chương 2
First lại đang hờn dỗi, đây chẳng phải là lần đầu tiên, mặc dù không muốn thừa nhận điều đó chút nào, nhưng anh có xu hướng ủ rũ và nghiền ngẫm khi buồn bã nên đó là cảnh tượng mà gia đình và bạn bè thân thiết của anh rất quen thuộc.
Có lẽ lý do họ phải đối mặt với nó thường xuyên như vậy là vì anh buộc phải che giấu phần tính cách này của mình khi làm việc; hờn dỗi không phù hợp với hình ảnh vui vẻ, lạc quan của anh nên không thể cho phép nó xuất hiện trước máy quay được.
Hơn nữa, anh không muốn xa lánh đồng nghiệp của mình—First không phải là người bĩu môi dễ thương.
Phương pháp hờn dỗi của anh không hề đáng yêu chút nào, có xu hướng làm bầu không khí của căn phòng trở nên trầm lắng như thể anh đang vô thức đòi hỏi sự đồng hành cho nỗi khốn khổ của mình.
Anh trở nên im lặng và ủ rũ một cách bất thường, đồng thời đẩy người khác ra xa và khẳng định rằng không có gì khác biệt khi họ cố gắng nói chuyện với anh.
Nếu sau đó họ không đủ thông minh và để anh yên, anh có xu hướng nổi cáu và nói những điều mà ngày hôm sau sẽ phải hối hận và xin lỗi.
First luôn nhìn lại những hành vi này với sự xấu hổ, và Khaotung luôn nhận ra sự hờn dỗi ấy. Anh đã rút lui khỏi buổi hát karaoke mà họ đã lên kế hoạch với đồng nghiệp vào tối hôm nay, và anh thậm chí còn từ chối khi Khaotung đề nghị đến nhà hàng thịt nướng yêu thích của anh để ăn tối.
Bây giờ họ đang cùng nhau lái xe về nhà—Khaotung vẫn đang lái xe đến các sự kiện chung của cả hai vì cổ tay vẫn đang bị thương của anh, mặc dù điều đó không thực sự cần thiết nữa—và sự im lặng thật khó chịu.
“Bây giờ mày có thể cho tao biết chuyện gì đang xảy ra không?” Khaotung nhẹ nhàng hỏi.
Qua tâm trạng tồi tệ của anh, First có thể đánh giá cao rằng bạn mình ít nhất đã đợi cho đến khi họ ở riêng với nhau trước khi hỏi.
“Không có chuyện gì cả,” anh trả lời cứng ngắc, cố giấu đi sự nóng nảy của mình bởi vì Khaotung không đáng bị như vậy.
Khaotung liếc nhìn anh, nhướng mày. “Câu trả lời này có thể hiệu quả với hầu hết mọi người, nhưng mày không thể nói dối tao. Tao biết mày đang buồn - có thể cho tao biết có chuyện gì không?"
First nghiến răng. “Nếu mày biết rõ về tao như vậy thì mày nên biết rằng đừng thúc ép tao trả lời vào lúc này.”
“First.”
First không biết phải trả lời như thế nào. Thông thường đây là lúc anh mất bình tĩnh nhất, bộc phát theo cách quá cộc cằn để có thể gây tổn thương.
Anh muốn hét vào mặt Khaotung và nói cho cậu biết chính xác lý do tại sao anh lại khó chịu như vậy, nhưng anh không thể, càng bực bội hơn vì lần này ngay cả bản thân cũng chẳng biết do đâu.
First ngậm miệng lại, môi mím chặt thành một đường. Anh nghe thấy tiếng Khaotung thở dài, và cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng dường như cậu đã bỏ qua chủ đề này.
Tiếp tục lái xe trong im lặng. Khi xe đến gần căn hộ của First, Khaotung tấp vào bãi đậu xe và tắt máy.
"Hả?" First hỏi. “Tại sao mày lại đỗ xe?”
Khaotung tháo dây an toàn. “Nếu mày không định nói cho tao biết có chuyện gì thì tao sẽ ở lại đây.”
"Cái quái gì vậy? Tung!” First càu nhàu khi Khaotung mở cửa xe bước xuống, phớt lờ sự phản đối của anh.
Anh vội vàng đuổi theo, chạy bộ để bắt kịp người bạn đang sải bước về phía căn hộ của mình. “Thật sự không có chuyện gì đâu, tao chỉ muốn được ở một mình.”
