Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 9.

Bản tóm tắt:

Có vẻ như tôi quyết tâm đưa chúng vào mọi trò hề sến súa mà bạn có thể tưởng tượng ra! Ồ :)

Văn bản chương

Khi First mời Khaotung đến nhà để chơi game với anh tại căn hộ của anh, nhưng anh không bao giờ ngờ rằng Khaotung sẽ từ chối. Khaotun nói rằng cậu không có tâm trạng, First đã rất sửng sốt—Khaotung luôn muốn đi chơi với anh, đặc biệt là khi có trò chơi điện tử. Việc từ chối lời mời chơi game với First là điều chưa từng nghe thấy.

Anh đọc lại tin nhắn từ Khaotung. "Xin lỗi, tối nay tao thực sự không có tâm trạng - quá mệt mỏi. Có thể là vào cuối tuần này nhé?" First kiểm tra thời gian trên điện thoại, cau mày; mới chỉ 8:00. Khaotung không giống người hay mệt mỏi sớm như vậy.

Bây giờ nghĩ lại, khaotung cũng đã hành động hơi kỳ lạ trong sự kiện quảng cáo của họ vào sáng nay. Hầu hết mọi người sẽ không nhận ra điều gì, nhưng một lần nữa, hầu hết mọi người không biết Khaotung nhiều như First.

Anh lướt qua mạng xã hội, tự hỏi liệu Khaotung có đăng bất cứ điều gì giúp giải thích tại sao cậu đột nhiên không hứng thú với hoạt động yêu thích của mình không. Quả nhiên, Khaotung đã đăng một vài bức ảnh cách đây không lâu.

Chúng được chụp tại căn hộ của cậu, và First bất ngờ cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng Khaotung không từ chối lời mời của anh vì lời đề nghị tốt hơn từ một người nào khác. Một số bức ảnh bị mất nét và mặc dù có thể chỉ là do ánh sáng yếu, First nghĩ rằng bạn mình trông hơi đỏ mặt. Cậu đã uống rượu sao?

First nghĩ về đêm cách đây vài tuần trước, khi tập cuối của The Eclipse được phát sóng và anh cảm thấy choáng ngợp, Khaotung đã nhận ra và ở bên First suốt đêm. Anh không chắc liệu Khaotung có vấn đề gì không - hoặc có lẽ cậu thực sự chỉ cảm thấy mệt mỏi - nhưng anh nhớ lại sự đồng hành của Khaotung có ý nghĩa như thế nào đối với anh vào thời điểm đó, và nghĩ rằng có lẽ đêm nay anh có thể thử và đáp lại.

Hơn nữa, một phần của First chỉ muốn dành thời gian với Khaotung. Anh đã mong chờ được chơi game cùng nhau tối nay—và trong khi anh có thể dễ dàng ở nhà và chơi trò chơi trực tuyến với những người bạn khác hoặc thậm chí là một mình, anh phải thừa nhận với chính mình rằng một phần lớn những gì anh mong đợi chỉ đơn giản là có một cái cớ để ở bên Khaotung.

Kể từ khi họ làm lành sau cuộc cãi vã gần đây, mối quan hệ của First với Khaotung đã trở nên khó hiểu. Đôi khi mọi thứ có vẻ hoàn toàn bình thường giữa họ, giống như họ chỉ là những người bạn thân thiết cũng có thể là gia đình, thoải mái hơn khi ở bên nhau hơn là xa nhau.

Đôi khi anh ngại ngùng khi ở bên Khaotung; mặc dù anh đã cố gắng hết sức để che giấu điều đó, đôi khi chỉ cần cảm thấy ánh mắt của Khaotung nhìn anh cũng đủ để khiến anh đỏ mặt. Và đôi khi, ở bên Khaotung khiến First trở nên tham lam - luôn tìm kiếm lý do để chạm vào cậu, tuyệt vọng nghĩ cách để thu hút lại sự chú ý của cậu bất cứ khi nào cậu nói chuyện với bất kỳ ai khác, muốn dành mọi phút có thể bên nhau với cậu mà không có sự xuất hiện của người khác.

