày nên buông tao ra."
Khaotung ngẩng đầu, nheo mắt nhìn First, không để ý đến sự giãy dụa của anh. “Mày không cần phải trả lời bằng điều gì, ngay cả khi mày phủ nhận, thì rõ ràng là mày đã trả lời rồi.” Khaotung tiến lại gần hơn nữa, để cơ thể họ áp vào nhau, khuôn mặt họ kề sát vào nhau, hơi thở của cậu phả vào tai First. Cậu cố tình xoay hông về phía First và thì thầm, “Thấy chưa?”
First nắm chặt eo Khaotung, đẩy cậu ra, cho đến khi hai người không còn chạm vào nhau nữa. “Sao mày lại làm thế?”
“Ai'First,” Khaotung nói một cách kiên quyết, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của First với vẻ quyết tâm. “Cứ nói rõ ràng cho tao biết—mày có muốn điều này không?” First cứng đờ, không chắc mình nên trả lời thế nào, không chắc mình có thể nói được không. “Thành thật đi.”
Cuối cùng, First chậm rãi gật đầu. Khaotung đã bảo anh không được nói dối.
"Vậy thì đừng nói nữa." Trước khi First kịp xử lý hết lời nói của cậu, Khaotung đã thu hẹp khoảng cách giữa họ một lần nữa, đảm bảo rằng yêu cầu của cậu được đáp lại bằng cách phủ môi First bằng môi của cậu.
Và trước khi cậu kịp nghĩ thông suốt, First đã hôn lại cậu một cách đói khát, cơn khoái cảm dâng trào và hơi men của rượu khiến anh quên mất lý do anh đã chống cự điều này bấy lâu nay.
Và hôn Khaotung thậm chí còn tuyệt vời hơn anh nhớ, hương vị thậm chí còn ngọt ngào hơn lần trước khi hương vị của nước súc miệng và kẹo bạc hà đã che giấu một phần, nhưng lần này không có gì ngoài hương vị nồng nàn của Khaotung và nó hoàn toàn say đắm.
Anh rên rỉ nhẹ nhàng khi cảm thấy những ngón tay của Khaotung luồn vào tóc anh, thích cảm giác khi chúng cào vào da đầu anh và cách Khaotung kéo anh lại gần hơn như thể cậu không bao giờ có thể đủ gần với First.
First trượt tay quanh eo Khaotung và lên lưng cậu, cảm nhận những cơ bắp mà anh vừa ngưỡng mộ chỉ vài phút trước, sự kiềm chế của anh hoàn toàn biến mất khi anh đầu hàng sự thôi thúc vuốt ve trên từng inch dạ thịt mà anh có thể với tới.
Cảm giác mịn màng của làn da Khaotung, mềm mại và không tì vết dưới những ngón tay của anh, vừa hấp dẫn vừa khó dứt một cách khó hiểu đối với First khi anh cảm giác thôi thúc muốn đánh dấu nó bằng cách nào đó, phiên bản người lớn của sự hung hăng dễ thương.
Không thể kiềm chế bản thân, anh bấu chặt móng tay vào giữa hai bả vai của Khaotung. Anh cảm thấy tiếng thở hổn hển ngạc nhiên của Khaotung trên miệng mình và First hôn anh một cách thèm khát, tưởng tượng đến những vết lõm đỏ giận dữ mà móng tay anh đã tạo ra trên làn da của Khaotung.
Đáp lại nụ hôn kịch liệt của First trên môi mình, Khaotung thả tay ra khỏi tóc và đưa tay trở lại trên eo First, cọ xát mạnh vào hông anh. First xấu hổ vì tiếng rên rỉ lớn phát ra từ cổ họng, nhưng Khaotung dường như không cảm thấy như vậy vì cậu cũng rên rỉ, ấn mạnh hơn vào hông First trước khi cuối cùng lùi lại một bước.
First cảm thấy hối hận dâng trào vì mất liên lạc, nhưng trước khi anh kịp phàn nàn, Khaotung ấn bàn tay mình vào phía trước quần jean của First.
