Thuyết tiến hóa của Tân Thế Giới | 2.
Warning: OOC, Post-Apocalyptic AU, Supernatural, Fluff, Humor
***
Ánh mắt họ chợt chạm nhau.
Chỉ trong một khoảnh khắc đó thôi, chỉ trong một giây đó, trái tim Baji bất giác nhói lên, đau đớn khôn cùng.
Thế nhưng cũng ngay vào lúc ấy, khi mà anh còn chưa kịp hiểu nỗi đau nơi ngực trái này là gì, sắc xanh ngút ngàn kia bỗng nhiên bị che khuất. Một bàn tay chắn ngang tầm nhìn giữa họ, che đi đôi mắt kia, đồng thời cũng mang đứa trẻ kỳ lạ nọ đi mất.
Chẳng rõ vì lý do gì, Baji chợt rơi vào hoảng loạn. Anh theo bản năng bước lên một bước, như thể sẽ sẽ ngay lập tức đuổi theo hai người vừa rời khỏi.
Thế rồi...
"Này! Tao nghe tiếng động— Mày bị sao vậy!?"
Bước chân Baji khựng lại.
Những bụi cây chắn đường bị người kia dùng kiếm gạt sang một bên, Kazutora vừa đi một vòng xem xét tình hình trở lại, trông thấy trạng thái hiện giờ của người nào đó, cậu ta cũng hết cả hồn.
Trong tầm mắt của Kazutora, người trước mặt siết chặt khẩu súng trường, cơ bắp nơi cánh tay và bả vai căng chặt, hệt như anh đang phải đối diện với một tình huống cực kỳ nguy hiểm nào đó. Đôi mắt màu hổ phách vằn lên tơ máu, không khỏi khiến cậu ta có cảm giác thằng bạn mình sẽ vặn cổ bất kỳ ai dám đến gần nó lúc này.
Kazutora nhanh chóng đảo mắt một vòng, so với trước khi cậu ta rời đi thì chỉ có thêm một cái xác gấu, Baji sẽ vì thứ này mà căng thẳng đến mức đó ư? Làm gì có chuyện.
Dường như anh cũng đã nhận ra tình trạng bất thường của bản thân, Baji đưa tay lên che mặt, thở hắt ra một hơi.
"Không có gì."
Thằng ngu mới tin lời này, Kazutora tra kiếm vào vỏ rồi dùng phần chuôi gõ lên cánh tay đang che mặt của Baji mấy cái, lại cất giọng ngả ngớn như thường.
"Hỏi thật đấy, mày có ổn không vậy?"
Ổn không à? Anh cũng chẳng biết nữa.
Baji thậm chí còn không nhìn được rõ ràng gương mặt của đứa trẻ kia, góc độ không phù hợp, mũ trùm của áo choàng lại quá lớn. Anh chỉ biết đôi mắt đó xanh lắm, một sắc xanh phủ ngập đất trời, hệt như bầu trời trước tận thế mà anh vẫn nhìn thấy trong những tư liệu cũ về Trái Đất. Nó quen thuộc đến mức khiến Baji có cảm giác thế giới của anh đã từng luôn hiện diện một sắc xanh như vậy, nhưng rồi cũng xa lạ tới độ làm anh cho rằng, mình đã đánh mất màu xanh ấy từ rất lâu trước đây rồi.
Những cảm giác này vừa mâu thuẫn vừa khó hiểu, nhưng Baji không thể gạt nó đi được. Linh tính mách bảo anh rằng, nếu lần này còn để lỡ, vậy thì thật sự sẽ không bao giờ tìm lại được nữa.
Nhưng rốt cuộc Baji đã để lỡ thứ gì? Rốt cuộc là anh cần tìm lại thứ gì cơ chứ?
Tuy đã nhận thấy đối phương không có ý định đáp lời nhưng Kazutora vẫn quyết không từ bỏ, cậu ta gõ thêm cái nữa, đùa dai cực kỳ.
"Đừng bảo là không gặp được người đẹp ngủ trong phòng bệnh nên mày khó chịu nhé?"
Thằng bạn này lắm lúc phiền phức không chịu được, Baji muốn bảo cậu ta im đi, nhưng rồi anh bỗng khựng lại.
À... phải rồi.
Mắt của Chifuyu cũng xanh như vậy mà.
Đã bao lâu Baji chưa được trông thấy đôi mắt ấy rồi?
.
Seishuu biết, cuộc tìm kiếm lần này rầm rộ như vậy, căn cứ phía Đông kiểu gì cũng sẽ cử người đến. Mà trường hợp người kia xuất hiện lại càng không phải chuyện ngoài dự đoán, cho nên khi đứa nhỏ này lén lén lút lút giấu tất cả mọi người chạy theo cậu đến đây, Seishuu đã biết kiểu gì cũng sẽ có chuyện rồi.
