chương 13.
Sau khi Khaotung thổ lộ rằng mình đã yêu First nhiều như nào, cuộc nói chuyện đầy sự thổ lộ và mong đợi từ lâu giữ họ đã phải tạm dừng trong khi First lấy lại quyền kiểm soát cảm xúc của mình. Khaotung có lẽ đã biết rõ hơn là mong đợi một lời thú nhận đáp lại ngay lập tức từ First đảm bảo với cậu rằng tình cảm của cậu sẽ được đáp lại, đặc biệt là không phải là một lời tỏ tình điềm tĩnh, rõ ràng hay lãng mạn.
Tuy nhiên, ngay cả khi cậu hiểu First rõ đến mức nào, Khaotung cũng không thể đoán trước được rằng phản ứng của First trước lời thú nhận thẳng thắng và trung thực của cậu sẽ là sự hoang mang đến phát điên.
"Mày... yêu tao sao?" First thở hổn hển một cách không tin nổi giữa những tiếng cười ngượng. "Suốt thời gian qua sao..? Giá mà tao biết..." First biết rằng điều đó chẳng hề buồn cười chút nào, thậm chí là một chút,
nhưng anh không thể kiểm soát được những tiếng cười khúc khích loạn thần kinh trào ra khỏi anh một cách không mong muốn khi anh nghĩ đến tất cả những tổn thương, bối rối và thất vọng mà anh đã vô cớ gây ra cho bản thân, và tệ hơn nữa, là đã gây ra cho Khaotung.
Không chỉ tất cả những quyết định khó khăn mà anh đã phải đau khổ là hoàn toàn không cần thiết-những quyết định đó cũng đã chủ động phá hoại hạnh phúc của họ. Ôi, thật trớ trêu.
"Ai'First..." First ngẩng đầu lên. Nhìn thấy vẻ mặt trung lập lờ lắng của Khaotung khiến anh nhận ra phản ứng kỳ lạ của mình hẳn có vẻ như thế nào đối với Khaotung và anh nhanh chóng cố gắng bình tĩnh lại vì bạn mình, nhưng điều đó tỏ ra vô vọng; thay vì im lặng, tiếng cười không thể kiểm soát của anh chỉ tan biến thành tiếng nức nở không thể kiểm soát, cũng không thể khống chế.
Thả khuôn mặt bình tĩnh của mình xuống, Khaotung tái mặt vì lo lắng. "First?" Câu lặp lại, sự bối rối của cậu bị lu mờ bởi sự hoảng sợ khi cậu ngập ngừng đưa tay về phía người bạn của mình.
Khaotung không gặp phải bất cứ sự phản kháng nào khi kéo First vào lòng ngực mình, ôm chặt mặc cho những tiếng nấc dữ dội đang hành hạ cơ thể anh. "Không sao đâu, đồ ngốc, tao ở đây. Mày có tao, bạn của mày." Cậu tiếp tục lẩm bẩm những lời an ủi khi ôm chặt lấy First, vuốt ve mái tóc sau đầu anh một cách an ủi.
Khi nước mắt của First cuối cùng cũng bắt đầu lắng xuống và hơi thở hổn hển của anh trở nên chậm rãi hơn, Khaotung lại lên tiếng. "Mày biết không... Tao không chắc mày sẽ phản ứng thế nào với lời thú nhận của tao, nhưng tao phải thừa nhận, tao không nghĩ nó sẽ làm mày buồn đến vậy." Giọng cậu nhẹ nhàng, nhưng First có thể cảm nhận được sự lo lắng ẩn sau từng câu từ của cậu.
Với một tiếng khịt mũi, First cuối cùng cũng ngẩng đầu lên khỏi ngực Khaotung để nhìn cậu. Đáp lại First là một nụ cười không chắc chắn, và First ngạc nhiên khi thấy má cậu ướt đẫm.
Anh chắc chắn rằng khuôn mặt của mình bị loang lổ và đỏ lên, mắt anh chắc chắn sưng lên rồi- một cảnh tượng quen thuộc với Khaotung, anh biết, nhưng anh không thể không bối rối khi so sánh mình với bạn mình;
Khoé mắt màu hồng nhạt của Khaotung cùng với đôi mắt sáng, má lấp lánh ánh nước chỉ làm tăng thêm vẻ đẹp của cậu mà thôi. Thành thật mà nói, làm sao khóc có thể khiến một người trông hấp dẫn hơn?
