Thuyết tiến hóa của Tân Thế Giới | 5.
Warning: OOC, Post-Apocalyptic AU, Supernatural, Fluff, Humor
***
Haitani Ran, bằng một cách thần kỳ nào đó mà suốt hai mươi mốt năm sống trên cuộc đời, vẫn không nhận ra khả năng nấu nướng của mình tệ đến mức nào.
Cánh cửa phòng bếp hé ra đôi chút, một cặp mắt mèo tròn xoe thông qua khe hở lặng lẽ nhòm vào trong. Người vừa rồi vẫn còn đứng khoe sắc khoe hương giữa vườn hoa hiện tại đã cởi bỏ áo khoác, hắn xắn cao tay áo, cầm con dao giơ lên. Phập một tiếng, con cá vốn nguyên vẹn nằm trên thớt lúc này đầu thân đứt lìa, đầu cá thậm chí còn văng đi một đoạn rõ xa. Vậy mà gương mặt người nào đó vẫn chẳng chút biến sắc, con dao tiếp tục nâng lên chặt xuống, nhịp nhàng phanh thây con cá đáng thương.
Một giây rồi hai giây, mèo con đang núp sau cánh cửa chợt nhẹ nhàng lùi ra. Để lại khoảng trống cho Kakuchou, em lập tức trốn tới phía sau Izana, nhăn nhó bảo.
"Ran-chan trông đáng sợ quá..."
Rindou nghe vậy thì phì cười, cậu ta vươn tay sờ cái tai xù lông của Chifuyu, khiến em phải nghiêng đầu hẳn về phía bên ấy.
"Sao mọi khi bảo là yêu lắm thương lắm? Bảo là thích Ran-chan nhất cơ mà?"
Mèo con không ngăn được cảm giác dễ chịu từ bản năng, cái đầu nhỏ chẳng chút tự chủ cọ vào tay Rindou. Âm thanh hừ hừ phát ra từ cổ họng, em meo meo đáp.
"Chỉ cần Ran-chan không vào bếp thì em vẫn thích anh ấy nhất."
Rindou à há một tiếng, nắn tai mèo thành nghiện.
"Bắt được một con mèo bội bạc nhớ!"
Thế là mèo con lập tức chu môi phản đối.
"Bội bạc đâu ra? Mèo không có bội bạc!"
Trong khi Rindou và Chifuyu còn đang bận tranh cãi về vấn đề loài mèo có bội bạc hay không, Kakuchou nhìn đầu cá nằm trơ trọi trên đất, tiếc nuối bảo.
"Lẽ ra có thể nấu được nồi canh rồi..."
Izana nghĩ thế nào cũng không hiểu được tại sao ở trong nhà mình mà cứ phải lén lén lút lút như vậy. Nghe Kakuchou nói xong, hắn bèn tiện mồm đáp.
"Thì mày cứ bảo với Ran là nó nấu ăn tệ như gì rồi tống cổ nó ra khỏi bếp—"
Lời còn chưa dứt khỏi môi, hai người một mèo nào đó đã cùng lúc quay sang, đồng thanh cảnh cáo hắn.
"Không được!"
"..."
Ờ đấy, Izana vẫn đách hiểu tại sao không thể cho thằng Ran biết là nó với cái nhà bếp vốn không duyên không phận. Rindou thì ừ, tụi nó là anh em, Izana hiểu. Chifuyu hắn cũng hiểu, một con mèo nhỏ toàn hành động theo cảm tính thì chẳng trông mong gì được. Nhưng tại sao cả Kakuchou lẫn Seishuu cũng đi theo hai đứa kia luôn vậy?
Tụi nó cứ làm như chê đồ ăn thằng Ran nấu một câu là nó đi thắt cổ tự tử được ấy.
Mà, nghĩ thì nghĩ thế thôi, chứ Izana cũng chưa bao giờ có ý định đi nói thẳng những chuyện này với Ran cả.
Con cá trong bếp càng lúc càng thê thảm, Rindou không nhìn được nữa, vội vàng kéo tay đứa nhỏ bên cạnh.
"Chifuyu, chúng ta dùng chiêu cũ đi!"
Cái chiêu mà sử dụng trăm lần vẫn hiệu quả như lần đầu tiên ấy.
Mèo con ngay lập tức bắt được sóng, vì bữa tối của cả nhà mà giơ tay ra dấu ok.
Thế là, người đẹp vườn hoa đang mải mê băm cá bỗng nghe thấy một tiếng kêu thảm thương hết mức. Động tác khựng lại, Ran khẽ thở dài, đặt con dao xuống thớt rồi đi tới mở cửa phòng bếp.
"Làm sao thế?"
