Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 14: KT 0

Một dạng tiền truyện được viết theo góc nhìn của Khaotung.

__________________________

“Cảm ơn trời, cuối cùng cũng đã kết thúc rồi,” First cười, giả vờ rùng mình một cách khoa trương để Khaotung thấy khi họ cùng nhau đi về phía tán cây được dựng lên để làm nơi để các diễn viên nghỉ ngơi sau các cảnh quay. “Tao nổi hết cả da gà rồi, nhìn này.” Anh đưa cánh tay ra để Khaotung xem.


“Ồ, tao thực sự có thể nhìn thấy chúng,” Khaotung nói khi cậu cúi xuống nhìn lướt qua làn da của First.

“Đúng không?” First đồng ý. “Đó là nụ hôn duy nhất của chúng ta trong trailer, đúng không? Tao tự hỏi chúng ta sẽ phải làm thế bao nhiêu lần nữa khi đến lúc quay cả bộ phim đây. Tao đã đúng - hôn mày thật là kỳ lạ. Tao thề, nó giống như hôn anh trai tao vậy… ugh!”

Khaotung nhăn mặt. "Ít nhất thì tao cũng đẹp trai hơn anh trai của mày," cậu nói đùa.

"Mày nghĩ thế à?" First hỏi với vẻ mặt giả vờ nghiêm túc, không giấu được tia trêu đùa trong mắt. "Tao không biết, ít nhất thì anh trai tao cũng xuất thân từ cùng một nhóm gen đẹp trai giống tao. Thật đáng tiếc khi mày không hấp dẫn hơn, Tung—sẽ dễ dàng hơn nhiều để hành động như thể tao yêu mày nếu mà mày trở nên quyến rũ."

Khaotung đảo mắt trước lời đùa cợt, đẩy nhẹ First một cái. "Ý mày là giống Gawin à?" Cậu hỏi, ám chỉ bạn diễn của First trong bộ phim gần đây nhất của anh và nó sắp được phát sóng.

"Chính xác," First trả lời với một nụ cười trêu chọc. "Công việc của tao sẽ dễ dàng nếu mày trông giống P'Gawin. Cảnh hôn với anh ấy khá dễ dàng, mày biết đấy." Anh cười khúc khích trước biểu cảm của Khaotung.

Khaotung nheo mắt lại. "Không phải lúc nào cũng có thể nhận được vai diễn dễ dàng đâu", cậu trả lời không chút thương cảm. "Nếu không, làm sao mày có thể tiến bộ để trở thành một diễn viên giỏi hả?"

"Rất đúng, bạn của tao," First đáp lại với một tiếng cười. "Nói về những vai diễn dễ dàng, mày chắc chắn có vẻ thoải mái khi hôn tao ở đó. Có phải vì tao quá đẹp trai không?"

“Bởi vì tao là một diễn viên xuất sắc,” Khaotung nói một cách nghiêm túc.

First lại cười lớn và Khaotung phải ngăn anh làm rối mái tóc đã được tạo kiểu cẩn thận vào sáng hôm nay cho vai diễn Ayan của cậu. First định trả lời thì họ nghe thấy một giọng nói gọi từ xa. "First, quay lại đây—tới cậu rồi!"

First thở dài. Anh nhìn những chiếc ghế gấp với ánh mắt khao khát khi thấy Khaotung ngồi xuống. "Tận hưởng kỳ nghỉ của mình đi nhé," anh nói một cách không vui, làm mặt buồn với Khaotung trước khi đi xuống đồi để quay cảnh tiếp theo.

Một diễn viên xuất sắc, Khaotung đã nói vậy. Cậu có ý nói đùa, nhưng đó là sự thật; tỏ ra thoải mái khi hôn người bạn thân nhất của mình không phải là một điều dễ dàng. Nếu cậu không phải là một diễn viên giỏi như vậy, First chắc chắn sẽ nhận ra rằng Khaotung đã thật sự lo lắng như thế nào.

