chương 26: 12.5 (hết).
“Khaotung?”
Trước giọng nói kinh ngạc của First, Khaotung cuối cùng cũng dừng bước để nhìn người bạn thân nhất của mình khi anh leo xong cầu thang và tiến đến gần cậu trên hành lang, vẻ mặt anh căng thẳng vì lo lắng.
Lần đầu tiên Khaotung có thể nhớ, việc nhìn thấy khuôn mặt của First không mang lại cho cậu chút an ủi nào.
Cậu cảm thấy chút bình tĩnh mà mình đã dày công góp nhặt trong hai mươi phút qua đã trôi đi như thể nó chưa từng tồn tại, thay vào đó là một cơn adrenaline đập thình thịch trong tim.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi và nực cười, Khaotung bị ám ảnh bởi sự thôi thúc đột ngột muốn bịa ra một cái cớ và chạy trốn, để giữ cuộc đối đầu này cho một ngày khác.
First có tin cậu không nếu bây giờ cậu giả vờ say? Không First, tao hoàn toàn không biết làm thế nào mà tao lại đến nhà mày nhưng chắc chắn không phải vì mục đích gì. Tao nghĩ là mình sẽ về nhà ngay bây giờ, rất xin lỗi vì đã làm phiền mày.
Mặc dù nghe có vẻ hấp dẫn, Khaotung biết rằng chạy trốn không phải là một lựa chọn. Cho đến khi cậu hiểu tại sao First lại hôn một người đàn ông khác hôm nay như thể lời thú nhận của anh - mới chỉ được một tuần tuổi - như nó chẳng có ý nghĩa gì với anh cả.
Giống như Khaotung chẳng có ý nghĩa gì với anh. Với nỗ lực to lớn, cậu đẩy nỗi hoảng loạn của mình ra sau đầu và tập trung vào mục tiêu của mình: tìm câu trả lời. Cậu cần giải quyết chuyện này một lần và mãi mãi.
“Có chuyện gì vậy?” First hỏi. “Mày ổn chứ?”
Có điều gì đó trong sự bối rối của First khiến Khaotung khó chịu và cậu cảm thấy sự bực bội của mình tăng vọt, gần như vượt qua mọi sự lo lắng.
First đã làm điều này với Khaotung, chính anh là người đã đẩy cậu vào tình trạng khốn khổ này, và anh thậm chí không biết tại sao?
Cố kìm nén sự bực tức, Khaotung nói: “First hãy để tao vào rồi tao sẽ nói cho mày biết.”
First nheo mắt lại, cúi người xuống, nghi ngờ ngửi không khí trước mặt Khaotung: “Mày uống rượu à?”
Khaotung đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc. "Không—cho tao vào đi, chết tiệt," cậu quát trước khi kịp ngăn mình lại.
First yên lặng một cách máy móc, First cau mày nhưng không nói gì khi anh mở khóa cửa căn hộ của mình. Khaotung đẩy anh qua để vào, với tay ra sau để đóng cửa sau lưng First lại để họ được ở riêng với nhau.
Khi cậu nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc là đôi dép lê của mình bên cạnh đôi dép lê của First, luôn được cất cẩn thận bên cạnh cửa để Khaotung cảm thấy thoải mái trong ngôi nhà thứ hai của mình, cậu cảm thấy quyết tâm của mình dao động.
Cậu không muốn tranh cãi với First, không thể chịu đựng được ý nghĩ làm tổn thương anh, nhưng điều đó là không thể tránh khỏi; họ cần phải có cuộc trò chuyện này.
Cậu vô cùng sợ hãi.
Trước khi cậu kịp mất bình tĩnh, Khaotung nhìn thẳng vào mắt First. "Ai'First," cậu bắt đầu, giọng nói phát ra trong sự run rẩy, "tại sao mày lại làm thế?"
"Làm gì cơ?" First hỏi. "Khoan đã, Khaotung—có chuyện gì vậy? Tao không hiểu mày đang nói gì."
Lại là nó, cái biểu cảm bối rối đến phát điên như thể anh chẳng làm gì có thể khiến Khaotung phản ứng như vậy. "Không sao?" Khaotung hỏi trong sự hoài nghi.
Cậu lấy điện thoại ra khỏi túi và mở bức ảnh mà Mix đã gửi cho cậu lúc nãy. "Vậy thì hãy nói cho tao biết chuyện này là sao."
First nheo mắt nhìn bức ảnh trước khi nhướng mày ngạc nhiên khi nhận ra. "Tao—"
"Mày đang nghĩ cái quái gì thế?"
First lùi lại như thể anh bị đánh. "Tao đang hẹn hò với Gawin thì sao. Không phải chuyện của mày." Giọng anh nhỏ hơn bình thường, và có một chút gì đó mà Khaotung không nhận ra.
“Không phải chuyện của tao? Làm sao mày có thể nói đó không phải chuyện của tao khi tao là người mày thích?”
Trước khi cậu nhận ra mình đang làm gì, Khaotung đã đẩy gần hơn cho đến khi cậu đẩy First vào cửa, một cánh tay ở mỗi bên thân mình để nhốt anh lại không cho trốn thoát.
Từ khoảng cách này, cậu có thể thấy đôi mắt của First đã sáng lên, rực rỡ với một cảm xúc mà cậu không thể xác định được.
Hơi thở của anh nhanh và nông, môi hơi hé mở, và má anh ửng đỏ vì sự pha trộn giữa phẫn nộ và một thứ gì đó khác.
Ánh mắt của Khaotung bất ngờ dừng lại ở đôi môi của First, khiến cậu tạm thời mất tập trung khỏi cuộc tranh cãi của họ.
Chúng trông đỏ hơn bình thường, gần như đủ sẫm màu để có thể là son môi nếu cậu không biết First ghét trang điểm đến mức nào. Cậu đột nhiên muốn chà xát chúng bằng ngón tay để kiểm tra.
Lần đầu trong đời, Khaotung nhận ra cơn giận dữ giống với ham muốn đến thế nào; ngay trước mặt cậu, một lối thoát khác cho sự thất vọng của cậu đang mời gọi cậu, một lối thoát dễ dàng đến phát điên.
Cậu chỉ cần nhắm mắt lại và nghiêng người về phía trước thêm một inch nữa; chỉ thế thôi, và cậu sẽ hôn First và không còn gì khác quan trọng nữa. Nhưng trước khi cậu kịp hành động theo sự thôi thúc trong tâm trí của mình, First đã phá vỡ bùa mê.
