Chương 5.
First đã dành toàn bộ thời gian cho sinh nhật lần thứ hai mươi bốn của Khaotung, người bạn thân nhất của mình. Anh đã dành cả đêm trước đó tại căn hộ của Khaotung để chơi trò chơi cùng nhau đến tận khuya theo yêu cầu của Khaotung.
Họ đã dậy muộn vào sáng hôm sau, ngủ một cách lười biếng cho đến khi mặt trời lên cao trên bầu trời. First đã ngủ trên giường của Khaotung một lần nữa - anh đã không miễn cưỡng quay lại ngủ trên sofa sau khi biết chiếc giường thoải mái như thế nào và Khaotung dường như cũng không bận tâm - và anh cảm thấy được nghỉ ngơi một cách đáng ngạc nhiên và thức dậy một cách thoải mái.
Như thường lệ, anh là người đầu tiên thức dậy; Khaotung trái ngược với một người của buổi sáng. First để bạn mình tiếp tục ngủ trong khi anh tắm rửa và mặc quần áo, nhưng khi anh tắm xong, First không thể cưỡng lại việc đánh thức Khaotung bằng một điệp khúc vui vẻ chúc mừng sinh nhật, khiến Khaotung rất khó chịu nhưng vẫn sẽ thức dậy.
Trong khi Khaotung lê bước chuẩn bị, First tự mình vào bếp và nấu bữa trưa cho cả hai. Anh không phải là đầu bếp theo bất kỳ trí tưởng tượng nào, nhưng ngay cả anh cũng có thể làm món trứng ốp la và cơm ngon. Họ đã có một bữa ăn nhàn nhã—và một tách cà phê đậm cho Khaotung—trước khi đến sự kiện của họ vào buổi chiều.
Book Expo thật sự rất thú vị. Đây là sự kiện đầu tiên của họ sau khi có thông báo rằng họ sẽ là một cặp đôi lâu dài, và tinh thần của mọi người đều rất cao. Mặc dù chính thức là sự kiện quảng bá cho cả hai, nhưng trọng tâm là sinh nhật của Khaotung và First thích đảm nhận vai trò hỗ trợ.
Mặc dù cậu thường tránh xa ánh đèn sân khấu, nhưng hôm nay Khaotung đã rất tự tin; rõ ràng là cậu vô cùng cảm động trước sự đón tiếp nồng nhiệt mà fan dành cho họ, và sự chân thành của cậu chỉ giúp truyền cảm hứng cho sự ủng hộ nhiệt tình của mọi người. Cuối cùng, First đã kiệt sức nhưng vẫn vui vẻ và trái tim anh tràn ngập sự ấm áp.
Sau khi sự kiện kết thúc, họ cùng nhau đi đến bãi đỗ xe hướng về phía xe của First. First đang định đưa Khaotung về căn hộ của cậu thì bị một bàn tay chặn lại. "Đợi một chút," Khaotung ngắt lời. "Anh không quên thứ gì sao?"
"Tôi à?" First hỏi, bối rối. Anh không nghĩ họ còn có nghĩa vụ công việc nào nữa sau sự kiện hôm nay.
“Hôm nay là sinh nhật tao mà mày thậm chí còn chưa tặng tao quà!”
“Đợi đã, bạn,” First nói, không nhịn được cười trước cái nhìn trừng trừng của Khaotung. “Tao nghĩ mày mới là người quên mất điều gì đó. Tao đã tặng mày quà sinh nhật từ mấy tuần trước rồi!”
Khaotung bĩu môi khoa trương: “Nhưng nếu mày không tặng tao thứ gì thì tao cũng chẳng cảm giác hôm nay là sinh nhật của mình là mấy.”
First lại cười. “Tao tặng mày một chiếc bánh trong khi hàng trăm fan hát mừng sinh nhật mày—ý mày là nó không giống sinh nhật của mình sao?”