Trên thực tế, nếu First không quá vô tư, anh vẫn có thể nhận thấy bàn tay của Khaotung run rẩy trên gáy First trong suốt nụ hôn của họ, hoặc cách cậu không hề giao tiếp bằng mắt trong suốt chặng đường trở về lều của họ.

Và Khaotung đặc biệt biết ơn về khả năng diễn xuất của mình khi First nói đùa rằng anh thích hôn Gawin hơn là Khaotung—bình luận cụ thể đó thực sự đã thử thách khả năng diễn xuất của cậu. Cảm ơn Chúa vì cậu biết cách che giấu cảm xúc của mình, bởi vì sẽ rất khó để giải thích nếu Khaotung bỏ chạy khỏi trường quay trong nước mắt và sự tức giận.

Bây giờ khi chỉ còn lại một mình, Khaotung cuối cùng cũng có thể ngừng diễn. Cậu thở dài, cúi người về phía trước để vùi mặt vào tay. Cậu đã háo hức bắt đầu quay phim kể từ khi P'Aof yêu cầu cậu đóng vai chính trong The Eclipse cùng First.

Gần đây họ đã được nhắc nhở rằng sẽ có một cảnh hôn trong đoạn giới thiệu, và kể từ đó cậu đã tràn ngập sự mong đợi hồi hộp, mong chờ nó nhiều hơn nhưng cũng không kém phần sợ hãi. Thực tế là từ ngày họ gặp nhau cách đây bốn năm, cậu đã luôn tự hỏi sẽ như thế nào khi hôn First và liệu cậu có bao giờ có lý do để tìm hiểu không.

Khaotung luôn nghĩ First đẹp trai—với đôi mắt nai, biểu cảm và nụ cười rạng rỡ luôn gần gũi, ai mà không nghĩ thế chứ? Và mặc dù cậu nhút nhát—hoặc có lẽ là vì điều đó—Khaotung đã bắt đầu hướng về First trước cả khi họ trở thành bạn bè, vô thức tìm kiếm sự đồng hành của anh như một cái cây tìm kiếm ánh mặt trời.

Khaotung không bao giờ cảm thấy áp lực phải là bất cứ ai khác ngoài chính mình khi họ ở bên nhau và First có vẻ hoàn toàn thoải mái khi tự mình trò chuyện. Anh quyết tâm đưa người bạn mới của mình vào mọi thứ và chẳng mấy chốc Khaotung đã vượt qua được phần nào sự nhút nhát của mình, thoát khỏi vỏ bọc của mình một chút nhờ ảnh hưởng của First.

Họ nhanh chóng trở nên thân thiết, nhưng thực sự phải lòng người bạn thân nhất của mình là một quá trình dần dần đối với Khaotung; nhìn lại, cậu không thể xác định được chính xác điều đó xảy ra vào lúc nào.

Ngẩng đầu lên, cậu quan sát từ xa khi First đang quay cảnh đang được bao quanh bởi những người xung quanh. Dáng người của anh thật nổi bật ngay cả khi ở rất xa—mặc dù có đám đông, đôi mắt của Khaotung ngay lập tức bị thu hút về phía anh.

Cậu từ từ đưa ngón tay lên vô thức chạm vào môi mình; chỉ mới vài phút trước First đã hôn cậu, cậu đã cảm nhận đôi môi mềm mại của First áp vào môi mình lần đầu tiên và cậu đã phát hiện ra trí tưởng tượng của mình đã xa rời thực tế đến mức nào khi nói đến cảm giác tuyệt vời đến nghẹt thở khi hôn người bạn thân nhất của mình.

Rõ ràng là nó không quan trọng với First như với cậu, nhưng không sao cả—Dù sao thì Khaotung cũng chẳng mong đợi điều gì cả. Cậu chỉ biết ơn vì cuối cùng cũng được phép hôn First, và bên cạnh đó, hôm nay chỉ là lần đầu tiên trong số nhiều cơ hội chắc chắn sẽ đến trong quá trình quay phim. Trước khi cậu kịp kiềm chế, một nụ cười ngớ ngẩn nở trên khuôn mặt cậu khi nghĩ về những nụ hôn khác sau này với First.

