Khi nãy em thật sự đã tỉnh lại nhưng vì cơn choáng váng nên em không nhận ra được bản thân đã thoát khỏi vùng tiềm thức vô vị ấy mà trở về cho đến khi em hoàn toàn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Jungkook truyền đến em. Jimin cố gắng mở mắt, cố gắng điều khiển cơ thể của mình nhưng nó khó khăn hơn em tưởng. Jimin đã bất tỉnh quá lâu và em cần thời gian để thích nghi. Khi nhận ra bản thân thật sự đã trở về, em hạnh phúc đến rơi cả nước mắt, miệng dù khô ran đến chẳng thể hé mở, Jimin vẫn cố gắng thốt lên một từ mà em đã muốn gọi từ rất lâu rồi.
-Jungkook…
Hắn ngỡ mình đang gặp ảo giác, tai như ù cạc đi chẳng nghe rõ. Nhìn em đang từ từ mở mắt, Jungkook càng mất bình tĩnh, hắn tự vả vào mặt mình đến đau đớn vì nếu đây chỉ là giấc mơ, khi tỉnh lại nhận ra em vẫn còn bất tỉnh ở đấy thì hắn sẽ đau lòng đến chết mất. Nhưng không, cơn đau từ da mặt truyền đến rất rõ, là sự thật, Jimin của hắn đã tỉnh lại rồi.
-Jimin, bé cưng của anh, em ơi…
Jungkook vui mừng đến mức hét lên giữa trời đêm khiến Jimin cũng giật mình. Hắn toang nhào đến ôm em vào lòng nhưng chợt nhận ra hắn phải gọi bác sĩ đến trước đã. Giờ Jungkook chẳng khác gì tên ngốc, mừng rỡ đến chẳng biết làm gì.
-Cậu đã làm tốt lắm Jungkook à, có thể đem cậu ấy từ cõi chết về không dễ dàng gì đúng không. Chúc mừng cậu nhé, Jimin đã tỉnh lại và các số đo về thể trạng đều đang rất tốt. Cậu nhớ để ý đến Jimin, đến sáng chúng tôi sẽ quay lại kiểm tra.
Jungkook chờ bác sĩ rời đi liền nhảy cẫng lên đầy vui sướng, cảm giác hạnh phúc này hắn đã chờ đợi quá lâu rồi. Jungkook cười nhiều đến mức cơ hàm cũng chẳng khép lại được, Jimin vẫn mơ mơ màng màng nằm trên giường bệnh. Jungkook tiến đến mà đặt lên môi em một nụ hôn đầy ngọt ngào.
-Cảm ơn em đã trở về, cảm ơn em nhiều lắm Jimin à.
-Jungkook…nước…
Thật sự môi của em đã quá đau vì khô khốc, Jungkook nghe em nói liền vội rót một cốc nước ấm rồi từ từ móm cho em. Hắn cứ cười mãi khiến Jimin cũng vui vẻ mà bật cười dù giờ thì em chẳng có tí sức lực nào cả.
-Vất vả cho anh rồi.
-Không vất vả, vì em thì làm gì cũng đáng mà, anh hạnh phúc lắm đấy em biết không bé nhỏ của anh.
Hắn cứ âu yếm em như thế mãi, cho đến khi Jimin chìm vào giấc ngủ vì vừa uống thuốc của mình. Jungkook quên luôn cả việc phải gọi điện về nhà để báo tình hình, hắn vẫn chưa tin rằng em thật sự đã ổn và cũng muốn biết cách chăm sóc cho em sau khi tỉnh lại nên đã đi đến phòng riêng của bác sĩ để hỏi han một chút. Sau đó thì cũng nhanh chóng về phòng bệnh để canh chừng Jimin. Hắn ngồi đó ngắm em rất lâu cho đến khi ngủ gục trên giường bệnh cùng em. Sáng hôm sau JungMin đến khá sớm dù chân vẫn còn đau nhức, cậu khẽ lay người Jungkook dậy vì ngủ thế này sẽ rất đau cơ.
-Ba ơi, dậy đi nào, sao lại ngủ ở đây thế ba.
Jungkook giật mình mà tỉnh giấc, vừa nhìn thấy con trai, hắn liền lắp bấp mà nói lên niềm vui sướng của mình.
-Papa, papa của con tỉnh lại rồi.
-Sao cơ?
