Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 22: 8.5

“Tao mong là mày đừng gặng hỏi nữa và làm ơn để tao yên!”

Đó là những lời First đã dùng, quát Khaotung và làm tan nát trái tim cậu bằng những lời đó. Chúng nghe gần như ngây thơ một cách giả dối, đặc biệt là nếu bạn không hiểu biết về First theo cách Khaotung hiểu.

Trong ba ngày qua First điều từ chối để cậu đến thăm, lấy lý do bị bệnh làm một cái cớ, mặc dù Khaotung không tin là anh thực sự bị bệnh. Và ngoài căn bệnh đáng ngờ, Khaotung giờ đây gần như chắc chắn rằng First đang cố tình tránh mặt cậu.

Điều không rõ ràng là lý do?, nhưng Khaotung đã nhớ lại một số điều là cả hai đã phải quay đi quay lại đoạn trailer pilot cho Only Friends và cách họ đã hôn nhau vào ngày hôm đó. Cậu cần gặp First, cần tìm ra chính xác lý do tại sao anh buồn để cậu có thể xin lỗi và bắt đầu sửa chữa.

Vì vậy, mặc dù First từ chối, Khaotung vẫn quyết tâm ghé qua vào đêm nay. Cậu đã dừng lại để mua đồ ăn mang về—và bia, phòng trường hợp First thực sự không bị ốm—và đỗ xe bên ngoài căn hộ của First khi cậu gọi điện để thông báo kế hoạch của mình. Cậu đã kiên quyết phớt lờ những lời phản đối liên tục của First và sắp cúp máy và đi bộ một đoạn ngắn từ xe đến căn hộ khi những lời đó ập đến với cậu.

First muốn Khaotung để anh yên.

Thật khó để giải thích tại sao cậu lại có cảm giác lo lắng ngay lập tức khi First nói điều đó. Có lẽ vì trong suốt năm năm tình bạn giữ họ, First chưa bao giờ nói điều gì giống như vậy trước đây? Ít nhất, anh chưa bao giờ có ý như vậy.

Tất nhiên, cả hai đã có rất nhiều cuộc tranh cãi - First đôi khi cảm thấy khó chịu khi Khaotung từ chối đến phòng tập thể dục cùng anh, hoặc không nghe điện thoại của anh, hoặc không có tâm trạng chơi game cùng nhau - nhưng chúng luôn là những cuộc cãi vã nhỏ, ngắn ngủi, và nói chung là do First không muốn bị bỏ lại một mình.

Anh không phải là người cần không gian - ít nhất là không phải khi đó là Khaotung.

First chắc chắn chưa bao giờ đẩy cậu ra một cách rõ ràng như thế này, và sự từ chối đã làm Khaotung rung động tận xương tủy. Ngay khi nghe thấy điều đó, cậu ngay lập tức mất hết can đảm để tiếp tục tranh cãi và kết thúc cuộc trò chuyện nhanh nhất có thể.

Lúc đầu, câu định về nhà, nhưng cậu nghĩ tới số đồ ăn này không nên lãng phí và nghĩ về việc phải ở một mình vào lúc này thật sự quá khó chịu.

Khi đến nhà Mix, cậu không thèm gọi điện. Cậu chỉ mang theo tất cả túi đồ ăn mang về khi đi đến cửa nhà Mix và gõ cửa.

"Khaotung?" Mix ngạc nhiên nói khi mở cửa. "Mày làm gì ở đây?"

“Mày có rảnh không?” Khaotung hỏi thay vì trả lời.

“Thật ra tao định ra ngoài…” Mix bắt đầu nói trước khi im bặt, có lẽ thấy điều gì đó trên khuôn mặt Khaotung khiến cậu ấy đổi ý, “—nhưng thôi, tao sẽ hủy. Vào đi.” cậu ấy cầm lấy một nửa túi đồ ăn mang về từ tay Khaotung và giữ cho cửa mở.

“Cảm ơn,” Khaotung lẩm bẩm, bước vào và cởi giày ra trước khi đặt túi xuống bàn bếp của Mix.


“Chúng ta đang tổ chức tiệc mà tao không biết à?” Mix hỏi, đi theo Khaotung vào bếp và cũng đặt túi xuống. “Sao mày lại mua nhiều đồ ăn thế?” Khi Khaotung không trả lời, cậu ấy bắt đầu mở chúng ra.

“Súp? Gà rán? Sushi? Cháo? Nghiêm túc đấy, tại sao mày lại mua tất cả những thứ này? Ban đầu mày định đi đâu vào tối nay?”