“Ai'Tung!” First nghẹn ngào, nắm lấy vai Khaotung và thô bạo đẩy cậu ra. “Mày không cần phải—"
"Tao muốn."
“Mày có chắc là mày—”
"Đúng."
"Nhưng-"
“First, đừng nói nữa.”
Anh lại cảm thấy tay Khaotung trên người mình, lần này cậu loay hoay với chiếc khóa quần jeans và anh im lặng, đột nhiên choáng ngợp bởi sự ngụ ý về việc Khaotung đang làm và những gì sắp xảy ra.
Anh dựa lưng vào tường và nhắm mắt lại, cố gắng làm chậm hơi thở hổn hển của mình, mong mình không đến hoặc ngất xỉu hoặc làm bất cứ điều gì khác, sẽ không làm anh nhục nhã trong suốt quãng đời còn lại ngoài mọi hy vọng cứu chuộc.
Anh cảm thấy thắt lưng mình lỏng ra khi quần anh cuối cùng cũng được cởi ra, cảm thấy Khaotung kéo quần jeans xuống rồi đến quần lót—và rồi tay Khaotung ở trên người anh và anh rên rỉ.
“Thư giãn đi, First,” Khaotung thì thầm, và First có thể nghe thấy sự thích thú trong giọng nói của cậu. Anh nuốt nước bọt và gật đầu, cố gắng nới lỏng cái siết chết người mà anh vừa mới nhận ra là mình đang giữ chặt vai Khaotung, nhưng anh vẫn không muốn mở mắt.
First nghe thấy tiếng cười khúc khích nhưng trước khi anh kịp phàn nàn, Khaotung bắt đầu di chuyển bàn tay của mình.
Đây là một giấc mơ. Đó là khả năng duy nhất. Chắc chắn là một giấc mơ, vì Khaotung sẽ không bao giờ làm điều này cho anh ngoài đời thực.
Chẳng mấy chốc anh sẽ tỉnh dậy và nhận ra rằng anh đã tưởng tượng ra tất cả, vì cách duy nhất để điều này có thể hợp lý là nếu tất cả chỉ nằm trong đầu anh.
Nhưng đó là một giấc mơ tuyệt vời, khó tin, vô lý và đáng sợ, một giấc mơ mà First biết sẽ ám ảnh anh suốt quãng đời còn lại. Muốn ghi nhớ nó vào ký ức, anh mở mắt ra.
Khuôn mặt của Khaotung, ửng hồng và xinh đẹp, nằm ngay trước mặt anh. Ánh mắt cậu hướng về First, nhìn thẳng vào mắt anh với một cường độ gần như cố chấp, và First đấu tranh để không nhắm chặt mắt lại lần nữa. May mắn thay, như thể cậu có thể cảm nhận được sự đấu tranh của First, Khaotung nhìn đi chỗ khác và ngả đầu trở lại trên vai First.
Cậu hơi vặn mình để môi mình áp vào cổ First, khiến anh thở hổn hển khi cảm thấy hơi ấm ướt của một chiếc lưỡi chạy xuống cổ và ngang qua bên ngực anh trước khi dừng lại để mút vào chỗ lõm bên dưới xương quai xanh của anh.
Cảm giác thân mật, dữ dội đến tàn khốc của bàn tay Khaotung di chuyển trên người anh với sức lực gần như đau đớn trên ngực gần như vượt quá khả năng chịu đựng của First, và một tiếng rên rỉ khác thoát ra khỏi đôi môi anh. "Mẹ kiếp," anh thở hổn hển. "Tung... Tao gần rồi."
"Được rồi, First," Khaotung thì thầm bên tai anh. "Không sao đâu."
Cho đến bây giờ First vẫn kiên quyết hướng mắt lên trên, nhìn chằm chằm vào cổ và vai của Khaotung, sợ rằng mọi thứ sẽ kết thúc nhanh như thế nào nếu anh thực sự nhìn thấy những gì Khaotung đang làm.