Và thế là, với nhiều động cơ khác nhau, First quyết định gây bất ngờ cho Khaotung bằng một chuyến đến thăm nhà vào tối hôm nay. Khi anh gõ cửa, một ý nghĩ khủng khiếp chợt đến với anh mà không báo trước—nếu Khaotung không ở một mình thì sao? First không muốn nghĩ về điều đó nhưng tâm trí anh không thể không hình dung ra Khaotung đang nằm trên giường với một người phụ nữ vô danh, quá bận rộn để nghe thấy tiếng First gõ cửa.


Có lẽ cô ta đã ở đó khi First nhắn tin cho Khaotung, và đột nhiên không có gì lạ khi cậu từ chối lời mời của First—cậu sẽ chẳng hứng thú với trò chơi điện tử khi mà có một lựa chọn hấp dẫn hơn nhiều bên cạnh mình. First nguyền rủa trí tưởng tượng quá mức của mình, tự thề rằng anh sẽ không bao giờ đến nhà Khaotung mà không báo trước nữa.

Đúng lúc anh bắt đầu lo lắng rằng trí tưởng tượng của mình có thể không quá xa vời thì cánh cửa mở ra và khuôn mặt ngạc nhiên của Khaotung xuất hiện. "First?" Cậu hỏi với vẻ mặt rõ ràng là bối rối. "Tao nghĩ chúng ta đã quyết định không chơi game tối nay..."

“Còn có ai ở đây nữa không?” First không nhịn được hỏi.

Khaotung nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu: "Không, tất nhiên là không rồi. Vào đi."

Cảm thấy vừa nhẹ nhõm vừa buồn cười, First đi theo bạn mình vào căn hộ. "Xin lỗi mày, tối nay tao không thực sự muốn chơi game", Khaotung lại nói một cách xin lỗi, ngồi phịch xuống ghế và ra hiệu cho First ngồi xuống cạnh mình.

“Đừng lo lắng, tao không đến đây để chơi game. Mày ổn chứ?”

"Ừm?" Khaotung lơ đãng hỏi. "Tất nhiên, tại sao tao lại không ổn chứ?"

"Ồ, hôm nay trông mày hơi khác một chút. Có khả năng là mày bị bệnh không?"

“Không sao,” Khaotung không chút do dự trả lời. “Tao chỉ hơi mệt một chút thôi.” First đưa tay sờ trán Khaotung bằng mu bàn tay, Khaotung mỉm cười. “Không sốt, thấy không? Tao đã nói là tao ổn mà.”

"Mm," First ngâm nga. "Tao đoán vậy."

“Nếu mày đã ở đây, mày có muốn làm gì không? Tối nay tao có lẽ sẽ đi ngủ sớm nhưng chúng ta có thể chơi một lúc trước.”

"Được thôi," First chậm rãi nói, cố nghĩ xem họ có thể làm gì cùng nhau mà không tốn quá nhiều năng lượng. "Hay là chúng ta xem phim nhỉ?"

"Được thôi," Khaotung đồng ý. "Muốn xem bộ phim kinh dị mà mày cứ nhắc đến không?" Cậu đứng dậy để đi lấy điều khiển, nhưng loạng choạng sau vài bước trước khi lấy lại được thăng bằng.

“Whoa,” First gọi, nhảy lên và vội vã đỡ người bạn của mình, người đã bắt đầu lắc lư một cách đáng ngại một lần nữa. “Mày có chắc là mình ổn không?”

Khaotung chớp mắt nhiều lần, lắc đầu như thể để làm sáng tỏ tầm nhìn của mình. Cuối cùng cậu đứng thẳng dậy và nhấc người khỏi First. “Cảm ơn. Tao chỉ bị chóng mặt một lúc—giờ thì ổn rồi.”

