Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 21: 7.5

Khaotung nghĩ nếu quay đoạn trailer với First đã như thế này rồi, vậy thì việc quay cả loạt phim sẽ là một thử thách thật sự khó khăn.

Có điều gì đó trong quá trình tập luyện hôn của cả hai rõ ràng đã có hiệu quả vì kể từ lúc đó, họ đã thực hiện rất tốt từ cảnh quay này đến cảnh quay khác. Có lẽ First là một diễn viên thậm chí còn giỏi hơn những gì Khaotung nhận ra vì gần như thể thất bại của ngày hôm đó chưa bao giờ xảy ra vậy—anh dường như quay từng cảnh quay một cách dễ dàng, liên tục nhận được lời khen ngợi vì cách anh thể hiện ham muốn của Sand một cách tự nhiên.

Tuy nhiên, Khaotung hầu như không thể mô tả những gì cậu đang làm là "diễn xuất" vào lúc này. Cậu cứ bị cuốn vào cơn say mê khi hôn First, liên tục phải dừng lại và tự nhắc nhở mình rằng đây không phải là sự thật.

May mắn thay, vì đây là trailer nên có rất ít lời thoại; thay vào đó, các hướng dẫn chỉ theo thứ tự như, "Giao tiếp bằng ánh mắt nồng nhiệt trong ba giây trước khi cúi xuống", hoặc "Ấn nhau vào bệ bếp và hôn nhau như thể hai bạn không bao giờ chán nhau", hoặc câu nói yêu thích của Khaotung, "First hôn lên nụ cười nhếch mép trên khuôn mặt cậu - bạn cần phải là người dẫn đầu trong cảnh này".

Bây giờ, họ sắp quay cảnh cuối cùng cho đoạn giới thiệu. "Tôi không chắc chúng ta có nên thử cảnh này hay không - có vẻ  hơi khó, chúng ta có thể nói như vậy, chỉ mới là ngày thứ hai chúng ta quay phim", đạo diễn đã nói. "Nhưng thấy hai bạn đã làm tốt như thế nào vào hôm nay, tôi muốn thử nếu bạn cảm thấy thích."

Cảnh đạo diễn nhắc đến, hóa ra, là cảnh tiếp theo của nụ hôn mà First đã phải đấu tranh rất nhiều vào ngày hôm trước; rõ ràng là Ray và Sand đã về nhà cùng nhau vào đêm hôm đó.

“Cuối cùng tôi muốn các bạn lên giường để chúng ta có thể làm một cảnh ẩn dụ, nhưng cách các bạn lên giường là phụ thuộc ở các bạn. Chỉ cần… làm cho nó trở nên nóng bỏng, được chứ?”

Đó là hướng dẫn duy nhất mà đạo diễn đưa ra cho họ. Khaotung và First trao đổi ánh mắt lo lắng khi họ chờ tổ quay phim sắp xếp thiết bị quay. "Hot, hả?" Khaotung nói để lấp đầy sự im lặng.

"Tao cảm thấy như mày đang ám chỉ rằng mọi thứ chúng ta vừa quay đều bình thường hay gì đó," First lẩm bẩm, lắc đầu bối rối.

Khaotung hít sâu; so với The Eclipse, những gì họ quay hôm nay chẳng hề nhẹ nhàng chút nào. "Mày có muốn lên kế hoạch xem chúng ta sẽ làm thế nào không?"

"Không cần đâu, nếu mày thấy ổn," First nhanh chóng nói. "Càng phải suy nghĩ, mọi chuyện càng khó khăn."


Khaotung hẳn đã biết. Sáng sớm hôm đó, cậu đã nghe thấy First lẩm bẩm, “Ngưng não đi, đừng nghĩ ngợi gì cả,” trước một cảnh khác. “Không vấn đề gì,” cậu đồng ý. “Chỉ là… có điều gì mày không muốn tao làm không? Bất cứ nơi nào mày không muốn tao chạm vào?” Trước đôi mắt mở to của First, cậu cười toe toét và nói thêm, “Ngoài nơi bắt buộc ra.”