"Cuối cùng tôi cũng hiểu rồi," một giọng nói cao và rõ ràng vang lên bên cạnh câu và khiến cậu giật mình, quay lại để nhìn xem ai vừa nói.

“P'Ploy,” Khaotung nói, nhanh chóng bỏ ngón tay ra khỏi môi và đặt tay lên đùi một cách ngây thơ. “Em không biết P' cũng ở đây.”

"Tôi đã ở đây từ trước khi em và First đến. Tôi đang nghĩ đến việc ngủ một giấc," Ploy giải thích, chỉ vào chiếc gối kê sau gáy cô. Với một nụ cười, cô nói thêm, "Có vẻ như em chỉ để mắt đến First thôi."

Khaotung tự giác đỏ mặt: “P' đang nói gì vậy?”

“Tôi đã cố gắng tìm hiểu xem điều gì xảy ra giữa hai người và cuối cùng tôi đã có câu trả lời.”

"Điều gì cơ? Em và First?" Ploy gật đầu. "Chúng em chỉ là bạn bè mà thôi. Bạn thân."

"Thấy chưa?" Ploy hỏi, vui mừng. "Ngay cả cách em nói về điều đó - ' chỉ là bạn bè' - cũng cho thấy rõ ràng là em ít nhất đã từng tự hỏi về việc trở thành điều gì đó nhiều hơn thế."

Khaotung, người đang nhấp một ngụm đồ uống, lắp bắp: "P' không thấy hơi quá đáng sao, Phi?"

Trước lời trách móc của cậu, toàn bộ thái độ của Ploy thay đổi. "Tôi xin lỗi," cô nói nghiêm túc, vẻ mặt ngượng ngùng. "Tôi không cố ý tọc mạch. Chỉ là từ lần đầu gặp em ở buổi casting, tôi đã có cảm giác có điều gì đó thú vị từ hai người..." Cô vội vã nói thêm, "Nhưng từ giờ tôi có thể giữ suy nghĩ của mình cho riêng mình—tôi không cố ý tọc mạch chuyển của em."

“Không sao đâu,” Khaotung ngượng ngùng vẫy tay xin lỗi. Dù cô có nói gì thì cũng chỉ tại tò mò—cậu và Ploy thậm chí còn chưa nói chuyện với nhau nhiều trước ngày hôm nay—nhưng Khaotung ghét phải là nguyên nhân khiến cô thất vọng, gần như tổn thương. “Tôi không thấy bị xúc phạm.”

“Không à?” Cô ấy mỉm cười và Khaotung thở dài trong lòng.

“Không. P' không phải là người đầu tiên bình luận về mối quan hệ của chúng em. Nhưng chúng em thực sự chỉ là bạn bè mà thôi.”

"Bây giờ thì đủ rõ ràng rồi," Ploy chậm rãi nói. "Nhưng nhìn cách hai người nhìn nhau, tôi tự hỏi liệu một ngày nào đó điều đó có thể thay đổi không."

"Ý P' là sao?" Khaotung hỏi, cố tỏ ra thờ ơ lịch sự thay vì tò mò háo hức mà cậu cảm thấy trước lời cô nói. "Chúng em nhìn nhau thế nào?"

Ploy cười toe toét như thể cô có thể nhìn thấu cậu vậy; có lẽ diễn xuất của cậu không đủ thuyết phục như cách mà cậu nghĩ. "Ồ, First nhìn em như thể em là mặt trăng trên trời ấy. Em ấy luôn liếc trộm em, như thể em ấy muốn xem mọi phản ứng của em với mọi điều mà em ấy nói hoặc làm. Và bất cứ khi nào em không ở gần, tôi có thể thấy em ấy đang tìm em - gần như thể em ấy không thể thư giãn cho đến khi biết em đang ở gần. Em ấy bám dính và quá gắn bó với em, nhưng điều đó thật sự rất ngọt ngào", cô vừa cười vừa kết luận.