"Tao không buồn vì mày nói yêu tao," First nói nhỏ, lắp bắp từng chữ trong sự ngại ngùng không giống thường ngày. "Chỉ là kinh hoàng khi nhận ra mình đã ngốc nghếch đến thế nào... Thật không thể tin được là mình đã làm hỏng mọi thứ tệ đến thế, và chẳng vì lý do gì cả."
"Mày có thể là nói đúng rồi," Khaotung đồng ý với một tiếng khịt mũi và sự nhút nhát của First biến mất, biểu cảm xin lỗi của anh thay thế bằng một cái nhìn trừng trừng. Để xoa dịu, Khaotung nói thêm, "Mặc dù đó không hoàn toàn là lỗi của mày. Tao không nhận ra mọi thứ với P'Ploy trông như thế nào đối với mày."
"Đúng rồi," First nói, nhớ lại cuộc trò chuyện trước đó của họ, "mày chưa bao giờ trả lời tao sớm hơn. Tại sao mày lại bí mật như vậy về việc liên lạc với P'Ploy? Tại sao mày phải giấu tao chứ?"
"Tao không có giấu điều đó, chính xác là vậy," Khaotung nói chậm rãi, có vẻ không thoải mái với hướng đi mới mà cuộc trò chuyện của họ đã đi theo. "Tao chỉ thấy xấu hổ thôi."
"Xấu hổ?"
"Ừ. Vì mày là lý do khiến tao nói chuyện với cô ấy..."
"Tao á?" First nghiêng đầu, tò mò.
"Cô ấy đang cho tao lời khuyên về mày." Khaotung đỏ mặt. "Thành thật mà nói, chúng tao thậm chí còn không thân thiết đến thế. Chúng tao chỉ nói về mày thôi."
First cười khúc khích hỏi. "Thật sao?"
Khaotung gật đầu. "Khi tao nghĩ rằng cuối cùng chúng ta cũng hẹn hò, cô ấy đã rất phấn khích vì chúng ta. Và khi tao phát hiện ra mày chỉ muốn làm bạn... thành thật mà nói, tao thực sự đã rất buồn." Khaotung nhăn mặt khi nhớ lại.
Anh vỗ vai cậu một cách ngượng ngùng, và sâu sắc cảm thấy tội lỗi vì nhận thức mới của anh rằng mình là lý do duy nhất gây ra sự hiểu lầm này. "P'Ploy là người duy nhất có thể hiểu được vì cô ấy là người duy nhất biết tao thích mày đến mức nào."
"Ồ."
"Ừ." Khaotung ngượng ngùng cười với anh. "Cho nên khi tao gặp cô ấy vài ngày trước, cô ấy đã cho tao lời khuyên. Lúc đó tao đã biết mày thích tao, nhưng không biết làm thế nào để thuyết phục mày thực sự hẹn hò với tao."
First ngại ngùng nhớ lại cách anh đã vội kết luận rằng hai người họ đang bí mật hẹn hò và cách anh phản ứng bằng cách mời Gawin đi hẹn hò. "Ồ. Tao hoàn toàn hiểu lầm điều đó."
"Chính xác," Khaotung kết luận rõ ràng, làm mặt xấu và búng trán First một cách đau đớn. "Tại sao mày luôn cho rằng mày hiểu mọi thứ khi thực tế thì lại không hiểu? Tại sao mày có thể một mình đưa ra mọi quyết định mà thậm chí không cần nói chuyện với tao? Khi đó là chuyện của hai chúng ta... Tao không xứng đáng được lên tiếng sao?" Giọng điệu của cậu bắt đầu trêu chọc, nhưng đến cuối giọng cậu trở nên im lặng và First có thể nhận ra cậu có ý định hỏi những câu hỏi của mình một cách nghiêm túc.
First cúi đầu kiểm điểm lại bản thân, xấu hổ nói: "Thật xin lỗi, Tung. Mày nói hoàn toàn đúng."