First nói, "Chỉ vì mày là người tao thích bây giờ, không có nghĩa là mọi chuyện sẽ luôn như vậy".
Giống như một cú đấm vào tim. “Tại sao không? Không khó đến thế đâu—mày không thể thử sao? ” Cuối cùng Khaotung cũng chìm vào cầu xin.
Những lời nói cứ tuôn ra trong tuyệt vọng, nghe càng lúc càng thảm hại. “Tại sao mày không thể tiếp tục chỉ thích mình tao chứ và không thích ai khác? Ai'First?”
“Mày điên rồi,” First phản đối, thô bạo đẩy Khaotung ra. “Và điều đó thật tệ hại, đến từ mày—còn P'Ploy thì sao?”
Cái gì? Tại sao First luôn đưa người khác vào mối quan hệ của họ? "P'Ploy thì liên quan gì đến chuyện này?"
“Có vẻ thật giả dối khi mày yêu cầu tao chỉ thích mình mày khi mày được phép hẹn hò với cô ấy chỉ vài ngày sau khi ngỏ lời với tao.”
"Tao? Hẹn hò với P'Ploy?" Khaotung khịt mũi khinh thường. "Đừng có lố bịch, First."
“Sao mày có thể nói thế?” First kêu lên. “Sao mày có thể gọi tao là lố bịch khi tao biết mày đã gặp cô ấy và giấu tao chứ?” Khaotung cố ngắt lời nhưng First vẫn tiếp tục nói át giọng cậu bằng giọng căng thẳng, “Tao nghe thấy mày nói chuyện với cô ấy. Tao nghe thấy, Khaotung.”
Giọng First vỡ ra khi gọi tên cậu và lời phản đối của Khaotung chết lặng trong cổ họng. Cậu nhìn First, sửng sốt. Cậu không thể tin được…
…Liệu cậu có thực sự tạo cho First ấn tượng rằng—?
…Cậu, với Ploy?
"Tao không muốn mình trở thành kẻ thứ ba," First tiếp tục, giọng anh vỡ vụn và run rẩy, tức giận gạt đi những giọt nước mắt cuối cùng đã bắt đầu lăn dài trên khuôn mặt anh.
"Mày muốn chỉ có hai người trong buổi hẹn hò của mày, nhớ không? Có gì buồn cười hơn khi mày cảm thấy buồn bã khi mày đã hẹn hò với một người khác nhưng rồi mày lại không cho tao rời xa mày?"
Khaotung cảm thấy toàn bộ sức chiến đấu của mình cạn kiệt khi cậu nhìn First vật lộn để nói, những lời của anh hầu như không thể hiểu được qua tiếng nấc nghẹn ngào đó. "First, chậm lại một chút nào," cậu thì thầm nhẹ nhàng khi đưa tay ra, nghĩ đến việc xoa dịu bạn mình theo cách cậu vẫn thường làm khi First buồn bã như thế này.
“Đừng có chạm vào tao!”
Khaotung giật mình trước lời từ chối rõ ràng, tay cậu rụt về một cách ngượng ngùng. Mọi thứ đang diễn ra vô cùng tồi tệ.
Suốt thời gian qua First đã bị tổn thương và cậu không hề hay biết—và rồi cậu còn khiến mọi chuyện tệ hơn khi đối đầu với anh vào đêm nay.
Cậu được cho là không gian an toàn của First, chứ không phải là một mối đe dọa khác. Cậu cần phải sửa chữa điều này. "Hãy ngồi xuống và tao sẽ giải thích về P'Ploy, được không First?" Cậu tuyệt vọng dỗ dành.
Cậu có thể thấy được trận chiến đang diễn ra trong tâm trí First và cố gắng hết sức để kiên nhẫn chờ đợi khi First nhìn khắp mọi nơi trừ mình ra.
Cậu sẽ phải làm gì nếu First từ chối lắng nghe mình đây? Sau khi lặng lẽ quan sát trong vài hơi thở, Khaotung nói thêm bằng giọng nhỏ nhẹ, "Làm ơn?"
Sau đó, sau nhiều giây phút đau đớn vì do dự, First cuối cùng cũng chịu thua. Anh để Khaotung dắt tay mình đến ghế sofa, mắt nhìn chằm chằm xuống sàn. Họ ngồi xuống cạnh nhau, hơi cứng nhắc, trong khi đôi tay họ vẫn nắm chặt, và Khaotung đang đợi First nhìn cậu.
Cuối cùng First ngẩng đầu lên nhìn Khaotung, và trong khi biểu cảm của anh căng thẳng, anh vẫn nắm chặt tay Khaotung như một cái mỏ neo.
Được khuyến khích, Khaotung nói rõ ràng nhất có thể, "Tao không hứng thú với P'Ploy." Trước cái đảo mắt của First, cậu nhấn mạnh, "Không, thực sự. Tao hứa với mày, cô ấy chỉ là một người bạn mà thôi ."
Khi First cố gắng phản biện, Khaotung đã trung thực không lay chuyển. Qua sự bối rối và xấu hổ, cậu đã giải thích tất cả về cách Ploy phát hiện ra bí mật của mình và cho cậu lời khuyên về cách giành được trái tim của First. "Cô ấy biết tao thích mày, First," cậu kết thúc.
Lông mày First nhíu lại khi anh xử lý lời giải thích của Khaotung, đột nhiên nhướng lên trong sự hoài nghi khó hiểu. "Mày... thích tao sao?"
“Chúng ta không phải đã xác định rồi sao?” Khi First chỉ lắc đầu, Khaotung cảm thấy thoáng qua sự khó chịu bất lực trước đó của mình. “Ôi thôi nào, First—tao muốn hẹn hò với mày! Và mày là người đã từ chối tao, chứ không phải ngược lại.”
“Nhưng mày chỉ nói vậy vì mày thương hại tao thôi. Mày không thích tao,” First khăng khăng một cách vô lý.
“Tao thương hại mày?” Khaotung lặp lại một cách khó tin.
Cuối cùng, khoảnh khắc đó đã đến—Khaotung đã đến giới hạn chịu đựng của mình. Đây là một bước vượt quá những gì cậu có thể chịu đựng.