"Rõ ràng là em ấy nghĩ rằng sự ngưỡng mộ mà em ấy dành cho em là hoàn toàn trong sáng, mặc dù vậy - tôi khá chắc là em ấy chỉ coi em là người bạn thân thiết, đáng yêu nhất của mình".

Nghe có vẻ đúng với suy nghĩ của Khaotung. First không hứng thú với cậu theo một cách lãng mạn, nhưng Khaotung có thể nói rằng First yêu cậu theo cách riêng của anh. Quay trở lại khi họ gặp nhau nhiều năm trước, First luôn chăm sóc Khaotung, nhưng mọi thứ đã thay đổi kể từ đó; bây giờ, hầu hết là ngược lại.

Bất chấp sự khoe khoang của First, Khaotung biết rằng bạn mình có thể bất an một cách đáng lo ngại, và Khaotung thường là người mà anh tìm đến để được hỗ trợ và trấn an. Những ngày này, anh gần như phụ thuộc vào Khaotung nhiều hơn bao giờ hết, để người bạn thân nhất của mình nhìn thấy khía cạnh yếu đuối mà anh giấu kín với hầu hết mọi người, và Khaotung thích được trở thành người mà First sẽ dựa vào.

“Nhưng em thì khác,” Ploy tiếp tục, và Khaotung giật mình dưới ánh nhìn của cô. Cô nhạy bén hơn cậu mong đợi, và cậu không chắc mình có muốn nghe những gì cô nhìn ra từ việc quan sát cậu không.

“Mắt em luôn dõi theo em ấy, bất kể em ấy đang làm gì. Em luôn có biểu cảm dịu dàng trên khuôn mặt khi nhìn em ấy và em nghĩ rằng không ai có thể nhìn thấy. Thêm vào đó là cách em hành động hôm nay và cuối cùng tôi đã hiểu ra: Em phải lòng em ấy rồi.”

Nhịp tim của Khaotung tăng vọt khi cậu cố gắng kiểm soát biểu cảm của mình. Không ai có thể biết về tình cảm mà cậu dành cho First; nếu anh phát hiện ra Khaotung yêu anh, anh chắc chắn sẽ trốn tránh. First vô cùng ngượng ngùng khi nói đến tình yêu, đặc biệt là đời sống tình cảm của chính anh.

Khaotung đã quan sát anh trong nhiều năm, và số lần anh thấy người bạn thân nhất của mình vứt bỏ cơ hội với những người mà anh rõ ràng là quan tâm khiến Khaotung biết rằng First rất sợ cảm xúc của chính mình, và có lẽ là sợ tất cả các mối quan hệ nói chung.

Làm cho khuôn mặt cậu trở nên buồn cười và không tin, Khaotung chuẩn bị tự bào chữa trước lời buộc tội của Ploy, nhưng cô ấy đã tiếp tục trước khi cậu kịp nói gì. "Tôi sẽ không nói đâu, tôi thề đấy," cô ấy nhanh chóng trấn an cậu. "Không phải First hay bất kỳ ai khác."

Khaotung ngậm miệng lại và chờ đợi. Vẫn chưa quá muộn để phủ nhận lời khẳng định của Ploy, nhưng cậu muốn nghe cô nói thêm điều gì trước khi cậu làm vậy.

“Tôi sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa nếu em không muốn. Nhưng…” Cô nhìn cậu với ánh mắt đánh giá. “Chẳng phải là sẽ cô đơn sao, khi tự mình thích một ai đó? Không thể nói chuyện với bất kỳ ai về chuyện này?”

Khaotung vẫn im lặng, và Ploy dường như coi đó là sự đồng thuận. "Em có thể nói chuyện với tôi, nếu em muốn. Tôi thậm chí có thể cố gắng giúp đỡ—tất nhiên là chỉ khi em muốn tôi giúp. Nhưng tôi thật sự ủng hộ hai người."

