chương 20: 6.5
Thật không may cho niềm tin mới tìm thấy của Khaotung, cậu nhanh chóng nhận ra rằng quyết định khiến cho First yêu mình và thật sự chiếm được trái tim anh là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Hóa ra hầu hết các biện pháp cậu nghĩ ra đều là những việc mà cậu đã thử rồi nhưng đều không thành công. Trên thực tế, khi cậu chú ý, cậu nhận ra rằng mình đã tán tỉnh First hầu như mỗi lần bản thân mở miệng—và First luôn tán tỉnh lại, thường là với sự thích thú—nhưng dường như anh không coi đó là bất cứ điều gì khác ngoài những câu chuyện phiếm giữa những người bạn.
Việc khoe cơ thể và tìm cớ để chạm vào First cũng gặp phải những kết quả đáng thất vọng tương tự. Sau một nỗ lực đặc biệt đáng xấu hổ khi Khaotung đã nhờ First giúp bôi kem dưỡng da lên lưng và First đã đồng ý, chỉ là lấy một đôi găng tay dùng một lần từ bếp trước khi chạm vào cậu với lý do—“Kem dưỡng da nhờn quá!”—Sự tự tin của Khaotung đã xuống mức thấp nhất trong cả cuộc đời.
Ít nhất là khi First cởi trần diễu hành quanh căn hộ để cố gắng bắt gặp Khaotung đang nhìn mình, hành vi của anh đã được (vô tình) biện minh bởi thực tế là anh đã đúng một trăm phần trăm trong nghi ngờ của mình; Khaotung rõ ràng không có lý do nào như vậy.
Hơn nữa, sự thật là First đã yêu Khaotung rồi . Vấn đề không phải là thiếu tình cảm—mà là Khaotung thậm chí còn không nằm trong tầm ngắm của anh khi nói đến những mối quan tâm về tình yêu tiềm năng. Gần như là First không nhận ra cậu là một người đàn ông; việc yêu Khaotung đơn giản là không thể đối với First.
Khi Khaotung cuối cùng cũng thừa nhận thất bại và gọi Ploy đến cầu xin sự giúp đỡ, lời khuyên của cô ấy rất đơn giản: "Hãy quyến rũ em ấy đi."
Đề xuất của cô đã nhận được sự im lặng sửng sốt từ Khaotung. Cô cười, giải thích thêm, "Không, thực sự! Không hẳn là điều đó tệ, nhưng tôi nghĩ em ấy quá thoải mái khi ở bên em những ngày qua. Em nói em ấy đã dành cả đêm ngủ trong vòng tay của em và không nghĩ gì về điều đó, đúng không?"
“Uh, đúng rồi.”
“Ý tôi là, ôm nhau trên giường cả đêm…” Cô thở dài. “Nghe này, bạn bè không làm thế đâu, được chứ?”
Khaotung rên rỉ trong sự thất vọng. "Nhưng đó chính là toàn bộ vấn đề—bất kể em làm gì, cậu ấy vẫn luôn chỉ coi em là bạn."
"Không, thực ra tôi nghĩ còn tệ hơn thế nữa," Ploy không đồng tình. "Với tôi, nghe có vẻ như em ấy đối xử với em như gia đình vậy. Giống như một bước tiến xa hơn việc bị friendzone nhiều; em luôn có thể phát triển tình cảm với bạn mình, đúng không? Nhưng với anh trai em..."
Lời nói của cô khiến lòng Khaotung kinh hãi: “Vậy thì phải làm sao?”
"Thật đấy, quyến rũ em ấy đi," cô vui vẻ lặp lại. "Làm cho em ấy không thể không coi em là đàn ông. Thay thế tình yêu gia đình em ấy dành cho em bằng ham muốn tốt đẹp, theo kiểu lãng mạn ấy."
Mặc dù lý trí của cậu đã bác bỏ đề xuất của Ploy như đó là một trò đùa tệ hại, Khaotung phải thừa nhận rằng cô ấy đã đưa ra một quan điểm đúng đắn—có lẽ việc loại bỏ suy nghĩ của First ra khỏi phương trình chính xác là điều cần thiết. Cũng có khả năng nói dễ hơn làm, giống như hầu hết mọi thứ khi nói đến First. Tuy nhiên, tại thời điểm này, cậu sẵn sàng thử bất cứ điều gì.
