Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 17: 3.5

Lúc Khaotung thức dậy và nhận thấy đầu mình đang tựa vào lòng First vào sáng hôm sau, sau bữa tiệc đóng máy, cậu mất một lúc mới nhớ ra mình đang ở đâu và bằng cách nào. Bụng cậu cồn cào và đầu thì đau nhói lên cái cảm giác sau cơn say tồi tệ nhất trong nhiều năm.

Phải thừa nhận rằng, cũng đã nhiều năm rồi cậu mới uống nhiều như vậy. Tuy nhiên, buổi sáng sau khi say có phải lúc nào cũng khó chịu như vậy không? Hay đây là một phần của quá trình già đi? Giờ cậu đã gần hai mươi bốn tuổi, có lẽ cậu nên xem xét lại lượng rượu mà cơ thể cậu có thể uống.

Cậu cuộn tròn trên chiếc ghế sofa tại căn hộ của mình, khuôn mặt vùi vào phần bụng ấm áp của First, và cậu có thể cảm thấy sức nặng của một bàn tay đặt trên vai mình. Khi cậu quay đầu nhìn lên, nheo mắt nhìn ánh nắng bắt đầu chiếu qua cửa sổ, Khaotung thấy bạn mình vẫn đang ngủ.

Cổ của First cong ở một góc độ kỳ cục; mà chắc chắn anh sẽ bị đau khi thức dậy, và Khaotung biết rằng có lẽ cậu sẽ xứng đáng với bất kỳ lời phàn nàn nào đến với mình vì cậu mơ hồ nhớ rằng mình là người khăng khăng giữ First ở lại đây. Nhưng thật đáng ngạc nhiên khi anh thực sự sẵn lòng ở lại - thường thì anh kén chọn hơn về giấc ngủ của mình. Khaotung tự hỏi tại sao First lại đồng ý ngay khi mình nài nỉ.

… Và rồi Khaotung nhớ ra lý do. Cảnh tượng mất mặt khi được tìm thấy trong tình trạng nửa khỏa thân và hoàn toàn say khướt trong nhà vệ sinh công cộng hiện về trong đầu cậu, tiếp theo là cảnh tượng không còn mặt mũi hơn nữa khi mà cậu khóc lóc đáng thương trên ghế sofa trước mặt First người bạn thân thiết nhất với mình.

Cậu không phải là người hay khóc; có thể đếm trên một bàn tay số lần mình thực sự khóc trước mặt First. Theo bản năng, cậu nhắm chặt mắt lại, lồng ngực tràn ngập nỗi xấu hổ mất mặt khi nhớ lại. Nếu bây giờ nhắm mắt ngủ lại, liệu cậu có thể thức dậy trong một hiện thực khác không? Khaotung vô cùng mong muốn rằng đêm qua có thể được coi là một giấc mơ, một cơn ác mộng.

Nhưng First vẫn chấp nhận ở lại. Bất chấp hành vi đáng xấu hổ của cậu, bất chấp mọi rắc rối mà cậu đã gây ra cho First đêm qua, bất chấp những cảm xúc nặng nề mà cậu đã bộc lộ khi say xỉn… First vẫn ở đây.

Khaotung đã chắc chắn rằng việc tiết lộ chiều sâu tình cảm của mình, điều này gần như giống như một lời thú nhận, sẽ kích hoạt nỗi lo lắng kỳ lạ của First về tình yêu và các mối quan hệ—hoặc ít nhất là khiến anh vô cùng khó chịu. Nhưng First vẫn ở lại.

Bạn thân của cậu thực sự là một người tốt… và, theo mọi vẻ bề ngoài, là một kẻ ngốc tuyệt đối. Anh thậm chí có hiểu tại sao Khaotung lại buồn bã tối qua không? Nếu Khaotung không nhớ sai, thì về cơ bản cậu đã nói với First rằng mình cảm thấy gắn bó sâu sắc như thế nào với vai diễn Ayan, thấy việc vào vai người yêu của First tự nhiên như thế nào và cậu sợ nó kết thúc ra sao, và First đã hỏi thay vì trả lời rằng, "Điều đó có gì phải khó xử?"

Cậu cảm thấy First cựa quậy bên dưới mình, làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cậu, và cậu mở mắt ra lần nữa để thấy người bạn đang nhìn chằm chằm xuống mình. "Này," Khaotung thì thầm gọi.