Dù cậu đã liên lạc với căn cứ bảo rằng ai rảnh thì tới hốt con mèo nhỏ này về ngay đi, đồng thời cũng đã dặn đi dặn lại không dưới mười lần rằng đừng rời khỏi tầm mắt cậu, nhưng ở giữa một khu rừng toàn động vật biến dị thì quả thật chẳng thể lường trước điều gì. Một người thuộc căn cứ họ suýt nữa bị con gấu kia cắn chết, nhóc con không làm ngơ được. Đến khi Seishuu nhận ra, em đã dẫn con thú chạy xa khỏi chỗ họ rồi.
Nói thật thì Seishuu không quá lo lắng cho an toàn của mèo con, em dư sức hạ được con gấu đó mà. Cậu chỉ sợ rằng nếu như em gặp phải người kia...
Và quả thật, cứ lo lắng điều gì thì điều đó sẽ trở thành sự thật, khoảnh khắc Seishuu trông thấy anh ta, sự sợ hãi cơ hồ chiếm lấy toàn bộ tâm trí cậu.
Cho nên mới ngay lập tức chạy đến che mắt em lại, cho nên mới ngay lập tức mang em rời đi.
Có vẻ như người kia chưa kịp nhận ra, cho nên mới không đuổi theo họ. Dù vậy Seishuu vẫn chẳng yên tâm được chút nào, cơ thể người trong lòng cứng đờ, cậu mím môi, nhanh chóng trở lại khu vực dựng trại của căn cứ họ.
Về đến nơi, Seishuu mới thả em ngồi lên tấm thảm trải tạm bợ trong lều của cậu. Seishuu quỳ xuống đối diện, bàn tay vươn tới xoa nhẹ đôi mắt hẵng còn mở lớn của em. Cậu không phải người giỏi nói chuyện, cho nên chỉ nhẹ nhàng gọi.
"Chifuyu."
Nghe được âm thanh ấy, em chợt giật mình, đôi mắt chớp liên tục như thể muốn nhìn rõ ràng khung cảnh trước mắt. Thế rồi khi đã xác định được chính xác người đối diện là ai, hai bàn tay bèn vươn tới níu lấy vạt áo choàng của cậu như muốn tìm kiếm một điểm tựa. Môi em mấp máy, hoảng hốt, run rẩy, mãi mới tạo thành câu hoàn chỉnh.
"Em vừa nhìn thấy..."
Trái tim Seishuu thoáng chốc thắt lại, vẫn là không kịp...
Tạm thời để chuyện đó sang một bên, trước tiên phải trấn an em đã. Cậu như mọi khi vuốt dọc sống lưng mèo con, nhỏ giọng dỗ dành.
"Chifuyu, bình tĩnh lại nào."
Nhưng lần này, phương pháp hiệu quả nhất của Seishuu cũng không có tác dụng. Nhóc con cứ như chẳng hề nghe thấy, đôi bàn tay nhỏ bé càng thêm siết chặt, đồng tử nơi mắt em liên tục giãn nở. Cả cơ thể run lẩy bẩy, tựa hồ chẳng thể nào chịu nổi nữa.
"Em vừa thấy... em vừa thấy mà..."
Seishuu cau mày, cậu muốn dỗ em bình tĩnh, nhưng dù là lời nói hay hành động cũng chẳng ảnh hưởng được đến đứa nhỏ này chút nào. Em lặp đi lặp lại, rằng em đã thấy, em đã thấy rồi. Seishuu biết em muốn nói điều gì, giờ phút này, cậu chỉ ước giá như em đừng chạy theo đến đây, giá như em đừng trông thấy gì cả.
Seishuu không nỡ nhìn em khổ sở.
Đau đớn nhường này... tuyệt vọng nhường này...
Ngay lúc ấy, có một người khoan thai vén cửa lều, từng bước từng bước tới gần.
Hắn chỉ nhìn lướt qua hai người, sau đó chẳng nói chẳng rằng, thẳng tay bổ một nhát xuống gáy em. Không có phòng bị, đứa nhỏ lập tức ngất đi, cơ thể bé xíu đổ cả vào lòng cậu.
"Seishuu."
Bàn tay vừa hành hung trẻ em nhẹ nhàng buông xuống, người kia chẳng cảm thấy tội lỗi chút nào. Hắn nhìn cậu, mỉm cười, âm cuối ngân ra thật dài.
"Seishuu."
"Đừng mềm lòng."
Đừng mềm lòng.
Seishuu hít một hơi thật sâu.
Vừa vặn, rất đúng lúc.
Đúng lúc đến độ khiến Seishuu phải nghi ngờ, có khi nào người này đã đứng ở ngoài ngay từ đầu, chờ đến lúc cậu dao động mới chịu bước vào hay không.
Nhưng Seishuu biết, hắn sẽ không làm thế.