First cuối cùng cũng nhìn cậu theo cách mà cậu có thể nhận ra, ánh nhìn xa lạ đó được thay thế bằng vẻ ngượng ngùng và tia hy vọng, và Khaotung nghĩ rằng có lẽ cuối cùng cũng ổn khi cậu buông bỏ sự kiềm chế mà mình đã bám víu một cách mong manh suốt đêm.
Cậu hơi nghiêng người lại gần hơn và khi First không ngay lập tức kéo ra, cậu coi đó là tất cả sự cho phép mà bản thân cần để hôn First như cách cậu đã tuyệt vọng muốn làm kể từ khi dồn anh vào góc cửa.
Đó không phải là một nụ hôn đặc biệt dễ chịu, quá vội vã hung hăng và hoàn toàn thiếu sự tinh tế, nhưng First không rút lui, thay vào đó, anh rên rỉ trên môi mình, thỏa mãn một điều gì đó sâu thẳm bên trong Khaotung.
"Nói cho tao biết lần nữa đi," cậu thì thầm khi tiến về phía trước, áp trán mình vào trán First và giữ chặt má anh giữa hai tay, "về cách mà tao hôn những người mà tao không thích." Và rồi, vì cậu không thể kiềm chế được, cậu lại hôn First lần nữa.
Biểu cảm ngơ ngác của First khi cuối cùng họ tách ra khiến Khaotung muốn cười. “Nhưng…” First khàn giọng, rồi lại cố gắng. “Nhưng mày không thích đàn ông.”
Khaotung nhịn không được than thở. “Tao đã từng nói thế chưa? Tao đã từng nói với mày rằng tao không thích đàn ông chưa?” Làm sao First có thể không biết chứ? Cậu chưa bao giờ che giấu cả.
Cậu có cần phải tuyên bố rõ ràng rằng mình không phải là người dị tính không? “Chỉ vì tao bị phụ nữ hấp dẫn không có nghĩa là tao không thể thích đàn ông, Ai'First.”
"Ồ..."
"Sao mày cứ tỏ ra như thể mày hiểu cảm xúc của tao hơn cả bản thân tao vậy?" Khaotung hỏi một cách mệt mỏi, sự bực bội của cậu nhanh chóng tan biến. "Sau những gì chúng ta đã làm trong phòng tắm tại bữa tiệc chết tiệt đó, mày thực sự nghĩ rằng tao không thích mày sao? Mày có thực sự nghĩ rằng tao sẽ làm điều đó với một người mà tao không thích không?"
Khaotung hối hận ngay khi câu hỏi vừa thốt ra khỏi miệng; cậu không muốn nghe câu trả lời. Ý nghĩ bị First đánh giá sai hoàn toàn khiến cậu đau lòng—cậu đã quen với việc người khác hiểu lầm mình, nhưng khi là First thì lại khác.
“Không hẳn vậy…”
Khaotung nhăn mặt. Cậu định thử đổi chủ đề thì First ngập ngừng nói tiếp, “Nhưng tao nghĩ mày có thể làm thế vì người bạn thân nhất của mày, nếu mày biết cậu ấy muốn thế đến mức nào. Nếu… nếu mày sợ sẽ mất cậu ấy nếu mày không làm vậy.”
Khaotung không nói nên lời. Khuôn mặt First đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng anh vẫn dũng cảm tiếp tục. "Lần trước khi tao tránh mặt mày, mày đã rất buồn, tao nghĩ mày chỉ đang đảm bảo rằng tao sẽ không có lý do để chạy trốn nữa. Tao biết tình bạn của chúng ta quan trọng đối với mày nhiều đến nhường nào..." Anh bồn chồn khi anh nói chậm lại, cuối cùng là im bật.
Nhưng thế là đủ; cuối cùng Khaotung đã hiểu. Và theo một cách nào đó, cậu thậm chí có thể thấy nó có thể có chút ý nghĩa—ít nhất là trong hệ thống logic phức tạp mà chỉ First mới có thể lý giải được.
Trên thực tế, hiểu First như cậu, Khaotung gần như tự hỏi tại sao lời giải thích này chưa từng xuất hiện trong đầu cậu trước đây—tất nhiên First sẽ không tin rằng Khaotung thích anh trừ khi nó được giải thích rõ ràng cho anh.
Đáng yêu, Khaotung nghĩ một cách vô lý. First thật buồn cười và khó hiểu, cứ nhảy đến những kết luận hoàn toàn sai lệch, và vì một lý do nào đó, tất cả những gì Khaotung có thể nghĩ đến vào lúc này là anh hoàn toàn rất đáng yêu—thật sự, không thể chối cãi.
Cậu biết mình cần phải làm rõ mọi chuyện với First một lần và mãi mãi—cậu không thể để cho tên ngốc đáng yêu của mình phải chịu đựng thêm một giây nào nữa.
"Mày có bao giờ nghĩ rằng", cậu cố tình nói, "lý do tình bạn của chúng ta quan trọng với tao là vì tao yêu mày không?"
Có lẽ Khaotung cũng hơi ngốc vì cậu hoàn toàn không chuẩn bị gì cho phản ứng của First trước lời thú nhận của mình. Sau một khoảnh khắc im lặng đầy hoài nghi và sửng sốt, First bắt đầu cười khúc khích, điều đó đã đủ tệ rồi.
Rồi tiếng cười khúc khích chuyển thành tiếng cười lớn. Rồi, tệ hơn nữa, anh bắt đầu khóc - không phải những giọt nước mắt vui mừng lặng lẽ mà là những tiếng nức nở xấu xí, khốn khổ, đau đớn toàn thân.
Khaotung kéo anh vào lòng và nhẹ nhàng dỗ anh trong khi anh vẫn nức nở, tự hỏi chính xác thì cậu đã làm gì để phải chịu đựng điều này.
Tất nhiên, Khaotung không biết rằng, những thử thách trong ngày của mình vẫn chưa kết thúc. Đêm hôm đó, sau khi họ đã chuẩn bị đi ngủ, Khaotung lại thấy mình không nói nên lời khi First tiết lộ lý do anh không muốn hẹn hò với Khaotung.
"Tao không muốn mày phải ép buộc bản thân mình để ở bên tao", First giải thích như thể điều đó hoàn toàn hợp lý. Như thể chỉ có một kẻ điên mới đồng ý hẹn hò với First. "Vì vậy, tao nghĩ sẽ tốt hơn nếu cả hai chúng ta có thể giả vờ rằng tao không thích mày để chúng ta có thể tiếp tục làm bạn."