“Chào buổi sáng,” First đáp lại một cách mơ màng ngái ngủ khi anh vuốt mái tóc mái của Khaotung ra khỏi mắt. “Ngủ ngon chứ?”

“Tao đoán là không tốt lắm.”

“Tốt, vì tao cũng không tốt đâu.” Đột nhiên, không khí uể oải biến mất khi First thô bạo đẩy Khaotung ra khỏi lòng anh. Cậu buộc phải cố hết sức để không ngã khỏi ghế, bám vào bàn dài để giữ mình trước khi có thể ngã xuống sàn. Lẩm bẩm, cậu dịch chuyển đến ngồi cạnh First trên ghế.

“Mày có cần phải thô bạo thế không hả?” Khaotung phàn nàn, xoa xoa thái dương. “Đầu tao đau quá.”

First nheo mắt lại. “Đầu mày đau lắm đúng không? Bởi vì toàn thân tao đều đau nhức đây này. Tối qua tao gần như vác mày về nhà, mày lại còn bắt tao ngủ như thế này để cảm ơn tao sao hả? Lưng tao đau chết mất, Ai'Tung.”

Khaotung cúi đầu nhìn xuống đùi mình, tay mân mê gấu áo một cách tội lỗi. "Tao thực sự xin lỗi về chuyện đêm qua, First."

Tất cả thái độ của First thay đổi, dịu lại khi đáp lại lời xin lỗi rụt rè của Khaotung. “Đừng lo lắng, tao chỉ trêu mày thôi mà. Và không sao đâu, tao thực sự không bận tâm đâu—tao luôn sẵn lòng chăm sóc mày, bạn của tao.

"Hơn nữa,” anh nói thêm với một nụ cười nhếch mép, vòng tay qua eo Khaotung và kéo cậu sát vào người mình. “Tung Tung của tao rất dễ thương khi say. Vậy nên mày thích có một cái cớ để gần gũi tao, đúng không? Không muốn từ bỏ điều đó sao?”

Khaotung cảm thấy mặt mình bắt đầu ửng hồng và định phủ nhận lời buộc tội thì cậu nhớ ra First đã không hề nao núng như thế nào vào đêm qua—việc Khaotung thừa nhận và sau đó khăng khăng đòi ôm ấp dường như không hề làm anh bận tâm chút nào. Cậu quyết định mạo hiểm. "Đúng vậy," cậu trả lời, vòng tay qua eo First để đáp lại.

First cứng đờ người lại, và Khaotung ngay lập tức tự hỏi liệu mình có phạm phải sai lầm lớn nào không. Cậu lại đánh giá sai bạn mình rồi sao? First thực sự cố tỏ ra bình tĩnh, thay vì hành động vì sự thiếu hiểu biết như Khaotung đã nghĩ? Và rồi cậu cảm thấy First siết chặt tay mình hơn. "Dính chặt quá!" anh kêu lên trước khi dụi mặt thô bạo vào tóc Khaotung như thể anh đang ôm một con vật dễ thương và mềm mại trong vòng tay thay vì người bạn thân nhất của mình.

“Ai'First!” Khaotung phản đối, đẩy First ra. Cậu đã không tắm tối qua và không muốn nghĩ đến mùi tóc của mình.

First cười khúc khích. "Nếu mày ngủ trên đùi tao như một con mèo, mày sẽ bị đối xử như một con mèo."

“Mày nghĩ một con mèo có thể chịu đựng được điều đó không?”

“Không phải sao. Nhìn xem, mày với mèo thực sự giống hệt nhau!”

Khaotung nhìn chằm chằm không tin. First nghĩ cậu đang hành động như một con mèo sao? Thật sao? Không giống như một người đang phải lòng bạn thân của mình một cách tuyệt vọng và không thể thổ lộ? Nếu First cố chấp đến mức không biết gì như vậy, Khaotung không cần phải quá lo lắng về việc tình cảm của mình bị phát hiện. Vì First dường như ổn với việc cậu bám dính, anh sẽ chấp nhận điều đó một cách hiển nhiên.

Từ đó trở đi, Khaotung nới lỏng sự cảnh giác của mình xung quanh First. Cậu không tán tỉnh công khai—ít nhất là không cố ý—nhưng cậu ngừng lo lắng quá nhiều trong mỗi lần tương tác liệu First cuối cùng có hiểu được cảm xúc của mình và trốn tránh hay không.