Khaotung không trả lời, thay vào đó đưa tay ra vuốt tóc First với vẻ mặt không vui. First nghĩ rằng anh biết tại sao bạn mình không nói gì cả-anh không thể nói "thật xin lỗi" vì nó không ổn, không phải khi sự bướng bỉnh của First đã gây ra quá nhiều tổn thương. Anh còn có thể nói gì nữa đây?
Đột nhiên, sự im lặng đau đớn bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại gọi đến. Khaotung rút điện thoại ra khỏi túi và nhăn mặt. "Đúng lúc thật đấy," cậu lẩm bẩm trong hơi thở.
"Là ai thế?" First hỏi.
Khaotung ngước nhìn anh một cách ngượng ngùng. "P'Ploy."
First nhướn mày. "Mày còn chờ gì nữa? Trả lời đi."
Nhìn First lần cuối, Khaotung nhận cuộc gọi. "Xin chào, P'Ploy? P gọi cho em-"
Đột nhiên giọng nói của Ploy vang lên qua loa ngoài. "Khaotung, tôi không muốn em hoảng sợ nhưng tôi thấy một số bức ảnh của First và Gawin-"
"Phi, đợi một chút-" Khaotung cố gắng ngắt lời.
"-và trông giống như một buổi hẹn hò nhưng tôi chắc chắn là không phải! Tôi sẽ gọi cho Gawin và tìm hiểu xem chuyện gì thực sự đã xảy ra, nhưng Khaotung? Cố gắng đừng vội kết luận nhé, được chứ? Khi em nhìn thấy First, tôi nghĩ em nên hoàn toàn trung thực với em ấy vì đôi khi em ấy thực sự có thể là một kẻ ngốc, và tôi biết điều này nghe có vẻ điên rồ, nhưng tôi bắt đầu nghĩ rằng em ấy thực sự không hiểu rằng en thích em ấy, vì vậy có lẽ em chỉ nên nói rõ ràng với em ấy-"
"Cậu ấy yêu em à?" First lớn tiếng , cười toe toét khi Khaotung vùi mặt vào tay. "Cậu ấy đã nói với em rồi."
"...First?" Ploy hỏi với vẻ ngạc nhiên rõ ràng, cuối cùng cũng dừng lại để lắng nghe.
"Xin chào P'Ploy. Nhân tiện, cảm ơn P' đã gọi em là kẻ ngốc nhé," First nói tiếp với một tiếng cười khúc khích.
"Phi, em đang nói chuyện bằng loa ngoài," Khaotung giải thích một cách hối lỗi. "Em xin lỗi, em đã cố nói với P'..."
"Hai đứa ở cùng nhau? First, nong đã biết...?" Ploy chậm rãi hỏi.
"Vâng."
"Ôi, tạ ơn Chúa," Ploy thốt lên. "Tôi sợ Khaotung sẽ xông đến đó và nổ tung nong trong cơn-"
"Đủ rồi, P'Ploy!" Khaotung vội vàng ngắt lời, "First và em ổn rồi, được chứ?"
"Ừ, cậu ấy đã xin lỗi vì đã nổi giận với em rồi-ah!" First nhăn mặt khi Khaotung nắm lấy cánh tay và bấu chặt móng tay vào tay anh. "Ai'Tung, nhẹ nhàng hơn đi-đau lắm! Mày lúc nào cũng thô lỗ với tao như vậy."
"...Khoan đã, tôi có làm phiền gì không?" Ploy hỏi một cách thích thú.
"Có lẽ vậy," First trả lời nhanh, cười khi Khaotung đánh vào đùi anh. "Sao mày lại đánh tao, Khaotung? Mày sợ P'Ploy hiểu lầm điều gì đó sao? Bởi vì đó không phải là hiểu lầm, mày thực sự nên dùng một cái chạm nhẹ nhàng hơn khi mà-"
"First!"
Họ nghe thấy tiếng cười của Ploy. "Tôi thấy mình không còn cần thiết nữa. Nong Khaotung cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi."
"Phi, chúng em không phải-"
"Không cần giải thích đâu," Ploy vui vẻ ngắt lời. "Vậy thì tôi sẽ để hai người tự lo liệu." Vẫn cười, cô cúp máy.
Biểu cảm trên khuôn mặt Khaotung khi cậu trừng mắt nhìn First khiến anh lại bật cười khúc khích. "Có chuyện gì vậy, Nong?"