"Để gặp First," Khaotung lẩm bẩm. "Không chắc cậu ấy muốn ăn gì."

“Tao biết ngay mà,” Mix thở dài nói. “Nó vẫn còn bệnh à?”

"Tao không biết," Khaotung thành thật trả lời, không giấu được sự tổn thương trong giọng nói. "Tao không chắc cậu ấy đang cảm thấy như thế nào."

“Hả?”

“Tao nghĩ cậu ấy đang lấy đó làm cái cớ để tránh mặt tao. Tại sao lại khó mở thế?”

Mix ngẩng đầu lên nhìn Khaotung trong sự bối rối. Khaotung, người đang cố gắng mở nắp chai bia một cách vô ích, đã thở dài phản đối khi Mix vội vàng với tay qua bàn và giật lấy chai bia từ tay cậu. "Khoan đã—đừng làm đau mình," Mix nói nhanh. "Để tao lấy dụng cụ mở nắp chai."


Cậu ấy lục tung ngăn kéo và quay lại sau một phút với một cái mở nắp chai, cố tình mở nắp trước mặt Khaotung trước khi đưa lại chai đã mở cho cậu. "Thấy chưa?" Cậu ấy nói với sự kiên nhẫn thái quá. "Mày bị gì vậy. Có chuyện gì thế, Khaotung? Mày có ổn không?"

Khaotung uống một hơi dài từ chai trước khi trả lời. "Tất nhiên là tao ổn, tại sao tao lại không ổn chứ?" Cậu liếc nhìn thức ăn bày ra với vẻ chán ghét trước khi cầm lấy toàn bộ chai bia và uống sau một lúc mới chịu dừng lại, lấy dụng cụ để khui chai mới—thấy chưa? Cậu vẫn ổn—trước khi đi vào phòng khách của Mix và ngã phịch xuống ghế sofa mà không được mời.

"Khoan đã," Mix gọi, đi theo cậu vào phòng khách. "Còn bữa tối thì sao? Mày không nên uống khi bụng chưa ăn gì ."

“Tao không đói nữa,” Khaotung trả lời hờ hững, “Mày đi trước đi, trời lạnh lắm rồi.”

"Được rồi, nghiêm túc đấy," Mix nói, lờ đi lời đề nghị của Khaotung và ngồi xuống bên cạnh cậu. "Rõ ràng là có chuyện không ổn, và mày ở đây, nên tao đoán là mày muốn nói về chuyện đó?"

“Không có gì để nói cả,” Khaotung khẳng định trong khi tiếp tục uống.

“Không? Có phải là liên quan đến First không?”

"Tất nhiên là không! Trời ạ, đôi khi tao thấy mày tọc mạch quá đấy," Khaotung quát. Thấy Mix nhướn mày, cậu tiếp tục, "Và mọi thứ đều ổn, tại sao lại không ổn chứ?"

“Được rồi, mọi thứ đều ổn,” Mix lặp lại một cách không tin tưởng bằng giọng điệu được cân nhắc một cách giả tạo. “Mày không chỉ xuất hiện trước cửa nhà tao mà không báo trước với rất nhiều thức ăn mà mày từ chối ăn và mày không nổi cơn thịnh nộ như lúc này. Mày có chắc là mày không đến đây chỉ để trút giận lên tao không?”

Khaotung hít một hơi thật sâu để phản đối trước khi nghĩ lại. Thở ra, cậu nói, "Mày hoàn toàn đúng. Tao rất xin lỗi, Mix—tao không nên quát mày như vậy."

"Tất nhiên là tao đúng rồi," Mix trả lời một cách dễ dàng. "Lời xin lỗi được chấp nhận. Bây giờ tao sẽ đi lấy đồ ăn cho chúng ta trong khi mày bình tĩnh lại một lúc, và sau đó khi tao quay lại, mày hãy nói cho tao biết chuyện gì đã xảy ra, được chứ? Tao không thể giúp gì nếu mày cứ không chịu nói cho tao biết."

Khaotung ủ rũ giật đầu. Khi Mix quay lại sao vài phút mang theo hai đĩa thức ăn, những gì bắt đầu với Khaotung như một tiếng vo ve yếu ớt đã vượt qua ranh giới thành say xỉn hoàn toàn. Thật buồn cười khi rượu tác động nhanh hơn nhiều khi bụng đói.