Bây giờ anh liếc xuống để thấy bàn tay quen thuộc của Khaotung quấn quanh anh và chắc chắn, chỉ cần thế là đủ. Anh đột nhiên xuất tinh, nhắm chặt mắt khi nắm chặt vai Khaotung, móng tay anh lại cắm vào da khi anh cố gắng tuyệt vọng để kìm nén tiếng rên rỉ không đàng hoàng.
Sau đó, anh nhắm mắt lại và buông thõng hai tay xuống hai bên, thở hổn hển, trong khi anh chờ sương mù trong tâm trí tan đi để anh có thể suy nghĩ rõ ràng một lần nữa. Khi điều đó không xảy ra, anh từ từ mở mắt ra và thấy Khaotung đang nhìn anh từ phía bên kia phòng tắm với vẻ mặt kỳ lạ.
“First?” Giọng cậu có vẻ do dự, gần như là ngại ngùng. Một góc trong tâm trí choáng váng của First nhận ra rằng Khaotung đã cố gắng giữ mớ hỗn độn trên tay mình và áo lót của First. Mớ hỗn độn mà Khaotung hiện đang cố lau sạch khỏi tay mình bằng khăn giấy.
Nhận ra những gì họ vừa làm—và những gì Khaotung đã để anh làm—sương mù cuối cùng cũng tan biến ngay lập tức, tâm trí First nhanh chóng tỉnh táo vì kinh hoàng. “Khaotung,” anh thở hổn hển. “Tao rất xin lỗi.”
First đã để bản thân bị cuốn đi—một cách nguy hiểm, thảm khốc—và anh không chắc liệu mình có thể sửa chữa được việc nay hay không. Khaotung không thực sự thích anh, một sự thật mà anh đã tự mình xác minh sau khi suy nghĩ thoáng qua về khả năng rằng một đêm cách đây nhiều tuần, một sự thật đã được xác nhận nhiều lần với anh kể từ đó khi First tự làm trò hề hết lần này đến lần khác và Khaotung hoàn toàn không bị ảnh hưởng, như mọi khi.
Sau khi họ quay cảnh hôn cho đoạn giới thiệu đó—không, thậm chí còn trước đó—sau khi họ tập luyện cảnh đó tại căn hộ của anh, First không thể nhìn bạn mình theo cách tương tự, nhưng đối với Khaotung, không có gì thay đổi vào ngày hôm đó. Khaotung thậm chí còn không hứng thú với đàn ông, chết tiệt. Lý do duy nhất khiến cậu có thể làm những gì vừa rồi là vì—như chính Khaotung đã nói—thật bình thường khi bạn bị kích thích khi hôn ai đó.
Nhìn thấy sự khó chịu tăng lên nhanh chóng của First, Khaotung vội vã quay lại bên cạnh anh. "Không sao đâu, First," Khaotung trấn an anh, vuốt ve má anh nhẹ nhàng trước khi giúp anh kéo quần lên khi rõ ràng là tâm trí First đang bận tâm đến những mối quan tâm khác cấp bách hơn. "Mayf không cần phải đáp lại đâu, mày biết mà. Tao chỉ thấy cách mày nhìn tao và muốn làm mày cảm thấy vui thôi—tao không mong đợi điều gì đáp lại. Đừng lo lắng."
Và đó là lời giải thích rằng First đã mất tích. Đột nhiên, nó gần như có lý - Khaotung đã hiểu First cảm thấy thế nào về cậu, và tất nhiên cậu đã lo lắng về việc tình cảm của First sẽ có ý nghĩa gì đối với tình bạn của họ.
Có lẽ cậu đã sợ mất First với tư cách là một người bạn, và gánh nặng của sự hiểu biết đó đã thúc đẩy cậu tiến xa hơn một bước, không quan tâm đến cảm xúc của chính mình, thay vì mạo hiểm đánh mất người bạn thân nhất của mình bằng cách làm tan vỡ trái tim anh.