"Có lẽ mày nên đi ngủ," First đề nghị, thậm chí còn lo lắng hơn. Trước đó anh nghĩ Khaotung trông đỏ bừng, nhưng bây giờ First chắc chắn rằng cậu nhợt nhạt hơn bình thường. "Chúng ta có thể xem phim vào lúc khác."

"Không được," Khaotung phản đối, "Mày đã đi đến tận đây rồi. Tao muốn cùng mày xem phim."

First thở dài, vừa cảm động vừa bực bội vì sự bướng bỉnh của bạn mình. “Vậy thì… sao chúng ta không xem trên giường nhỉ? Chúng ta có thể cài phim trên máy tính xách tay của mày mà.”

Khaotung nhìn First với vẻ ngạc nhiên: “Ồ, tối nay mày định ở lại đây à?”

First cắn môi, đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng. "Có thể không?"

Khaotung mỉm cười: “Tất nhiên rồi.”

Cả hai đi đến phòng ngủ, Khaotung dừng lại để lấy máy tính xách tay và bộ sạc trên đường đi. First đứng trong tầm với của mình, sẵn sàng đỡ cậu nếu cậu lại thấy chóng mặt nhưng không muốn tỏ ra quá lộ liễu.

Tất nhiên, Khaotung nhận ra điều anh đang làm và cười. “Tao ổn, First. Tao chỉ đứng dậy hơi nhanh một chút, thế thôi.”

“Tao biết,” First nói mà không hề lùi bước.

Khi họ đến phòng ngủ, First chợt nghĩ: "Mày có muốn tắm trước khi chúng ta bắt đầu xem phim không?"

Khaotung suy nghĩ. “Tao nghĩ tao có thể bỏ qua nó tối nay—tao sẽ tắm vào sáng ngày mai. Nhưng mày có thể nếu mày muốn.”

First ngạc nhiên—bất kể cậu mệt mỏi thế nào, Khaotung luôn tắm trước khi đi ngủ. Khi First trêu cậu về nỗi ám ảnh sạch sẽ của cậu, Khaotung đã giải thích rằng mình ghét cảm giác ngứa ngáy của mồ hôi khô trên da khi cậu cố gắng ngủ.

“Không sao đâu,” First trả lời. “Ngày mai tao cũng sẽ tắm.”

First khăng khăng rằng họ phải thay đồ ngủ trước khi lên giường, lý lẽ rằng họ có thể sẽ ngủ quên ngay sau khi bộ phim kết thúc. Khaotung đồng ý, rõ ràng là chiều  theo ý anh, và First cho phép mình được thoải mái nhìn Khaotung thay áo phông và quần đùi với lý do đảm bảo cậu sẽ không bị chóng mặt và ngã. Sau khi Khaotung thay đồ xong và trèo lên giường, First nhanh chóng mặc một bộ đồ ngủ của Khaotung và nằm xuống cùng.

Họ kê vài chiếc gối sau lưng để có thể dựa thoải mái vào đầu giường, sau đó kéo chăn lên để che chân và đặt máy tính xách tay vào khoảng trống giữa hai chân. First chọn phim và nhấn nút phát, và không bao lâu sau anh đã đắm chìm vào câu chuyện.

Khi một diễn viên quen thuộc bất ngờ xuất hiện, First đã thúc khuỷu tay vào Khaotung vì phấn khích. "Này Khaotung, nhớ anh ấy không? Tung—?" First quay lại nhìn cậu, im lặng khi anh nhận ra khuôn mặt của Khaotung. Đôi mắt cậu đang nhắm nghiền và vẻ mặt thư giãn, cùng với đôi môi hơi hé mở khi ngủ.

Thật là ngốc, First nghĩ một cách trìu mến khi anh dừng video. Tại sao cậu lại khăng khăng xem phim dù cho cậu cũng sẽ ngủ thiếp đi?

Anh đóng máy tính xách tay lại và lấy điện thoại của Khaotung từ trên đùi cậu, đặt cả hai lên tủ trên đầu giường. Anh cố gắng hết sức để điều chỉnh tư thế của Khaotung mà không làm phiền cậu, nhẹ nhàng kéo từng chiếc gối ra khỏi lưng câu cho đến khi nằm thẳng trên nệm.