“...Có lẽ không phải là cái mông của tao,” First cuối cùng lẩm bẩm với sự xấu hổ gần như có thể sờ thấy được, khuôn mặt đã đỏ bừng. “còn mày?”

“Tao không,” Khaotung trả lời một cách dễ dàng. “Này—mày ổn chứ?”

First cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên khỏi mặt đất, nhăn mặt nhìn Khaotung. “Chỉ hy vọng nửa tiếng nữa tao sẽ không phải xấu hổ đến mức không thể cứu vãn, được không?”

“First,” Khaotung nói một cách chắc chắn, đặt một tay lên vai First và nhìn thẳng vào mắt anh. “Không có gì phải xấu hổ cả. Có tao ở đây với mày, nhớ chứ? Tao sẽ không phán xét mày vì bất cứ điều gì, và tao sẽ đảm bảo chúng ta không bị cuốn đi trước mặt mọi người. Được chứ?”

First hít một hơi thật sâu và gật đầu. “Được.”

Và rồi thời gian đã đến. Ngay khi anh nghe thấy, "Diễn!" Khaotung kéo cổ tay First và đẩy anh vào tường, hôn anh thô bạo khi cậu xé chiếc áo len của mình và ném nó xuống sàn. Cậu đã cân nhắc việc thử bắt đầu một cách chậm rãi để First có cơ hội làm dịu đi sự căng thẳng của mình, nhưng cậu sợ đạo diễn sẽ chỉ ngắt lời và bắt họ bắt đầu lại vì tâm trạng không ổn—và cậu biết điều hữu ích nhất mà mình có thể làm cho First là đảm bảo họ hoàn thành set này trong một lần quay.

Bên cạnh đó, có vẻ như First phản ứng tốt nhất khi anh không có thời gian để suy nghĩ, để bản thân bị cuốn vào niềm vui của khoảnh khắc và hoạt động theo bản năng và adrenaline thuần túy.

Quyết định của Khaotung đã được đền đáp khi First ngay lập tức đáp lại cậu, đói khát hôn lại cậu và với tay lên cổ để kéo cậu lại gần hơn. Lúc này Khaotung đã quá quen thuộc với hương vị của First và cách anh thích hôn; anh bất ngờ tham lam và thích dẫn dắt mặc dù bản tính tương đối thụ động của anh, và Khaotung tự hỏi có bao nhiêu phần là vì Sand và bao nhiêu phần thực sự là First.

Mặc dù quen thuộc, cậu vẫn cảm thấy hồi hộp khi First nắm chặt mặt cậu bằng cả hai tay, kiềm chế Khaotung trong khi anh thay đổi góc độ và kiểm soát nụ hôn.

Sẽ dễ dàng để First tiếp tục và lấy những gì anh muốn—và một phần trong Khaotung muốn làm như vậy—nhưng cậu nghĩ Ray có thể không dễ dàng khuất phục thế này, vì vậy cậu quyết định chống trả nhiều hơn. Cậu nắm lấy cổ tay First bằng tay, kéo chúng ra khỏi mặt cậu và ghìm chặt chúng lên bức tường phía sau anh.

Đưa môi từ miệng First xuống cổ, cậu cảm thấy cơ thể First rung lên khi anh rên rỉ đáp lại. Cậu hôn xuống xương quai xanh của First, cuối cùng cũng nếm được nó theo cách mà cậu đã rất muốn trong phòng thay đồ ngày hôm qua, sử dụng lưỡi thay vì mút để tránh để lại dấu vết.

Cậu thả cổ tay First ra, siết chặt chúng lần cuối để nhấn mạnh với hy vọng rằng đầu óc cậu sẽ nhận được thông điệp giữ nguyên trước khi cậu háo hức để tay mình lang thang đến bụng First.

Đúng như dự đoán, First phớt lờ mong muốn của cậu và ngay lập tức đưa tay lên để nắm lấy khuôn mặt Khaotung một lần nữa. Khaotung phá vỡ nụ hôn, nghiêng người gần hơn và nghiêng đầu để trán mình chạm vào trán anh, và kéo áo First để ra hiệu cởi nó ra. "Như vậy được không?" Cậu thở hổn hển.