Thật buồn khi cậu cảm thấy khác biệt như thế nào; nỗi đau trong tim đang nhanh chóng được thay thế bằng một thứ gì đó dai dẳng, thảm hại. Cậu muốn có ai đó để dựa vào, ôm mình và trấn an cậu nói với cậu rằng cậu không đơn độc. Một người cụ thể nào đó vắng mặt một cách rõ ràng.

“Bây giờ mày thấy khá hơn chưa?” Mix nhẹ nhàng hỏi khi đưa đĩa cho Khaotung và ngồi xuống cạnh cậu trên ghế sofa. “Ăn tối nhé, được không?”

Khaotung đặt đĩa lên bàn trà trước mặt, thay vào đó chọn một cốc bia khác. "Ai'Mix," cậu rầu rỉ đáp lại trước vẻ mặt không tán thành của Mix. "Sao lúc nào mày cũng nghĩ đồ ăn có thể giải quyết mọi thứ thế? Tao không muốn ăn."

“Nhưng mày cần phải ăn gì đó nếu mày còn định tiếp tục uống—nếu không mày sẽ không chịu nổi đâu. Trước tiên hãy nhớ về việc mày đã say xỉn thế nào vào đêm tiệc kết thúc phim…mày không nhớ điều đó tồi tệ thế nào sao? Mày có chắc là muốn tự mình trải qua điều đó thêm một lần nữa không?”

Khaotung nhăn mặt khi điều này khiến cậu nhớ tới First. Tất nhiên cậu nhớ rõ lần cuối cùng mình uống đến quên cả bản thân vì người bạn thân nhất của mình, cậu đã tệ như thế nào sau cơn say khủng khiếp đó.

Cậu thậm chí còn nhớ lại nỗi xấu hổ mà cậu đã cảm thấy vào đêm đó khi First tìm thấy cậu trên sàn tại nhà vệ sinh công cộng, nhưng cậu cũng nhớ cảm giác nhẹ nhõm khi để rượu làm tê liệt tâm trí mình trong một thời gian.


Hơn nữa, First không ở đây đêm nay để chứng kiến ​​sự mất mặt của cậu. Đúng vậy, đó là điều mấu chốt- First không ở đây. Đó là cách cậu nên kết thúc tình huống này ngay từ đầu. "Rất chắc chắn," cậu trả lời Mix với một cái gật đầu nghiêm túc.

Mix thở dài một hơi dài. "Được thôi, tùy mày." Cậu ấy nhăn mặt khi Khaotung giơ chai rượu lên giả vờ reo hò trước khi uống cạn. "Dù sao thì, mày có định nói cho tao biết chuyện gì đang xảy ra không? Nếu mày chỉ muốn say thì mày có thể tự làm điều đó."

Khaotung định nhấn mạnh lần cuối rằng không có chuyện gì xảy ra, nhưng cậu dừng lại. Cậu không nhớ nổi—cậu đã thừa nhận rằng có điều gì đó không ổn chưa? Bộ não cậu không hoạt động hết công suất vào lúc này, nhưng cậu nghĩ Mix có thể có lý về lý do cậu đến đây thay vì chỉ về nhà. "Mày muốn biết tại sao tao lại như thế này sao?"

“ Đúng vậy, ” Mix trả lời trong sự bực bội. “Mày nghĩ tao cứ hỏi có chuyện gì không ổn chỉ để nghe chính mình nói sao?”

Khaotung cười khúc khích: “Ừh?”

Mix đảo mắt. "Tao không chịu nổi những người say xỉn," cậu ấy thì thầm. Trước khi Khaotung kịp tự bào chữa, Mix đặt tay lên vai cậu và nói, "Khaotung, tao nghiêm túc đấy. Cứ nói chuyện với tao đi—tao muốn giúp."

Khaotung do dự. Chắc chắn có lý do khiến cậu không thể kể hết mọi chuyện cho Mix… nhưng đó là lý do gì? Cậu nhận ra mình muốn nói chuyện với Mix, muốn giải thích chuyện gì đã xảy ra giữa mình và First để Mix có thể nói với cậu rằng cậu đang suy nghĩ quá nhiều và mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Thật sự, tại sao cậu không thể tâm sự với Mix? Cậu ấy có thể sẽ cho lời khuyên tốt vì Mix cũng là bạn của First. Khaotung cau mày khi cố nhớ lại tại sao điều đó lại quan trọng.

Sau đó, cậu nhận ra rằng—nếu Mix phát hiện ra tình cảm của mình, chắc chắn chuyện này sẽ đến tai First và mọi chuyện sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn. Cậu thở phào nhẹ nhõm khi đã giải quyết được—suy nghĩ thực sự trở nên quá sức.