Khaotung luôn là người ngủ rất ngon, nhưng First vẫn ngạc nhiên khi cậu  không giật mình thức dậy. Ngay cả khi cậu bị nhấc đầu lên để đặt một chiếc gối bên dưới, Khaotung chỉ hơi cựa mình. Cậu ấy hẳn là kiệt sức lắm, First nghĩ khi anh kéo chăn lên cao hơn để che cánh tay của Khaotung.

Trước khi tắt đèn, anh không thể không dành một lúc lâu để quan sát người bạn của mình khi cậu ngủ. Không thể phủ nhận rằng Khaotung thực sự có một khuôn mặt đẹp.

First không xa lạ gì với suy nghĩ này, nó đã chạy qua tâm trí anh gần như mỗi lần anh ngắm nhìn Khaotung những ngày này, nhưng có điều gì đó khác biệt về vẻ ngoài của cậu khi cậu đang ngủ, biểu cảm dịu dàng trên khuôn mặt trông khiến cậu như đứa trẻ, gần như dễ bị tổn thương.

Một cảm giác kỳ lạ của sự bảo vệ ập đến First, và trước khi anh biết chuyện gì đang xảy ra, anh đã cúi xuống xát vào mặt Khaotung và đặt một nụ hôn nhẹ nhất lên trán cậu.

Nhận ra điều mình vừa làm, First cứng đờ người với khuôn mặt chỉ cách Khaotung vài inch. May mắn thay, có vẻ như cậu thực sự bất tỉnh vì không có dấu hiệu nào cho thấy cậu nhận ra nụ hôn cả.

Thở dài nhẹ nhõm, First nằm xuống và đắp chăn lên người, đảm bảo chừa đủ khoảng cách giữa họ—không cần phải tạo thêm cám dỗ chạm vào Khaotung hơn những gì anh đang cảm thấy.

Mặc dù còn khá sớm và có sự xao nhãng bên cạnh, First vẫn dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Vài giờ sau, khi anh thức dậy vào giữa đêm, cơ thể anh được bao bọc trong cảm giác ấm áp dễ chịu. Trên thực tế, nó còn hơn cả sự ấm áp—anh gần như nóng đến mức khó chịu.

Anh từ từ mở mắt ra, và vài giây buồn ngủ trôi qua trước khi tình huống đó được ghi nhận trong tâm trí anh. Khaotung đã trở mình trong giấc ngủ và giờ đang ép chặt vào bên cạnh First, tay và chân quấn quanh anh như thể anh là một chiếc gối ôm. Tim First bắt đầu đập nhanh và anh muốn cơ thể mình không phản ứng thêm nữa, xấu hổ vì bị Khaotung ôm khiến anh phấn khích nhanh đến thế.

Sau khi hít thở sâu vài lần để bình tĩnh lại, anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Khaotung, cố gắng nới lỏng mà không đánh thức cậu dậy. Khi anh bỏ tay ra khỏi eo, anh ngạc nhiên khi thấy da Khaotung dính đầy mồ hôi.

Anh dịch chuyển một chút để có thể nhìn thấy khuôn mặt của cậu và dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc mái của Khaotung, cũng ướt đẫm mồ hôi, ra khỏi mắt cậu. Cau mày, anh cúi xuống và áp môi mình vào trán Khaotung lần thứ hai trong đêm đó; lần này, đó không phải là một nụ hôn mà là một cách để kiểm tra nhiệt độ của cậu.

Đúng như anh lo sợ, trán Khaotung nóng bừng vì sốt. “Khaotung,” anh thì thầm, không muốn làm phiền bạn mình nhưng cần phải chắc chắn rằng cậu ổn. “Tung, tỉnh lại một lát.” Khi không có phản ứng nào, anh lắc vai Khaotung với một chút khẩn cấp hơn. “Ai'Tung!”