Đáp lại, First đẩy Khaotung ra và giật phăng chiếc áo khoác da của anh, ném nó lên trên chiếc áo len của Khaotung. Anh dùng cả hai tay cởi áo sơ mi của anh ra, ném nó vào đống đồ. "Tốt hơn chưa?" anh hỏi với một nụ cười mời gọi.

Khaotung nuốt nước bọt, được chiêm ngưỡng trên cùng một khoảng da thịt trần trụi đã áp đảo tâm trí cậu ngày hôm qua trong phòng thay đồ. First rõ ràng là nhập vai - cậu không thể tưởng tượng người bạn thân nhút nhát của mình lại có thể là một kẻ tán tỉnh tự tin như vậy - nhưng cậu nhận ra rằng một lần nữa, cậu đã hoàn toàn mất ý thức về sự thật rằng mình được cho là phải diễn.

Cậu chỉ đơn giản là đang hôn First, mất kiểm soát giống như cách bản thân đã làm đêm qua tại căn hộ của First, và bây giờ cảnh tượng ngực trần của First khiến cậu cảm thấy ngại ngùng?

Cậu không thể để lộ cảm xúc thật sự, không được quá dù chỉ một nhịp, nếu không cậu sẽ phá hỏng cảnh quay. Ray sẽ không bối rối chỉ vì nhìn thấy một người đàn ông không mặc áo. Triệu hồi sự tự tin mà cậu chưa từng có, cậu đặt tay lên hai bên chiếc eo thon của First và ấn ngón tay vào lớp cơ bắp căng cứng, rên lên một tiếng khoái cảm nhẹ nhàng mà cậu nghe thấy First vọng lại.

Đột nhiên First lại đẩy cậu ra, và Khaotung nhận ra mình đang bị dẫn về phía giường. Chết tiệt, cậu nghĩ. Ray được cho là đang thống trị trong cuộc chạm trán này, chứ không phải ngược lại.

Khi họ đến giường, Khaotung đảo ngược vị trí của họ để lưng First hướng về nệm và đẩy. Đầu gối First khuỵu xuống và anh ngã ngửa ra sau vì ngạc nhiên, đáp xuống một chỗ ngồi khó xử ở mép giường.

Đừng nghĩ. Khaotung thấy mình đang cảm thấy biết ơn về câu thần chú của First khi cậu trèo lên đùi anh, ngồi lên hông First và đan những ngón tay vào tóc anh trong khi họ hôn nhau một cách lộn xộn. Bàn tay của First đặt trên đùi Khaotung trước khi đưa tay lên bên dưới áo cậu, chạm vào xương hông cậu và khiến Khaotung run rẩy vì sung sướng.

Cậu cảm thấy First đang cười dưới môi mình khi tay anh đưa lên cao hơn, và đột nhiên Khaotung phải dừng nụ hôn, cong lưng khi cậu ngọ nguậy để thoát khỏi cảm giác nhột nhạt khi những ngón tay nhẹ nhàng lướt qua xương sườn mình. Cậu trừng mắt nhìn First, người hiện đang cười khi thực hiện được ý xấu một cách công khai.

Muốn dẹp đi vẻ mặt thỏa mãn trên mặt First, Khaotung đẩy vai First để anh nằm xuống nệm và cũng tặng cho First một nụ cười tự mãn trước khi cúi xuống hôn anh  bằng cả cơ thể. Anh thở hổn hển khi cảm thấy tay First tìm thấy mông mình, nhào nặn nó một cách thô bạo. 

Đồ không giữ lời! Trước khi anh có thể tìm cách trả đũa, Khaotung giật mình khi cảm thấy một bàn tay trượt lên và bắt đầu sờ soạng ở cạp quần jean của cậu ngay phía trên phần mông. First vừa bắt đầu luồn một vài ngón tay ấm áp vào bên dưới lớp vải thì Khaotung đột nhiên phá vỡ nụ hôn của họ, ngồi dậy nhìn First, người không còn cười nữa, tim cậu gần như đập ra khỏi lồng ngực khi họ nhìn chằm chằm vào nhau.