Tuy nhiên, sáng hôm sau, sự quyến rũ là điều xa vời nhất trong tâm trí Khaotung khi tiếng chuông báo thức đánh thức cậu vào cái giờ mà cậu cho là không thể chấp nhận nổi. Hôm nay họ sẽ quay đoạn giới thiệu phim cho Only Friends, và mục tiêu là hoàn thành tất cả trong một ngày. Do đó, họ được lên lịch bắt đầu từ sáng sớm—khiến Khaotung vô cùng tuyệt vọng.
Vì Khaotung có tiền sử đến muộn vào các buổi sáng, First đã tình nguyện lái xe đưa cậu đi vào hôm nay. Không có gì ngạc nhiên khi Khaotung đã có thể nhìn thấy xe của First đang nổ máy ở phía trước cổng khi cậu trèo ra khỏi giường và liếc ra ngoài cửa sổ phòng ngủ.
Rên rỉ, cậu nhanh chóng gửi một tin nhắn để đảm bảo với First rằng mình đã tỉnh, rồi vội vã chuẩn bị trước khi bạn cậu đợi quá lâu. Mặt trời vừa mới mọc khi cậu khóa cửa căn hộ của mình và đi đến xe của First. Cậu mở cửa ghế phụ, ngã mạnh vào ghế và rên rỉ buồn ngủ như một lời chào.
"Chào buổi sáng, hương vị của bình minh!" giọng nói của First vui vẻ đến phát điên. "Tao chưa bao giờ thấy ai trông rạng rỡ như mày sáng nay, bạn của tao."
Khaotung đảo mắt. "Im lặng và lái xe đi," cậu càu nhàu.
Cười, First làm theo lời cậu bảo. Tuy nhiên, vì là First, anh không thể ngậm miệng được lâu. "Thật đấy, mày vừa mới lăn ra khỏi giường à? Hôm nay chúng ta phải quay phim—mày không để tâm đến vẻ ngoài của mình sao?"
“Ờ,” Khaotung thờ ơ nói, “các nhà tạo mẫu sẽ lo liệu nó thôi.”
“Mày thậm chí có tắm chưa? Các nhà tạo mẫu không thể làm mọi thứ cho mày được đâu.”
Khaotung nhíu mày: “Sao tự nhiên mày lại quan tâm đến ngoại hình của tao thế hả?”
First liếc nhìn Khaotung với một bên lông mày nhướn lên trước khi nhìn lại con đường. "Không phải vẻ ngoài của mày mà là sự sạch sẽ của mày. Theo như tao nghe nói, một nửa ngày hôm nay của mày sẽ dành để hôn tao."
Điều đó thu hút sự chú ý của Khaotung. “Hả?”
“Mày quên rồi à?” First ngạc nhiên hỏi. “Mày còn nhớ lúc chúng ta đang thảo luận về lịch quay phim và đạo diễn hỏi chúng ta có thoải mái quay cảnh hôn trước buổi hội thảo không? Rõ ràng là chúng là một phần quan trọng của đoạn giới thiệu.”
Nghe có vẻ quen quen. Khaotung đã quá bận tâm cố gắng tìm cách để First chú ý đến cậu đến nỗi cậu không dành nhiều thời gian nghĩ về công việc gần đây. "Ồ," cuối cùng cậu nói. "Đúng rồi."
“Ai Tung, đừng nói với tao là mày thật sự quên!” First phàn nàn, “Nói cho tao biết sáng nay mày ít nhất cũng đánh răng rồi.”
Khaotung cười khẽ: “Tao đoán là mày sẽ sớm biết thôi.”
“Ai'Tung!”
Mặc dù vẻ ngoài bình thản, nhưng bên trong Khaotung lại vô cùng bối rối. Làm sao cậu có thể quên mất một chuyện quan trọng như vậy? Cậu không nhịn được hỏi, “Có nghĩa là mày đã dậy sớm để chuẩn bị cho cảnh hôn của chúng ta sao?”
First bật cười. “Chuẩn bị thế nào? Về mặt thể chất? Hay về mặt tinh thần?”