-Jimin thật sự đã tỉnh lại rồi đấy, khuya hôm qua em ấy đã tỉnh lại đó con trai. Chết rồi, ba vui mừng quá mà quên gọi nói cho mấy đứa biết.
-Không sao ạ, papa đã tỉnh lại thật sao.
Jimin nghe tiếng động cũng từ từ hé mắt. JungMin như chẳng tin vào mắt mình, cậu từ từ lại gần hơn để nhìn cho thật rõ, Jimin đã tỉnh lại thật rồi.
-Papa…
—
Bác sĩ một lần nữa tiến vào để kiểm tra thể trạng hiện tại của Jimin. Jungkook vẫn ở trong phòng để nghe bác sĩ căn dặn trong khi cậu thì đã rời đi rồi. Khi nãy lúc đã chắc chắn Jimin tỉnh lại, JungMin đã vội vã rời khỏi phòng để Jimin không phải nhìn thấy sự xuất hiện của cậu. JungMin đã âm thầm về nhà và vé máy bay cũng đã được cậu đặt xong. YuMin hoang mang khi thấy con trai kéo vali đi khỏi nhà.
-Ơ, con đi đâu thế JungMin?
-Mẹ à, papa đã tỉnh lại rồi, kì tích thật mẹ nhỉ, con đã hạnh phúc lắm luôn. Nhưng cũng đến lúc phải rời đi rồi.
-Con trai…
-Mẹ đừng lo, con đi sang đó để học mà, nhất định sẽ thành tài đó nha.
YuMin đã chuẩn bị tâm lí sẵn nhưng sao vẫn cảm thấy quá đau lòng khi JungMin rời đi. Cô ôm con trai mà vỗ về, đứa nhỏ hoạt bát này giờ đây quá trầm tính, cô hi vọng đến vùng trời mới JungMin của cô sẽ sống trọn vẹn hơn bây giờ.
-Con phải đi liền sao JungMin.
-Suất bay này hai tiếng nữa là khởi hành rồi mẹ ạ, nhìn thấy papa tỉnh lại con cũng vui rồi, mẹ ở nhà giữ gìn sức khỏe đấy, không được làm việc quá nhiều đâu.
-Mẹ biết rồi, mà…con có muốn vào bệnh viện lần nữa không?
JungMin trầm ngâm thật lâu, và rồi chỉ lắc đầu mà từ biệt.
-Đến đó rồi con sẽ lưu luyến chẳng đi mất. Được gặp papa như thế con cũng đã rất vui rồi. Giờ thì con đi mẹ nhé, con rồi sẽ ổn thôi, chúng ta đã nói với nhau rất rõ rồi đúng không nào. Mẹ yêu đừng quá lo lắng, con nhất định sẽ sống tốt mà.
—
Đã là nửa năm kể từ khi chuyến bay của JungMin cất cánh. Jungkook và YuMin đã giúp JungMin học ở ngôi trường vô cùng danh giá và chu cấp cho cậu để cậu có thể yên tâm học hành. Nhưng thay vì dùng số tiền ấy, JungMin lại đi làm thêm để tích lũy kinh nghiệm ở một công ty thiết kế nhỏ. Cậu có hoa tay và vẽ thật sự rất đẹp, nếu nói đúng thì có vẻ JungMin thích làm họa sĩ hơn là thiết kế, nhưng cậu thì muốn nối gót papa của mình. Bù lại để thỏa mãn đam mê vẽ tranh của bản thân, cứ cuối tuần JungMin sẽ đến công viên để vẽ tranh chân dung miễn phí cho người đi đường. Việc này đã giúp tên tuổi của cậu được nhiều người biết đến hơn vì những bức chân dung ấy sống động và tỉ mỉ như thật.
—
Từ sau khi tỉnh lại, hơn hai tuần sau Jimin mới được xuất viện. Em đã bắt đầu lại cuộc sống của mình. Nhiều lần dò hỏi Jimin cũng biết JungMin hiện tại có cuộc sống rất tốt. Em rất muốn xin lỗi JungMin và đưa cậu trở về nhưng rồi em lại đắn đo, vì có lẽ cuộc sống mới của JungMin hiện đang ổn hơn so với những gì em tưởng tượng, nếu là thế, Jimin làm sao dám mở miệng xin cậu trở về, cuộc sống bên đấy cũng giúp JungMin tốt hơn rất nhiều cơ mà.