Khaotung giật mình tỉnh lại khi cậu nhận ra những chiếc máy quay, nắm lấy tay First và kéo chúng ra khỏi người mình. "Xin lỗi mọi người," cậu xin lỗi một cách hụt hơi. "Tôi nghĩ mình cần dừng lại ở đây—như vậy được không? Chúng ta đã có được những gì mình cần chưa?"

Cậu trèo khỏi First để ngồi cạnh anh trên giường trong khi đạo diễn đảm bảo với họ rằng họ đã có rất nhiều cảnh quay cho ngày hôm nay, rằng sự qua lại giữa Ray và Sand thật sự mê hoặc và nghiêm túc mà nói, liệu đêm qua họ có thực sự đã làm gì vì phản ứng hóa học của họ quá tuyệt vời so với ngày hôm qua.

Khaotung không để ý đến một lời nào mà đạo diễn nói; cậu đang bận cố gắng ngăn chặn cơn hoảng loạn lần đầu trong đời mình. Mặc dù được mọi người vây quanh, mặc dù cậu đã nói với First rằng không được để họ bị cuốn đi, nhưng cậu đã gần như để First lột đồ mình trước ống kính. Làm sao cậu có thể hoàn toàn đánh mất chính mình như vậy?

Cậu cảm thấy một bàn tay run rẩy trên đầu gối mình. "Tung?" Cậu nghe thấy giọng First ngập ngừng hỏi.

“Hửm?” Cố gắng trở về thực tại, Khaotung quay đầu nhìn First bên cạnh, khuôn mặt anh đỏ bừng như dự đoán, và anh có vẻ mặt áy náy.

"Xin lỗi," First thì thầm. "Vì, ừm, ngay lúc kết thúc."

“Không, đừng—”

"Và cảm ơn mày," First vội vã ngắt lời. "Mày đã ngăn tao lại, giống như mày đã hứa. Mày thậm chí còn nhận lỗi thay tao."

Khaotung nhìn chằm chằm vào người bạn của mình. Anh nghĩ Khaotung đã gọi dừng buổi ghi hình vì lợi ích của First sao? Anh nghĩ những gì Khaotung nói về việc cần dừng lại chỉ là để cho có thôi sao? Thực ra, Khaotung đã hoàn toàn quên mất lời hứa của mình với First; cậu chỉ bị choáng ngợp bởi việc First khao khát đến mức nào cùng với sự hoảng loạn trong tâm trí.

Nhưng làm sao cậu có thể thừa nhận điều đó? Cậu không thể nói với First rằng ngay cả sau khi phải lòng anh trong nhiều năm, cậu vẫn sợ hãi khi biết mình thích hôn anh đến mức nào, cảm giác đó quá nồng nàn và chiếm trọn lấy tâm trí đến nỗi khiến cậu không còn để ý đến bất cứ thứ gì.

Cậu cười gượng với First. “Đừng nhắc đến chuyện đó nữa.”

First đang nhìn xuống đôi tay mình, loay hoay với chiếc nhẫn trên ngón tay mà bình thường anh không đeo. Khi Khaotung cố gắng không nhìn chằm chằm vào cơ thể First, cậu nhận ra rằng không còn cần phải chịu đựng sự cám dỗ nữa. Đứng dậy, cậu bước đến góc phòng nơi chiếc áo sơ mi của First nằm trên một đống quần áo, được ném vội vào đó trong lúc quay phim. "Mặc lại đi", cậu nói, ném chiếc áo cho First.

Phản ứng của First chậm, ngay cả với cậu, nên thay vì bắt lấy chiếc áo, anh giật mình khi nó đập vào mặt mình. Anh nhìn lên Khaotung, giao tiếp bằng mắt trong giây lát trước khi ánh mắt anh lại nhìn xuống chiếc áo rơi trên đùi mình.