“chắc cả hai nhỉ.”
"Ồ, rõ ràng là tao là một người bạn diễn chu đáo hơn mày vì sáng nay tao đã đánh răng và tắm rửa. Tao thậm chí còn xịt một ít nước hoa mà mày thích nữa", anh nói thêm với một nụ cười tự mãn.
Tim Khaotung hẫng một nhịp. Cậu đã nhận ra mùi hương cam chanh tươi mát ngay khi bước vào xe; liệu nó có thực sự dành cho cậu không? "Còn về mặt tinh thần?"
“Không cần chuẩn bị tinh thần. Nếu tao phải hôn một người khác, có thể—nhưng hôn mày thì không có gì to tát. Tao chắc là sẽ ổn thôi nếu chúng ta cứ tùy hứng, mày không nghĩ vậy sao?”
"Được rồi," Khaotung đồng ý, giọng chùng xuống. "Không có gì to tát cả."
Vài giờ sau, Khaotung và First thấy mình ở một mình trong phòng thay đồ, cả hai đều ôm một đống quần áo do stylist đưa cho. Họ vừa mới quay xong một cảnh ngọt ngào, khá giản dị cùng nhau và chỉ mặc quần đùi và áo không tay. Khaotung treo bộ quần áo mới thay của mình lên một giá để đồ trống, dừng lại để xem xét bộ trang phục mà cậu sẽ mặc tiếp theo.
"Tao sẽ rất vui khi cảnh tiếp theo này kết thúc", First phàn nàn khi anh làm theo, để lại quần áo của mình bên cạnh quần áo của Khaotung.
"Cái cảnh tất cả chúng ta cùng nhảy trong quán bar ấy, đúng không? Có gì tệ ở đó chứ?"
“Chính xác là thế—tao ghét khiêu vũ. Mày biết mà. Tao không hiểu tại sao một số người lại có thể trông ngầu đến thế khi họ khiêu vũ.” Anh thở dài buồn bã.
Khaotung cười khúc khích thích thú, nhớ lại những lần First cố gắng nhảy trước đây, thật là rất buồn cười nhưng mà cũng rất đáng yêu. "Đừng nghĩ về điều đó nhiều như vậy. Ngay cả khi mày tệ, người hâm mộ của mày vẫn sẽ thích nó - họ sẽ chỉ gọi nó là đáng yêu thay vì ngầu."
"Mày sẽ biết," First nhỏ giọng lẩm bẩm, giấu đi nụ cười. Anh với tay vào gấu áo và bắt đầu nhấc nó lên một cách thản nhiên.
“Đợi đã,” Khaotung ngắt lời, nuốt lại lời đáp trả và vội vã chạy đến bên First. “Để tao giúp—mày sẽ làm hỏng tóc và lớp trang điểm của mình nếu cứ cởi áo như thế.”
“Ồ, được thôi. Cảm ơn,” First nói. Anh buông chiếc áo ra và cố gắng hợp tác khi Khaotung giúp anh kéo áo lên và qua đầu, cẩn thận giữ lỗ cổ áo mở để tránh chạm vào mặt và tóc anh. Nếu anh nhận thấy Khaotung đứng gần hơn một chút so với mức cần thiết, anh cũng không cảm thấy có điều gì kỳ lạ.
"Được rồi," Khaotung nói, quay đi để đặt chiếc áo lên chiếc bàn gần đó và cố gắng bình tĩnh lại nhịp tim đang đập nhanh đột ngột của mình.
"Mày cũng cần giúp chứ?" First hỏi một cách máy móc.
Khaotung quay lại nhìn First. Cậu định từ chối—cổ áo cậu sâu hơn nhiều so với First, nghĩa là tự cậu có thể cởi nó ra một cách dễ dàng—nhưng rồi cậu nhận ra đây có thể là một cơ hội. “Được thôi, nếu mày không cảm thấy phiền.”
Sau một thoáng do dự mà Khaotung có thể vừa tưởng tượng ra, First tiến lại gần hơn một bước. Anh nắm lấy gấu áo Khaotung, cau mày tập trung khi cẩn thận nhấc nó lên trong khi Khaotung cố gắng không phản ứng rõ ràng với cảm giác hồi hộp khi được First giúp cởi áo. Tuy nhiên, cậu không thể không rùng mình khi một trong những bàn tay của First vô tình chạm vào lồng ngực cậu.
