Chương 7: Cách Tiếp Cận Của Giám Đốc Yu
Sáng hôm đó, Minjeong tỉnh dậy với tâm trạng không tốt. Dù đã có một đêm ngủ đủ giấc, nàng vẫn cảm thấy mệt mỏi, như thể mọi thứ vừa diễn ra không phải là giấc mơ mà là một phần của thực tại không thể thoát ra được. Tối qua, nàng tát tên bạn trai cũ, nhưng sự bứt rứt trong lòng vẫn chưa thể nguôi ngoai. Đêm ấy, khi quay lại với chính mình trong làn nước ấm của phòng tắm, nàng không thể dừng suy nghĩ về một người.
Yu Jimin – người phụ nữ đã xuất hiện trong cuộc đời nàng như một cơn bão, làm xáo trộn tất cả. Cô ấy là ai? Tại sao cô ấy lại nhìn mình như vậy? Những câu hỏi không có lời giải cứ ám ảnh trong đầu Minjeong.
Nàng đã cố gắng bỏ qua nó, nhưng không thể. Hôm nay, khi bước vào công ty, mọi thứ vẫn không thay đổi – trừ một điều, Yu tổng đã xuất hiện.
Minjeong bước vào tòa nhà văn phòng như mọi ngày, nhưng hôm nay có một không khí khác biệt. Cảm giác như mọi ánh mắt đều dừng lại nhìn nàng. Dù không ai nói gì, nhưng ánh mắt của các đồng nghiệp vẫn không giấu được sự tò mò. Họ biết Yu tổng sẽ xuống văn phòng hôm nay, nhưng chẳng ai ngờ rằng cô ấy lại xuống kiểm tra bộ phận của Minjeong.
Minjeong có thể cảm nhận được sự chú ý từ tất cả mọi người, dù nàng không muốn để tâm đến điều đó. Chắc chắn là vì sự xuất hiện của Yu tổng. Dù không ai nói rõ, nàng cảm nhận được sự bất thường. Chưa bao giờ có chuyện tổng giám đốc xuất hiện tại văn phòng bộ phận cấp dưới, nhưng hôm nay lại khác.
Thật ra, Minjeong chỉ mong có thể hoàn thành một ngày làm việc bình thường, không có thêm bất kỳ sự rắc rối nào. Nhưng khi nàng bước vào văn phòng, nhìn thấy bóng dáng Yu Jimin đứng đó, một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng. Yu tổng không chỉ là tổng giám đốc, mà còn là người nàng đã có một đêm không thể quên.
Yu Jimin đứng đó, một tay khoanh lại, đôi mắt sắc bén quan sát mọi thứ. Vẻ mặt cô không có chút cảm xúc, nhưng trong ánh nhìn lại có một sự tính toán, một sự tò mò mà không ai có thể đoán ra. Cô ấy đang nhìn mình.
Minjeong cảm thấy cả người mình như bị kẹt lại trong một khoảnh khắc im lặng. Chưa bao giờ nàng cảm thấy lo lắng như thế, nhưng bây giờ là lúc phải đối mặt với cô ấy. Yu Jimin tiến lại gần, ánh mắt của cô ta không rời khỏi Minjeong dù chỉ một giây.
"Kim Minjeong."
Minjeong quay lại, trái tim đập mạnh. Không một nụ cười, không một cái nhìn thân thiện, chỉ có sự lạnh lùng đến từ từng động tác nhỏ nhất của cô.
Minjeong chưa kịp nói gì, Yu Jimin đã cắt ngang, ánh mắt lạnh lùng không buông tha nàng.
"Em đang làm việc à?" Giọng cô lạnh nhạt, không có chút quan tâm đến công việc của nàng. "Tôi thấy em vẫn còn ngồi đây, chắc là không có gì thú vị để làm."
Minjeong không hiểu tại sao cô lại hỏi một câu như vậy. Nàng chỉ gật đầu lúng túng. "Công việc thôi, Yu tổng."
Yu Jimin im lặng một lúc rồi tiến lại gần hơn, đôi mắt không rời khỏi nàng. Không giống như những lần gặp trước, lần này sự xuất hiện của cô mang một cảm giác khác biệt. Không phải chỉ đơn thuần là một cuộc gặp giữa tổng giám đốc và nhân viên, mà là một sự cố tình ép buộc. Ánh mắt của cô hạ thấp xuống, tựa như đang kiểm tra nàng từ trên xuống dưới, làm Minjeong cảm thấy có một thứ gì đó không thoải mái len lỏi vào tim.
Đột nhiên, Yu Jimin mỉm cười – nụ cười ấy không hề ấm áp mà lạnh lùng, đầy ẩn ý.
"Minjeong," cô nói, giọng có chút gì đó trêu đùa, "Em có thích công ty này không? Hay là em cảm thấy mình chưa thực sự thuộc về nơi này?"
Minjeong ngẩn người. Cô ấy đang hỏi tôi sao? Những lời hỏi chẳng liên quan đến công việc như thế này, nhưng vẫn cứ sắc bén, khiến nàng không thể bỏ qua.
"Tôi... tôi khá ổn," Minjeong lúng túng trả lời, cố gắng giữ thái độ bình tĩnh, "Cảm ơn Yu tổng, tôi cảm thấy rất ổn với công việc."
