Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

This won't be the last time, but

Too many things happenned yesterday and it's not until now that I could write some words for my beloved princess. I cried so hard yesterday and my eyes got swollen to the extend that I couldn't even see a thing.

Đây chắc chắn không phải chap mới được update sau 6 năm mất tích. Mình chỉ muốn trải lòng một chút về chuyến thăm bất thành với công chúa thôi.

Mình đồng hành cùng BVB và Marco đến nay đã 7 năm. Cũng chẳng phải một khoảng thời gian dài. Nhưng 7 năm cũng là hơn 1/3 cuộc đời mình rồi.

Thật ra theo diễn biến bình thường, sẽ hợp lí hơn nếu mình là fan Bayern München. Mình yêu tuyển Đức trước Dortmund rất lâu, và hình tượng người đội trưởng vĩ đại trong lòng mình đã luôn là một huyền thoại Bayern - Philipp Lahm. Mình lớn lên cùng tuyển Đức, từ trận 7-1 với Brazil - mình mới 9 tuổi khi đó, và bây giờ là 19. Đương nhiên trong thời điểm đó Marco Reus chẳng hề gây được sự chú ý với mình. Mình bị thu hút bởi những Miroslav Klose, Manuel Neuer, Bastian Schweinsteiger, Lukas Podolski, Thomas Müller, Philipp Lahm hay Mario Götze hơn một cầu thủ chẳng mấy khi lên tuyển - chính xác hơn là, mình còn chẳng biết Marco Reus là ai. Nhưng chẳng hiểu vì sao mình không thích Bayern, dù thích tất cả các cầu thủ Đức của họ khi đó.

Mình chỉ biết đến anh ấy sau khi đọc một bài báo gọi Tuấn Anh là Marco Reus của Việt Nam. Cũng như bao đứa trẻ con thời điểm đó, thế hệ U19 Việt Nam đã đưa mình đến với bóng đá. Mình bị ảnh hưởng rất nhiều từ bốn cái tên Công Phượng - Văn Toàn - Xuân Trường - Tuấn Anh. Hồi đấy mình chỉ ấn tượng với Tuấn Anh nhất U19 vì tên anh ấy giống tên bố mình. Rồi mình thích. Mình không thể nói mấy thứ hoa mỹ như kiểu bóng đá đẹp mắt, tư duy ấn tượng hay gì, lúc ấy mình đâu có hiểu. Mình chỉ đơn giản là hâm mộ nghị lực của anh ấy. Tuấn Anh, một cách vô tình, đưa mình đến với Marco. Và Marco đưa mình đến với BVB.

Mình bắt đầu thích BVB sau trận chung kết DFB-Pokal 2017 - trẻ con mà, chỉ có hai lí do để thích thôi: một là vô tình xem đúng trận đội đó thắng, hai là thấy đội nào vượt trội, nhiều danh hiệu thì thích thôi. Mình là trường hợp thứ nhất - cũng không hẳn là trùng hợp, mình muốn xem một trận của người đang gây hứng thú với mình thôi. BVB nghiễm nhiên trở thành CLB của mình, chẳng vì lí do gì sâu xa cả. Mình từng thấp thỏm mỗi đêm theo dõi BVB qua mấy trang bóng đá lậu (giờ vẫn quen vậy), từng vỡ oà trong hạnh phúc, từng đọc tất cả các post về trận đấu như một cách ăn mừng thầm lặng, từng khóc vì uất ức hay thất vọng vì đội bóng của mình để vuột những chiến thắng tưởng chừng như đang trong tầm tay. Mình vui buồn vì CLB nhiều, phần lớn là buồn. Dù xem bóng đá bằng lí trí hay cảm xúc thì mình cũng có một sự đồng cảm sâu sắc với fan MU: ừ thì thua đau đấy, buồn nhiều đấy, trophy cũng chẳng có, nhưng đã yêu thì sao vì mấy thứ hào nhoáng ấy mà bỏ được.

Mình chẳng nhớ mình bắt đầu gọi Marco là công chúa từ bao giờ và tại vì sao. Marco ở giai đoạn trước mùa 2018-2019 là "công chúa" với đôi chân thuỷ tinh dễ vỡ và sự đỏng đảnh khiến không một CLB nào muốn có anh ấy đủ kiên trì để theo đuổi - mà có kiên trì cũng đâu có kết quả đâu. Anh ấy chiếm sóng truyền thông vì ngoại hình và tài năng - giá trị truyền thông không thể đo đếm được. Marco là một người siêu lạc quan - cái lịch sử chấn thương và xui rủi của anh ấy không phải thứ đáng nhận được sự thương hại hay tiếc nuối. Vì anh ấy vẫn luôn đứng lên, luôn trở lại, với một phong độ như trước hay thậm chí còn rực rỡ hơn. Một "công chúa" cao quý, khó chiều nhưng luôn giữ được giá trị của bản thân và sự cảm mến của tất cả mọi người.