Ngoại trừ Seishuu vẫn còn ở ngoài căn cứ thì coi như cả nhà đã có mặt đầy đủ, Ran nhìn em trai mình đang quỳ bên cạnh một bộ quần áo, lại nhìn cái đầu nho nhỏ đen xì ló ra khỏi lớp vải vóc, yếu ớt meo với hắn.
Ran: À...
Rindou diễn như thật, đau lòng bảo.
"Đang yên đang lành sao lại biến thành mèo rồi..."
Mèo đen phối hợp ngước đôi mắt lấp lánh ánh nước lên nhìn Ran, móng vuốt nho nhỏ vươn tới như muốn với về phía hắn, nhưng phải diễn tròn vai không đủ sức nên nhanh chóng hạ xuống. Bé con vẫn dõi theo Ran, một ánh nhìn như chất chứa vạn nỗi đau ngàn nỗi sầu, sợ hắn không hiểu nên em còn phải meo thêm tiếng nữa, đáng thương cực kỳ.
Cảnh này quen thuộc quá, quen thuộc đến mức Ran muốn cười không được muốn giận cũng chẳng xong. Hắn quay sang Kakuchou, bất đắc dĩ bảo.
"Bữa tối nhờ mày vậy."
Đối phương nhịn cười gật đầu, sau đó nhanh chóng bước vào bếp.
Bàn giao công việc xong xuôi, Ran ngồi xổm xuống bên cạnh mèo con, cười hỏi.
"Lại làm nũng cái gì đấy?"
Mèo đen bày ra bộ dạng nhỏ bé, yếu ớt, đáng thương, ngay cả meo meo cũng không đủ sức nữa. Diễn sâu đến độ Ran chẳng biết làm gì khác ngoài thở dài, được rồi được rồi, hắn đầu hàng.
"Nhưng giờ tay anh toàn mùi cá thôi, chờ một lát được không?"
Chỉ cần Ran-chan không vào bếp thì chờ bao lâu cũng được hết á! Mắt mèo bất chợt sáng bừng lên, Chifuyu cứ thế mà meo meo bày tỏ tấm lòng của mình, kịch bản gì cũng quăng đi bằng sạch. Chẳng nhớ vừa rồi là con mèo nào mệt đến mức không nhấc nổi chân, không kêu thành tiếng nữa.
Đối với khung cảnh trước mặt, Izana im lặng quay đầu đi, thật sự không nhìn nổi nữa. Mà đầu sỏ của toàn bộ vở kịch trên thì còn đang bận nhịn cười đến đau cả bụng. Không thể trách Rindou được, ai bảo dù diễn xuất của Chifuyu tệ như thế rồi mà Ran vẫn cứ hùa theo. Trăm lần thì cả trăm lần đều không vạch trần nhóc con này, cậu ta mà không lấy ra trêu chọc anh trai mình thì phí phạm lắm.
Nhiệm vụ coi như đã hoàn thành, Rindou bèn hí hửng ôm cả mèo lẫn quần áo ra ngoài phòng khách trước, vừa đi còn vừa thì thầm to nhỏ gì đó với em. Chờ Ran ngồi xuống sofa rồi, cậu ta lập tức đẩy cục bông đen xì nọ vào lòng hắn, cười hì hì nhận lỗi. Người đẹp vườn hoa chỉ kịp liếc gương mặt hớn ha hớn hở của Rindou một giây, sau đó, cảm giác mềm mại chợt xuất hiện bên má đã thu hút toàn bộ sự chú ý của hắn.
Mèo nhỏ rướn người, dùng đỉnh đầu xù lông cọ nhẹ vào má Ran. Đôi mắt xanh híp lại, em meo meo hai tiếng với hắn, nghe nhõng nhẽo cực kỳ.
Dù là trước hay sau tận thế, có một số người ấy mà, cứ nhìn thấy mèo là sẽ cầm lòng không nổi. Chưa kể, con mèo nào đó còn hết lần này đến lần khác meo meo làm nũng trước mắt mình, Ran thở hắt ra một hơi, chịu thua rồi.
"Em đấy nhé..."
Hắn đặt bé con nằm lên đùi mình, bàn tay thành thạo xoa vuốt từ đầu đến đuôi mèo, khiến cho Chifuyu phải phát ra những tiếng rừ rừ thoải mái. Dễ chịu đến độ ngửa cả bụng lên luôn, Ran nhìn mà bật cười, nói tiếp.
"Cứ theo Rindou học xấu là thành mèo hư đó."
Người nào đó đang ăn vặt trước bữa tối thì bị nhắc tên, sau khi nuốt một hơi hết số bánh quy trong miệng, cậu ta vội vàng phản bác.
"Này! Em có dạy xấu gì đâu!"
"Ồ?"
"Thái độ gì vậy anh? Niềm tin giữa anh em chúng ta đâu rồi?"
"À..."