Thật hợp với tính cách của Khaotung, khi đặt hạnh phúc của First lên trên hạnh phúc của chính mình - tất nhiên cậu không mong đợi bất cứ điều gì đáp lại.
Nhưng trớ trêu thay, hành động của Khaotung chỉ khiến First càng thêm đau khổ khi anh biết Khaotung đang cố gắng hy sinh vì anh—đã hy sinh vì anh.
Cậu có từng nghĩ đến điều gì sẽ xảy ra tiếp theo không? Cậu có chuẩn bị tiếp tục diễn xuất, giả vờ yêu First chỉ để anh không bỏ chạy không? Hay cậu chỉ cân nhắc đến phần đầu tiên trong chiến lược của mình, một kế hoạch nhất thời giống như cách cậu suýt giặt áo sơ mi mà không có gì khô để thay?
First biết rằng anh cần phải tìm ra cách để sửa chữa mọi thứ, và sớm thôi. Nhớ lại Khaotung đã tệ thế nào khi First tránh mặt anh lần trước và quyết tâm không mắc phải sai lầm tương tự lần này, anh cố gắng hết sức để che giấu sự bất ổn bên trong và nở một nụ cười run rẩy.
"Ồ, được rồi," anh nói, hầu như không nhận ra những từ ngữ phát ra từ miệng mình. "Cảm giác thật tuyệt—không, thật không thể tin được ... Cảm ơn. Mày thực sự không cần phải làm thế."
Khaotung mỉm cười, dường như đủ thuyết phục bởi nụ cười toe toét và giọng điệu run sợ của First. Điều đó sẽ không hiệu quả nếu cậu tỉnh táo, First nghĩ khi Khaotung cuối cùng bước ra ngoài để rửa tay.
Thông thường khi First đang diễn một vở kịch, Khaotung sẽ là người đầu tiên nhìn thấu nó — nếu cậu không uống quá nhiều vào đêm nay, thì không có cách nào cậu sẽ mắc bẫy diễn xuất tệ hại của First lúc này.
“Mày có quan tâm đến chiếc áo sơ mi không, tao lấy nhé?” Khaotung hỏi, nhìn vào hai chiếc áo khô trên bệ.
"Bất cứ cái nào mày muốn," First trả lời một cách vội vã.
"Được rồi, vậy thì mày có thể lấy lại chiếc áo phông. À, nhân tiện, mày có thể muốn vứt chiếc áo lót đó đi không," Khaotung gợi ý khi liếc nhìn First với vẻ mặt đỏ bừng.
First nhìn xuống mảng ướt nhẹp trên bụng và cảm thấy má mình ửng đỏ. "Được rồi," anh đồng ý, cởi áo lót và ném vào thùng rác.
Khaotung liếc nhìn chiếc áo sơ mi của mình đang nằm trong một đống ướt sũng trên mép bồn rửa. Anh nhún vai, nhặt nó lên và cũng ném vào thùng rác. "Dù sao thì tao cũng không thích chiếc áo đó lắm," cậu nói với một tiếng cười nhẹ.
Khi cả hai đã mặc quần áo và xóa sạch mọi bằng chứng về hoạt động vừa rồi của họ, cả hai quay lại bữa tiệc. First cố gắng hành động như mọi thứ đều ổn, tuyệt vọng không muốn xa lánh Khaotung lần nữa, nhưng anh không thể trở lại tâm trạng tốt như trước. Bỏ cuộc, anh nói với Khaotung rằng anh sẽ về nhà sớm.
“Tao đi cùng mày,” Khaotung nói ngay, “Tối nay tao có thể ở lại nhà mày không?”
“Không,” First trả lời nhanh, cuống cuồng muốn tránh xa Khaotung, tránh xa tất cả mọi thứ. “Tao xin lỗi, Khaotung—tao chỉ cần ở một mình tối nay, được không? Tao chỉ…tao có nhiều điều phải suy nghĩ.”