"Ai'First," Khaotung càu nhàu. "Sao mày phải nói thế? Bây giờ cô ấy sẽ vội kết luận."
"Ôi, bạn tôi trông dễ thương quá khi xấu hổ!" First thốt lên vui mừng.
"Ồ, vậy là mày nghĩ tao dễ thương à?" Khaotung nhướn mày với nụ cười tự mãn. "Hay là lại chỉ là giọng nói trong đầu mày thôi?"
Làm sao tình thế lại đảo ngược đột ngột như vậy? "Đồ ngốc," First lẩm bẩm với vẻ mặt đỏ bừng, đẩy Khaotung ra khi cậu chỉ cười.
Nhờ cuộc gọi của Ploy, sự căng thẳng trong phòng đã phần lớn tan biến. Khaotung vẫn cầm điện thoại sau cuộc gọi và cậu bắt đầu nghịch nó, lướt web một cách vô thức. First ngả người ra sau ghế sofa với tiếng thở dài nhẹ nhõm; lần đầu tiên kể từ khi anh về nhà sau buổi hẹn với Gawin, mọi thứ dường như trở nên bình thường giữa họ.
Anh biết mình vẫn chưa thoát khỏi tình thế khó khăn-Khaotung đã tận tâm trả lời mọi câu hỏi của anh và First cũng sẽ phải làm như vậy-nhưng cuộc gọi của Ploy đã giúp anh được giải thoát và anh biết ơn vì khoảnh khắc bình thường này.
"First, mày có thấy không?" Khaotung đột nhiên hỏi. "Mày xem, họ đã công bố photobook của chúng ta rồi."
"Thật sao?" anh lấy điện thoại ra và tìm kiếm thông báo. Anh nhanh chóng phát hiện ra Khaotung đã đăng một số bức ảnh. "Ồ, mày đã đăng bức ảnh yêu thích của tao - bức ảnh chúng ta đang ở dưới mưa." Anh cau mày khi đọc chú thích của Khaotung: "Đó là mèo nhà tôi. Nó thích chơi với nước."
Khaotung cười khúc khích bên cạnh anh: "Tao sai à?"
Thay vì trả lời trực tiếp, First đã nhanh chóng trả lời bài đăng của Khaotung.
"Này! Đừng gọi tao là mèo chứ! Ồ, chắc chắn là đang trên đường rồi..." Khaotung cau mày khi cậu gõ một câu trả lời trong khi First nhìn, và cười khúc khích.
Một giờ sau, cuộc chiến trên bình luận của họ kết thúc và cả hai đều đã tắm rửa và thay sang đồ ngủ. Họ ngồi cạnh nhau trên giường First, dựa lưng vào đầu giường một cách thoải mái, cả hai đều đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình trong sự im lặng dễ chịu.
Đột nhiên, Khaotung ngồi dậy và co chân vào lên, bắt chéo chân và quay người lại để đối diện với First bằng toàn bộ cơ thể. "Này, giờ tao đã thành thật với mày rồi... Mày có định giải thích với tao tại sao mày bảo tao rằng chúng ta chỉ nên là bạn bè không?"
First thở dài; anh biết cuộc trò chuyện này cuối cùng sẽ diễn ra mà. "Ờ," anh bắt đầu ngượng ngùng, "như tao đã nói, tao không biết là mày thực sự thích tao..."
"Trời ạ, lại thế nữa sao?" Khaotung rên rỉ.
First vội vàng tự bào chữa. "Tao nghĩ mày chỉ muốn làm tao vui thôi-đặt nhu cầu của tao lên trên nhu cầu của mày, mày biết không? Giống như việc mà mày vẫn thường làm vậy."
Khaotung thở phì phò vì tức giận. "Thật là điên rồ, nhưng... được rồi. Tiếp tục đi."
"Vì vậy, tao không muốn mày phải ép buộc bản thân ở bên tao. Và ý tưởng về mối quan hệ đơn phương với mày nghe còn tệ hơn cả việc không hẹn hò với mày. Vì vậy, tao nghĩ sẽ tốt hơn nếu cả hai chúng ta có thể giả vờ rằng tao không thích mày, để chúng ta có thể tiếp tục làm bạn bè."