Họ ngồi cạnh nhau trên giường của First trong bộ đồ ngủ, cạnh nhau, đủ gần để cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể của nhau. Kìm nén phản ứng của mình—nói với First chính xác lời giải thích của anh nghe có vẻ vô lý như thế nào—thay vào đó, Khaotung thở dài. Một lần nữa, biết cách First có xu hướng hiểu lầm mọi thứ, điều đó gần như có lý—theo một cách khó chịu, méo mó.
Chỉ có một điều vẫn chưa hợp lý. "Vậy thì... cuộc hẹn hôm nay của mày là thế nào?"
Cậu nhăn mặt trước giọng điệu ghen tuông mà mình không giấu được, nhưng First dường như không để ý - anh đang bận chuyển sang màu cà chua chín.
"Được rồi," First nói một cách ngập ngừng, như thể anh biết chính xác Khaotung sẽ phản ứng thế nào với lời nói của anh và không mong đợi điều đó, "Tao nghĩ nếu tao cho mày thấy tao có thể quan tâm đến những người khác, mày có thể ngừng cảm thấy tội lỗi về P'Ploy và bắt đầu hẹn hò với cô ấy một cách công khai...?"
Tất nhiên rồi. Khaotung hẳn phải biết. “Trời ạ, tại sao tao lại phải lòng một thằng ngốc như mày chứ?” Cậu lẩm bẩm than thở.
"Mày đã biết tao năm năm rồi," First đáp trả với nụ cười trêu chọc tỏ ra rất hiệu quả trong việc đánh lạc hướng Khaotung khỏi sự khó chịu của cậu. "Đừng giả vờ như lỗi lầm của tao đến với mày như một điều bất ngờ."
“Còn…Gawin thì sao?” Khaotung không nhịn được mà hỏi.
First nghiêng đầu. "Còn anh ấy thì sao?"
Có vẻ như First quyết tâm bắt Khaotung phải nói rõ mọi chuyện cho anh vào đêm nay. Cậu nghiến răng, hỏi, "Mày có thích anh ấy không?"
“Mày nghĩ tao thích Gawin hả?” First ngạc nhiên hỏi. “Khi mày đã biết rằng tao…” —anh hắng giọng một cách khó chịu trước khi tiếp tục— “…tao cảm thấy thế nào về mày sao?”
“Ý tao là, anh ấy là một người đàn ông hấp dẫn,” Khaotung miễn cưỡng thừa nhận. “Hai người có một quá khứ với nhau. Và mày đã từng hôn anh ấy…”
Gương mặt First sáng lên với nụ cười tinh nghịch. “Ồ, thì ra đó là lý do tại sao mày lại cư xử kỳ lạ như vậy khi đến nhà tao tối nay—mày ghen tị. ”
Khaotung bĩu môi: “Im miệng đi.”
“Mày dễ thương quá, lại ghen tị vì chuyện như thế.” Cái bĩu môi của Khaotung chuyển thành cái trừng mắt khi First véo má cậu một cách đáng ghét.
“First.”
“Tung Tung của tao dễ thương nhất khi ghen,” First xuýt xoa. Anh cười đắc ý khi đưa tay còn lại để véo má Khaotung, bóp và kéo cho đến khi nó đau nhói. “Aww!”
Khaotung quyết định rằng First đã vui vẻ đủ rồi. Cậu đưa tay lên, gỡ tay First ra khỏi mặt mình. "Mày đang nói với tao đấy à," cậu nói chậm rãi, đột nhiên dịch chuyển trọng lượng và nắm lấy vai First để giữ thăng bằng,
"rằng tao không có lý do gì để ghen tị?" Cậu vung một chân qua First để ngồi lên đùi anh, tận hưởng vẻ mặt sửng sốt trên khuôn mặt của người "bạn thân" khi anh thấy mình bất ngờ được Khaotung ngồi vào lòng.
"Dĩ nhiên là không," First thì thầm, nghe có vẻ ngoan ngoãn chấp nhận được. "Mày là người duy nhất mà tao thích, Tung."
"Ừ?" Và trước khi Khaotung kịp quyết định nên làm gì tiếp theo, First đã kéo cổ cậu xuống và hôn.
Phải mất một giây Khaotung mới phản ứng lại, mặc dù cậu rất ngạc nhiên. Đúng vậy, First cuối cùng đã thừa nhận tình cảm của mình, nhưng Khaotung không ngờ anh lại thoải mái với mối quan hệ mới được định nghĩa của họ nhanh đến vậy.
Tuy nhiên, sau một khoảnh khắc ngạc nhiên ngắn ngủi, cậu dễ dàng buông bỏ suy nghĩ của mình và chỉ đơn giản là hòa mình cùng First.
First đang hôn cậu theo cách mới mẻ hơn với những lần trước, nhẹ nhàng và lười biếng, không có cảm giác vội vã, và nó cảm thấy rất tự nhiên và đúng đắn đến nỗi Khaotung không bao giờ muốn anh dừng lại.
Cậu có thể cảm thấy First mỉm cười trên môi mình—không trêu chọc hay cười khẩy mà là một nụ cười chân thành, chỉ đơn giản là hạnh phúc khi được hôn Khaotung.
Hạnh phúc khi được ở đây với cậu lúc này. Liệu đây có phải là cách mà First có thể làm, khi cả hai đều đã thành thật về cảm xúc của mình?
Cậu dành thời gian khám phá miệng First, quyết tâm thưởng thức từng phần của trải nghiệm và chỉ cảm nhận. Tất nhiên, đây không phải là lần đầu mà cậu hôn First, nhưng lần này thật đặc biệt; cậu muốn ghi nhớ mọi thứ về khoảnh khắc này.
Cậu tò mò lướt lưỡi trên môi First, muốn nếm thử chúng, và giật mình rút ra khi họ đột nhiên tách ra trong một nụ cười khúc khích và cậu thấy mình đang nếm răng thay vào đó.
“Ai'Tung, ghê quá!” First vừa cười vừa trêu chọc cậu.
"Đừng cười khi tao đang hôn mày chứ," Khaotung trách móc với một nụ cười trước khi lại thu hẹp khoảng cách giữa họ.