Sự tổn thương không che giấu trong mắt Khaotung khiến First cảm thấy tệ hơn, nhưng vẫn chưa đủ để anh rút lại lời nói của mình. Anh biết rằng nếu anh ở lại với Khaotung đêm nay, anh chắc chắn sẽ nói hoặc làm điều gì đó gây tổn hại đến mối quan hệ của họ mà không thể cứu vãn.
“First,” Khaotung cầu xin, giọng nói của cậu nghe có vẻ lo lắng và thô ráp. “Mặc dù mọi thứ đã thay đổi… Tao thực sự, thực sự không muốn mất mày. Làm ơn.”
Và với những lời tuyệt vọng của Khaotung, First cuối cùng đã có được sự xác nhận cho lý thuyết của mình. Anh đã khá chắc chắn rằng mình đã hiểu đúng động cơ của Khaotung, và bây giờ anh đã chắc chắn.
Mặc dù trái tim tan vỡ, First vẫn cố gắng hết sức để trấn an Khaotung. "Tao sẽ không làm mày mất đâu—tao hứa là tao sẽ không đi đâu cả, Tung Tung." Thấy mình sẽ phải làm tốt hơn thế để thuyết phục bạn mình, anh dùng chút sức lực còn lại để nở thêm một nụ cười. "Tao muốn ăn sáng với mày vào sáng mai không? Tốt nhất là sáng sớm?"
Nụ cười nhẹ nhõm của Khaotung gần như vượt quá sức chịu đựng của First. "Chúng ta có thể đổi sang ăn trưa được không? Tao muốn ngủ nướng."
"Tao hiểu ưu tiên của mày nằm ở đâu", First nói đùa. "Được thôi, vậy thì ăn trưa thôi—nhưng chỉ vì đó là mày thôi đấy nhé".
Đêm hôm đó, First nằm trên giường và nghĩ về Khaotung thay vì ngủ. Trái tim anh bị giằng xé giữa nỗi sợ hãi đau đớn, tội lỗi và xấu hổ mà anh cảm thấy, khi biết rằng anh đã làm hỏng mọi thứ với Khaotung,
và niềm vui không thể tin được mà anh không thể hoàn toàn kìm nén trước những gì họ đã làm cùng nhau—chia sẻ sự thân mật đó với Khaotung là sự nhận ra bất ngờ về một trong những ham muốn sâu sắc và tuyệt vọng nhất của anh.
Có vẻ như anh không phải là người duy nhất quá bận rộn để ngủ vì khi điện thoại rung lên bên cạnh, hóa ra đó là tin nhắn từ Khaotung. "Tao hy vọng mày không quá căng thẳng, First. Mày ổn chứ?"
"Đồ ngốc. Tao ổn mà," anh ta trả lời. "Còn mày thì sao?"
"Tao ổn." Và rồi, sau một phút im lặng, một tin nhắn khác lại đến. "Tao yêu mày."
Họ đã từng nói "Tao yêu mày" với nhau trước đây, thường là trong các buổi phỏng vấn hoặc hộp fan nhưng đôi khi cũng nói riêng, nhưng nó chưa bao giờ có ý nghĩa gì hơn tình yêu trong sáng giữa những người bạn thân thiết.
Lần này cảm giác khác, và First biết rằng nó không phải vì điều gì tốt đẹp. Khaotung nói điều đó tối nay, giờ đã biết First vô cùng muốn nó có ý nghĩa gì... Anh cảm thấy tội lỗi khi chứng minh rằng Khaotung lại chọn chiều theo cảm xúc đơn phương của First,
giống như cậu đã làm trước đó trong bữa tiệc tối nay. Dù anh rất muốn rơi vào ảo tưởng rằng Khaotung cũng thích anh, anh không thể làm vậy với bạn mình. Anh cần phải sửa chữa điều này, và sớm thôi. Nhưng bằng cách nào?
Anh viết tin nhắn trả lời, cẩn thận thêm một từ mà Khaotung không thèm đưa vào. Thở dài buồn bã, anh gửi đi. "Tao cũng yêu mày, bạn ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com