Biểu cảm đau khổ của Khaotung biến mất ngay lập tức khi một nụ cười xuất hiện. "Họ đã làm vậy, đúng không?" Cậu nhanh chóng chỉnh lại vẻ mặt cau có trước khi tiếp tục bằng giọng nghiêm túc, "Nhưng tao vẫn nghĩ mày nên cố gắng hơn nữa để ăn mừng cùng tao."
First lắc đầu, thích thú với sự vui tươi của Khaotung. “Cố gắng hơn nữa? Vậy thì thức trắng đêm với mày, nấu bữa trưa cho mày, và tất cả những lời sến súa mà tao vừa nói trong sự kiện chẳng có ý nghĩa gì sao? Không sao? Vậy thì mày sẽ hài lòng nếu tao mời mày đi ăn tối chứ?”
Khaotung gật đầu háo hức, và First đảo mắt. "Tao sẽ rất vui khi ngày hôm nay kết thúc," First nói đùa một cách vui vẻ. "Sinh nhật của mày đã kéo dài quá lâu rồi—tao không nghĩ mày cần có thêm một sinh nhật nữa cho đến khi mày ít nhất bốn mươi tuổi!"
Sau khi làm rõ tình cảm của Khaotung dành cho mình, First một lần nữa cảm thấy thoải mái khi làm và nói bất cứ điều gì anh muốn khi họ ở bên nhau mà không phải lo lắng về cách mọi người diễn giải.
Thật nhẹ nhõm - anh đã không nhận ra mình đã căng thẳng như thế nào khi ở bên bạn mình cho đến khi anh có thể thư giãn trở lại. Anh không còn chắc chắn liệu hành vi của Khaotung có khác biệt hay không, và càng nghĩ về điều đó, anh càng cảm thấy không chắc chắn.
Mặc dù Khaotung nhút nhát trong các nhóm lớn, cậu luôn vui tươi khi ở bên những người bạn thân của mình, và cậu đặc biệt thích bám lấy First.
Khaotung có cách trêu chọc mà First nghĩ rằng mình có lẽ thích tính cách như Khaotung, không bao giờ chọc vào những chỗ đau hoặc đi quá xa, và luôn đảm bảo rằng First cảm thấy như anh đang tham gia vào trò đùa.
Có phải sự trêu chọc của Khaotung thực sự trở nên táo bạo hơn không? Hay thái độ của cậu chỉ trở nên tự tin hơn với thành công gần đây của bộ phim của họ?
First đã chắc chắn rằng Khaotung đã bắt đầu đối xử với anh khác đi sau bữa tiệc đóng máy cho The Eclipse, nhưng nhìn lại anh không chắc liệu có bất cứ điều gì thực sự thay đổi kể từ đó không. Liệu First có thể là người đã thay đổi vào đêm đó không?
Để vinh danh ngày sinh nhật cứ liên tục đến, First đồng ý uống rượu với Khaotung sau bữa tối—tất nhiên là do First đãi. Mặc dù anh càu nhàu về yêu cầu của Khaotung, nhưng thực ra anh đã định tự mình đề xuất.
Món thịt nướng họ vừa ăn khiến anh thèm rượu, và uống rượu có vẻ là cách hoàn hảo để kết thúc một ngày mệt mỏi nhưng trọn vẹn.
"Chỉ vì hôm nay là sinh nhật của mày không có nghĩa là mày có thể say xỉn đâu," First cảnh báo người bạn của mình khi cậu gọi đồ uống lần thứ hai từ quầy bar. "Tao không còn sức để cõng mày về nhà nữa vào tối nay đâu."
Khaotung nhăn mặt. "Đừng lo lắng, tao nhớ chính xác cảm giác kinh khủng của mình đêm đó và không muốn nó quay lại. Nếu có bất cứ điều gì, thì mày mới là người nên lo lắng - mày là một người uống rượu tệ hơn so với tao."