"Mày lạnh không?" First hỏi, ném chiếc áo sang một bên.
“Một chút, hơi lạnh.”
First liếc xuống làn da trần của Khaotung. “Nhìn kìa, da gà nổi đầy người. Để tao sưởi ấm cho mày.” Anh mỉm cười đưa tay về phía cánh tay trên của Khaotung và dùng tay xoa mạnh, cố gắng làm cậu ấm lên.
First chỉ cách vài inch, góc nhìn cận cảnh bộ ngực trần của anh lấp đầy tầm nhìn của Khaotung một cách khó nhịn. Tâm trí cậu cảm thấy trống rỗng một cách khó hiểu và tràn ngập nhiều loại cảm xúc cùng một lúc, mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt, tất cả những cảm xúc chiếm lấy tâm trí cậu.
Cảm giác nóng bỏng dễ chịu khi First xoa cánh tay. Cảm giác nhột ấm áp mỗi khi First thở ra, tóc mái của anh sột soạt trên trán. Mùi hơi thở của First, tươi mát như đã hứa, hòa quyện với mùi nước hoa quen thuộc mà cậu yêu thích.
Và tất nhiên, sự cám dỗ muốn nghiêng người về phía trước và lướt môi dọc theo xương quai xanh của First, sức hút bắt nguồn từ cơ thể First mạnh mẽ đến mức nó cũng có thể là một lực vật lý. Khaotung cảm thấy khuôn mặt mình nóng lên vì cả ham muốn và xấu hổ. Chẳng phải cậu được cho là người quyến rũ sao?
Không chắc chắn về mục đích của mình, không biết là muốn chạm vào First hay là đẩy anh ra, Khaotung từ từ đưa tay ra và cố tình đặt cả hai lòng bàn tay lên ngực First. Động tác của First đột nhiên dừng lại, hai tay dừng lại để nắm lấy cánh tay Khaotung.
“Mày…mày tính làm gì thế hả?” First hỏi một cách lo lắng, nhìn chằm chằm xuống đôi tay của Khaotung đang đặt trên ngực mình.
“Ừm,” Khaotung thở dài. “Tao chỉ… cố gắng làm mày giật mình bằng đôi tay lạnh ngắt của tao mà thôi. Đoán là không có tác dụng, nhỉ?”
"Ừm, không," First lẩm bẩm, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đôi tay trên ngực. "Không đủ lạnh."
"KHÔNG?"
“Không.” Sau một lúc, anh nói thêm bằng giọng thì thầm choáng váng, “Chỉ là cảm thấy… nhột thôi.”
Sau vài hơi thở dồn dập, Khaotung cuối cùng cũng rời mắt khỏi cảnh tượng phấn khích khi đôi tay mình đặt trên ngực First để thử bạn mình; mặc dù cậu có thể ở lại đây hàng giờ, cậu bắt đầu lo lắng về cách First dường như đông cứng tại chỗ một cách không bình thường.
Biểu cảm của anh được che khuất bởi tóc mái khi anh nhìn xuống thật kỳ lạ, gần như thể não anh đã bị đoản mạch, và nhịp tim đập nhanh, dồn dập bên dưới lòng bàn tay Khaotung khiến cậu tự hỏi liệu một cơn hoảng loạn sắp xảy ra hay không. Cậu miễn cưỡng bỏ tay khỏi người First và lùi lại một bước, hối hận vì đã mất tập trung khi First giật mình thả tay cậu ra.
Thật kỳ lạ khi Khaotung có thể quan sát toàn bộ quá trình khi não của First hoạt động trở lại. Bắt đầu từ biểu cảm trống rỗng lạ thường đó, anh nhanh chóng chuyển từ bối rối, hoảng hốt và xấu hổ đỏ mặt sang bực bội tự ý thức. "Cái quái gì thế, Ai'Tung?"
Khaotung cười toe toét, cố gắng làm dịu sự căng thẳng. "Chỉ cố gắng giúp mày nhập vai thôi", cậu nói đùa, rồi chạy vụt đi khi First cầm một trong những chiếc áo đang để trên bàn và ném vào cậu.