Cậu rùng mình khi First tìm thấy núm vú của mình một lúc sau đó, không thể kìm được tiếng rên rỉ khi First trêu chọc cậu bằng ngón tay cái, lúc đầu tò mò rồi có chủ đích hơn.
Chẳng mấy chốc Khaotung chìm vào cơn khoái cảm, tâm trí cậu trống rỗng không còn gì ngoài cảm giác bàn tay First lướt trên làn da mình, và First phải rên rỉ một tiếng mới khiến cậu chú ý trở lại hành động của mình.
Nhận ra mình đang kéo tóc First, cậu nới lỏng tay và đưa môi lên hôn anh để xin lỗi.
Khaotung không giữ nổi tâm trí khi First tiếp tục nhào nặn làn da của cậu bên dưới áo sơ mi, sự tinh tế nhường chỗ cho thứ gì đó ít được biết hơn và nó gần như là theo bản năng.
Cậu nín thở vì phấn khích khi trượt tay xuống ngực First, tiếng đập điên cuồng của trái tim First dưới những ngón tay khiến cậu nhận ra trái tim mình cũng đang đập nhanh đến mức nào.
First đang mút và kéo môi dưới của cậu và Khaotung đã từ bỏ việc cố gắng che giấu những tiếng rên rỉ quyết tâm thoát ra khỏi miệng mình.
Khaotung bắt đầu lắc hông chậm rãi, vô thức tìm kiếm sự ma sát với cơ thể First. First đang giữ chặt mông cậu, như một loại động viên, và cảm giác thật tuyệt vời nhưng vẫn chưa đủ—cậu cần nhiều hơn thế này.
Một cảm giác déjà vu kỳ lạ tràn ngập và với một cơn sợ hãi đột ngột, cậu nhận ra tại sao tình huống này lại quen thuộc đến vậy.
Lần cuối mà cậu làm điều này với First, họ đã say và cậu đã bị cuốn theo và nó đã biến thành một sự hiểu lầm tai hại—một điều mà cậu không biết liệu mình có bao giờ ngừng cảm thấy tội lỗi hay không.
Tim Khaotung vẫn đập thình thịch nhưng không giống như vài phút trước nữa, giờ đây nó bị thúc đẩy bởi sự hoảng loạn. Cậu cảm thấy nước mắt trào ra và môi dưới mình của bị cắn nhẹ bởi hai hàm răng của First, bắt đầu run rẩy.
Nếu cậu lại phạm phải sai lầm tương tự và hành động quá nhanh sẽ khiến First sợ hãi thì sao? Cậu không thể làm vậy.
"First," cậu thì thầm khi anh hơi tách ra. "Đợi một chút, First."
Trán họ áp vào nhau và Khaotung có thể cảm thấy hơi thở nóng hổi của First phả vào môi cậu trong hơi thở gấp gáp. “Hửm? Có chuyện gì vậy?”
"Tao nghĩ rằng điều này có thể quá sức với tao ngay bây giờ," Khaotung ngượng ngùng thừa nhận. "Có lẽ chúng ta nên đi ngủ thôi."
Cậu ngay lập tức biết mình đã nói sai rồi khi cảm thấy First đông cứng bên dưới mình. “Fir—"
“Trời ạ, tao thật sự xin lỗi!” Khaotung lắc đầu, muốn ngắt lời, nhưng First không để ý. “Mẹ kiếp, tao không nhận ra—tao nghĩ mày cũng thích chuyện này. Tất nhiên chúng ta có thể ngủ. Tao đúng là đồ khốn nạn.”
Khaotung là một thằng ngốc. Lần trước cậu đã làm hỏng mọi chuyện, và giờ lại làm thế nữa với những sự do dự lố bịch và những lời nói thẳng thắn của mình, và tất nhiên First đã hiểu sai ý.
Anh vẫn đang điều chỉnh để chấp nhận rằng Khaotung yêu anh—biết First, có lẽ anh vẫn chưa hoàn toàn tin vào điều đó—và giờ Khaotung đã làm hỏng mọi chuyện bằng cách từ chối anh vì một lý do ngu ngốc như vậy, vì vậy tất nhiên First nghĩ Khaotung không muốn điều này.
Cậu cảm thấy nước mắt đang trào ra trong mắt mình và với một cú sốc khác, cậu nhận ra rằng mình sắp khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
Cậu vô cùng mong muốn có cách nào đó để giấu khuôn mặt mình khỏi First—anh sẽ nghĩ gì nếu thấy Khaotung khóc? Như thể First đã đọc được suy nghĩ của cậu, anh ôm lấy má Khaotung và nhẹ nhàng đẩy ra để kiểm tra khuôn mặt cậu. Khaotung nuốt nước bọt, cố gắng chống lại điều không thể tránh khỏi.
“Ôi, Tung Tung,” First thì thầm nhẹ nhàng, đau lòng. Anh bắt lấy những giọt nước mắt khi chúng bắt đầu tràn ra, nhẹ nhàng lau chúng bằng ngón tay cái trước khi chúng kịp chảy xuống má.
“Tao xin lỗi,” Khaotung thì thầm trong sự xấu hổ.
Biểu cảm của First có vẻ tội lỗi. “Đừng xin lỗi, đó là lỗi của tao mà.”
Khaotung biết First sẽ tự trách mình vì chuyện này. “Không, không phải lỗi của mày đâu. Mày không sai, tao cũng muốn thế. Rõ ràng là vậy. ” cậu cười gượng khi ánh mắt First vô thức nhìn xuống dưới. “Chỉ là… chuyện này quá sức chịu đựng.”
“Nhưng tao nghĩ… Chẳng phải chúng ta đã làm nhiều hơn thế này rồi sao?”
“Lúc đó cả hai chúng ta đều say.” First đảo mắt và Khaotung không thể không thích sự ngượng ngùng rõ ràng của First khi nhớ lại chuyện đó. “Nhưng mày nói đúng. Chỉ là lần này cảm giác khác, giờ tao biết mày cũng thích tao và không chỉ bị cuốn vào khoảnh khắc đó.”
First gật đầu chậm rãi như thể lời giải thích của Khaotung có lý—mà thực ra không phải vậy—và điều đó khiến Khaotung lo lắng.
Cậu đã đẩy First ra và bắt đầu khóc trong khi họ đang âu yếm nhau và First chỉ định để mọi chuyện trôi qua? Có lẽ anh đang vội vã kết luận ngay lúc này, chắc chắn là một số lời bịa đặt về việc Khaotung đang âm thầm hối hận về mọi thứ và cố gắng không làm tổn thương First.