"À."
Có một sự im lặng khi Khaotung cố hiểu câu trả lời của anh. First không nói gì nữa; anh biết rằng không có gì anh có thể nói để tự bào chữa. Anh nửa mong đợi Khaotung sẽ phân tích lời anh nói, không thể cưỡng lại việc chứng minh chính xác First đã ngu ngốc như thế nào, nhưng anh đã quên rằng đây là Khaotung mà anh đang tâm sự.
Cậu không có nhiệm vụ nào để chứng minh rằng cậu đúng và First sai; cậu chỉ buộc First phải nói vì cậu cần câu trả lời... và có lẽ để First diễn đạt lý lẽ của mình thành lời để cậu có thể tự mình nghe thấy nó nghe nực cười như thế nào. Khi Khaotung cuối cùng cũng lên tiếng lần nữa, đó là để thay đổi chủ đề một cách nhân từ.
"Hôm nay hẹn hò với bạn thế nào ?"
First lại đỏ mặt; có lẽ Khaotung không hề thương xót. Bây giờ First đã biết sự thật, lý lẽ của anh thực sự có vẻ yếu đuối đến khó tin. "Ờ... Tao nghĩ nếu tao cho mày thấy tao có thể quan tâm đến người khác, mày có thể ngừng cảm thấy tội lỗi về P'Ploy và bắt đầu hẹn hò công khai với cô ấy...?"
Khaotung đảo mắt một cách kịch liệt: "Thật sự, tại sao tao lại phải lòng một tên ngốc như mày chứ?"
First cười khúc khích. "Mày đã biết tao năm năm rồi-đừng giả vờ như lỗi lầm của tao giờ mới khiến mày ngạc nhiên."
Khaotung cười theo như First đã hy vọng trước khi tiếp tục một cách do dự, "Còn... Gawin?"
"Còn anh ấy thì sao?"
"Mày có thích anh ấy không?"
First nhướn mày một cách không tin. "Mày nghĩ là tao thích Gawin sao? Khi mà mày đã biết rõ tao... cảm thấy thế nào về mày?"
Khaotung cắn môi. "Ý tao là... anh ấy là một người đàn ông hấp dẫn." First nhướn mày trước vẻ mặt nhăn nhó của Khaotung. "Hai người có quá khứ với nhau. Và mày đã hôn anh ấy..."
"Thật sao? Nghiêm túc đấy, Tung? Chúng ta sẽ xem xét tất cả những người mà mày đã từng hôn sao? Bởi vì tao dường như nhớ rằng-"
"Không!" Khaotung vội vàng ngắt lời. "Tao chỉ hỏi thôi. Ý tao là, dù sao thì hôm nay mày cũng đã hẹn hò với anh ấy mà."
First thở dài. "Được rồi, ổn thôi. Tao không thể tin là mày cần tao nói điều này, nhưng không, tao không thích Gawin-ít nhất là không theo cách mày nghĩ. Và nói cho rõ, đó không thực sự là một buổi hẹn hò. Chúng tao chỉ ăn tối cùng nhau, và anh ấy đồng ý tạo dáng chụp ảnh để mày nghĩ rằng chúng tao đang hẹn hò-"
"Khoan đã nào-những bức ảnh đó được chụp để phục vụ cho việc lừa tao sao?"
First đỏ mặt lần thứ một trăm trong đêm nay; thành thật như vậy thật mệt mỏi. "Tao đã gửi chúng cho Mix vì tao biết cậu ấy sẽ chỉ giử cho mày ."
"Và tao đoán là mày nghĩ những bức ảnh đó sẽ khiến tao thấy thoải mái hay gì đó? Không tao có thể đảm bảo với mày là chúng không làm được điều đó-sau khi tao nhìn thấy chúng, tao hầu như không thể nhìn thẳng được. Ý tao là, có vẻ như mày thích anh ấy... Tao còn có thể nghĩ gì nữa?"
"Thì ra đó là lý do tại sao tối nay khi mày tới nhà tao lại cư xử kỳ lạ như vậy", First trầm ngâm. "Mày ghen tị. "
"Câm miệng."
First đưa tay véo má cậu. "Mày dễ thương quá, ghen tị vì chuyện như thế này."