Muốn từ căn cứ của họ tới đây bắt buộc phải băng qua biển, tối hôm qua Seishuu mới báo tin về, khi đó người này còn đang ở trong căn cứ. Hiện tại hắn có mặt ở đây, nghĩa là thuyền đã phải chạy suốt cả đêm qua. Vội vã đến như vậy cũng chỉ vì không muốn đứa nhỏ này phải chịu bất kỳ tổn thương nào. Cậu thật sự không cho rằng đã đến được đây mà hắn còn đủ kiên nhẫn để đứng bên ngoài chờ nữa.
Seishuu cởi áo choàng của em để sang một bên, sau đó cẩn thận đặt bé con nằm xuống thảm. Vậy cũng tốt, mất ý thức thì sẽ tạm thời ngăn được đau đớn. Nhưng lần tới chắc chắn không tránh khỏi bị ảnh hưởng, chẳng còn cách nào khác.
Sau khi nhìn một vòng căn lều mà vẫn không tìm ra thứ gì để ngồi được, người vừa ra tay hành hung trẻ em, Izana bèn ngồi luôn xuống đất cho tiện. Hắn vươn tay bóp mũi đứa nhỏ nào đó một cái, mắng khẽ.
"Chỉ giỏi làm người khác lo lắng."
Thế rồi, Izana chợt hỏi.
"Gặp rồi à?"
Seishuu biết hắn muốn hỏi điều gì.
"Gặp rồi."
"Không nhận ra?"
"Không kịp nhận ra thì đúng hơn."
Thời gian quá ngắn, người kia cũng không đuổi theo, Seishuu đoán rằng anh ta không kịp nhìn rõ.
Izana đáp lại một tiếng, lát sau mới tiếp tục.
"Mày muốn về căn cứ luôn không?"
Seishuu chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Vẫn chưa có manh mối, cậu muốn ở lại tiếp tục tìm kiếm thử.
"Cũng được, tạm thời cứ tránh xung đột với những căn cứ khác đi. Tao có cảm giác vài ngày nữa thế trận sẽ thay đổi thôi, đến lúc đó tính tiếp."
Nói xong, Izana bèn ôm con mèo nhỏ vào lòng rồi đứng dậy. Hắn kéo mũ áo choàng lên, lại dùng vạt áo che khuất đứa trẻ trên tay. Chuẩn bị hoàn tất, Izana mới bảo.
"Về đây."
Seishuu khẽ gật đầu.
"Về cẩn thận."
Hắn cười một tiếng coi như đáp lại, sau khi rời khỏi lều, bóng dáng kia nhanh chóng biến mất giữa rừng cây bạt ngàn.
Seishuu chỉ nhìn theo một chốc rồi thôi, Izana sẽ chăm sóc tốt cho em, còn cậu thì nên quay lại với công việc của mình.
Trước hết, Seishuu kéo mũ trùm lên, cậu muốn thử quay lại địa điểm ban nãy.
Hiện tại nên tránh xung đột với những căn cứ khác, Seishuu biết, Izana cũng đã nhắc nhở. Nếu tình huống không khả quan thì cậu sẽ dừng lại, nhưng kiểu gì thì Seishuu cũng phải quay lại đó xem thử. Con gấu kia là chiến lợi phẩm của Chifuyu mà, cậu muốn mang nó về cho em.
Áng chừng chỉ còn cách nơi đó một đoạn ngắn, Seishuu bắt đầu thả chậm tốc độ, vừa đi vừa cẩn thận chú ý tình hình.
Loáng thoáng nghe được âm thanh của con người, cậu dừng lại, ở đằng sau một gốc cây lớn mà dùng ống nhòm quan sát.
May mắn là từ vị trí này tầm nhìn không bị quá nhiều thứ che khuất. Seishuu cau mày, có sáu người tất cả, và người kia cũng ở đó. Có lẽ họ đang thu thập chiến lợi phẩm. Cậu di chuyển ống nhòm, cuối cùng cũng trông thấy con gấu mình muốn tìm. Hẳn là nó vẫn chưa bị động vào, vẫn còn nguyên vẹn.
Nhưng nếu hiện tại đi ra đó thì sẽ buộc phải chạm trán với bọn họ, Seishuu không cho rằng mình có thể đem con gấu đi trong hòa bình, mà gây ra xung đột lúc này thì không phải một quyết định đúng đắn. Cậu hạ ống nhòm xuống, thôi đi, đành từ bỏ vậy.
Thế nhưng ngay lúc ấy, Seishuu bỗng nghe thấy tiếng báo động. Một lần nữa nâng ống nhòm lên, bọn họ quả nhiên đều đang tập trung vào chiếc đồng hồ trên cổ tay, sau đó thì tất cả đều rời khỏi.
Có lẽ là báo động từ khu trại của bọn họ.
Chờ thêm một lúc vẫn không thấy người nào quay lại, Seishuu càng chắc chắn với suy nghĩ của mình.
Có lẽ Izana cũng không ngờ được thế trận sẽ thay đổi sớm như vậy.
Mà, những chuyện đó để sau đi, giờ thì phải xử lý con gấu đã.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com