Khaotung nghĩ về cách trả lời. Ploy nói đúng; cô đơn đến đau đớn khi yêu thầm một mình. Liệu có thực sự tệ đến vậy nếu có người khác biết không? Cuối cùng, không xác nhận cũng không phủ nhận bất cứ điều gì, cậu hỏi một cách hời hợt, "Điều gì khiến P' chắc chắn rằng em thích cậu ấy? Chỉ vì em nhìn cậu ấy không có nghĩa là..." Cậu im bặt. Rốt cuộc, nếu cậu đang làm điều gì đó để lộ cảm xúc thật của mình, cậu cần biết để có thể sửa chữa trước khi bất kỳ ai khác cũng sẽ nhận ra.


Ploy mỉm cười. "Diễn xuất của em thuyết phục, đừng lo lắng", cô trấn an cậu, và rõ ràng là cô đã cảm nhận được sự lo lắng ẩn sau câu hỏi của Khaotung. "Tôi chỉ chắc chắn khi tôi thấy cách em cư xử vừa nãy, sau khi First bỏ đi và em nghĩ rằng mình ở một mình. Em bối rối vì nụ hôn, đúng không?"

Khaotung thở dài. Cô ấy chắc chắn là quá nhạy cảm—kể cả khi cậu phủ nhận tất cả, cậu không nghĩ cô ấy sẽ tin anh. Nhưng cậu cũng nghĩ cô ấy sẽ giữ lời hứa không chia sẻ bí mật của mình; vì một lý do nào đó, mặc dù thực tế là họ hầu như không thân nhau, cậu vẫn tin tưởng cô ấy. Theo một cách nào đó, sẽ nhẹ nhõm hơn khi thừa nhận điều đó với ai đó. Hy vọng rằng mình không mắc phải một sai lầm lớn, cậu hít một hơi thật sâu và vứt bỏ sự thận trọng. "Ừ. Đôi khi cũng cô đơn thật."

Cậu chưa kịp chứng kiến ​​phản ứng của Ploy thì một tiếng kêu tuyệt vọng đột ngột khiến cả hai ngồi thẳng dậy và nhìn xung quanh đầy lo lắng. Đằng sau họ là một thành viên đoàn làm phim, nhìn chằm chằm xuống máy quay phim của mình với vẻ mặt không tin nổi. Khaotung nhận ra anh ta là người quay cảnh hôn của họ cách đây không lâu. "Tôi không thể tin được," người đàn ông rên rỉ lớn tiếng.

"Có chuyện gì vậy?" Ploy hỏi anh ta.

“Tôi rất xin lỗi,” người quay phim nói khi anh ta tiến lại gần, nhìn thẳng vào Khaotung. “Cảnh nong vừa quay với First… Tôi không chắc chuyện gì đã xảy ra, nhưng…” Anh ta ho một cách đầy tội lỗi trước khi thú nhận một cách vội vã. “Nó không được ghi lại.”

"Cái gì?" Ploy mở to mắt. "Điều đó có nghĩa là...?"

Người quay phim gật đầu xin lỗi. "Chúng ta sẽ phải quay lại lần nữa."

Trí óc của Khaotung đã ngừng hoạt động. Đây có phải là một trò đùa không? "Ồ," cuối cùng anh ta nói.

Ploy khẽ cười thúc vào cách tay của Khaotung: "Lần này, tặng cho em ấy thứ gì đó đáng nhớ nhé."

“Phi!” Khaotung rít lên. May mắn thay, người quay phim đã đi khuất, có lẽ là để báo tin xấu cho First và đạo diễn, nhưng Khaotung vẫn chưa quen với việc bị trêu chọc như thế này. Cậu không quen với việc bất kỳ ai khác biết về tình cảm của mình, chứ đừng nói đến việc nói đùa về điều đó.