"Xin lỗi, tao nghĩ là mày nghe thấy tao nói," Khaotung nói. "Tao nghĩ là mày có thể bị lạnh."

“Ừ, vâng. Cảm ơn.”

Lúc đầu Khaotung quá bận tâm với những suy nghĩ của riêng mình để chú ý nhiều đến hành vi của First. Tất nhiên, anh hành động khác thường, nhưng đó là toàn bộ mục đích của toàn bộ bài tập "quyến rũ" này—thật hợp lý khi First gặp khó khăn trong việc trở thành chính mình lúc bình thường, cư xử vô tư với Khaotung, và Khaotung không muốn mọi chuyện không hề ảnh hưởng tới anh.

Cậu muốn First bối rối khi ở bên cạnh mình, ngại ngùng khi mắt họ chạm nhau và đỏ mặt khi họ vô tình da thịt họ kề cận vào nhau, vì vậy cậu không quá lo lắng; cậu quá mất tập trung để tận hưởng điều đó.

Cậu dành thời gian trong phòng thay đồ trong khi cố gắng lấy lại sự bình tĩnh. Cậu không thể hoảng sợ về suy nghĩ và cảm xúc của chính mình khi First mới bắt đầu để ý đến cậu.

Cậu không thể chạy trốn và khép mình lại trong khi cậu đang gần hơn với ý nghĩ của mình: rằng cậu đã yêu người bạn thân nhất của mình một cách tuyệt vọng, và bất kỳ hương vị nào về điều đó có thể chỉ khiến cậu muốn nhiều hơn, bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy First cũng muốn cậu chỉ khiến cậu nghiện nó một cách vô vọng hơn.

Cậu không muốn làm First sợ, bằng mức độ ham muốn của mình hay sức nặng của sự bất an; cậu cần phải là người mạnh mẽ.

Khi đã thay xong quần áo và lấy lại được vẻ bình tĩnh thường ngày, cậu đi đến sảnh đợi để tìm First.

"Mày đây rồi," Neo nói khi Khaotung bước vào. "Tao tự hỏi khi nào mày sẽ xuất hiện."

“Ừm? Tao đang tìm First, mày có thấy cậu ấy không?” Khaotung lơ đãng hỏi.

“Cậu ấy đã đi trước rồi.”

Khaotung cứng đờ người. First đã bỏ đi mà không nói gì với cậu sao? Tại sao? "Mày chắc chứ?" Cậu hỏi lại sau một lúc. "Chúng tao đã cùng nhau đến. Cậu ấy được cho là người sẽ đưa tao về."

“Tao biết, đó là lý do tao tìm mày. Trước khi cậu ấy đi, First đã nhờ tao chở mày về nhà.”

Đó là cách Khaotung thấy mình ngồi ở ghế phụ trên xe của Neo, được một người bạn không phải là First lái xe đưa về căn hộ của mình, và cố gắng không để lộ ra sự khó chịu của bản thân.

"Mọi chuyện giữa hai người ổn chứ?" Neo hỏi theo cách thiếu tế nhị thường thấy.

Mọi chuyện ổn chứ? Khaotung không biết. Làm sao cậu biết được khi First chưa nói gì với cậu chứ? Cậu đang cố kìm nén sự thôi thúc gửi tin nhắn cầu xin một lời giải thích—cậu không muốn tỏ ra mình là người cần sự giúp đỡ. Tuy nhiên, cậu không thể không lo lắng. Liệu cậu có còn được coi là cần sự giúp đỡ nếu cậu chỉ gửi tin nhắn hỏi thăm First có ổn không?

Lúc này, như thể First cảm nhận được sự bối rối của Khaotung, một tin nhắn từ anh được gửi đến: “Xin lỗi vì đã đi đột ngột như vậy, tao đang vội và không tìm thấy mày. Neo nói với tao là cậu ấy sẽ lái xe đưa mày về nhà. Gặp lại mày vào tối nay.”

Khaotung thở phào nhẹ nhõm. “Không sao đâu,” cậu nói với Neo. “Cậu ấy chỉ vội vã về nhà thôi.”

“Ồ, điều đó có lý.”