Từ sau WC2018, mình bắt đầu gọi Marco là "gà mẹ". Anh ấy khép mình hơn, không còn chiếm sóng các mặt báo vì scandal hay ngoại hình nữa - dù vẫn đẹp như thế. Sự thương hại cũng dần mất đi vì anh ấy không còn chấn thương liên miên nữa - chắc là vì hết ngây thơ để bị triệt hạ r haha =))))))))))  Marco không hiền, không prince-like như cái cách truyền thông mô tả anh ấy (bảo sao chính họ sốc khi đưa tin Marco "phản thầy" clm t cười chết). Anh ấy không ngại phạm lỗi, không ngại tranh cãi với đối thủ, với trọng tài, HLV, BLĐ và báo chí để bảo vệ bản thân, bảo vệ CLB của anh ấy và "đàn con thơ dại". Maybe I'm biased nhưng rõ ràng phải có lí do Marco mới chuyển từ "Wir wollen mit Edin etwas erreichen" sang căng thẳng như bây giờ mà =)))))))

Trong suốt 7 năm ấy, identity của Marco và BVB gần như là một. Nhất là trong giai đoạn 2018-2023, anh ấy là Borussia Dortmund và Borussia Dortmund là anh ấy. Nhắc đến Marco Reus là nhắc đến Borussia Dortmund và nhắc đến Borussia Dortmund không thể không kể đến Marco Reus. Dẫu thời điểm đó có Jadon Sancho, Erling Haaland, Jude Bellingham làm mưa làm gió, bộ mặt của Borussia Dortmund vẫn luôn là Marco Reus. Tim mình từng thắt lại khi đến cả Raph cũng qua Bayern - sau biết bao người ra đi mình cũng chẳng còn nhiều bất ngờ, nhưng đó, đến cả những người từng được kì vọng sẽ ở lại - tất cả đều đã đi rồi. Chỉ còn anh ấy luôn ở dó. Nhưng giờ, đến cả anh ấy cũng sắp không ở đó nữa.

Mình tạm ngưng theo dõi BVB sau khi Piszczu nghỉ vì cấp ba mình có quá nhiều việc. Mình mới chỉ trở lại từ hồi biết tin BVB sẽ đến Việt Nam. Mọi người không hiểu mình đã hạnh phúc đến mức nào đâu í. BVB ĐẾN TRƯỜNG MÌNH GIAO LƯU và mình thậm chí còn được ở trong danh sách những người được giao lưu trực tiếp, vì mình lớp Đức mà - dù chỉ là với HLV thể lực, chuyên gia dinh dưỡng và mấy cầu thủ khi ấy hổng ai biết tên thôi =)))))) Suốt hai ngày ấy mình đi không ngơi nghỉ: mình đi giao lưu, rồi chị Thư rủ qua sân Mỹ Đình xem đấu tập, đi ăn gà rán và uống bia với fangroup (đồn là Marco Nobby và các head fan club bên Đức sang cơ nma k có nha =)))) ít nhất là mình đã lấy được thẻ có chữ kí của Marco và mình tự hào đến mức mang đi chụp ảnh kỉ yếu khối), rồi còn đi xem trực tiếp, đi ăn đêm sau đó với fanclub nữa. Mình nhỏ nhất, khoảng cách tuổi tác với các anh chị rất xa - mình 2k5 và người trẻ thứ hai 2k1, có người còn đủ tuổi làm bố mình cơ =)))))) Nên đương nhiên mình mất rất lâu để làm quen với mọi người. Nhưng mà một khi đã quen rồi - mình thực sự cảm thấy có sense of belonging và điều đó chỉ làm mình yêu BVB nhiều hơn thôi í.

Nhưng mà cũng vì mình không còn chú ý nhiều nên mùa trước vuột mất Bundesliga thì mình cũng chẳng buồn đến vậy. Đại học cũng khiến mình bận đến mức mình đặt mục tiêu tuần nào cũng xem (vì bây giờ không bị lệch múi giờ nữa) nhưng mình cũng chẳng xem trận nào. Năm ngoái mình nghĩ sang phát đi xem luôn, nhưng nhiều việc xảy đến khiến mình không hề có kế hoạch đi Dortmund năm nay. Mình đã chủ quan vì mình nghĩ công chúa sẽ renew hợp đồng 1 năm như cái cách anh ấy làm suốt mấy năm nay thôi.

Maybe I take him for granted. Để rồi khi anh ấy và CLB quyết định không kí thêm contract nữa, mình - dù rất mong đợi một cú quay xe, bắt đầu điên cuồng săn vé. Mình chỉ muốn hoà vào dòng người áo vàng nói lời tạm biệt với công chúa của mình. Mình vào ticket shop gần như mỗi tuần trong hai tháng với quyết tâm hốt được vé trận Augsburg - vì trận này rơi đúng vào kì nghỉ lễ. Mình biết là sẽ rất cạnh tranh, nhưng mình không ngờ đông như thế. Người bán vé bảo có mấy nghìn người gọi mua vé trong 1 ngày và mình căn bản là không thể tranh. Nhưng đến đúng ngày, mình vẫn cố chấp sang với một hi vọng viển vông sẽ mua được vé secondhand vì người ta bảo có thể mở thêm lúc 10h cùng ngày - nhưng đúng như mình đã lo, vé không đến lượt mình. Mọi người tưởng tượng được không giá 1 giườnd ngủ tại Jugendherbege là 21e, nhưng chỉ riêng hôm qua vọt lên 135e. Mình phải chật vật tìm được một nhà host với giá 60e 1 đêm - quá budget, nhưng mình chấp nhận. Mình plan quá gấp, đổ quá nhiều tiền cho một chuyến đi risky và cuối cùng mục đích cũng không đạt được.