Cậu không nghĩ sự thay đổi này là quá rõ ràng—cậu luôn là chính mình khi ở bên First, ngoại trừ khi liên quan đến một vấn đề cụ thể—nhưng cảm thấy thoải mái hơn một chút, nói những gì mình muốn nói và làm những gì mình cảm thấy tự nhiên mà không phải liên tục cân nhắc đến hậu quả.

Khi First nhắn tin rằng anh sẽ không chơi game cùng vì đang bận ăn thịt nướngvới một người bạn, Khaotung phàn nàn, "Đừng ăn tối với người khác, tao ghen tị quá." Và khi First trả lời bằng cách mời cậu đi cùng, Khaotung tự hỏi tại sao cậu lại không thử chiến lược này trước đây.

Khi First hỏi cậu rằng muốn gì cho ngày sinh nhật của cậu, Khaotung trả lời rằng mình muốn một card đồ họa. "Thật đấy, Khaotung?" First hỏi một cách khó tin. "Chúng đắt quá."

Khaotung gật đầu thành khẩn đáp lại: “Nếu mày thực sự quan tâm đến tao, mày chắc chắn sẽ mua cho tao một cái card đồ họa, phải không.”

Và khi họ xuất hiện cùng nhau trên Arm Share và được yêu cầu tái hiện cảnh hôn vô tình trong loạt phim của họ, kế hoạch là Khaotung sẽ dùng tay che miệng First và "hôn" anh theo cách đó. Thay vì dùng tay làm rào chắn, cậu đã làm First bất ngờ bằng cách nắm lấy đầu anh và hôn lên trán.

Sau khi quay xong, Khaotung ngồi ở một chiếc bàn đối diện First khi họ ăn chiếc bánh sinh nhật được dùng làm đạo cụ trong buổi phỏng vấn. Cảm giác hơi lạ khi tổ chức sinh nhật sớm vài tuần, nhưng ngày phát sóng là điều quan trọng nhất trong ngành giải trí.

“Bánh này ngọt quá,” First thở dài, đẩy đĩa ra sau khi chỉ cắn vài miếng.

“Mày nên ăn nhiều hơn đi,” Khaotung nói, cầm lấy nĩa của First và gắp một miếng bánh cho anh. “Đừng để bánh của tao bị lãng phí.”

“Nếu mày lo lắng về việc lãng phí thì mày nên tự ăn nó đi—mày hầu như chưa động đến nó đâu!”

“Nhưng tao không phải là người luôn bị phàn nàn về việc quá gầy,” Khaotung phản đối. “Mày sẽ không bao giờ tăng cân trừ khi mày chịu ăn nhiều calo hơn.” cậu đưa nĩa về phía miệng First với một nụ cười nhếch mép.

“Nếu tao cứ ăn đồ tráng miệng, tao sẽ vẫn gầy nhưng má tao sẽ phúng phính.” Mặc dù phàn nàn, First vẫn mở miệng và để Khaotung đút cho anh một miếng bánh.

Khaotung cười khúc khích, trả lại nĩa cho First. Sau một lúc im lặng, cậu nói, "Tao không thể tin là mày thực sự mua cho tao cái card đồ họa đó."

"Sao tao không thể chứ, sau khi mày cằn nhằn tao mỗi ngày trong suốt một tuần?" Trước cái nhìn trừng trừng của Khaotung, First tiếp tục cười haha. "Đùa thôi, đùa thôi. Tao chỉ vui mừng vì cuối cùng mày cũng có hứng thú với trò chơi điện tử, vì vậy tao sẽ làm mọi cách để giữ mày làm bạn chơi game cùng với tao."

"Bất cứ khi nào mày làm điều gì đó tốt đẹp, luôn có điều gì đó dành cho mày nhỉ", Khaotung nói đùa, khiến First bật cười. "Nhưng đó là một món quà thực sự hào phóng - cảm ơn mày."

“Bất cứ điều gì dành cho mày, Tung,” First nói với cậu một cách nghiêm túc. “Tao có ý đó khi tao nói rằng mình muốn tiếp tục cùng mày ăn mừng sinh nhật trong nhiều năm tới nữa—mày thực sự giống như gia đình đối với tao vậy.”