Nhưng ngay khi Neo nói ra, Khaotung nhận ra cậu không đồng ý—điều đó không có ý nghĩa gì. Nếu First đang vội, tại sao anh không gọi điện khi không tìm thấy Khaotung? Và tại sao anh lại đợi đến bây giờ, hơn nửa giờ sau khi họ đáng lẽ phải gặp nhau, mới gửi tin nhắn cho Khaotung và cho cậu biết chuyện gì đã xảy ra?

First luôn hay quên, Khaotung tự nhắc nhở mình. Có lẽ anh không nghĩ đến việc gọi điện và anh đã quên nhắn tin cho đến tận bây giờ—có lẽ anh không nhận ra Khaotung sẽ lo lắng cho anh nhiều đến thế nào. Dù sao thì, Khaotung sẽ có thể tự mình phán đoán khi cậu gặp lại First sau vài giờ nữa; cả hai đều được mời đến dự tiệc tối nay để ăn mừng với những người còn lại trong đoàn. First có lẽ hoàn toàn ổn.

Tuy nhiên, vào buổi tối hôm đó, khi họ ngồi cạnh nhau tại nhà hàng, Khaotung gần như chắc chắn rằng có điều gì đó không ổn. Thay vì những cái liếc mắt ngại ngùng và những cái đỏ mặt đáng yêu mà cậu hy vọng, First gần như hoàn toàn lờ cậu đi.

Bất cứ khi nào Khaotung cố gắng thu hút sự chú ý của anh, lúc đầu là vì anh đã bỏ lỡ và sau đó là với sự lo lắng ngày càng tăng, First hoặc trả lời với sự miễn cưỡng rõ ràng hoặc giả vờ không nghe thấy cậu chút nào.

"Cậu ấy bị bệnh à?" Neo hỏi, nghiêng đầu về phía First. "Mặt mày đỏ bừng cả đêm và trông có vẻ hơi ẩm ướt."

Khaotung cau mày. Neo có thể đúng không? Giải thích dễ thế sao? Và quả nhiên, chẳng mấy chốc First đã đưa ra lời bào chữa, nói rằng anh bị sốt và cần phải về sớm để không làm ai khác bị ốm. Khaotung thất vọng khi anh từ chối đi nhờ xe và khăng khăng đòi đi bộ về nhà, nói với cậu một số điều vô nghĩa về lợi ích của không khí trong lành.

Sau khi First rời đi, mọi hứng thú của Khaotung đối với bữa tối đều biến mất. Cậu nhìn chằm chằm vào đồ ăn trước mặt với vẻ chán ghét, và không vui khi thấy đĩa thức ăn bỏ lại bên cạnh mình hoàn toàn không được đụng đến.

Có vẻ như First không ăn gì trước khi anh rời đi; có lẽ anh thực sự đã bị bệnh. Khaotung lấy điện thoại ra và gửi đi một tin nhắn ngắn: "Khi nào về nhà thì báo cho tao biết nhé?"

Thời gian dài trôi qua khi Khaotung chọn đồ ăn cho mình và cố gắng miễn cưỡng tham gia lại cuộc trò chuyện trên bàn ăn, cố gắng không quá lộ liễu khi bản thân liên tục kiểm tra điện thoại để tìm câu trả lời nhưng không bao giờ có. Cuối cùng, cậu cảm thấy đã quá đủ. Cậu đứng dậy, đẩy ghế ra sau với một tiếng sột soạt lớn.

“Xin lỗi mọi người, tôi nghĩ tôi phải ra ngoài rồi.”

"Đừng nói với tao là mày cũng thấy không khỏe nhé," Neo nói. "Tao biết là hai bây chỉ đang chia sẻ nước bọt với nhau thôi, nhưng chẳng phải là phải có thời gian ủ bệnh hay gì đó sao?"

“Không, tao ổn. Có một nơi tao cần phải đến, thế thôi.” Neo nhìn cậu với ánh mắt có vẻ hơi quá thấu hiểu, nhưng Khaotung không để ý. “Phi,” cậu nói, quay sang nhìn giám đốc, “tôi nên gửi tiền cho ai về bữa tối của tôi và First?”