Yu Jimin lại không đáp lời ngay lập tức. Cô chỉ nhìn nàng, đôi mắt lạnh lùng vẫn không có gì thay đổi. Rồi đột nhiên, cô bước đến gần, chỉ còn cách Minjeong một bước nhỏ. Nàng có thể cảm nhận được hơi thở của Yu Jimin, cảm nhận được sự áp đảo trong không khí. Những đồng nghiệp xung quanh đều đã quay lưng làm việc, nhưng sự hiện diện của cô ấy như một sự ép buộc, khiến Minjeong không thể nào tập trung nổi.
"Vậy thì," Yu Jimin lên tiếng, giọng cô bỗng dưng trở nên lạnh lùng hơn, "Em đi ra ngoài với tôi một lát."
Minjeong hơi choáng váng. Ra ngoài? Dù nàng có cố gắng không để lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng đôi mắt của Yu Jimin lại đầy sự quyết đoán, làm cho Minjeong cảm thấy không có quyền từ chối. Và rồi, câu hỏi tiếp theo đến như một mệnh lệnh:
"Em đi với tôi bây giờ. Ngay lập tức."
Giọng cô kiên quyết, như thể không chấp nhận bất kỳ sự phản kháng nào. Minjeong không thể nào hiểu được lý do, nhưng đôi mắt của Yu Jimin làm nàng không thể từ chối. Tôi chỉ là một nhân viên thôi, sao có thể từ chối tổng giám đốc? Cảm giác lạ lùng khi đối diện với sự bá đạo của cô khiến Minjeong không thể làm gì khác ngoài việc gật đầu.
"Tôi... tôi đi với cô." Minjeong cất tiếng, dù không muốn, nhưng lại cảm thấy không thể phản kháng.
Yu Jimin không nói thêm gì, chỉ quay lưng đi thẳng. Không một câu giải thích, chỉ một sự chỉ đạo lạnh lùng.
Khi hai người đi qua hành lang công ty, Yu Jimin không hề dẫn Minjeong đi đến bất kỳ nơi nào có vẻ là cuộc họp hay công việc liên quan. Cô dẫn nàng ra ngoài tòa nhà, đi đến khu vực vắng vẻ, nơi không có ai. Minjeong bắt đầu cảm thấy không thoải mái, cảm giác bất an lại dâng lên trong lòng. Đây là trò gì thế này? Nhưng nàng không thể dừng bước. Yu Jimin chỉ đơn giản bước đi, không quay lại, không dừng lại.
Rồi, khi cả hai đứng lại trong một khu vực cách xa tầm mắt của các nhân viên khác, Yu Jimin đột ngột quay lại đối diện với Minjeong, ánh mắt thâm trầm, sắc bén đến mức không thể chịu nổi.
"Kim Minjeong," Yu Jimin nói, từng chữ một lạnh lùng, nhưng lại đầy sự thách thức, "Em không nghĩ rằng mình đang thiếu điều gì sao? Chỉ là một nhân viên nhỏ bé trong một công ty lớn như thế này. Em không cảm thấy mình lạc lõng sao?"
Minjeong im lặng, ngước mắt lên nhìn Yu Jimin, không biết nên trả lời như thế nào. Những câu nói của cô khiến nàng cảm thấy như đang bị thao túng, bị ép buộc phải đối diện với những suy nghĩ mà nàng chưa từng nghĩ đến. Cô ấy đang làm gì vậy?
"Tôi... tôi không hiểu ý cô." Minjeong cố gắng giữ bình tĩnh.
Yu Jimin không trả lời ngay mà bước lại gần hơn, chỉ cách nàng vài bước, hơi thở của cô như thấm vào người nàng. "Em không cần phải hiểu ngay. Cứ từ từ rồi em sẽ hiểu." Cô ta dừng lại, ánh mắt không hề lay động, "Chỉ là... đêm đó, Minjeong, em cảm thấy thế nào? Có thú vị không?"
Minjeong ngạc nhiên. Cô ấy biết sao? Câu hỏi đột ngột của Yu Jimin khiến nàng ngẩn người, không thể phản ứng ngay. Yu Jimin mỉm cười một cách lạnh lùng, như thể đang trêu đùa.
Minjeong bất giác lùi lại một bước, lòng đầy bối rối. Đêm đó... Nàng không nghĩ cô ấy sẽ nhắc lại chuyện này, nhất là trong tình huống như thế này.
"Yu tổng..." Minjeong lắp bắp, giọng hơi run, "Xin cô đừng làm thế."
Yu Jimin đứng đó, cười khẽ một cách đầy thách thức. "Em nghĩ tôi sẽ quên sao?" Cô nói, giọng điệu lạnh như băng, "Tôi không dễ quên một thứ thú vị như vậy đâu."
Và rồi, cô quay lưng bước đi, không thèm nhìn lại lần nào, để lại Minjeong đứng đó, choáng váng và bối rối.
Khi Minjeong quay lại, nàng nhận ra một điều: Yu Jimin đang cố tình làm mình bối rối. Và đó chính là cách cô ta tiếp cận nàng – không qua công việc, không qua lý do rõ ràng nào, chỉ đơn giản là ép buộc nàng phải chú ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com