"Tao sẽ cho mày biết tay!" Anh hét lên khi đuổi theo.
Khi Neo bước vào phòng thay đồ một phút sau đó, cậu ấy thấy cảnh tượng hai người bạn của mình đang cười khúc khích với nhau, First vòng tay ôm lấy Khaotung để giữ cậu lại trong khi cù anh không thương tiếc.
"Ồ, mấy bạn?" Neo nói. "Tao ghét phải xen ngang nhưng tụi mày cần phải có mặt ở buổi diễn tiếp theo." Khi Khaotung và First đều đứng thẳng dậy với vẻ tội lỗi, Neo tiếp tục với một nụ cười khẩy. "Ý tao là, Ray, đừng tán tỉnh bạn trai mới của mày nữa và hãy đến nhảy với chúng tao."
"Hả?" Khaotung hỏi, sự bối rối của cậu phản ánh qua vẻ mặt bối rối của First.
"Thì, ý tao là đó không phải là nhập vai sao? Xin lỗi, chỉ là hai người đang bán khỏa thân và quấn lấy nhau—tao nghĩ tụi mày hẳn đang tập diễn xuất theo phương pháp nào đó."
Sau cả ngày hôm này, cuối cùng cũng đến lúc phải quay cảnh hôn của cả hai. Đạo diễn vẫn chưa quyết định sẽ đưa cảnh nào vào trailer, nên ông đã lên kế hoạch quay một số cảnh hôn từ kịch bản tạm thời để có thêm lựa chọn trong quá trình biên tập.
Khaotung ban đầu cảm thấy tội lỗi vì đã đi quá xa với First trong phòng thay đồ, đặc biệt là vào một ngày làm việc bận rộn như vậy, nhưng First đã nhanh chóng trở lại bình thường một cách đáng kinh ngạc. Thấy rằng cậu không đủ sức ảnh hưởng đến First để can thiệp vào công việc của anh, Khaotung vừa nhẹ nhõm vừa thất vọng.
Mặc dù cậu cảm thấy khó chịu khi biết rằng những nỗ lực gần đây của mình cuối cùng lại là một thất bại nữa, nhưng sự thất vọng của cậu chủ yếu là với chính mình vì sự thất vọng cay đắng đáng ngạc nhiên mà mình không thể không cảm thấy; cậu thực sự nên biết rõ hơn vào lúc này là không bao giờ nên hy vọng quá nhiều khi nói đến First. Tất nhiên Khaotung không bao giờ có thể ảnh hưởng đến anh theo kiểu đó.
Đó là lý do tại sao cậu không biết phải làm gì với những khó khăn bất ngờ của First vào buổi chiều hôm đó khi họ bắt đầu quay cảnh hôn. Họ bắt đầu với cảnh dễ nhất - nụ hôn đầu tiên của các nhân vật, diễn ra sau câu thoại chắc chắn sẽ trở thành kinh điển của Ray về việc bắt đầu làm bạn sau khi đã ngủ với nhau.
Khi Khaotung cảm thấy First cứng đờ người lại vài giây sau khi môi họ chạm vào nhau, ban đầu cậu nghĩ rằng anh chỉ cần một chút thời gian để dễ dàng nhập vai trở lại; sau cùng, bất chấp những câu nói đùa của First về việc đã quen với điều đó, việc hôn bạn thân của mình là một cảm giác hoàn toàn lạ lùng. Nhưng khi nó trở nên tệ hơn thay vì tốt hơn khi số lần quay bắt đầu tăng lên, Khaotung đã bối rối.
Như đạo diễn vẫn nhắc nhở họ, nụ hôn này khác với những nụ hôn họ từng quay trước đó. Ray và Sand đang học đại học và hầu như không biết nhau, và sự hấp dẫn của họ được thúc đẩy bởi ham muốn thay vì cảm xúc. First chỉ gặp khó khăn khi nhập vai thôi sao?
Hoặc có phải là do sự lo lắng của anh đã ảnh hưởng đến diễn xuất của anh không? Khaotung nhớ lại một vài lần khi điều đó xảy ra trong quá trình quay The Eclipse, khi một hoặc hai lần quay hỏng đã biến thành mười lần hoặc nhiều hơn trong một chu kỳ tự duy trì của sự lo lắng và thất vọng.