Giống như gia đình. Những lời của First, được nói ra như một lời khen ngợi và rõ ràng là chân thành, nghe có vẻ ngọt ngào đắng cay đối với đôi tai của Khaotung. Cậu có thể cảm nhận được tình yêu thương ẩn sau những lời nói đó và biết ơn vì First quan tâm đến cậu như gia đình, nhưng không thể không cảm thấy thất vọng vì điều đó là không đủ đối với cậu— muốn mình trở thành nhiều hơn thế đối với First.

Với tinh thần không suy nghĩ quá nhiều, cậu không ngần ngại hỏi bằng giọng trêu chọc, "Giống như gia đình? Ngay cả sau khi tao hôn mày hôm nay sao?"

“Nụ hôn nào? À, ý mày là khi mày hôn lên trán tao á?” First cười khi Khaotung gật đầu. “Nhất là khi đó! Chỉ có mẹ tao sẽ hôn tao như thế thôi.”

Khaotung nhăn mặt. Cậu yêu mẹ của First, nhưng cậu không chắc mình cảm thấy thế nào khi bị so sánh với bà trong trường hợp như thế này nữa. "Ồ, tao chắc chắn không thấy theo cách đó." Câu trả lời nhẹ nhàng của cậu nghe có vẻ trung thực hơn một chút so với dự định của cậu. Không biết xấu hổ, cậu tiếp tục, "Tao có cần nhắc nhở rằng tao không phải là gia đình của mày không? Rốt cuộc thì tao có nên hôn môi mày không?"

First đỏ mặt. “Giữ nụ hôn của mày cho bạn gái mày đi. Đồ ngốc.”

Được khích lệ bởi phản ứng ngại ngùng đáng yêu của First, Khaotung đứng dậy khỏi ghế và bước tới đứng sau First. Cậu cúi xuống, vòng tay qua cổ First và nghiêng người thì thầm vào tai anh, "Bạn gái nào?"

“Ai'Tung!” First rít lên với giọng bối rối. “Có chuyện gì với mày thế hả?”

“Tao không có bạn gái.”

"Mày không sao chứ?" First hỏi, thoáng mất tập trung vì xấu hổ. "Chuyện gì đã xảy ra với cô gái mà Mix giới thiệu với mày vậy?"

“Người yêu cũ của tao ư? Chúng tao đã chia tay hơn một năm rồi, First.”

"Thật sao?" First hỏi, giọng thực sự ngạc nhiên.

“Thật đấy.” Khaotung hơi ngả đầu ra sau để tựa cằm vào vai First, sự thích thú của cậu phần nào giảm đi; sự thiếu quan tâm hoàn toàn của First đối với chuyện tình cảm của cậu khiến cậu cảm thấy đau lòng.

“Tao đoán là có lý, thực ra. Vậy còn cô gái tao thấy tán tỉnh mày lần trước ở quán bar thì sao? Cô ấy không về nhà với mày sao?”

Khaotung nhíu mày, cố nhớ lại lần cuối cùng cậu đến quán bar với First. “Vào sinh nhật mày à? Tối hôm đó tao không dẫn ai về nhà cả. Tao ngủ ở nhà mày, nhớ không?”

“Hử. Vậy còn P'Ploy thì sao? Hai người có vẻ rất hợp nhau trong quá trình quay phim.”

Khaotung thở dài: “Nghe có vẻ như mày thực sự muốn tao có bạn gái, First.”

"Không," First trả lời. "Tao chỉ giải thích rằng có lẽ có người mà mày nên hôn thay vì tao."

“Không có.”

“Được rồi, tao chịu thua, mày muốn hôn ai thì hôn! Giờ thì tránh xa tao ra.”

“Ồ? Cuối cùng tao cũng được mày cho phép rồi à?” Khaotung quay đầu lại và cố tình hôn má First với vẻ khó chịu hơn là thích thú trước khi cuối cùng buông cổ anh ra. Cậu đứng thẳng dậy, di chuyển để ngồi xuống ghế với một cái bĩu môi hầu như không che giấu.

Khuôn mặt First đỏ bừng. "Đồ ngốc bướng bỉnh," Khaotung nghe anh lẩm bẩm trong hơi thở.