"Ai'First." Khi giọng điệu đe dọa của cậu không ngăn được First trêu chọc, cậu đã dùng biện pháp quyết liệt hơn. Khaotung nghiêng người về phía trước và vung một chân qua First để đột nhiên cậu ngồi vào lòng First, ngồi lên hông anh. Tiếng cười của First dừng lại ngay lập tức. "Mày đang nói với tao rằng tao không có lý do để ghen sao?"
First nuốt nước bọt. "Tất nhiên là không rồi," cuối cùng anh thì thầm. "Mày là người duy nhất mà tao thích, Tung."
"Ừ?" Nụ cười của Khaotung thật đẹp, niềm hạnh phúc thuần khiết của cậu quá rõ ràng và giản đơn đến nỗi First không thể chịu đựng được nữa. Anh đưa tay lên và nắm lấy cổ Khaotung, kéo cậu xuống và hôn cậu một cách nhẹ nhàng.
Cho đến bây giờ, mỗi nụ hôn của họ đều tràn ngập cảm giác cấp bách, một nhu cầu gần như cấp thiết để đến gần nhau càng nhanh càng tốt, như thể họ đang đánh cắp thứ gì đó mà họ không kiếm được và nó có thể bị giật mất bất cứ lúc nào. Nụ hôn này thiếu đi sự tuyệt vọng đó; nó tràn ngập một loại khao khát khác.
Lần đầu tiên, First có thể dành thời gian và chỉ tận hưởng nụ hôn Khaotung, đắm chìm trong cảm giác mềm mại của đôi môi cậu và hương vị quen thuộc của miệng cậu và cảm giác tuyệt đối được thuộc về mà nó mang lại cho anh.
Họ hôn nhau một cách lười biếng, những ngón tay của Khaotung nhẹ nhàng chải qua mái tóc anh hết lần này đến lần khác như thể họ có tất cả thời gian trên thế giới này, như thể không cần phải vội vàng để đưa mọi thứ đi xa hơn nữa vì sẽ có rất nhiều thời gian cho mọi thứ. Tay của First đã rơi xuống hông Khaotung và anh trượt chúng quanh eo để quấn lấy sau lưng cậu trong một cái ôm nhẹ nhàng, giữ cậu lỏng lẻo khi họ hôn nhau.
Hôn Khaotung nhẹ nhàng như thế này, chỉ vì khoái cảm, cảm giác thật tự nhiên và đúng đắn -tại sao trước đây First không thử nhỉ?
Cuối cùng một chút tuyệt vọng cũng bắt kịp họ, và Khaotung di chuyển miệng mình đến cổ First. First rên rỉ nhẹ nhàng vì cảm giác đó, tay anh vô thức luồn vào dưới áo Khaotung để lòng bàn tay anh ấn vào làn da trần ở lưng cậu.
Chẳng mấy chốc, ngay cả điều đó cũng không đủ và anh đưa tay ra phía trước cơ thể Khaotung, lòng bàn tay từ từ trượt lên trên để cảm nhận những mặt phẳng ấm áp, rắn chắc của cơ bụng và ngực.
Trong thâm tâm, anh hy vọng mình không hiểu nhầm các dấu hiệu, rằng Khaotung muốn cùng một thứ anh muốn. Ngón tay cái của anh lướt qua núm vú Khaotung bên dưới áo và anh cảm thấy những ngón tay trong tóc mình siết chặt khi một cơn rùng mình chạy dọc cơ thể Khaotung.
First hơi giật mình khi bàn tay nắm chặt tóc anh siết chặt gần như đau đớn, và anh cảm thấy Khaotung để ý và cẩn thận thả lỏng các ngón tay của mình. Sau một cú cắn tinh nghịch cuối cùng, cậu thả cổ First ra, đưa tay lên ôm lấy mặt First khi môi cậu quay trở lại miệng First để họ lại hôn nhau một lần nữa.
Lần này nụ hôn có phần trong sáng đối với First, nên anh thô bạo ngậm môi dưới của Khaotung vào miệng và mút. Khaotung rên rỉ, lắc hông vào First như thể theo bản năng, và First cảm thấy câu trả lời cho câu hỏi của mình khi hông Khaotung ép vào anh.