“Tao không thể nói chuyện với mày được,” cuối cùng cậu nói với Mix. “Tao cần nói chuyện với… P'Ploy.”

"P'Ploy?" Mix lặp lại trong sự bối rối. "Khoan đã, đây có phải là về cô ấy không?"

Khaotung không để ý đến Mix, lấy điện thoại di động ra khỏi túi và đưa cho Mix. "Mày có thể gọi cho cô ấy giúp tao không? Số điện thoại của cô ấy có trong danh bạ của tao."

Mix rõ ràng có thể làm theo hướng dẫn mặc dù cậu ấy đang rất bối rối vì khi  đưa điện thoại lại cho Khaotung, nó đang reo. "Xin chào?" Cậu nghe thấy giọng của Ploy trả lời cuộc gọi.

“P'?”

“Khaotung? Lâu rồi không gặp. Nong  khỏe chứ—”

"P'Ploy, em phải làm gì đây?" Cậu than vãn, ngắt lời vì sự cấp bách của mình. "P' có thể nói cho em biết phải làm gì không? Em thực sự cần sự giúp đỡ của P'."

"Chúng ta hãy chậm lại một chút," Ploy bình tĩnh nói khi Khaotung dừng lại để thở. "Trước tiên hãy nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra, được chứ?"

“First bảo với em để cậu ấy yên, P'. Cậu ấy không muốn em ở gần cậu ấy nữa.”

“Cái gì? Điều đó không thể là sự thật được.”

“Đúng vậy. Cậu ấy muốn em 'ngừng gặng hỏi và để cậu ấy yên.' 

“Nghe có vẻ không tệ lắm, Khaotung. Có lẽ em ấy chỉ đang trong tâm trạng không tốt và cần thời gian riêng tư?”

“P' không hiểu đâu! First không bao giờ muốn có thời gian riêng tư, không phải từ em. Cậu ấy sợ ở một mình.” cậu nghẹn ngào khi tiếng nấc nghẹn trong cổ họng. “Em đã phạm một sai lầm lớn, P'. Em—em đã phá hỏng mọi thứ, em…” cậu bắt đầu nức nở, không để ý đến chiếc điện thoại rơi xuống đùi khi cậu vùi mặt vào tay.

Cậu cảm thấy Mix với tay lấy điện thoại từ trên đùi mình. "P'Ploy? Đây là Mix," cậu nghe thấy giọng Mix nói. "Không, cậu ấy an toàn—cậu ấy chỉ thực sự, thực sự say. Em sẽ lo từ đây. Được thôi, em sẽ nhắn tin cho P' vào ngày mai—P' có phiền nếu em lấy thông tin liên lạc của P' từ điện thoại của cậu ấy không?"

Thời gian còn lại của buổi tối trôi qua trong mơ hồ đối với Khaotung. Cậu nhớ mình đã khóc nức nở trong vòng tay Mix—một điều mà chắc chắn khi tỉnh lại cậu sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ, vì cho đến lúc này First là người bạn duy nhất nhìn thấy cậu khóc.

Cậu nhớ mình đã cãi nhau với Mix khi cậu ấy cuối cùng cũng lấy được chai bia khỏi tay cậu, khăng khăng với Mix rằng cậu đã là người lớn và đã trả tiền cho nó và có quyền được uống hết chúng.

Cậu nhớ Earth đã đến vào một thời điểm nào đó, và được đỡ nửa người vào ghế sau xe của chính cậu trước khi thức dậy trên giường tại căn hộ của cậu vào sáng hôm sau cùng với cơn đau đầu dữ dội và chỉ nhớ rất mơ hồ về cách mình có thể về đến nhà.


Tiếng gõ cửa cuối cùng cũng đánh thức cậu khỏi cơn mơ hồ đau nhức. Khi vị khách của cậu hóa ra là First, Khaotung không biết phải nghĩ gì. Tất nhiên là cậu rất vui mừng - rõ ràng là First vẫn muốn làm bạn, sau cùng - nhưng đầu óc cậu quá mụ mẫm vì thiếu ngủ và những quyết định tồi tệ gần đây của cậu, cố hiểu ra ý nghĩa của việc First xuất hiện vào lúc này dù không được hẹn trước.