"Hửm?" Cuối cùng Khaotung cũng trả lời, mắt chỉ hé mở một chút.

“Mày cảm thấy thế nào? Mày đang nóng bừng lên.”

"Tao ổn,” Khaotung lẩm bẩm, nhắm mắt lại lần nữa. “Chỉ là… lạnh thôi.” Và giờ khi đã chú ý, First có thể cảm thấy một cơn run rẩy nhẹ chạy khắp cơ thể Khaotung khi cậu run rẩy yếu ớt.

"Tao sẽ quay lại ngay," First nói nhanh. Anh nhấc tay chân của Khaotung ra khỏi người mình, vội vã kéo chăn lại quanh người bạn khi cậu rên rỉ phản đối. "Tao sẽ lấy cho mày một ít thuốc để hạ sốt."

First lục tung tủ phòng tắm của Khaotung cho đến khi anh tìm thấy một lọ thuốc, mang nó và một cốc nước trở lại phòng ngủ. "Đây," anh nói, ngồi xuống mép giường và giúp kéo Khaotung ngồi thẳng lên để lưng cậu tựa vào đầu giường. "Uống thuốc này."


“Tao lạnh quá,” Khaotung rên rỉ khi chiếc chăn tuột xuống, để lộ phần thân trên đang run rẩy của cậu.

“Tao biết,” First lẩm bẩm. “Cứ uống những viên thuốc này rồi nằm xuống.” Anh đưa thuốc cho Khaotung và giúp cậu cầm cốc nước. “Tốt, cứ như vậy đi.”

Sau khi nuốt hết thuốc và uống thêm vài ngụm nước theo lời thúc giục của First, Khaotung chui lại vào chăn và cuộn tròn người lại, vẫn còn run rẩy. First giúp kéo chăn lên đến cằm Khaotung, cau mày vì độ ẩm của tấm ga trải giường. Khi xem xét kỹ hơn, anh nhận ra rằng áo của Khaotung đã ướt đẫm. Ngay cả khi thuốc có làm giảm sốt của Khaotung, cậu cũng không bao giờ ấm lên được nếu cậu tiếp tục nằm trong mồ hôi như thế này.

First do dự, mâu thuẫn. Anh biết mình nên làm gì—thay quần áo cho Khaotung và lau sạch mồ hôi trên da cậu—nhưng cảm thấy không ổn, gần như thể anh đang lợi dụng bệnh tật của bạn mình làm cái cớ để ngắm nghía cơ thể cậu lúc cậu không tỉnh táo.

Tuy nhiên… Sự hỗn loạn bên trong của First là vấn đề của riêng anh, không phải của Khaotung. Anh biết Khaotung sẽ không quan tâm nếu First nhìn thấy anh cởi đồ—có lẽ điều duy nhất cậu quan tâm lúc này là làm ấm người và ngủ một giấc.

Quyết định đã được đưa ra, First một lần nữa đứng dậy khỏi giường và đi vào phòng tắm. Anh chưa bao giờ thực sự chăm sóc ai trên giường như thế này, nhưng chắc chắn đó không phải là điều không thể.

Anh chỉ cần một ít nước và một chiếc khăn mặt, đúng không? Anh tìm thấy một cái chậu dưới bồn rửa và đổ đầy nước ấm vào đó—hay là nước xà phòng? Anh do dự trước khi quyết định dùng nước thường, lo lắng xà phòng sẽ làm tăng thêm sự phức tạp.


Khi anh trở lại phòng ngủ, anh đặt chậu rửa lên tủ đầu giường và nhìn chằm chằm vào hình dạng run rẩy trên giường. Bây giờ thì sao? Anh nhớ lại cảnh anh đã quay với Khaotung trong The Eclipse, cảnh nhân vật của anh đã tắm cho Ayan bằng bọt biển, nhớ lại việc đó có vẻ vô nghĩa với anh như thế nào vào thời điểm này—và anh không nghĩ rằng việc thấm nhẹ một chút ngực của Khaotung bằng khăn mặt ẩm sẽ đặc biệt hiệu quả vào lúc này.