Hoặc có thể… vấn đề là Khaotung? Có khả năng nào là lời trêu chọc của Khaotung sáng nay đã làm First bối rối, và việc phải thân mật với nhau như vậy bây giờ có phải đang ảnh hưởng đến khả năng diễn xuất của anh không?
Khaotung không biết nguyên nhân là gì, nhưng với cảm giác vừa lo lắng vừa tội lỗi, cậu đi theo First vào hành lang khi họ bị đuổi ra sau quá nhiều lần quay hỏng. "First," cậu gọi một cách gấp gáp khi nắm lấy cổ tay anh lại.
"Tao không thể làm được," First thì thầm với sàn nhà. "Tao không biết tại sao."
“Không sao đâu, First. Chúng ta sẽ giải quyết chuyện này.”
“Làm sao chúng ta có thể giải quyết đậy?” First tuyệt vọng hỏi, nâng mắt lên nhìn Khaotung với vẻ hoảng loạn khi những từ ngữ đột nhiên tuôn ra. “Chúng ta đã thử nhiều lần rồi, tao vẫn không thể nào làm đúng!”
Đôi mắt mở to, van nài của First dường như xuyên thấu Khaotung đến tận xương cốt, thúc đẩy bản năng bảo vệ của cậu lên đến cực điểm. Cậu đột nhiên tràn ngập quyết tâm mãnh liệt để sửa chữa mọi thứ cho bạn mình; Khaotung không thể chịu đựng được khi thấy First trông bồn chồn và tuyệt vọng như vậy, đặc biệt là nếu có khả năng cậu chính là nguyên nhân gây ra điều này.
Và vì vậy, với ý định trong sáng nhất, cậu đã đề nghị đến căn hộ của First để tập hôn. Bất chấp động cơ trước đó của mình, ưu tiên của cậu bây giờ chỉ đơn giản là giúp bạn mình; không thể bận tâm đến những thứ như tán tỉnh và chơi trò chơi khi First đang gặp rắc rối như vậy.
Tóm lại, Khaotung hoàn toàn không có kế hoạch lợi dụng tình hình - đó là lý do tại sao thật bất ngờ khi cậu thấy mình nằm trên ghế sofa của First, bên dưới người bạn của mình, say mê hôn nhau với sự háo hức.
Đột nhiên, First tách ra. "Chết tiệt!" anh chửi thề, đẩy mạnh lòng ngực Khaotung và loạng choạng lùi lại. "Mẹ kiếp. Tao rất xin lỗi."
Phải mất vài hơi thở hổn hển Khaotung mới lấy lại được bình tĩnh, vẫn chìm đắm trong khoảnh khắc First ở trên người cậu, lưỡi First trong miệng cậu và sức nặng của anh đè lên hông cậu, đôi tay cậu cố gắng cởi áo sơ mi để dễ dàng tiếp cận làn da bụng của anh hơn trong khi First cọ xát vào đùi Khaotung với tiếng rên rỉ.
Đợi đã—cậu có tưởng tượng ra phần cuối không? Dần dần tâm trí cậu chuyển từ sung sướng sang lo lắng khi nhìn thấy vẻ mặt bàng hoàng trên khuôn mặt bạn mình.
Với một chút dụ dỗ, cậu đã có thể moi được sự thật từ First. Không phải là trí tưởng tượng của Khaotung, sự cứng rắn mà cậu cảm thấy đang đè ép vào đùi mình. Thật đau đớn khi phải thừa nhận thành tiếng, nhưng vì sự tỉnh táo của First, Khaotung thấy mình không nên tiết lộ rằng bản thân bị kích thích đến mức nào khi hôn First.
Cậu cố gắng hết sức để tỏ ra bình tĩnh, nói ra một số điều vô nghĩa về việc bị kích thích khi hôn một người bạn là hoàn toàn bình thường. Như thể cậu đã từng làm điều này với một người bạn trước đây. Như thể cậu không còn bị kích thích bởi bất kỳ điều gì trong đời.