Cậu có nên tức giận vì First đã tránh mặt mình trong nhiều ngày mà không có lời giải thích không? Xấu hổ khi First nhìn thấy cậu trông như thế này, toàn thân nhợt nhạt với đôi mắt sưng húp và có lẽ trông đáng ngờ như thể cậu vừa thoát khỏi vụ tai nạn nào đó vậy? Cảm động vì First đã lo lắng cho cậu đủ để vội vã chạy đến, quần áo nhăn nheo và tóc vẫn ướt sau khi tắm? Thậm chí có thể đau lòng vì mất nhiều thời gian như vậy?

Không quan tâm đến việc cậu nên cảm thấy thế nào - lúc này, tất cả những gì cậu biết là niềm hạnh phúc và cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập.

Họ đã dành cả ngày bên nhau, cả hai đều giả vờ như không có chuyện gì bất thường xảy ra—như thể họ không vừa có cuộc cãi vã lớn nhất trong suốt từ lúc biết nhau đến giờ của họ, nếu nó thậm chí có thể được gọi là cãi vã.

Sau một lời xin lỗi nhanh chóng từ cả hai bên và một lời giải thích hoàn toàn không đủ từ First, có vẻ như không ai muốn mạo hiểm sự hòa giải khó khăn của họ bằng cách khơi lại vấn đề. Trong suốt cả ngày, First cố tình không nhìn chằm chằm trong khi Khaotung cố tình giả vờ không để ý bất cứ khi nào ánh mắt First nán lại trên người cậu theo cách mà họ chắc chắn không thường làm.

First không bao giờ nhắc đến chuyện về nhà vào buổi tối và Khaotung cũng không gợi ý. Với Khaotung, có vẻ như có một bầu không khí bù đắp cho khoảng thời gian đã mất trong cách họ đối xử với nhau, sự chú ý của họ tập trung hơn bình thường một chút và những cuộc trò chuyện của họ nồng nhiệt hơn rất nhiều như thể không có gì khác quan trọng ngoài hai người họ.

Khi họ ngồi cạnh nhau trên giường của Khaotung đêm đó với lưng tựa vào đầu giường, cậu không quá ngạc nhiên khi nghe First hỏi, "Mày có muốn chơi trò hỏi đáp không?"

Đó là trò chơi mà họ thường chơi cùng nhau nhiều năm trước khi họ vẫn còn đang tìm hiểu nhau, luật chơi đơn giản đến mức khó có thể gọi là "trò chơi": lần lượt hỏi nhau những câu hỏi mà người kia phải trả lời một cách trung thực.

First đã dùng trò này để khiến Khaotung mở lòng và nói về bản thân mình khi cậu vẫn còn quá nhút nhát để chia sẻ mọi thứ một cách dễ dàng.

Tất nhiên, giờ Khaotung đã thoải mái nói chuyện với First về hầu hết mọi thứ mà không cần một trò chơi làm cái cớ, nên giờ họ chỉ chơi trò này khi có một chủ đề tò mò cụ thể nào đó quá ngượng ngùng hoặc khó đưa vào cuộc trò chuyện thông thường—nói cách khác, hầu như không bao giờ.

"Được thôi," Khaotung nhanh chóng đồng ý, cảm thấy hơi lo lắng. First muốn biết điều gì mà anh không muốn hỏi? "Mày đi trước."

“Mày thực sự mua cho tao chiếc áo đó vì muốn làm tao vui lên khi tao bị ốm sao?”

Khaotung cười. Cậu hẳn phải biết First muốn dễ dàng đi vào những câu hỏi khó hơn. "Kiểu vậy?" Cậu trả lời. "Tao đoán điều đó nghe có vẻ hơi lạ nhỉ."

"Thật là kỳ lạ!" First trêu chọc. "Tao đã bị ốm rất nhiều lần và mày chưa bao giờ cho tao bất cứ món quà gì trước đây. Ngoại trừ thuốc ra."

“Đúng vậy. Chỉ là dạo này tao cứ nghĩ đến mày nhiều quá—vì tao lo cho mày, ý tao là,” cậu vội nói thêm. “Vì vậy, khi tao ra ngoài mua sắm và nhìn thấy chiếc áo đó, tao đã nghĩ đến mày. Tao nghĩ mày sẽ thích nó, nên tao đã quyết định mua nó.”

“Ồ, Tung Tung, ai mà ngờ mày lại dễ thương thế chứ?”

Khaotung đỏ mặt. “Đến lượt tao. Hôm nay, mày không thích mặc áo đôi với tao à?”

Bây giờ đến lượt First tỏ vẻ ngượng ngùng. “Ừm. Tao có nói thế không?”