Được khuyến khích, First với tay xuống cạp quần ngủ của Khaotung và kéo nhẹ để hỏi. Đột nhiên Khaotung kéo môi ra để trán họ áp vào nhau, mắt nhìn xuống khi cả hai thở hổn hển.
"First," Khaotung lẩm bẩm. "Đợi một chút, Fir."
"Hửm?" First hỏi, rút ngón tay ra khỏi cạp quần của Khaotung để lại nắm hờ hông cậu. "Gì thế?"
"Tao nghĩ..." Khaotung bắt đầu, giọng nói có chút run rẩy. "Tao nghĩ rằng điều này có thể hơi quá sức với tao ngay bây giờ. Có lẽ chúng ta nên đi ngủ thôi."
Giật mình, First cứng đờ. "Trời ạ, tao xin lỗi," anh lẩm bẩm một cách lo lắng, sự xấu hổ khiến anh lắp bắp. "Chết tiệt, tao không nhận ra-tao nghĩ mày cũng thích chuyện đó...Tất nhiên là chúng ta có thể ngủ. Tao đúng là đồ khốn nạn." Trên vai anh cảm thấy Khaotung lắc đầu dữ dội không đồng ý.
Khi anh không nói gì, First buông hông Khaotung ra và đưa tay lên ôm lấy mặt cậu, nhẹ nhàng đẩy cậu ra cho đến khi anh có thể nhìn thấy biểu cảm của Khaotung. Những gì anh nhìn thấy khiến trái tim anh đau nhói; đôi mắt Khaotung ướt đẫm những giọt nước mắt chưa rơi. "Ồ, Tung Tung," anh thì thầm, lau đi giọt nước mắt đầu tiên bằng ngón tay cái khi nó bắt đầu rơi.
Khaotung lắc đầu: "Tao xin lỗi."
"Đừng có xin lỗi, đó là lỗi của tao mà."
"Không phải lỗi của mày đâu," cậu khăng khăng. "Mày không sai, tao cũng muốn thế. Rõ ràng là thế," cậu nói thêm, cười khẽ. "Chỉ là... chuyện này quá sức chịu đựng."
"Nhưng tao nghĩ..." First bắt đầu bằng giọng nói nhẹ nhàng, bối rối. "Chúng ta không phải đã làm nhiều hơn thế này rồi sao?"
"Lúc đó cả hai chúng ta đều say," Khaotung nhắc anh với một tiếng cười ngắn khác. "Mày nói đúng đấy. Chỉ là lần này cảm giác khác thôi-bây giờ tao biết mày cũng thích tao và không chỉ bị cuốn vào khoảnh khắc đó, cảm giác khác."
"Khoan đã, mày là tao sao?" First hỏi với một tiếng khịt mũi nhỏ. "Giống như mày đã nói hộ tao vậy." Anh mỉm cười ngập ngừng và tiếp tục với giọng điệu nghiêm túc hơn. "Nhưng chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện trong ngày hôm nay rồi-chúng ta có thể dừng lại ở đây. Tao mừng là mày đã nói với tao."
Khaotung mỉm cười đáp lại, tình yêu trong mắt cậu quá rõ ràng đến nỗi ngay cả First, đôi khi hơi ngốc, cũng nhận ra rằng anh không có gì phải lo lắng. "Tao nghiêm túc với mày, First - thực sự nghiêm túc. Tao đã muốn mày quá lâu rồi." Cậu thở dài buồn bã. "Tao không muốn vội vã với mày như thể nó chẳng có ý nghĩa gì."
"Vậy giờ mày đã có tao rồi, mày chỉ muốn ngủ thôi sao? Chờ đợi như vậy có làm mày mệt không?" First trêu chọc, tuyệt vọng muốn làm dịu bầu không khí trước khi sự chân thành của Khaotung khiến anh quá xúc động đến bật khóc. "Đây có phải là vấn đề thường gặp của mày không? Tao có nên lo lắng không nhỉ?"
Khaotung rên rỉ, lăn khỏi hông First và cuộn tròn trên nệm, quay lưng về phía First. "Đôi khi mày có thể là một thằng khốn nạn như vậy," cậu phàn nàn, nhưng không giấu được niềm vui trong giọng nói.