Khaotung cau mày. "Mày không phiền khi P'Tay làm thế sao," cậu càu nhàu một cách buồn bã.

“Tao cũng không bận tâm khi mày làm vậy.”

“Mày không để ý à?”

“Tất nhiên là không.” Anh nhìn Khaotung với vẻ ngượng ngùng. “Tao chỉ không quen thôi.”

Khaotung tươi tỉnh hẳn lên. Cậu đột nhiên tràn đầy quyết tâm phải đảm bảo First quen với nụ hôn của mình. Nhưng rồi, có thể khiến anh bối rối như thế này cũng tốt không kém.

Trên đường về nhà sau giờ làm, Khaotung dừng lại để mua những linh kiện cuối cùng cho chiếc máy tính mới của mình. Đó là một chuyến đi nhanh vì cậu đã tích lũy phần cứng trong vài tháng qua với sự hỗ trợ của First, và cậu đã sở hữu hầu hết những gì mình cần. Card đồ họa là thứ lớn nhất và quan trọng nhất còn lại để mua, và giờ không còn lý do gì để chờ đợi nữa.

Sau khi về nhà, Khaotung nhắn tin cho First và bảo anh đến như thể họ chưa dành phần lớn thời gian trong ngày cho nhau. Cậu muốn được giúp đỡ để lắp ráp máy tính mới của mình—và tất nhiên, cậu sẽ lấy bất kỳ lý do nào để dành nhiều thời gian hơn cho First. Khi anh cố gắng từ chối, Khaotung đã gửi, "Nhưng tao cô đơn khi không có mày mà, mày không muốn đến để bầu bạn với tao sao? Tao muốn gặp mày mà."

Vài phút trôi qua mà không có phản hồi, và Khaotung bắt đầu cảm thấy bồn chồn. First thường trả lời tin nhắn ngay lập tức, đặc biệt là tin nhắn từ Khaotung, và cảm giác lo lắng trong lòng của Khaotung ngày càng tệ hơn với mỗi giây trôi qua mà không có câu trả lời. Liệu Khaotung cuối cùng đã đi quá xa? Có phải vì tin nhắn của cậu vừa nãy, hay First thấy khó chịu vì cách Khaotung trêu chọc anh vào chiều hôm nay? Bởi vì nhìn lại bây giờ, Khaotung không thể thành thật phủ nhận rằng cậu đã tán tỉnh First.

Lo lắng, cậu mở khóa điện thoại và định gửi một tin nhắn khác để giải quyết vấn đề—mặc dù làm thế nào để làm điều đó mà không khiến mọi thứ trở nên khó xử hơn, cậu không biết—thì cuối cùng cũng có tin nhắn trả lời từ First.

“Mày cô đơn khi không có tao, hả? Nghe cứ như là bạn thân của tao đang yêu tao ấy!” Khaotung cứng đờ người với đôi mắt mở to, không biết phải diễn giải câu trả lời này thế nào. Đây là lý do tại sao cậu ghét nhắn tin—đó là một trò đùa hay First thực sự nghiêm túc? Khaotung nhẹ nhõm khi một tin nhắn khác nhanh chóng đến sau tin nhắn đầu tiên. “Đùa thôi. Mày có thể ngừng tỏ ra đáng thương đi—tao sẽ đến, được chứ? Gặp lại mày sớm nhé.”

Như vậy là quá gần rồi. First thực sự đang đùa hay có thể là cuối cùng anh đã đoán ra được bí mật của Khaotung? Cậu đã quá bất cẩn; ngay cả First, dù ngốc đến đâu, cũng có giới hạn về mức độ tán tỉnh mà anh có thể chịu đựng trước khi trở nên nghi ngờ. Khaotung cần phải thận trọng hơn từ bây giờ.

Và thế là, khi First đến sau nửa giờ, Khaotung đã cư xử rất tốt.

Chẳng mấy chốc đã rõ ràng rằng có điều gì đó khác biệt. Nếu Khaotung phải đoán, cậu sẽ nói rằng First đang thử thách mình. Hoặc, không hẳn là thử thách cậu—giống như anh chỉ đang quan sát cậu theo cách mà anh chưa từng làm trước đây.