“Không, nhưng mày không muốn ra ngoài với chúng. Tao tự hỏi liệu mày chỉ là xấu hổ hay không thích ý tưởng đó.”

“Tất nhiên là tao xấu hổ rồi! Trông như chúng ta thực sự đang hẹn hò hay gì đó.” Anh hít một hơi thật sâu rồi nói thêm, “Nhưng không. Tao không ghét điều đó.”

Khaotung cảm thấy trái tim mình đập mạnh trong lồng ngực khi nghe First thừa nhận. "Được rồi, đến lượt mày rồi."

First do dự một lúc lâu rồi hỏi: “Sao tối qua mày lại uống nhiều như thế?”

Khaotung nhăn mặt. Giọng điệu của First rất bình thường nhưng cách anh cố tình tránh giao tiếp bằng mắt cho Khaotung biết anh quan tâm đến câu trả lời đến mức nào. Câu hỏi này có phải là lý do First muốn chơi trò chơi này tối nay không? Làm sao cậu có thể trả lời mà không khiến mọi thứ giữa họ trở nên ngượng ngùng lần nữa?

“Ồ, tao đã rất buồn,” cậu bắt đầu một cách thận trọng. “Và lo lắng nữa.”

“Lo lắng cho tao hả?”

“Về…chúng ta.”

Lúc này, First quay đầu nhìn Khaotung với vẻ mặt khó hiểu: “ Chúng ta? mày lo lắng cho chúng ta sao? Điều đó có nghĩa là gì?”


Khaotung nhăn mặt. “Cố gắng đừng suy diễn quá nhiều vào chuyện này, được chứ?” cậu đợi cho đến khi First gật đầu rồi mới thành thật nói tiếp, “Tao lo lắng sẽ đánh mất mày. Có lẽ tao đã lo lắng quá rồi.”

“ Đánh mất tao á? ” First lặp lại bằng một tiếng rít.

"Mày vừa đồng ý không vội kết luận, nhớ không?" Khaotung nhắc anh với một nụ cười thăm dò. "Và rõ ràng là tao đã sai, giờ tao biết rồi. Nhưng mày chưa bao giờ tránh tao như thế trước đây, nên tao biết đó là chuyện nghiêm trọng. Và điều duy nhất tao có thể nghĩ đến có thể khiến mày buồn đến vậy là cách chúng ta hôn nhau trong quá trình quay phim hôm nọ."

“Hôn hít với mày… tao không—tao không… buồn vì chuyện đó,” First phản đối, ánh mắt lo lắng đảo đi đảo lại khắp nơi trừ khuôn mặt Khaotung khi má anh đỏ bừng.

Khaotung cũng đỏ mặt, nhưng cậu quyết tâm hoàn thành để không còn hiểu lầm nào nữa giữa họ. “Tao biết lúc đó mày không có vẻ buồn. Nhưng tao tự hỏi liệu sau khi chúng ta quay xong, khi mày có cơ hội nghĩ về điều đó, mày có cảm thấy không thoải mái về những gì mà chúng ta đã làm không. Có lẽ mày lo lắng rằng…”

Khaotung im bặt trong khi First vẫn tiếp tục nhìn cậu, kiên nhẫn chờ cậu nói xong. Tất nhiên là chỉ đến bây giờ, khi Khaotung thực sự muốn được ngắt lời để cậu không phải nói những lời tiếp theo, thì First mới học được cách giữ im lặng. “Có lẽ mày sợ tao phải lòng mày hay gì đó.”

"Cái gì?" First nói bằng giọng the thé, khó tin. "Tại sao mày... Mày không nghĩ... Ý tao là, mày? Phải lòng tao? " Cuối cùng anh dừng lại để hít một hơi và cau mày. "Nhưng tại sao mày lại nghĩ tao sẽ buồn bực vì chuyện như thế? "

"Mày không à?" Khaotung hỏi, vừa nhẹ nhõm vừa bực bội vì First hoàn toàn không có nhận thức về bản thân. "Mày đang hành động như thể tao không biết mày phản ứng thế nào khi ai đó tỏ tình với mày. Mày nghĩ tao chưa từng thấy mày đẩy mọi người đó xa hết lần này đến lần khác chỉ vì họ có can đảm để yêu mày sao?"

First lắp bắp. "Được rồi, có lẽ mày có lý..." cuối cùng anh lẩm bẩm.