Khaotung nuốt nước bọt, biết rằng giờ cậu phải hoàn toàn trung thực. Cậu không thể cho phép bất kỳ sự hiểu lầm nào lập lại giữa cả hai nữa.
Cậu hít một hơi thật sâu rồi thừa nhận, "Tao nghiêm túc với mày, First— thật sự rất nghiêm túc. Tao đã muốn mày quá lâu rồi. Tao không muốn vội vã với mày như thể nó chẳng có ý nghĩa gì cả."
Biểu cảm trên khuôn mặt First, đôi mắt mở to vì những lời cậu nói, nhẹ nhõm và một chút ngạc nhiên, khiến Khaotung biết rằng việc bộc lộ thêm một chút tâm hồn mình với người bạn tâm giao là quyết định đúng đắn.
Khi họ nằm cạnh nhau trong bóng tối một lúc sau, cánh tay Khaotung quấn quanh eo First và đôi môi ngây thơ áp vào gáy anh, cậu buồn bã nghĩ về cơ hội mà mình đã bỏ lỡ.
Nếu cậu không phải là một người nhiều lo sợ, có lẽ lúc này họ đang khỏa thân và quấn lấy nhau ngủ vì kiệt sức sau khi quan hệ. Thay vào đó, Khaotung đang trong trạng thái đau đớn trong khi bạn trai cậu, dường như không bị ảnh hưởng gì, ngủ rất say.
Khaotung hít một hơi thật sâu vào gáy First, tận hưởng cảm giác được ôm người bạn trai của mình, và ngay lập tức hối hận.
Cậu đẩy hông ra xa thêm vài inch, biết rằng sẽ không thể tha thứ được nếu mình đánh thức First dậy bằng cách gửi những tín hiệu hỗn tạp như vậy.
Mặc dù đau đớn với những lựa chọn sai lầm, Khaotung cuối cùng cũng ngủ thiếp đi vì khi cậu tỉnh dậy, hai tay cậu trống rỗng và không thấy First đâu cả.
"First?" Cậu gọi một cách mơ màng. Khi không có sự đáp lại nào, cậu gắng nói to hơn một chút, "First? Mày đang ở trong phòng tắm hả?"
Khi vẫn chưa thấy First đâu, cậu đẩy chăn sang một bên và vội vã ngồi dậy, lo lắng vô lý. Cậu không mơ thấy tất cả, phải không? Cậu đang nằm trên giường First và mặc bộ đồ ngủ của anh, nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả.
Nhưng không, ký ức của Khaotung về đêm hôm qua vẫn còn quá sống động để có thể là một giấc mơ. Cậu lướt lưỡi trên môi dưới và chắc chắn, nó vẫn hơi đau vì First trêu cậu đêm qua.
Mắt cậu sưng húp và đầu cậu hơi đau theo cách mà cậu vẫn thường bị khi mình ngủ thiếp đi sau khi khóc. Chắc chắn là có thật.
Một cảm giác bất an bắt đầu lan tỏa khắp người cậu và đột nhiên cậu tỉnh táo với một suy nghĩ rất không mong muốn.
Nếu First thay đổi ý định thì sao? Nếu cuối cùng anh đã đạt đến giới hạn chịu đựng và quyết định bỏ chạy thì sao?
Loạng choạng đứng dậy, Khaotung vội vã kiểm tra phòng tắm. Trống rỗng. Anh cũng không ở trong bếp hay phòng khách, và Khaotung tự hỏi liệu cậu có nên thử gọi anh không.
Liệu First có thực sự rời đi vào giữa đêm không? Cuối cùng cậu nghĩ đến việc kiểm tra ban công, và sự nhẹ nhõm tràn ngập trong lòng câu khi cuối cùng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc trên băng ghế. First vẫn chưa rời đi.
Không chắc chắn liệu sự hiện diện của mình có được chào đón hay không, Khaotung do dự ở cửa ban công. First hẳn đã cảm nhận được chuyển động phía sau mình vì anh quay đầu lại và mỉm cười buồn ngủ với Khaotung.
Coi đó là sự cho phép, Khaotung đẩy cửa và bước ra ban công để tham gia cùng anh.
"Chết tiệt, trời lạnh quá," cậu kêu lên khi luồng không khí mát lạnh của đêm chạm vào tay chân không được che dậy kín đáo của mình.
Cậu ước mình mặc nhiều hơn là chỉ chiếc áo phông mỏng và quần đùi ngủ mà cậu đã mượn của First. "Mọi thứ đều ổn chứ?"
First nhún vai. "Tao không lạnh," anh nói, cằm chỉ vào chiếc chăn quấn quanh vai mình.
Khaotung tiến thêm một bước, đứng trước mặt First. “chia sẻ cho tao nhé?”
First do dự quá lâu. Khi Khaotung nhướn mày, anh thở dài và giơ một cánh tay lên, chỉnh lại chăn sao cho đủ cho Khaotung. "Vậy thì đến đây."
Khaotung ngồi lên phần còn lại của băng ghế bên cạnh First và rúc mình vào hơi ấm của anh, co chân lên và để đầu gối chạm vào lòng First.
"Này!" First phàn nàn. "Còn nhiều chỗ trống trên băng ghế mà không cần mày làm thế này."
Khaotung ngước mắt nhìn vẻ mặt của First, cố gắng phán đoán xem anh đang nghĩ gì: “Mày không thích à?”
First cứng nhắc rời mắt khỏi Khaotung, má hơi ửng hồng. "Tao thích thế," cuối cùng anh thừa nhận trong tiếng nhỏ xỉu, vòng tay ôm Khaotung dưới tấm chăn.
Khaotung cảm thấy có thứ gì đó nới lỏng trong lồng ngực. "Mày ổn chứ?" Cậu hỏi lại. "Sao mày dậy sớm thế?"
"Hả?" First ngạc nhiên hỏi lại Khaotung. "Tao ổn. Chỉ nghĩ rằng ngắm bình minh sẽ rất thú vị."
Ồ. “Tao sợ là mày đã đổi ý,” Khaotung ngập ngừng thừa nhận.
“Tao đổi ý về cái gì?”
“Về chúng ta.”