“Tao biết,” Khaotung nói, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cơn tức giận của First.
“Nhưng tao cũng biết mày sẽ chìm đắm trong tâm trạng tồi tệ suốt đêm thay vì chăm sóc bản thân. Chúng ta không cần phải nói về chuyện này nữa - tao chỉ muốn đảm bảo mày sẽ ăn bữa tối, thế thôi.”
First không thể nói gì về điều này nữa. Chỉ vì Khaotung muốn chăm sóc cho anh, ngay cả khi anh là một người khó chiều, và cộc cằn.
“Tùy mày thôi” cuối cùng anh nói, quá mệt mỏi để tranh cãi thêm nữa. Đúng như lời cậu nói, không cố gắng hỏi về bất cứ điều gì nữa.
Trong khi First đang ngồi trên sofas chơi điện thoại ở phòng khách, còn khaotung lại đang loay hoay trong bếp. First cố gắng tập trung vào trò chơi của mình, không thích lời nhắc nhở rằng bạn anh đang cư xử chín chắn hơn anh nhiều, nhưng anh không thể bỏ qua cảm giác tội lỗi đang dâng trào trong lòng mình.
Đôi khi anh thực sự không xứng đáng với Khaotung. Cuối cùng, âm thanh nấu nướng cũng chấm dứt. Khaotung thò đầu từ góc tường và gõ tay vào bàn khiến First phải ngước lên.
“Bữa tối đã xong rồi,” cậu nhẹ nhàng nói. “Tao đoán là tới lúc tao về nhà rồi…Nhớ ăn nhé, được chứ?” Khaotung dừng lại, rõ ràng đang chờ đợi câu trả lời.
Không thấy trả lời, cậu thở dài rồi quay đi. “Chúc ngủ ngon, First. Chúc mày sớm khỏe."
"Chờ chút!" First gọi, và Khaotung dừng bước về phía cửa, quay lại nhìn First. "Ờm cảm ơn."
“Ừh” Khaotung nói, vẻ mặt khó hiểu.
“Ờ” First bắt đầu ngập ngừng. “mày có làm đủ cho hai người không?”
Khaotung nở một nụ cười nhẹ nhõm. “Tao sẽ hâm nóng thêm cơm.” Năm phút sau, họ ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, được ngăn cách bởi món trứng tráng, món cà ri đỏ và một ít súp.
“Mày thực sự đã nỗ lực hết mình,” First nhận xét, rất ấn tượng.
Khaotung có chút ngượng ngùng cười. “Tao đã hy vọng nếu kéo dài thời gian, mày sẽ đủ bình tĩnh để nói chuyện với tao.” Nhận ra những gì mình nói, cậu nhanh chóng nói thêm, “Không phải là chúng ta phải nói về những gì đã xảy ra trước đó. Ý tao chỉ là hy vọng mày sẽ ngừng đối xử với tao bằng cách im lặng.”
First không đồng tình với lời nhận xét này lắm “Tao chưa bao giờ đối xử với mày bằng im lặng cả!” Khi thấy Khaotung nhướng mày, anh cười tiếp tục, “Ý tao là, tao có thể đã ngăn cản mày nói chuyện với tao, nhưng điều đó không giống nhau.”
“Ồ thật sao” Khaotung lẩm bẩm.
"Vâng thật đấy!" anh cười toe toét khi đưa tay vuốt tóc. Cảm giác thật tuyệt khi được trút bỏ sự khó chịu vô cớ trong lòng, và anh biết Khaotung có liên quan rất nhiều đến điều đó.
“Cảm ơn mày vì đã ở lại, Thật sự."
Khaotung lắc lắc cổ tay. “Nếu không thì sao chứ, mày sẽ nghiền ngẫm cả đêm và tao sẽ phải đối mặt với tính cáu kỉnh, thiếu ngủ của mày vào sáng mai tại nơi làm việc. Đó thực sự chỉ là sự tự bảo vệ mình thôi.”
"Tao biết mà!" First cười. “Tao biết mình không xứng đáng có được một người bạn tốt như vậy, và chắc chắn rằng điều đó không bao giờ có thật. Bây giờ tao đã nhìn thấy màu sắc thực sự của mày rồi!"
Bây giờ Khaotung cũng đang cười. “Đồ ngốc.”