Khaotung muốn cả hai thoát khỏi cảnh khốn khổ, nhanh chóng kết thúc, “Dù sao thì đó cũng là điều tao lo lắng. Đến lượt tao, phải không?” Khi First đồng ý, cậu hỏi, “mày có thể cho tao biết tại sao cuối cùng mày cũng ngừng tránh mặt tao hôm nay không?”

“Tao không…Được rồi, ổn thôi, tao đang tránh mặt mày,” First thừa nhận khi đáp lại vẻ mặt bình tĩnh của Khaotung. “Nhưng Mix đã gọi cho tao sáng nay và nói với tao rằng mày đã buồn như thế nào khi uống rượu với cậu ấy tối qua—”

"Khoan đã," Khaotung ngắt lời, "Mix là lý do mà mày biết chuyện đó sao? Cậu ấy còn nói gì với mày nữa?"

“Không nhiều lắm. Cậu ấy chỉ nói rằng mày lo lắng rằng mình đã làm điều gì đó sai trái, và điều gì đó về việc mày ước mình đã không đồng ý tham gia Only Friends với tao.”

Khaotung nhăn mặt. Cái thằng hay xen vào đó… Thực ra là không. Nếu sự can thiệp của Mix là lý do khiến First đến đây, thì cậu là ai mà phàn nàn về điều đó? “Cậu ấy chỉ nói thế thôi sao?” cuối cùng cậu hỏi. “Và đó là lý do tại sao mày đến đây?”

“Ồ, nghe có vẻ như mày đang tự trách mình một cách vô cớ và tự trách mình vì điều đó, nên tao đến để giải thích rõ ràng mọi việc.”

Ha. Giá mà đơn giản như vậy. Nhưng chẳng có lợi ích gì khi sửa lại quan niệm sai lầm của First rằng Khaotung vô tội, nên cậu không phản đối. “Dù sao thì cũng cảm ơn. Vì đã đến.”

First mỉm cười ngại ngùng. "Tao xin lỗi vì đã để mày phải đợi lâu như vậy."


Khaotung mỉm cười đáp lại, và họ nhìn nhau trong vài giây trước khi nhìn đi chỗ khác trong sự ngượng ngùng đột ngột; như thể cả hai đều nhận ra cùng lúc khoảnh khắc đó thật sến súa. "Lại đến lượt tao nhỉ?" First hỏi sau một hồi im lặng.

"Ừ, chắc thế," Khaotung trả lời một cách lơ đễnh, vẫn còn hơi bận tâm đến hơi ấm trong bụng còn sót lại từ nụ cười dịu dàng của First dành cho mình.

“Có…ai đó mà mày thích lúc này không?” First vội vàng hỏi.

Khaotung nghẹn thở khi nghe câu hỏi của First. Ho để thông đường thở, cậu khom người xuống khi First vỗ nhẹ vào lưng cậu. "Xin lỗi," cậu khàn giọng. "Tôi ổn."

"Câu hỏi khó đến vậy sao?" First hỏi với tiếng cười ngượng ngùng.

Giá mà cậu biết. Theo luật chơi của họ, Khaotung được phép bỏ qua nếu có câu hỏi mà cậu không muốn trả lời. Cả hai đều chưa từng sử dụng luật đó trước đây, và việc yêu cầu bỏ qua câu hỏi này gần như còn đáng lên án hơn cả việc thừa nhận mình thích First. Hơn nữa, đó là trò chơi công bằng; cậu đã hỏi First cùng câu hỏi đó tại nhà của Earth cách đây chỉ vài tuần trước. Nhưng làm sao cậu có thể trả lời bây giờ mà không nói dối hoặc gây nghi ngờ?

"Bất kỳ ai tao thích..." cậu lặp lại, trì hoãn thời gian. "Điều đó... ừm, thành thật mà nói, tao—"

"Không, dừng lại! Đừng trả lời," First vội vã xen vào. "Xin lỗi, đó là một câu hỏi khá ngớ ngẩn. Tao quên mất rằng gần đây mày không có cơ hội gặp bất kỳ ai ngoài tao—chúng ta đã ở bên nhau gần như 24/7 kể từ khi The Eclipse kết thúc. Làm sao mày có thể có cơ hội thích một ai đó?"

“…Tao đoán là đúng vậy,” Khaotung thừa nhận, vẻ bối rối.

“Dù sao thì, có vẻ như tao đã tự trả lời câu hỏi của mình! Thật tệ,” First kết thúc một cách yếu ớt, vẻ mặt ngượng ngùng.