Đạo diễn đảm bảo với cậu rằng bữa tối là phần thưởng của cậu như một lời cảm ơn cho tất cả những nỗ lực của họ, rằng anh ấy nói rằng họ đã làm hết sức mình để làm cho đoạn giới thiệu thành công, v.v.

Khaotung sốt ruột chờ anh ấy hoàn thành trước khi nói lời cảm ơn nhanh chóng, hy vọng cậu không tỏ ra không tôn trọng khi cậu lao ra khỏi cửa mà không ngoảnh lại nhìn.

Sau khi lên xe, Khaotung kiểm tra điện thoại thêm một lần nữa để xem First có quyết định trả lời không. (Anh vẫn chưa trả lời.) Khaotung viết thêm một tin nhắn ngắn ("Mày về nhà chưa??") trước khi khởi động xe.

Nếu First gặp rắc rối trên đường về nhà thì sao? Nếu anh nằm trên vỉa hè ở đâu đó vì bệnh thì sao? Nếu anh thậm chí còn chưa về nhà và không muốn gặp Khaotung thì sao? Cậu lái xe ra khỏi bãi đậu xe và rẽ vào một con đường trong khu phố, quyết định lái xe theo tuyến đường về nhà của First thay vì đi thẳng đến căn hộ của anh.

May mắn thay—hay không may?—Khaotung không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của First dọc theo nhiều dãy nhà tạo nên quãng đường First đi bộ về nhà từ nhà hàng. Khi đến gần căn hộ của First, cậu nheo mắt nhìn lên cửa sổ mà cậu biết là nhà của bạn mình.

Đèn vẫn sáng; First đã về nhà. Thật nhẹ nhõm, mặc dù Khaotung không khỏi cảm thấy hơi khó chịu khi First vẫn ổn và vẫn không trả lời tin nhắn của cậu. Cậu dừng xe vào một chỗ đậu xe và tắt máy, cố gắng quyết định xem nên làm gì.

First có thực sự bị bệnh không? Khaotung không nghĩ vậy—bị bệnh sẽ không khiến ai đó tránh giao tiếp bằng mắt, tránh né sự đụng chạm, nói năng lộn xộn như First đã làm xen kẽ giữa những khoảng thời gian dài im lặng không bình thường. Nhưng Neo đã đúng khi nói rằng nước da của First trông như sốt.

Khaotung lấy điện thoại ra nhắn tin tiếp: “First? Mày thấy thế nào?” Rồi: “Có cần tao mang thuốc cho mày không?”

Khaotung ngồi trong xe và chờ đợi câu trả lời, gõ ngón tay một cách sốt ruột lên vô lăng. Sau vài phút trôi qua mà First lại phớt lờ cậu lần nữa, Khaotung không thể chịu đựng được nữa. Cậu tháo dây an toàn, mở cửa và bước ra khỏi xe, nhét điện thoại vào túi khi cậu hướng mắt nhìn lên cửa sổ nhà của First.

Cậu bị giằng xé giữa lo lắng và khó chịu; hoặc First thực sự bị ốm, quá bất lực để sử dụng điện thoại, trong trường hợp đó anh cần sự giúp đỡ của Khaotung, hoặc anh quá lười để xem các tin nhắn, trong trường hợp đó anh xứng đáng bị Khaotung cho một cú.

Cậu vừa đóng sầm cửa lại và bắt đầu sải bước về phía lối vào căn hộ thì ánh sáng trong cửa sổ của First mờ dần rồi biến mất. Khaotung dừng lại trên lối đi. Nếu First đang tắt đèn trong căn hộ của mình, thì anh hẳn đang đi ngủ.

Khi Khaotung do dự, cậu nhận ra rằng có một lựa chọn thứ ba: First có thể là cố tình không trả lời tin nhắn của cậu. Anh có thể đang tránh mặt Khaotung.