Khaotung cảm thấy cánh tay First vòng qua vai mình theo phản xạ siết chặt lại. “Cái gì? Tại sao mày lại nghĩ như vậy?”
“Ý tao là, khi tao tỉnh dậy, mày không có ở đó. Tao nghĩ có thể mày đã bỏ trốn rồi.”
“Tao sẽ không bao giờ—” First phản đối, nhưng Khaotung im lặng với vẻ mặt lạnh lùng. “Được rồi. Được rồi, mày đúng. Nhưng tao chỉ cần một chút không gian từ mày để—”
“Vậy là mày đang chạy trốn,” Khaotung ngắt lời, lòng cậu chùng xuống.
“Ai'Tung, mày không định để tao nói hết sao hả?” Khaotung cắn lưỡi đầy tội lỗi, sau đó nhấc bàn tay rảnh rỗi của First ra khỏi đùi mình và dùng nó che miệng mình một cách ngoan ngoãn.
Khi First nhìn cậu với vẻ khó hiểu, Khaotung gật đầu ra hiệu anh nên nói tiếp. Hít một hơi, sau đó First tiếp tục.
“Tao cần chút không gian riêng tư để làm mát đầu óc. Sau đêm qua…” First ngập ngừng ngượng ngùng, nhưng Khaotung quyết tâm không ngắt lời lần này.
Nhận ra Khaotung sẽ không cứu mình, First thở dài và tiếp tục. “Tao chỉ cố gắng tôn trọng mong muốn của mày, được chứ? Mày muốn mọi thứ diễn ra chậm rãi và tao cũng vậy, thực sự là vậy, nhưng khi mày ở trên giường cùng tao và bám chặt vào tao như thế, và cái quần đùi chết tiệt của mày cứ tụt lên khiến chúng hầu như không che được gì cả…” Anh ngập ngừng, đỏ mặt dữ dội.
Bối rối, Khaotung kéo chăn ra để nhìn xuống chiếc quần short ngắn ngủn. Quả nhiên, chúng đã bị kéo lên để lộ ra vài inch đùi phía trên hình xăm của cậu. Khaotung nhìn lại First, người đang cố tình nhìn đi chỗ khác. Thú vị.
Kìm nén niềm vui để tận hưởng lần nữa, Khaotung kéo chăn lại để che đôi chân của mình khỏi tầm nhìn. "Vậy là mày không thấy chùn bước khi trở thành bạn trai của tao đúng không?" Cậu cố tỏ ra bình thường, nhưng cậu chắc chắn First có thể nhìn thấu sự thờ ơ giả tạo của mình.
“Không,” First trả lời không chút do dự. “Không hề.”
"Không có sao?" Khaotung hoài nghi lặp lại. "Tao biết ý tưởng hẹn hò luôn khiến mày thấy sợ."
“Chắc chắn rồi, nhưng với mày thì khác.”
“Thật vậy sao?”
“Ừ.” First cau mày khi anh nghĩ về những lời tiếp theo. “Tao đoán là… các mối quan hệ luôn có vẻ đáng sợ vì tao sợ để ai đó đến quá gần mình—nếu họ thất vọng khi họ hiểu tao thì sao, mày hiểu không?” Khaotung gật đầu; tất cả những điều này đều quen thuộc với cậu.
“Nhưng mày thì khác. Tao đã để mày bước vào từ lâu rồi—mày hiểu tao từ trong ra ngoài, mày đã nhìn thấy tao ở thời điểm tồi tệ nhất và mày vẫn ở bên cạnh tao, đúng không?” Anh khịt mũi một cách tự ti. “Tao đoán là với mày thì khác vì tao đã yêu mày rồi.”
“Được thôi,” Khaotung bĩu môi, “như một người bạn. ”
First cười. "Ừ, vậy sao? Đó cũng là nơi mọi chuyện bắt đầu với mày, đúng không? Có thực sự đáng ngạc nhiên khi nó biến thành thứ gì đó lớn hơn không?"
"Có lẽ mày chỉ đang say mê thôi", Khaotung phản đối. "Có lẽ mày chỉ muốn thử ở bên tao vì tao có kỹ thuật bằng tay rất giỏi".
Bối rối, First cười lớn. "Ai'Tung, đừng câu lời khen nữa! Hơn nữa, tao đã yêu mày trước đêm đó rồi, đồ ngốc." Khaotung nín thở và First cứng người, nhận ra điều anh vừa thừa nhận—nhưng anh không rút lại.
Khaotung mất một lúc để cho lời thú nhận của First lắng xuống. Cậu muốn tin rằng First thực sự có ý đó, nhưng cậu không thể để mình vội kết luận. "Mày yêu tao sao? Mày chắc chắn đó không phải là tình cảm thoáng qua chứ?"
"Đúng."
“Nhưng làm sao mày có thể chắc chắn như vậy? Tao đã yêu mày nhiều năm rồi—còn mày chỉ thích tao có vài tuần. ”
“Đồ ngốc. Mày cần tao chứng minh với mày sao?” Anh đảo mắt trìu mến, cúi xuống hôn trán cậu. “Tao đã yêu mày như một người bạn từ lâu rồi, nên việc yêu mày thật dễ dàng.”
Có điều gì đó trong lời giải thích của anh đã nói với Khaotung, cắt đứt những nghi ngờ của cậu—cậu đã có cùng suy nghĩ đó về First nhiều lần đến mức cậu không thể đếm xuể—và cuối cùng, cậu đã tin điều đó.
First đã mở lòng với cậu rồi và không còn gì để sợ nữa; First yêu cậu, và anh sẽ không chạy trốn.
Và giờ đây khi trái tim cậu cuối cùng cũng ổn định, Khaotung không thể kiềm chế bản thân nữa. Cậu ôm lấy khuôn mặt First giữa hai tay và kéo anh lại gần, hôn anh thật sâu. "Tao không thể tin là mày là của tao rồi," cậu thì thầm trên môi First.
"Tao là của mày," First thở dài đồng ý.
“Mày nói thật đấy à?”
“Ý tao là. Tao yêu mày, Tung.” First cọ mũi vào mũi cậu, nụ cười ngại ngùng của anh khiến hơi ấm nở rộ trong lồng ngực Khaotung. “Rất, rất nhiều.”
Khaotung không cần phải suy nghĩ về câu trả lời của mình. "Tao cũng yêu mày nhiều lắm, Fir Fir."