Nhận ra mình đang trì hoãn, First lấy hết can đảm và ngồi xuống mép giường bên cạnh Khaotung, lột tấm chăn ra để lộ một cánh tay. Anh vắt khăn mặt và do dự vuốt lên vuốt xuống dọc theo cánh tay Khaotung, cảm thấy hơi buồn cười, và nghĩ rằng mình thật biết ơn vì Khaotung không thức để chứng kiến ​​điều này.

Anh lặp lại ở phía bên kia. Anh chợt nhận ra rằng có lẽ anh nên bắt đầu từ khuôn mặt của cậu, và đi sửa chữa lỗi lầm của mình. Anh nhẹ nhàng lau trán Khaotung và đôi má ửng hồng của cậu, rồi lau sạch càng nhiều dưới cổ càng tốt.

Khi khăn mặt chạm vào cổ, Khaotung hơi cựa mình. "First?" Cậu lẩm bẩm trong cơn buồn ngủ và cơn sốt.

“Tao chỉ lau người cho mày một chút thôi, Tung Tung. Ngủ tiếp đi,” First nói bằng giọng dịu dàng, cố gắng hết sức để che giấu sự ngượng ngùng của mình.

“Ừm…được rồi.”

Sau khi First đã lau sạch hết phần da của Khaotung mà anh có thể chạm tới, đã đến lúc thay quần áo khác cho cậu. Đây là phần mà anh lo lắng nhất. Cố gắng nhẹ nhàng, anh nhấc áo phông của Khaotung lên và trùm qua đầu, biết ơn khi Khaotung hợp tác một cách buồn ngủ.

Đấy. Ngực Khaotung đã lộ ra, và First được tự do nhìn bao nhiêu tùy thích. Anh nuốt nước bọt, giằng xé giữa sự thôi thúc nhìn chằm chằm hàng giờ và muốn hoàn thành càng nhanh càng tốt để sự tra tấn có thể kết thúc, nỗi thống khổ khi bị buộc phải nhìn mà không được chạm vào.

Nhưng rồi anh nhớ ra—lần này, anh được phép chạm vào. Anh đang lau người cho Khaotung; anh có cái cớ hoàn hảo. Mạch đập thình thịch, anh vắt khăn mặt và đặt lên ngực Khaotung. Anh xoa một cách chậm rãi, cắn môi để kìm tiếng thở gấp vì anh thích cảm giác cơ bắp của Khaotung dưới tay mình đến mức nào. Khi anh nhấc khăn mặt lên, anh ngạc nhiên nhận ra rằng núm vú bên dưới khăn cứng—First thực sự đã làm thế sao?

Và rồi anh nhận ra rằng cả hai núm vú của cậu thực sự cứng, và điều đó không liên quan gì đến khoái cảm mà là do cậu đang lạnh cóng. Chết tiệt, First tự nghĩ. Làm sao anh có thể ích kỷ đến vậy? Anh đã thực sự quên mất Khaotung đang bị bệnh sao? Anh ở đây, nhàn nhã tận hưởng cơ hội được sờ Khaotung trong khi bạn anh không mặt gì và run rẩy vì sốt. Ghê tởm chính mình, First quyết định sẽ vượt qua chuyện này càng nhanh càng tốt—từ giờ trở đi sẽ không nuông chiều bản thân hay lợi dụng nữa.


Anh nhanh chóng nhưng nhẹ nhàng lau sạch phần còn lại của cơ thể Khaotung, cố gắng hết sức để vừa hiệu quả vừa vô tư. Quyết tâm của anh đã bị thử thách khi anh chạm đến hình xăm trên hông Khaotung, hình xăm đã xuất hiện trong giấc mơ của anh gần đây, nhưng ngay cả khi đó anh cũng không cho phép mình nán lại.