Cuối cùng, Khaotung uống bốn ly và First dừng lại sau hai ly. Với sự khác biệt về sức chịu đựng, cả hai đều thoải mái ở ranh giới giữa “say xỉn” và “say”.
Họ đỗ xe tại căn hộ của Khaotung và chọn một quán bar trong phạm vi đi bộ vì sự tiện lợi, vì vậy sau khi First trả tiền, họ bắt đầu đi bộ trở về. Đó là một đêm dễ chịu, một làn gió mát giúp cân bằng độ ẩm vẫn còn mặc dù đã là cuối năm.
Họ thong thả đi dọc theo con phố, vừa đi vừa trò chuyện. Khaotung dẫn dắt cuộc trò chuyện của họ, lần này là người nói nhiều hơn trong hai người, và First thích những suy nghĩ kỳ quặc đôi khi xuất hiện từ người bạn của mình khi cậu thư giãn và thoải mái nhất.
“Mày có nghĩ muỗi có cảm xúc không?” Khaotung hỏi.
“Cái gì? Không, tất nhiên là không.”
“Mày có chắc không? Tao nghĩ chúng hẳn cảm thấy bị tổn thương vì chúng ta luôn đánh chúng, và chúng chỉ cắn chúng ta vì chúng cảm thấy bị xúc phạm.”
Và: “Sẽ rất thú vị nếu Montow to bằng một con chó phải không?”
Và sau đó: “First, mày nên mặc đồ màu xanh lá cây thường xuyên hơn.”
“Mày nghĩ thế à?”
“Tao thích lắm. Hôm nay mày trông đẹp trai lắm, tao không thể ngừng nhìn mày được.”
“Tao á? Nhưng người hâm mộ không thể rời mắt khỏi mày chiều nay—mày nên nghe một số điều họ nói với tao! Họ ghen tị mỗi lần tao chạm vào mày.”
Khaotung cười. “Tao nghĩ là mày hiểu lầm họ rồi—có lẽ họ chỉ ghen tị vì họ muốn mày chạm vào họ thay vì tao.”
"Ồ?" First hỏi, nhướn mày đầy ẩn ý. "Mày có chắc không? Tao nhớ rõ là đã nghe một số người hâm mộ phát cuồng về việc xương quai xanh của ai đó trông gợi cảm như thế nào. Và tao—" anh đưa tay ra và lướt một ngón tay dọc theo đường viền cổ áo sâu của áo ba lỗ Khaotung, cười toe toét vì sự rùng mình không thể kìm nén mà nó gây ra— "đang mặc áo cổ tròn."
Trong cơn say, có một khoảnh khắc First lo lắng rằng anh đã đi quá xa. Anh đang tận hưởng cuộc trò chuyện này theo cùng cách anh thích tán tỉnh—và cảm giác như thể đó chính xác là những gì họ đang làm.
Liệu có thể tán tỉnh một cách trong sáng được không? Phản ứng của Khaotung rất rõ ràng, cậu vô thức đưa tay lên má như thể đang cố làm mát đi sự ửng hồng sâu thẳm xuất hiện khi First chạm vào. Họ đang làm gì vậy?
Và rồi anh nhớ ra Khaotung không thích anh, và anh cũng không thích Khaotung, nên không sao cả. Họ không tán tỉnh nhau; họ chỉ trêu chọc nhau như họ vẫn thường làm. Và khuôn mặt Khaotung đỏ bừng vì anh say, không phải vì First. Ý nghĩ đó khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm.
"Mày ổn chứ, bạn của tao?" First nói đùa. "Trong một giây, tao nghĩ rằng mày đã bị quyến rũ bởi sự gợi cảm của tao!"
Khaotung mất một lúc để xử lý trước khi trả lời, "Mơ đi." Một nụ cười chế giễu hiện lên trên khuôn mặt cậu và có một sự thách thức trong đôi mắt cậu. "Càng nghĩ về điều đó, tao càng nhận ra rằng mày đúng - làm sao người hâm mộ của chúng ta có thể liếc nhìn mày khi tao ở bên cạnh mày chứ?"