Và rồi họ lại hôn nhau, quá mất tập trung để nói thêm lời nào nữa. Hơn nữa, mọi điều cần nói đều đã được nói ra rồi. Khaotung đắm chìm trong cái ôm đúng đắn của First, trong những nụ hôn ấm áp, ngọt ngào của anh và trong sự hiểu biết rằng First cuối cùng đã thực sự là của cậu.
Điều tiếp theo cậu nhận ra, First nhẹ nhàng nhưng kiên quyết giữ chặt vai cậu lại. "Không công bằng, Tung," anh rên rỉ.
"Hửm?" Khaotung ngạc nhiên, không biết tại sao First lại đẩy cậu ra. Nhận thấy vẻ mặt đau đớn của First, cậu đánh giá tình hình.
Cậu đang quỳ bên cạnh First trên băng ghế, một tay xoắn vô hại vào lớp vải áo sơ mi của First, và tay kia... ôi.
Cậu thầm chửi thề, nhanh chóng rút bàn tay mà mình vô thức luồn vào ống quần đùi của First, bàn tay mà cậu đã dùng để vuốt ve First một cách thân mật đến mức say mê thấy rõ.
First nhăn mặt vì mất liên lạc bằng mắt và Khaotung nhìn anh với vẻ ngượng ngùng. "Xin lỗi về điều này, tao không cố ý, thật đó."
“Không sao đâu,” First nghiến răng cười khổ khiến Khaotung phải khúc khích, và đột nhiên cả hai đều cười thoải mái, bám chặt vào nhau trong sự thích thú tột độ của cả hai.
"Mày đúng là đồ khốn nạn," First phàn nàn khi cuối cùng anh cũng thở đủ để nói. Vẫn cười toe toét, Khaotung kéo ra để họ lại ngồi cạnh nhau, chăn không còn, sự chạm nhẹ vô hại của cánh tay và đôi chân là điểm tiếp xúc duy nhất giữa họ.
Cậu ngả người ra sau và nhắm mắt lại khi lấy lại hơi thở, tận hưởng cảm giác ánh nắng sưởi ấm làn da.
“Ôi không,” First đột nhiên nói. “Chúng ta đã bỏ lỡ bình minh rồi.” Mở mắt ra, Khaotung nhận ra rằng chắc chắn, mặt trời đã mọc cao hơn đường chân trời trong khi họ quá bận rộn.
“Không sao đâu, tao nghe nói ngày mai lại có một chuyến nữa.”
“Ai'Tung!” First rên rỉ, cười phá lên mặc dù không muốn. “Thật sự tệ.”
Khaotung hờn dỗi một cách khoa trương. “Mày phải cho tao một chút thoải mái—tao chỉ ngủ được vài tiếng thôi, được chứ?”
"Chúng ta có nên quay lại giường không?" First hỏi, đứng dậy khỏi băng ghế và duỗi người một cách lười biếng. "Tao cũng không ngại ngủ thêm một chút nữa."
Khaotung vội vàng nhảy dựng lên, nắm lấy tay First: “Dẫn đường đi.”
Vài phút sau, họ lại cuộn tròn trên giường First, ánh nắng chiếu qua cửa sổ mặc cho tấm rèm.
Khaotung lại một lần nữa ôm First từ phía sau, và cậu thoải mái đến nỗi gần như chìm vào giấc ngủ trong thời gian kỷ lục khi một ý nghĩ chợt đến với cậu.
"Đợi một chút," Khaotung thì thầm vào tai First. "Mày chắc là mình có thể ngủ được như thế này chứ?"
“Tao nghĩ vậy,” First trả lời, giọng có vẻ bối rối. “Tại sao?”
“Vậy ý mày là tao không còn cám dỗ nữa vào ban ngày sao?”
First rên rỉ. “Mày phải nhắc đến chuyện đó ngay bây giờ hả?”
Khaotung cười toe toét vui vẻ; First dễ trêu lắm. “Tao chỉ lo cho mày thôi.”
"Ồ vậy sao?" First đột nhiên lăn người lại để đối mặt với Khaotung, và vẻ mặt tinh nghịch của anh khiến Khaotung khựng lại.
Sự nghi ngờ của cậu đã được chứng minh là có cơ sở khi First tiếp tục, "Được rồi, tao có một ý tưởng mới. Tao bắt đầu nghĩ rằng mày sẽ đầu hàng trước tao."
“Khoan đã, thế nghĩa là sao? Đây không phải cuộc thi! Ai'First!”
"Chúc ngủ ngon, bạn trai," First nói với nụ cười tự mãn khi anh nhắm mắt lại. "Ngủ ngon nhé."
Ghi chú: (từ tác giả)
Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã theo dõi tôi cho đến cuối cùng, và đặc biệt là những người đã ở bên tôi từ lúc đầu khi tôi cập nhật hàng ngày... rồi hàng tuần... và giờ đây tôi cảm thấy tự hào về bản thân mình vì bản cập nhật này chỉ mất 5 tuần để hoàn thành! Lol
Tôi sẽ cố gắng không trở nên quá sến súa vì tôi đã từng làm điều đó một lần rồi (xem chương 13 hay còn gọi là phần kết mà ban đầu tôi tin là như vậy, lol) nhưng tôi muốn gửi lời cảm ơn một lần nữa đến tất cả mọi người đã đọc và thích bài viết của tôi. Tôi đã nhận được nhiều hơn những gì tôi từng tưởng tượng khi viết và chia sẻ câu chuyện này, và phần lớn là nhờ sự ủng hộ của tất cả các bạn - cho dù bạn đã để lại bình luận hay khen ngợi hay chỉ dành thời gian để đọc, cho dù chúng ta có tương tác hay không, cho dù bạn là người đã động viên, cổ vũ và giúp tôi đi đến đích.... nghiêm túc mà nói, tôi xin cảm ơn các bạn từ tận đáy lòng <3<3<3
Và tất nhiên, cảm ơn tất cả mọi người đã viết fic FK (và fandom) vì giờ tôi không phải viết nữa!!!! hahahhahah nhưng nghiêm túc mà nói, hiện tại có nhiều fic FK hơn so với khi tôi bắt đầu viết và điều đó khiến tôi rất vui khi thấy. Mặc dù tôi rất tệ trong việc bình luận, nhưng tôi thích đọc tất cả chúng vì vậy hãy tiếp tục viết <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com