Một phần của Khaotung tự hỏi liệu việc hạ thấp mọi thứ để trấn an First có đi ngược lại mục tiêu của chính cậu không—có lẽ cậu nên để First chìm đắm trong nỗi đau khổ của mình thêm một chút nữa trong trường hợp nó cuối cùng dẫn đến một sự thật.
Hoặc có lẽ cậu thực sự nên vươn tay ra và kéo First trở lại với cậu để tiếp tục việc mà họ đã dừng lại—vẫn chưa quá muộn để thay đổi suy nghĩ của anh. Rốt cuộc, Ploy đã nói rằng cậu nên quyến rũ First và về cơ bản cậu đã làm như vậy, mặc dù là vô tình.
Nhưng dù nghe có vẻ hấp dẫn khi muốn hoàn thành những gì họ đã bắt đầu, toàn bộ lý do cậu đến đây tối nay là để giúp First vượt qua bất cứ điều gì về nụ hôn mà Khaotung đã ảnh hưởng đến anh, và câuh không nghĩ rằng việc khuyến khích First say sưa làm điều gì đó mà sau này anh sẽ hối hận sẽ giúp ích.
Nụ hôn vừa rồi của họ còn say đắm hơn bất kỳ loại rượu nào, và chắc chắn, First đã tự nguyện làm theo, nhưng anh có thực sự hiểu mình đang làm gì không? Hay Khaotung đã vô tình lợi dụng anh trong một khoảnh khắc yếu lòng?
Cách biểu cảm hoảng loạn của First cuối cùng đã biến mất và được thay thế bằng một thứ gì đó đáng yêu ngượng ngùng và e thẹn cho Khaotung biết rằng cậu đã đưa ra quyết định đúng đắn.
Thở dài, cậu với lấy điều khiển từ xa và bật TV lên, và khi First nhướn mày, Khaotung cũng nhìn anh với vẻ ngượng ngùng. Họ dành ra vài phút ngượng ngùng giả vờ hứng thú với chiếc TV, giả vờ như họ không đợi cơ thể họ bình tĩnh lại và ngọn lửa rời khỏi huyết quản.
Sau khi đủ thời gian để Khaotung bình tĩnh trở lại và cậu biết mình có thể làm được khi First vẫn còn ở bên cạnh, cậu giả vờ nhìn vào điện thoại. "Trời đã muộn rồi, có lẽ tao nên về nhà rồi."
First kinh ngạc nhìn cậu. "Mày không ở lại à?"
Khaotung sửng sốt. First có thực sự nghĩ rằng họ sẽ ngủ được nếu ở lại cùng nhau đêm nay không? Có lẽ anh không bị ảnh hưởng nhiều đến vậy. Khaotung cố gắng hết sức để giữ biểu cảm của mình thành một thứ gì đó thản nhiên trước khi trả lời. "Tao đoán là tao nghĩ mày sẽ muốn tao về nhà tối nay hơn."
"Tại sao?" First hỏi, vẻ mặt ngơ ngác. "Dù sao thì, mày không có xe ở đây—tao lái xe, nhớ chứ? Và chúng ta sẽ đến cùng một nơi vào sáng mai. Chỉ cần ở lại, được không?"
"…Được rồi."
Khi anh đã chuẩn bị xong để đi ngủ, Khaotung thò đầu vào phòng ngủ của First. "Được rồi, ngủ ngon," cậu nói một cách hơi ngượng ngùng. Thật thú vị khi thấy cậu đã nhanh chóng quen với việc ngủ cùng First như thế này; nói chúc ngủ ngon trước khi mỗi người quay đi hướng khác nhau để ngủ đã là thói quen của họ trong nhiều năm, nhưng bây giờ nó chỉ cảm thấy không ổn.
"Mày định đi đâu thế?" First hỏi, dường như anh cũng có cùng cảm giác.
"Ghế sofa?" Khaotung đáp, câu trả lời của cậu giống như một câu hỏi. "Ý tao là, sau tất cả những điều đó... Tao chỉ nghĩ rằng..." Cậu im bặt.
First đỏ mặt vì hiểu ra. “Ôi trời, Tung, đừng làm cho chuyện này trở nên khó xử quá mức như thế này.”
“Hả?”