Và rồi mọi chuyện đã kết thúc, anh đã tắm xong và anh vẫn còn sống, không còn lý do gì để Khaotung phải cởi trần nữa, vì vậy anh mặc cho cậu một chiếc áo sạch, thứ gì đó ấm hơn chiếc áo phông ban nãy. Cuối cùng First cũng có thể thở lại.

Anh cất thau và khăn vào phòng tắm rồi quay lại, hoàn thành việc thay tấm ga trải giường ẩm ướt. Anh lại ấn tay lên trán Khaotung và hài lòng khi thấy thuốc đã có tác dụng, cơn sốt của cậu đã giảm đáng kể. Cơn run rẩy cũng đã dừng lại. Anh thở phào nhẹ nhõm—Khaotung giờ đã thoải mái hơn, và First đã không làm mình xấu hổ không thể cứu vãn trong quá trình này.

Kiệt sức, anh chui trở lại dưới chăn bên cạnh Khaotung. Vào đầu đêm, anh đã quyết tâm chừa một khoảng cách giữa họ, nhưng giờ anh hoàn toàn mất hết ý chí. Anh kiệt sức đến nỗi thậm chí không còn bất kỳ suy nghĩ không trong sáng nào trong đầu; anh chỉ muốn cuộn tròn và ngủ thiếp đi.

Nhưng khi Khaotung lăn sang một bên, quay lưng về phía First, First theo bản năng cũng làm theo. Đột nhiên cơ thể họ ép sát vào nhau, cánh tay First quấn chặt quanh eo Khaotung và ngực anh áp vào lưng Khaotung.

Trong giây lát, anh tự hỏi Khaotung sẽ cảm thấy thế nào nếu biết First đang ôm lấy cậu theo cách này - thực sự là đang ôm cậu - nhưng thực ra, anh không nghĩ Khaotung sẽ bận tâm đến điều đó. Anh nhớ lại cách anh thức dậy chỉ một giờ trước với Khaotung quấn chặt quanh anh và mỉm cười - nếu Khaotung cố trêu chọc anh vào sáng hôm sau, anh sẽ có cái cớ để chống trả.

Thoải mái và dễ chịu hơn nhiều so với cảm giác trước đó, First dụi đầu vào gần hơn cho đến khi mũi anh chạm vào nơi mềm mại sau tai Khaotung. Anh hít một hơi thật sâu, thưởng thức mùi hương ấm áp và quen thuộc trước khi thở ra.

“First, nó nhột lắm,” Khaotung phàn nàn mơ hồ trong lúc ngủ.

First sững sờ, Khaotung đã tỉnh chưa? Cậu có nhận ra họ đang ở vị trí nào không? Thận trọng, như thể vẫn còn cơ hội mà cậu không nhận ra First đang ở gần đến thế nào, anh thả eo Khaotung ra và từ từ lăn ra xa để tạo khoảng cách giữa họ.

Đột nhiên có một bàn tay nắm lấy cổ tay anh, kéo anh lại cho đến khi anh lại áp vào lưng Khaotung. “Dừng đi,” Khaotung thì thầm. “Mày ấm lắm.”

Bây giờ đã được cho phép, First không lãng phí thời gian mà ôm chặt cậu, dùng cánh tay kéo Khaotung lại gần ngực mình hơn. Khaotung vẫn tiếp tục giữ chặt anh, giữ chặt tay First trên bụng mình, ngón tay cậu chỉ dần dần nới lỏng khi ngủ thiếp đi.

Thật khẽ, thật nhẹ đến nỗi không thể gọi là thì thầm, First thốt ra những lời đột nhiên trào dâng trong lồng ngực, những lời mà trước đây anh chưa bao giờ cho phép mình thừa nhận: "Tao yêu mày, bạn của tao."

Anh ước gì họ có thể mãi mãi ở trong thế giới tưởng tượng này, buổi sáng ngày mai không nhất thiết phải đến, mang theo hiện thực không thể tránh khỏi nơi anh và Khaotung chỉ là bạn thân và không có gì hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com