Trong khi anh em nhà Haitani còn bận cãi nhau, mà chủ yếu là Rindou "đau đớn khổ sở" còn Ran chỉ toàn đáp lại bằng à với ồ. Thì Chifuyu lại đang nhàn nhã nằm dài hưởng thụ khả năng vuốt lông của Ran, cái đuôi lặng lẽ vẫy một cái.
Bao giờ mới được ăn tối ta?
.
Izana không vào bếp mà cũng không ra ngoài phòng khách, hắn lẳng lặng đi lên tầng hai, đứng bên cạnh cửa sổ lớn nơi hành lang, vô thức ngắm nhìn bầu trời.
Đêm nay trăng tròn.
Mãn Nguyệt, mặt trăng tròn đầy.
Ánh trăng bàng bạc phủ xuống thế gian, Chifuyu từng nói rằng rất giống màu tóc của hắn.
Izana cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa, hắn nâng mặt dây chuyền hình trăng khuyết trên cổ mình lên, một lần nữa đọc lại tin tức mà Seishuu gửi tới.
"Bắt đầu rồi."
Thế trận thay đổi là điều tất yếu, Izana chỉ không ngờ là sớm như vậy, hắn đã cho rằng người đó sẽ kiên nhẫn thêm một thời gian nữa.
Là vì biến số nào đó à?
Không, không phải.
Izana cười khẽ.
"Anh không thể chờ được nữa nhỉ, Shinichirou?"
.
Sau khi nhận được tin, nhóm Baji lập tức gác lại nhiệm vụ còn dang dở, nhanh chóng quay trở về.
Khu rừng cách căn cứ của họ không xa, chậm nhất cũng chỉ cần ba giờ chạy xe. Nhưng tin tức họ nhận được quá tồi tệ, sáu người không dám chần chừ thêm. Chiếc xe bán tải cứ thế phóng hết tốc lực, chưa đầy hai tiếng đã đưa cả nhóm trở về căn cứ.
Xe còn chưa dừng lại, vị thủ lĩnh với vóc dáng nhỏ bé đã mở cửa xe rồi bất ngờ nhảy xuống. Hành động này thật ra cực kỳ nguy hiểm, nhất là khi chiếc xe vẫn đang chạy với tốc độ cao. Vậy mà cậu trai nọ lại có thể dễ dàng tiếp đất, sau đó cũng không thèm dừng lại lấy hơi mà lao thẳng đến tòa nhà trung tâm của căn cứ.
"Mikey! Đợi đã!"
Gần như cùng lúc với âm thanh ấy, chiếc xe bán tải phanh gấp rồi dừng hẳn. Năm người trên xe vội vàng nhảy xuống, nhanh chóng đuổi theo Mikey trước khi cậu ta làm ra bất kỳ hành động ngu ngốc nào.
Dù ra sao đi nữa thì tòa nhà trung tâm cũng vẫn là đại biểu cho yên bình của toàn bộ căn cứ. Không cần biết sự yên bình này là thật hay giả, nhưng trực tiếp giẫm lên nó thì chắc chắn không phải một quyết định khôn ngoan.
Bọn họ hiểu được, vậy thì những người khác tất nhiên cũng sẽ hiểu được. Cho nên khi Mikey còn chưa kịp xông vào tòa nhà trung tâm, cách đó không xa, một giọng nói bất chợt vang lên.
"Shin đang chờ cậu ở trong phòng đấy."
Câu nói này thật sự có hiệu quả hơn bất cứ hành động ngăn cản nào khác. Mikey thoáng khựng lại, sau khi phát hiện người vừa lên tiếng là Wakasa, cậu ta lập tức xoay người, đổi hướng.
Nhóm Baji vừa đuổi đến nơi thì đã thấy Mikey lại chạy đi, là hướng đến khu nhà mà bọn họ thường sinh hoạt. Lại thêm Wakasa vẫn còn đang nhàn nhã đứng đây, vậy thì người kia hẳn là không có vấn đề gì nghiêm trọng. Tuy vậy, Baji vẫn không ngăn được sự lo lắng in hằn lên hàng mày. Anh bước đến gần người tóc trắng, đè giọng xuống thấp nhất có thể.
"Tại sao Shinichirou-kun lại trúng đạn?"
Với tầng tầng lớp lớp bảo vệ như vậy, lẽ ra một vụ ám sát đầy sơ hở thế này không thể gây tổn hại đến anh ấy được mới phải.
Đáp lại Baji, Wakasa vỗ nhẹ lên vai anh, gần như thì thầm.
"Ở đây không tiện."
Thế trận xoay vần, từ giờ phút này trở đi, mọi sự lựa chọn đều sẽ biến thành mắt xích dẫn tới kết cục cuối cùng.
***
A/N: Mình sẽ lặn khoảng hai tuần để cày comm kiếm xiền, hẹn gặp lại mọi người sau ^q^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com