“Mày có muốn hỏi thêm một câu nữa không?” Khaotung đề nghị. Cậu không thể tin vào vận may của mình. Nhưng tại sao First lại ngắt lời cậu? Gần như thể anh không muốn biết câu trả lời sau cùng. Anh sợ phát hiện ra Khaotung thật sự thích anh sao? Hay… anh sợ Khaotung thích người khác?

“Không sao, tao đã lãng phí lượt của mình rồi,” First trả lời. “mày cứ đi trước đi.”

“Vậy thì…” Khaotung bắt đầu suy tư. “Tao biết mày đã nói với tao là mày không thích ai vào lúc này. Nhưng giả sử, nếu có ai đó rủ mày hẹn hò, và tình cờ đó lại là người mày thích… mày có đồng ý không?”

First cười khoái trá. "Câu hỏi kiểu gì thế? Trong thế giới giả định của mày, nơi mà một người giả định sẽ rủ tao hẹn hò và giả định tao cũng thích họ, tại sao tao lại nói không chứ?" Anh cười khẩy và nói thêm, "Giả định."

Khaotung nheo mắt. "Thôi nào, Ai'First—đó là một câu hỏi hợp lý. Những người mà mày thích đã từng rủ mày hẹn hò trước đây và mày vẫn từ chối họ, nhớ không?" First giật mình thấy rõ, có lẽ nhớ lại đêm nhiều năm trước khi Khaotung giúp anh vượt qua cơn khủng hoảng lần đầu tiên. "Nghiêm túc đấy, mày nghĩ mình cần gì để hẹn hò với ai đó?"

“Mày nói đúng. Tao chưa bao giờ thực sự nghĩ về điều đó trước đây,” First thừa nhận. Anh cắn môi khi cân nhắc, có vẻ như đang nghiêm túc với câu hỏi. “Tao đoán… có lẽ phần 'định nghĩa' là vấn đề—đó luôn là điểm khiến tao hoảng sợ. Tao nghĩ việc bị buộc phải định nghĩa mối quan hệ là điều khiến tao suy nghĩ quá nhiều. Có lẽ nếu chúng ta chỉ cần… từ từ bước vào một mối quan hệ? Mà không cần phải định nghĩa cho đến khi nó đã không thể phủ nhận?”

“Ừm.” Đó là điều đáng để suy nghĩ.

“Điều đó có hợp lý không? Tao có vẻ điên rồ không?”

"Không, đúng thế," Khaotung trấn an anh. "Tao nghĩ là tao hiểu rồi."

Sau đó, họ quyết định kết thúc trò chơi. Khaotung cuối cùng cũng cảm thấy thiếu ngủ và First cũng có vẻ kiệt sức. Sau khi tắt đèn, họ nằm cạnh nhau trong im lặng. Khaotung quay đầu liếc nhìn First, và trong ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ, cậu thấy bàn tay First đặt trên chăn, lòng bàn tay hướng lên trần nhà. Cậu có một suy nghĩ khó hiểu rằng trông nó cô đơn lạ thường khi ở đó một mình.

Gần như thể bàn tay cậu có suy nghĩ  riêng, Khaotung thấy mình từ từ với tới First. "Này," cậu thì thầm, không muốn làm First giật mình. "Điều này có làm phiền mày không?" cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay First trong tay mình, cẩn thận không đan các ngón tay của họ vào nhau và khiến cử chỉ này trở nên thân mật hơn nữa. "Chỉ đêm nay thôi."

"Tao không phiền," First trả lời, giọng nói có chút gấp gáp. "Nhưng tại sao?"


“Chỉ để nhắc nhở tao rằng mày đang ở đây.” Nhận ra điều đó nghe thật buồn  cười, cậu nói thêm, “Không thể gặp mày trong vài ngày qua… điều đó thực sự làm tao rối bời. Tao nhớ mày.” Có một khoảng lặng sau khi cậu thừa nhận và đợi First hiểu những lời cậu nói, và Khaotung bắt đầu trở nên lo lắng. Cậu đã nói quá nhiều sao? First đang nghĩ gì vậy?

Như thể anh có thể cảm nhận được sự hoảng loạn đang dâng lên trong Khaotung, First khẽ siết chặt tay cậu. "Tao xin lỗi, bạn của tao. Tao hứa sẽ không làm thế nữa." Anh quay đầu nhìn Khaotung, đôi mắt tròn mở to và sáng lên dưới ánh sáng ngủ mờ ảo. "Tao cũng nhớ mày, Tung."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com