“Tao nói thật đấy,” First nói nghiêm túc hơn. “Tao xin lỗi vì đã là một kẻ thô lỗ. Tao thực sự không xứng đáng có một người bạn tốt như mày.”
“Đừng có mà nói nhảm nữa” Khaotung phủ nhận ngay lập tức.
“Thật đó” First khẳng định. Sau một lúc, anh trầm tư tiếp tục, “Thật khó tin rằng mày chính là nguyên nhân khiến tao buồn ngay từ đầu.” Có một sự tạm dừng khác.
Khaotung chậm rãi hỏi: “Tao? Tao đã làm gì?" First hít một hơi thật sâu. Bây giờ cảm xúc khó chịu đã qua đi, chỉ còn lại cảm giác bối rối.
Anh muốn trút bỏ điều này khỏi lòng mình—suy nghĩ của anh chẳng có nghĩa lý gì, nhưng Khaotung không bận tâm. Tất cả những gì anh biết là anh luôn cảm thấy dễ chịu hơn sau khi nói chuyện với Khaotung.
“Tao không nghĩ…tao khá chắc chắn rằng mày không làm gì sai cả. Mày có nhớ trong cuộc phỏng vấn sáng sớm hôm nay, khi họ yêu cầu chúng ta nói về tình bạn của chúng ta không?”
"Nhớ."
“Và mày đã nói rằng trong suốt cuộc đời của mình, tao là một trong những người mà mày yêu nhất?”
“Ừm,” Khaotung đồng ý. Một chút ửng hồng hiện lên trên má cậu nhưng cậu vẫn đang nhìn vào mắt First.
"Điều đó làm mày tức giận?"
“Chính xác là không tức giận. Nhưng tao không thích nó.” Khaotung nhìn đi nơi khác, cắn môi.
“Ừm” cậu bắt đầu lúng túng. “Tao xin lỗi, tao không có ý làm mày xấu hổ. Tao sẽ cố gắng không nói những điều như vậy trong tương lai nữa.”
“Không, mày không hiểu,” First khẩn trương nói, cảm thấy sự thất vọng của mình lại bắt đầu dâng lên. Anh không thích nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Khaotung, không thích nhìn thấy điều đó ở đây chỉ vì anh không thể diễn đạt bản thân một cách rõ ràng.
“Tao không xấu hổ—tao chỉ là không thích việc mày nói về những điều như vậy chỉ vì có một chiếc máy ảnh. Nói dối về cảm xúc của mình vì mục đích fan service, mày biết không? Tao đoán là nó khiến tao cảm thấy… bị tổn thương. Tao biết điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả.”
First có thể cảm thấy mình đang lan man và cảm thấy biết ơn khi bị Khaotung ngắt lời. “First, đó có phải là điều khiến mày khó chịu không? Mày nghĩ tao đang phóng đại tầm quan trọng của mày đối với tao sao?"
“Chà…thì đại loại như thế, ừ.” First nhăn mặt, nhận ra nó nghe thật ngu ngốc. Đột nhiên anh cảm thấy đau nhói ở ống chân khi bị Khaotung đá vào dưới gầm bàn.
“Ối!”
“Đồ ngốc,” Khaotung lẩm bẩm. “Tao không chắc là nên thấy thích thú với sự thờ ơ của mày hay phải thấy khó chịu nữa. Mày biết không, nếu mày nói chuyện này với tao nhanh hơn thay vì dồn nén mọi thứ lại, tao đã nói với mày sớm hơn rằng tao không hề phóng đại bất cứ điều gì trong cuộc phỏng vấn cả.”
"Không phải vậy à?”
"KHÔNG. Mày là người bạn tốt nhất của tao, First. Tất nhiên là tao yêu mày. Chúng ta thực tế là một gia đình, mày biết không? Làm sao mày có thể nghĩ rằng mình không quan trọng với tao?
First cảm thấy một cảm giác gai gai quen thuộc sau mắt mình. “Ồ không… chúng ta dừng ở đây thôi.”
Khaotung cười khúc khích. “Cái gì, thêm nước mắt à? Hãy để dành cho máy ảnh nhé, bạn ơi!” Lần này đến lượt Khaotung bị đá.
“Đồ khốn. Mày đã cố tình làm điều này!" Khaotung tiếp tục cười và ngay sau đó First cũng tham gia, và cuối cùng chính tiếng cười đã khiến cho hơi nước trong mắt anh vốn đang trực chờ suốt buổi tối cuối cùng cũng tràn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com