Jungkook vì dành thời gian quá nhiều cho em ở bệnh viện nên cũng bị công việc chất chồng đến làm chẳng xuể. Em cũng phải chăm sóc cho hai cô công chúa nhỏ đi học. Thế nên ngoài việc hỏi han thông tin từ Jungkook, em cũng chẳng biết liên lạc với JungMin bằng cách nào. Nhưng Jimin cũng không muốn bản thân phá rối JungMin thêm lần nữa, cậu trai nhỏ ấy xứng đáng có cuộc sống tốt hơn mà.
—
Cuộc sống yên bình giữa họ cứ nhẹ nhàng trôi qua, Jimin vừa làm người chồng nhỏ dịu dàng, vừa là người ba ôn hòa như thuở trước, cuộc sống của Jimin và Jungkook chỉ toàn là hạnh phúc và tiếng cười. Jimin vẫn không có lại kí ức xưa cũ nhưng em đã chủ động xin lỗi hắn và bảo bản thân muốn cùng hắn chung sống và chăm sóc các con của mình. Jungkook dĩ nhiên là vô cùng vui vẻ nhưng vẫn hạn chế nhắc đến JungMin trước mặt Jimin, cậu đã nhờ Jungkook làm như vậy khi đã đến Úc và gọi về báo cho hắn yên tâm, cậu không muốn mình hủy hoại cuộc sống hôn nhân tươi đẹp của hai người.
-Jungkook ơi…
-Anh đây bé xã, em muốn ăn gì sao, giờ này vẫn còn chưa ngủ à.
-Em muốn nói chuyện với anh một chút.
Jungkook nghe thế liền gập laptop lại mà lên giường ngồi cùng em. Jimin đắn đo một chút rồi mới cất lời.
-Dạo này em hay nhận được cuộc gọi từ số lạ, nhưng mà em bắt máy vài giây thì họ lại tắt, em gọi lại thì chẳng nghe. Anh xem thử giúp em đi.
Jungkook vội cầm điện thoại em mà kiểm tra, số điện thoại này khá quen mắt nhưng hắn chẳng thể nhớ ra được.
-Có phải số của JungMin không vậy anh?
Jungkook nhìn lại một lần nữa và cũng nhận ra đó là số mới của con trai mình. Gần đây Jimin không còn hay gắt gỏng về JungMin nhưng hắn vẫn không nghĩ rằng em muốn hàn gắn lại với cậu vì những lời hỏi han ngắn ngủi của Jimin chỉ là hỏi dạo này cậu đang ở đâu, sống thế nào, ngoài ra chẳng còn gì nữa cả.
-Jungkook, không phải sao anh.
-Sao em lại nghĩ là số của thằng bé thế?
-Vì em nhớ, khi em vẫn còn chưa tỉnh lại, em từng nghe thằng bé bảo lâu lâu sẽ gọi về nghe tiếng em một chút nên cứ nghĩ là số của JungMin.
Jungkook không biết phải trả lời làm sao ngay lúc này, nhận ra chồng mình đang khó xử, em liền mỉm cười mà tiếp tục lời nói.
-Jungkook, em biết nói ra điều này anh sẽ khó tin lắm. Nhưng lúc còn nằm bất động ở giường bệnh, em đều có thể nghe thấy từng lời nói của mọi người, nhưng có cái em nhớ, có cái thì em quên mất rồi.
-Nhưng em nhớ là anh và JungMin đã vì em mà vất vả nhiều lắm, anh nhỉ. Em xin lỗi vì những lỗi lầm của mình, đáng ra em nên nói những điều này sớm hơn mới phải chứ không phải đợi đến tận lúc này.
Jungkook lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý nhưng em chỉ cười rồi xoa đầu hắn mà thôi.
-Jungkook đừng như vậy, em biết em đã sai mà, em không nên làm Jungkook khó xử, không nên tin vào những lời đồn mà làm JungMin tổn thương. Kook, em thật sự sai rồi, lời xin lỗi lúc này là muộn màng lắm, nhưng em vẫn muốn nói, em thật sự xin lỗi anh, anh xã à.
-Không cần xin lỗi, anh hiểu mà, bé cưng đừng như thế.
Jimin có chút kích động mà rơi nước mắt, em vùi đầu vào lồng ngực hắn rồi nỉ non.