First nằm xuống bên cạnh cậu, áp mặt vào vai Khaotung từ phía sau và siết chặt quanh eo. "Ai'Tung, đừng giận," anh thì thầm một cách vui vẻ. "Tao chỉ đùa thôi. Tao ổn với việc từ từ chậm rãi-giờ mày đã có tao rồi, tao sẽ không đi đâu nữa cả."
Sau khi tắt đèn, họ nằm cạnh nhau trong bóng tối, chỉ được chiếu sáng bởi ánh trăng lọt qua cửa sổ. "First?" Khaotung gọi.
"Vâng?"
"Chúng ta hẹn hò nhé?"
First quay đầu nhìn Khaotung, kinh ngạc nói: "Mày thật sự phải hỏi sao?"
"Ý tao là, gần đây chúng ta có một số hiểu lầm. Tao chỉ muốn chắc chắn thôi."
Anh cười khẽ trước lời nói khiêm tốn của Khaotung, không thể phủ nhận lời nói của cậu là sự thật. "Đúng vậy, Tung Tung, chúng ta hẹn hò rồi."
"Trong trường hợp đó..." Khaotung bất ngờ lăn người qua và hôn nhẹ lên môi First, nụ hôn đã kết thúc gần như trước khi bắt đầu.
Cậu lùi lại, chống tay lên và nhìn xuống khuôn mặt ngạc nhiên của First với một nụ cười nhếch mép khiến anh nhớ đến Ayan. Cậu cúi xuống lần nữa để thì thầm vào tai First, "Chúc ngủ ngon, bạn trai."
First nhắm mắt lại nhưng không thể ngăn được nụ cười rạng rỡ, thích thú lan tỏa trên khuôn mặt mình; anh không cần mở mắt vẫn có thể cảm nhận được vẻ mặt hạnh phúc tột độ tương tự cũng đang hiện rõ trên khuôn mặt của Khaotung.
Ghi chú:
Xin chào mọi người, cuối cùng chúng ta cũng đã đến hồi kết rồi! Tôi hy vọng cái kết khá thỏa mãn. Tôi thực sự không ngờ rằng câu chuyện này lại trở thành một câu chuyện khủng khiếp như vậy - ít nhất là đối với tôi, 35 nghìn từ (hay bất kỳ số lượng từ nào chúng ta đang có hiện tại) là điều chưa từng nghe đến... và thực ra, việc hoàn thành một câu chuyện cũng vậy (thở dài). Tôi không muốn thừa nhận điều đó sớm hơn, nhưng một phần lý do khiến tôi không viết nhiều là vì tôi dường như không bao giờ có thể hoàn thành bất cứ điều gì mà không bỏ cuộc hoặc mất hứng thú. Vì vậy, cảm ơn tất cả các bạn đã thúc đẩy tôi tiếp tục!!
Tôi có thể quay lại và cập nhật câu chuyện này thỉnh thoảng - không hứa trước, nhưng việc viết một chương kết hoặc một vài cảnh từ góc nhìn của Khaotung hoặc thứ gì đó tương tự có vẻ hấp dẫn đối với tôi. Và việc đăng một chương độc lập ở đây và ở đó có nhiều khả năng hơn là tôi thực sự hoàn thành một câu chuyện khác! Haha.
Cảm ơn các bạn RẤT nhiều vì đã theo dõi tôi - Tôi thực sự không có bất kỳ kỳ vọng nào khi bắt đầu đăng câu chuyện này, nhưng tôi đã có rất nhiều niềm vui khi tương tác với tất cả các bạn và tôi sẽ thực sự nhớ nó! Rất nhiều người trong số các bạn đã để lại những bình luận chu đáo, tử tế và hài hước cho tôi, và tôi thực sự thích đọc từng bình luận một. Một số lượng lớn trong số chúng sẽ theo dõi tôi trong một thời gian dài, rất dài <3 Nghiêm túc mà nói, cảm ơn các bạn rất nhiều.
Ngoài ra - xin mọi người hãy đăng câu chuyện của mình về First và Khao để tôi có thể đọc ;) Dù sao thì đó cũng là mục đích thực sự của tôi khi viết bài này!!
Chúc mừng Giáng sinh và kỳ nghỉ lễ vui vẻ! <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com