Khaotung không chắc chắn về mục đích của anh—cậu chỉ biết rằng điều bắt buộc là First không được xác nhận điều mà anh rõ ràng là đang nghi ngờ: rằng Khaotung thích anh. Nỗi sợ hãi của Khaotung rằng First sẽ bỏ chạy ngay khi cảm thấy dấu hiệu đầu của từ “say nắng” lại trỗi dậy mạnh mẽ.

Và sự soi mói của First không thực sự tinh tế, bất chấp những gì anh nghĩ. Bất cứ khi nào Khaotung nhìn lên, First đều đang theo dõi cậu. Bất cứ khi nào họ chạm vào nhau, cậu có thể cảm thấy ánh mắt của First trên người mình, đánh giá phản ứng của cậu, và phần lớn Khaotung nghĩ rằng mình đã làm rất tốt trong việc hành động một cách bình thường.

Không phải là việc hành động như thể cậu hoàn toàn không bị First ảnh hưởng thực sự có thể được coi là bình thường đối với anh, vì cậu khá chắc chắn rằng việc tự nhiên dựa vào mọi đụng chạm của First đã trở thành thói quen từ lâu, nhưng cậu nghĩ rằng cậu đã làm khá tốt trong việc tránh bị nghi ngờ.

Cho đến khi, First bước ra khỏi phòng tắm sau khi tắm, chỉ mặc quần nỉ. Khaotung có thể thấy anh tiến đến và ngồi xuống mép ghế sofa trong tầm nhìn ngoại vi của mình, và cậu đã phải dùng hết ý chí để giữ mắt mình trên màn hình máy tính thay vì nhìn chằm chằm vào cơ thể của bạn mình. Không phải là cậu chưa từng thấy điều đó trước đây, nhưng sau những cuộc tán tỉnh gần đây của họ và bầu không khí căng thẳng tối nay, cảm giác có gì đó khác biệt.

“Khaotung, đến lượt mày rồi.”

Khaotung quá bận rộn không nghĩ đến việc First vừa tắm xong và không mặc áo bên cạnh cậu đến nỗi khi First lên tiếng, phải mất một lúc cậu mới nhận ra chính xác những gì mình đang nghe. Vô thức quay đầu về phía nguồn âm thanh, cậu chỉ nhận ra lỗi của mình sau khi mắt cậu cứ tập trung vào một giọt nước đang để lại một vệt ướt từ xương quai xanh của First đến cơ bụng của anh.

Cậu nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, muộn màng nhận ra rằng điều duy nhất tệ hơn việc nhìn chằm chằm vào bộ ngực trần của bạn mình là tránh mắt như thể cậu đang cố gắng không nhìn chằm chằm. Chết tiệt.

"Được thôi, để tao chơi hết ván này đã rồi đi tắm," Khaotung lẩm bẩm với giọng mất tập trung, nhưng phải giả vờ tập trung vào trò chơi để che giấu sự xấu hổ. Cậu vô tình tự hỏi liệu First có biết rằng chiếc quần nỉ mà anh mượn là chiếc mà Khaotung đã mặc khi ngủ đêm qua không. Cậu cho rằng đó là một sai lầm; cậu thường quên gấp quần áo đã giặt, nên đôi khi khó có thể biết được quần nào thực sự sạch.

Mải suy nghĩ, Khaotung tiếp tục chơi trò chơi máy tính của mình ở chế độ lái tự động trong khi First nhìn. Cuối cùng, cậu nhớ ra lời hứa đi tắm của mình—nếu nhiều lời phàn nàn về việc đã muộn thế nào và First cảm thấy mệt mỏi ra sao có thể được coi là lời nhắc nhở—nên cậu thoát khỏi trò chơi và tắt máy tính mới của mình.

May mắn thay, đến lúc này, cậu đã lấy lại được khả năng giao tiếp bằng mắt với First, có đủ thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ và chuẩn bị cho cảnh tượng người bạn của mình trong tình trạng không mặc áo hiện tại. Cậu đã nói đùa về việc cha mẹ cằn nhằn khi đứng dậy, thè lưỡi với First trước khi đi vào phòng tắm.

Khi Khaotung trở lại phòng khách sau khi tắm xong, First đã biến mất. Cậu đã mong đợi thấy anh nằm dài trên ghế sofa, hoặc đang ngủ hoặc làm gì đó. Một cuộc kiểm tra nhanh chóng xác nhận anh  cũng không ở trong bếp hoặc trên ban công, điều này chỉ còn lại một khả năng—nhưng tại sao First lại ở trong phòng ngủ của cậu? Đây có phải là một thử thách mới không?