-Kook ơi, em sai rồi, em muốn chúng ta sống hạnh phúc cùng nhau. Đáng ra em nên nói điều này từ khi trở về nhà mới phải. Nhưng vì khi ấy em cứ ngỡ JungMin vẫn chưa rời đi, em chẳng biết tin tức gì về thằng bé cả, em đã chờ ở bệnh viện suốt hai tuần mong JungMin sẽ đến thăm mình. Và rồi khi em hỏi thì mới biết JungMin đã rời đi khi em tỉnh lại. Em muốn nói với anh rằng hãy đem JungMin trở về, nhưng khi ấy anh tất bật ở công ty đến kiệt sức nên chẳng dám làm phiền anh. Nhưng giờ thì có thể không Kook, em muốn tìm JungMin, muốn xin lỗi thằng bé và ôm con vào lòng. Em đã đối xử quá tệ với JungMin rồi anh à.
Jungkook vỗ về Jimin trong vòng tay khi em nấc nghẹn lên đầy đau khổ. Jungkook hôn lấy mái tóc xinh đẹp của em mà mỉm cười hạnh phúc, hắn nhận ra tình cảm của Jimin và JungMin thật sự rất mãnh liệt, dù nhiều lần chia cắt như thế, họ vẫn sẽ trở lại vì nhau.
—
Hôm nay là cuối tuần và JungMin đã đến vị trí quen thuộc của mình để vẽ chân dung miễn phí. Có rất nhiều người yêu mến mà đem quà bánh lẫn nước uống cho cậu trong khi JungMin vẽ tranh cho mình. Cậu đã từ chối rất nhiều nhưng vì sự yêu mến của mọi người, JungMin cuối cùng cũng phải nhận lấy. Sau khi đưa bước tranh đã hoàn tất, JungMin xoay người dọn dẹp lại màu vẽ của mình để chuẩn bị vẽ cho người tiếp theo.
-Cậu trai trẻ ơi, có thể vẽ giúp tôi một tấm về gia đình không vậy?
Nhận ra giọng nói quá đỗi quen thuộc mà cậu vẫn luôn nhớ nhung ở sau lưng, JungMin cứ ngỡ mình bị ảo giác. Đôi tay run run chẳng cầm chắc được cây cọ. Cậu từ từ quay lại đằng sau rồi bất động đến rơi nước mắt, đó là gia đình của cậu mà, là hai ba và hai cô em gái mà JungMin đã nhớ thương suốt nửa năm qua.
-Mọi người…
-JungMin, papa đến rồi, chúng ta sẽ xây dựng lại gia đình ở đây nhé.
-Nghe cũng không tệ Jungkook nhỉ, thấy em ngầu không?
JungMin chẳng dám tin vào mắt mình, hai cô bé vội vã chạy đến ôm chầm lấy anh hai.
-Ji Eun nhớ anh hai quá.
-Chuyện này là sao vậy mọi người?
-Nhớ con nên sang ở chung không được sao?
JungMin nghe Jungkook nói thì liền ngớ người chẳng hiểu rõ mình đang nghe được những gì.
-Nhìn thằng bé ngốc thật đấy anh, vậy mà trong lúc ở bệnh viện em cứ nghe anh khen con trai mình đẹp trai lắm, giờ nhìn nó ngơ ngác kìa, buồn cười chết mất.
Nghe từ "con trai mình" khiến trái tim JungMin bồi hồi khôn xiết, cậu cứ đứng bất động ở đấy đến khi Jungkook gõ vào đầu thật mạnh mà la rầy.
-Chúng tôi già lắm rồi, xương cốt không còn cứng cáp mà đứng đây nhìn cậu bất động đâu, còn không biết đưa hai ông già này về nhà nghỉ ngơi hay sao ấy, giới trẻ bây giờ tệ thật.
-Ai cho anh la con của em.
Nói rồi Jimin liền đá Jungkook một cái, cảnh tượng này làm hai cô công chúa nhỏ cười đến ngây ngất. JungMin cũng hoàn hồn trở lại mà hiểu được rằng, gia đình của cậu thật sự đã quay về rồi.
---
Thương mấy cô vậy thôi đó, cỡ nào cũng không nỡ viết SE.
Nói chứ cảm ơn mọi người đã chờ đợi mình và ủng hộ tác phẩm quay trở lại lần này. Dù còn nhiều sai sót và truyện cũng không tươi vui như phần 1, nhưng mình sẽ bù đắp lại bằng những chiếc extra nha.
Nếu có gì không hài lòng về fic này, góp ý ở cmt để mình có cơ hội cải thiện hơn nhé mọi người.
Cảm ơn mọi người vì đã ở đây nha, love u 💕
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com