"Ý tao là, chỉ vì tao... trời ơi, đừng bắt tao phải nói ra. Chỉ vì chuyện đó xảy ra không có nghĩa là tao sẽ đột nhiên nhảy xổ vào mày bất cứ khi nào mày đến quá gần."
Bây giờ Khaotung có thể cảm thấy khuôn mặt mình nóng lên. Cậu thực sự đã cố gắng bảo vệ First khỏi chính mình, chứ không phải ngược lại—nhưng làm sao anh có thể nói như vậy? “Ồ không, tao không nghĩ—”
“Ai'Tung,” First ngắt lời với đôi mắt cầu xin. “Làm ơn, làm ơn , làm ơn , chúng ta có thể giả vờ như chưa từng xảy ra không? Lên giường thôi, được không?”
Không thể cưỡng lại lời yêu cầu chân thành của First như mọi khi, Khaotung sớm thấy mình nằm trên giường cạnh First, cố gắng giả vờ rằng đó không phải là nỗ lực liên tục để không khuất phục trước sự thôi thúc muốn lăn người, ép mình vào lưng First, và ôm chặt anh trong khi cậu hôn anh từ phía sau.
Nếu việc tiếp tục hôn First không phải là một ý tưởng hay trước đó, thì chắc chắn đó không phải là một lựa chọn bây giờ.
Mặc dù cậu cảm thấy khó chịu, nhưng phần còn lại của Khaotung lại vui mừng vì buổi tối đã trôi qua. Cậu thực sự đã hôn First, điều mà bản thân đã tưởng tượng vô số lần nhưng chưa bao giờ đủ can đảm để thực sự hy vọng trong cuộc sống thực. Hương vị của lưỡi First và sức nặng ấm áp của cơ thể anh sẽ xuất hiện nhiều trong giấc mơ của Khaotung từ bây giờ.
Và thậm chí còn quan trọng hơn cả việc nhận ra những tưởng tượng của Khaotung là sự thật rằng First thực sự muốn cậu. Ngay cả khi không có bằng chứng về sự kích thích của anh khiến First vô cùng xấu hổ, cách anh hôn Khaotung, đẩy cậu nằm ngửa và ấn ngón tay vào eo cậu như thể anh không thể đến đủ gần, cho thấy rõ ràng rằng First cũng thích nó.
Khaotung tự hỏi mọi chuyện sẽ tiến xa hơn bao nhiêu nếu First không hoảng sợ khi anh hôn cậu; nếu thời điểm Khaotung không có đủ sự tỉnh táo để ngừng lại mọi thứ? Họ sẽ tiếp tục sao? Bởi vì mặc dù rất tự tin vào tình bạn của First, Khaotung khá chắc chắn rằng việc mất kiểm soát lẫn nhau lên đến đỉnh điểm là quan hệ tình dục với người bạn thân nhất của mình có thể đủ để thực sự khiến First sợ hãi mãi mãi.
Và tâm trí của Khaotung chắc chắn đang hướng đến điều đó - hoặc ít nhất, bất kỳ phần nào trong đầu cậu đã đưa ra quyết định khi não cậu ngừng hoạt động ngay lần chạm đầu tiên vào lưỡi First.
Cậu cần phải ngừng suy nghĩ về điều đó. Bị ép nằm trên giường cạnh First đã là cực hình rồi mà không cần phải nhớ về nụ hôn vừa nãy của họ hết lần này đến lần khác; đây rõ ràng là một sự trừng phạt vì không thể kiểm soát bản thân. Tuy nhiên, cậu nghĩ rằng có một cơ hội khá tốt là First cuối cùng cũng nhận ra rằng bạn thân nhất của anh cũng là một người đàn ông.
Khaotung tự hỏi liệu nhận thức mới đó sẽ thay đổi mối quan hệ của họ như thế nào - First có đối xử với cậu khác đi không? Anh sẽ hành động một cách bối rối và ngại ngùng, hay anh sẽ cố chấp giả vờ rằng không có gì thay đổi ngay cả khi khuôn mặt anh đỏ bừng mỗi lần họ chạm mắt? Dù thế nào đi nữa, Khaotung cũng háo hức mong điều sắp tới; cậu thích ý tưởng trở thành nguyên nhân khiến First đỏ bừng mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com