Từ từ, Khaotung thở ra một hơi mà cậu không nhận ra là mình đang nín thở. Thực ra thì điều đó có lý. First không thực sự có vẻ ốm khi anh rời khỏi nhà hàng—anh có vẻ không vui. Anh không phải kiểu người lờ đi những tin nhắn vì lười biếng.

Anh có đang đọc từng tin nhắn của Khaotung khi chúng đến không, quá tức giận hay lo lắng hay ghê tởm hay không thoải mái để trả lời? Một lần nữa Khaotung lấy điện thoại ra, gõ: "First, mày có thể nói cho tao biết chuyện gì được không? Mày đang làm tao sợ. Tao xin lỗi nếu hôm nay tao đã làm gì khiến mày không thoải mái. Tao hứa sẽ không làm vậy nữa nếu mày chịu nói cho tao biết lý do tại sao mày không vui. Làm ơn hãy gọi cho tao."

Khaotung nhìn chằm chằm tin nhắn, không gửi đi, cuối cùng xóa sạch, chỉ gửi đi: “Gọi điện cho tao.”

Khi cậu đứng trước căn hộ của First, không muốn rời đi, những ngụ ý về việc First tránh mặt cậu hôm nay đột nhiên giáng một đòn mạnh vào ngực Khaotung, khiến cậu hụt hơi và đôi chân trở nên yếu ớt. Cậu khom người xuống đất giữa lối đi, ôm chặt đầu gối vào ngực.

Cậu đã làm gì vậy? Trong nhiều năm, cậu đã rất thận trọng không để First phát hiện ra tình cảm của mình vì cậu không muốn làm anh sợ, nhưng một khi cậu có linh cảm rằng First có thể bị cậu thu hút, cậu đã làm gì? Khaotung mất hết tự chủ và dồn hết sức lực vào việc hôn First tại nơi làm việc, buộc anh phải đối mặt trực tiếp với cảm xúc của mình thay vì cho anh thời gian để chấp nhận những suy nghĩ mới và có thể không mong muốn của anh về người bạn thân nhất của mình.

Khaotung đã phạm sai lầm nghiêm trọng. Tất nhiên First đang tránh cậu.

Cậu ấn mặt vào đầu gối trong sự thất vọng, vùi những ngón tay vào tóc và nắm chặt đến mức đau đớn. Cậu phải sửa chữa điều này như thế nào? Có thể sửa chữa nữa không? Cậu không chắc liệu việc cho First không gian hay cố gắng nói chuyện và trấn an anh sẽ hiệu quả hơn để kiểm soát thiệt hại, nhưng bất kể thế nào, cậu biết rằng việc xông vào căn hộ của First vào đêm nay khi anh đang cố gắng ngủ sẽ không có ích gì.

Cuối cùng, cậu đứng dậy và từ từ bước trở lại xe của mình, cố gắng không để cơn hoảng loạn chiếm lấy lý trí lần nữa. Cậu đã hoảng hốt rất nhiều khi nói đến First gần đây; đây có phải là cảm giác thường xuyên của First không? Cậu đã khiến First cảm thấy như vậy hôm nay không?

Cậu lùi xe, để First một mình giải quyết những suy nghĩ của anh và lái xe về nhà để cố gắng tự mình đối phó với nỗi đau khổ của mình. Cảm giác thật sai trái khi lái xe đi; giờ họ nên ở bên nhau.

First cần cậu trong những khoảnh khắc như thế này, cần Khaotung an ủi và trấn an anh khi anh bị choáng ngợp, và Khaotung cũng cần First nhiều như vậy. Thậm chí còn nhiều hơn thế. Cậu không nghĩ rằng có bất cứ điều gì cậu không muốn cho đi nếu cậu có thể có First bên cạnh mình đêm nay.

Ghi chú:

Không ai có thể thuyết phục tôi rằng quá trình quay trailer Only Friends thực sự không diễn ra như thế này. Tất nhiên họ phải hôn nhau hàng triệu lần để đạo diễn có thể có nhiều lựa chọn! Chỉ vì cảnh đó không xuất hiện trong trailer không có nghĩa là nó không xảy ra...hahaha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com