Khi cậu bước qua cửa phòng ngủ và thấy First vẫn không mặc áo và đang nằm trên giường, cậu không thực sự ngạc nhiên. Cậu sẽ thấy sự thiếu tinh tế dễ đoán của First buồn cười hơn nếu không phải vì mối nguy hiểm mà nó gây ra. Với tất cả sự ngớ ngẩn của mình, First thực sự đã tình cờ phát hiện ra một kế hoạch tuyệt vời và nó không báo hiệu điều tốt lành cho việc tình cảm thầm kín của Khaotung vẫn là một bí mật—hoặc cho sự tỉnh táo của cậu.

“Ai'First?” cậu cẩn thận hỏi. “Mày đang làm gì trên giường của tao thế?”

Nghe cậu nói, First ngẩng đầu khỏi điện thoại như thể anh vừa mới nhận ra sự hiện diện của Khaotung. "Lần trước ngủ trên ghế sofa của mày làm lưng tao đau", anh giải thích. "Tao nghĩ mình có thể ngủ trên giường của mày, như vậy được không?"

Giọng điệu bình thản quá gượng ép và cái nhún vai đi kèm quá cứng nhắc khiến Khaotung phải nhịn cười—và đột nhiên, tình hình không còn nghiêm trọng như vậy nữa. Những nỗ lực vụng về của người bạn tỏ ra hờ hững thật đáng yêu đến nỗi cậu không thể không thích chúng, và trái ngược với sự lo lắng rõ ràng của First, Khaotung cảm thấy mình bắt đầu thư giãn. Đây có thực sự là người đàn ông đã khiến cậu mê mẩn trong vài tháng qua, khiến cậu phải nín thở hết lần này đến lần khác với diễn xuất tuyệt vời của mình không?

Đáp lại câu hỏi của First, Khaotung mím môi như đang suy nghĩ. Cậu biết chỉ có một câu trả lời mà mình có thể đưa ra mà không gây thêm nghi ngờ. “Được rồi. Tao đoán giường của tao đủ lớn để chứa cả hai chúng ta.”

First chấp nhận mặc một chiếc áo phông rộng để ngủ, và Khaotung nhìn anh kéo nó qua đầu với chút hối tiếc mặc dù biết rằng như vậy là tốt nhất rồi.

Phải đến khi cậu trèo lên giường bên cạnh First và nói lời chúc ngủ ngon thì sự lo lắng của Khaotung mới trở lại. Cậu có thể nói rằng nỗi sợ bị phát hiện, kết hợp với nhận thức thực tế rằng mình đang chia sẻ giường với First sẽ khiến cậu không thể ngủ được.

Cậu lăn sang một bên và nhìn chằm chằm vào đồng hồ, tự hỏi cậu sẽ phải kiểm soát hơi thở của mình cẩn thận trong bao lâu để che giấu sự căng thẳng trước khi First cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.

Tuy nhiên, mặc dù đang cảm thấy căng thẳng, tim cậu đang đập thình thịch vì một lý do khác. Có thể họ đã tiến hai bước về phía trước và lùi một bước kể từ cái đêm say xỉn của cậu vào tuần trước, nhưng đó vẫn là sự tiến triển và cậu không thể không cảm thấy hy vọng vì điều đó.

Rốt cuộc, chỉ vài tuần trước, cậu không bao giờ có thể tưởng tượng rằng First sẽ dễ dàng chấp nhận điều đó khi cậu thừa nhận rằng cậu đã cảm thấy gắn bó như thế nào. Hoặc rằng cậu có thể hôn má First mà không làm anh sợ hãi - và nếu anh tìm thấy can đảm, First sẽ không bận tâm nếu cậu làm điều đó một lần nữa.

Hoặc rằng những đêm ở Safe House của họ sẽ không phải là lần cuối cùng họ ngủ bên nhau - và rằng lần tiếp theo xảy ra, đó sẽ là trên chính chiếc giường của Khaotung.

Cậu tự nghĩ và mỉm cười, đây chắc chắn là một sự tiến triển, và cậu sẽ lấy bất cứ thứ gì bản thân có thể lấy được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com