Mình đã đến tận SVĐ. Westfalenstadion hoành tráng hơn cả trong tưởng tượng. Fan-Welt cũng rất nhiều đồ hay ho nhưng mà, không thể làm mình vơi đi nỗi buồn được.


Mình phải ra quán bar ngồi xem qua màn hình. Bạn mình bảo thế cũng may đấy, vào sân chắc gì m đã thấy gì. Nhưng mà nếu chỉ để thấy thì mình hoàn toàn có thể nằm ở Rotterdam xem, chẳng tốn đồng tiền xe hay nhà trọ hay tiền ăn uống gì. Mình không cần xem trận đấu. Mình chỉ muốn được xem công chúa thi đấu trực tiếp một lần và âm thầm tạm biệt anh ấy. Nhưng mình không thể. Khi HLV thay anh ấy ra, mọi người trong sân vỗ tay. Tiếng Nobby rền vang và mọi người trong quán bar cũng vỗ tay. Mình cũng vỗ tay, và rơm rớm nước mắt.

Đêm qua mình khóc đến mức không thể thở nổi. Mình không còn là đứa trẻ con 12 tuổi. Anh ta cũng không còn là chàng trai 28 xuân xanh mơn mởn nữa. 7 năm trôi qua rồi và mình nhận thức được rằng cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn, nhưng mà cuộc chia tay này sao khó khăn quá. Khó khăn hơn cả khi mình chia tay Chuyên Ngữ. Mình không được lí trí như các anh chị fan lâu năm - từ khi mình bắt đầu yêu Dortmund, Marco đã ở đấy rồi. Chưa bao giờ mình biết tới một BVB thiếu vắng hình bóng anh ấy và mình không biết phải mất bao lâu để làm quen với việc anh ấy không còn chạy trên sân cỏ Signal Iduna Park, kiến tạo, ghi bàn, làm Westfalenhallen rung lên chao đảo vì hàng chục nghìn cái bóng áo vàng phát điên lên vì anh ấy nữa.

Với mọi người anh ấy là biểu tượng của tình yêu và lòng trung thành. Với Borussen chúng minh, anh ấy là biểu tượng của truyền thống và hi vọng. từ một tân binh non trẻ được lớp trước rèn dũa đến một đội trưởng huyền thoại dẫn dắt bao thế hệ đàn em.

Mình không thể tin được từ mùa sau anh ấy không ở đấy nữa í.

Mình đã tự hứa với bản thân, từ sang năm bắt đầu đi làm, mỗi năm sẽ cố sang ít nhất 1 trận. Nhưng tất cả đều không ý nghĩa bằng 1 lần lỡ hẹn này.

Sau này anh ấy có thể - không, chắc chắn, anh ấy sẽ trở lại ở một cương vị khác. Bởi vì BVB là nhà và sau bao cuộc phiêu lưu anh ấy vẫn phải trở về nhà thôi.

Nhưng cảm xúc của mình mỗi khi xem BVB-không-còn-Marco, hay xem Marco thi đấu cho một màu áo khác, sẽ không bao giờ như trước được nữa. Sẽ có gì đó thiếu thiếu, có gì đó sai sai. Nhưng chẳng ai bổ sung, thay thế hay sửa chữa được cả.

Đương nhiên chẳng một ai quan trọng hơn CLB. Nhưng mà Marco không phải người mà muốn cho đi là đi được. Chẳng ai nghĩ đến chuyện anh ấy sẽ đi, dù biết chắc chắn chuyện đó sẽ đến.

Mình có 1 tập thẻ anh ta. Mình có tấm thẻ có chữ kí của anh ta, phát riêng cho fan, đã mua rất nhiều merch official. Mình có thể đi xem Dortmund hàng tỉ lần nữa, vì giờ mình đã ở châu Âu và khoảng cách chỉ là 4 tiếng ngồi bus.

Nhưng việc không bao giờ được trực tiếp xem Marco thi đấu trong màu áo BVB sẽ là nuối tiếc lớn nhất cuộc đời mình.

Mình yêu BVB vì anh ấy và yêu anh ấy vì BVB. Sau này mình vẫn yêu cả hai chứ. Nhưng cảm giác này không hề dễ chịu một chút nào cả.

Cảm xúc của mình hỗn loạn quá.

Làm ơn quay ngược thời gian được không?

Rotterdam, 5/5/2024.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com