“Ồ-ho!” First kêu lên. “Nghe có vẻ như là một thách thức! Chúng ta cần giải quyết chuyện này một lần và mãi mãi.”
"Vâng?"
“Chúng ta hãy cùng đăng ảnh lên Instagram và xem ai nhận được nhiều lượt thích nhất nhé.”
Khaotung đồng ý, và chẳng mấy chốc họ đã có một buổi chụp ảnh ngẫu hứng ngay bên lề đường. Khaotung tạo dáng bên cạnh một số hàng rào và First đã cố gắng hết sức để chụp ảnh người bạn của mình, tay anh run rẩy vì họ đã đến quán bar.
"Trông anh say quá," First cười khẩy bình luận. "Xin lỗi, nhưng ngay cả nhiếp ảnh gia giỏi nhất cũng không thể khiến một người trông quyến rũ khi anh ta gần như không thể đứng thẳng được."
Khaotung cười khúc khích và loạng choạng đi đến lề đường, ngồi xuống. "Vậy thì chụp ảnh ngồi nhé?"
First chụp thêm vài tấm ảnh nữa trước khi đưa điện thoại cho Khaotung, cười khi bạn anh lướt qua các bức ảnh và phàn nàn về việc First thiếu kỹ năng chụp ảnh.
Sự mất thăng bằng và mệt mỏi kết hợp lại khiến đôi chân anh đột nhiên yếu đi và anh hạ mình xuống lề đường bên cạnh Khaotung, thở phào nhẹ nhõm. "Làm sao mày có thể chụp được những bức ảnh mờ bằng iPhone vậy?" Khaotung hỏi với vẻ bực bội thích thú.
First vòng tay qua cổ Khaotung và vui vẻ nắm chặt vai câuh. "Đó là một kỹ năng hiếm có, bạn của tôi." Khaotung cười. Cảm giác máu dồn lên não sau khi ngồi xuống khiến đầu First trở nên nặng trĩu,
vì vậy anh tựa đầu vào vai Khaotung và thở dài. Thư giãn, anh nhắm mắt lại, quá mệt mỏi và quá thoải mái để ngồi dậy. Sau một lúc, anh nghe thấy Khaotung ngân nga một cách thỏa mãn. "Gì vậy?"
"Có vẻ như tao không có cùng kỹ năng hiếm có với mày. Nhìn này,” cậu nói, đưa cho First xem bức ảnh mà mình vừa chụp. Trong đó, Khaotung mỉm cười vui vẻ với máy ảnh khi First dựa đầu vào vai, và cánh tay quàng quanh cổ của cậu. Mắt First nhắm nghiền và một nụ cười mãn nguyện sâu sắc, thư thái hiện rõ trên khuôn mặt anh.
“Dễ thương quá,” First nói. “Người hâm mộ của chúng ta sẽ thích mê.”
Cuối cùng, cuộc thi là không thể tiếp tục vì First quá lười để tạo dáng chụp ảnh. Bức ảnh chụp chung của họ là bức ảnh duy nhất chụp anh vào đêm đó. Sau khi về nhà, anh lướt qua các bức ảnh trên điện thoại, tìm những bức đẹp nhất để gửi đến Khaotung.
First không thể giấu được nụ cười trên khuôn mặt khi anh nhìn thấy bức ảnh hai người ngồi cạnh nhau trên lề đường. Anh phóng to, tận hưởng cùng một biểu cảm thoải mái và hạnh phúc mà họ chia sẻ, đôi má đỏ bừng của họ tỏa sáng dưới ánh đèn đường. Anh quyết định không đăng nó sau cùng - vì một lý do nào đó, bức ảnh có vẻ hơi quá chân thực để chia sẻ với phần còn lại của thế giới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com