“Không, tôi nghiêm túc đấy,” Ploy nói với một nỗ lực kém cỏi để che giấu nụ cười của cô. “Sẽ mất nhiều tháng nữa trước khi chúng ta bắt đầu quay các tập phim, và trong thời gian đó First sẽ quảng bá cho loạt phim khác của em ấy với Gawin. Tôi đã thấy nụ hôn của em trên máy quay trước đó, và thành thật mà nói có vẻ nó khá đáng quên—không có ý xúc phạm. Nó thật nhàm chán và trong sáng. Em có thực sự nghĩ rằng nó có thể so sánh với bất kỳ nụ hôn nào của em ấy với Gawin không?"

“Nó được cho là nhàm chán và trong sáng,” Khaotung phản đối. “Nhân vật của chúng em còn đang học trung học.”

"Tôi chắc là em có thể nghĩ ra điều gì đó rồi," Ploy nói với nụ cười vừa trêu chọc vừa cổ vũ.

Đáng nhớ, Khaotung nghĩ khi cậu ngồi một mình dưới tán cây sau khi Ploy rời đi. Làm sao mà cậu có thể khiến nụ hôn trở nên đáng nhớ đối với First? Việc động não tìm giải pháp giúp cậu phần nào quên đi sự căng thẳng đang tăng dần, điều mà cậu vô cùng biết ơn. Cậu sẽ phải cảm ơn Ploy sau.

Và quả thực, cô ấy đã đúng—Cuối cùng Khaotung cũng nghĩ ra được điều gì đó. Cậu nghi ngờ ý tưởng của mình không hoàn toàn giống như những gì cô ấy nói, nhưng rồi một lần nữa, cô ấy không phải là bạn thân của First. Ngay trước khi đến lúc quay lại cảnh hôn, Khaotung đã lẻn đến lều chính nơi đồ ăn đã được bày sẵn để chuẩn bị cho bữa trưa.

Cậu thoa một lớp son dưỡng môi dày trước khi lấy trộm một lát ớt từ một cái bát, cẩn thận giữ nó bằng khăn ăn để bảo vệ ngón tay và nhẹ nhàng chấm môi bằng nó cho đến khi chúng bắt đầu bỏng rát. Cậu nhăn mặt khi cảm giác bỏng rát tăng lên mặc dù đã thoa son dưỡng môi, nhưng cậu tin rằng First sẽ bị bỏng nặng hơn; bạn cậu không chịu được đồ ăn cay.

Mỉm cười một mình, cậu đi một đoạn ngắn trở lại trường quay và đến gần First, người đã đợi sẵn ở đó. "Sẵn sàng cho vòng hai chưa?" First hỏi cậu với một nụ cười thích thú.

"Luôn luôn," Khaotung nói, cười toe toét đáp lại. "Sau này mày sẽ phải nói cho tao biết ai là người hôn giỏi hơn: tao hay P'Gawin."

First nhướn mày ngạc nhiên—những câu chuyện cười của Khaotung thường không táo bạo như vậy—nhưng anh nhanh chóng chế ngự sự ngạc nhiên của mình. “Được thôi, tao sẽ cho mày biết. Nhưng tao phải cảnh báo mày, nụ hôn của P'Gawin khá nóng bỏng.”

Môi Khaotung khẽ nhếch. Xem anh có thể quên được nụ hôn với Khaotung sau chuyện này không.

Ghi chú:


Quả nhiên, tôi không thể để câu chuyện này một mình! Khi bắt đầu viết, tôi đã luôn có kế hoạch viết một số chương theo góc nhìn của Khaotung - thế nên chúng ta ở đây.

Tôi hiện không có mục tiêu cụ thể nào với câu chuyện này, nên có thể sẽ có hoặc không có thêm chương nữa - và nếu có, chúng có thể kết nối với nhau tốt hoặc không vì chắc chắn không liên quan đến việc lập kế hoạch :) Hy vọng là việc xây dựng nhân vật vẫn có ý nghĩa nhưng tôi biết việc thay đổi góc nhìn là một sự thay đổi lớn, nên cứ thoải mái giả vờ như các chương bổ sung không tồn tại nếu bạn không còn hứng thú nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com