Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAPTER 10 - Aggressions and Bottled Up Feelings

Ji Hoo trao chiếc tách cho cô gái xinh đẹp đang ngồi kế bên anh.

"Cám ơn em."

"Không có gì." Anh nói rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

Cô trông giống như một người mẫu, vẫn xinh đẹp như những gì Ji Hoo nhớ về cô. Kể từ lần cuối cùng họ gặp và nói chuyện với nhau, đã nhiều năm trôi qua, nhưng thời gian dường như chẳng hề ghi lại dấu ấn nào trên gương mặt thiên thần của cô cả.

"Thật tốt khi được trở về nhà..." Cô nói, sau khi hớp một hụm trà.

"Thật tốt khi chị đã trở về, Min àh..."

"Vị trà này thật sự rất tuyệt... nó là gì vậy...?"

"Trà chanh."

"Nó đơn giản là rất ngon..." Cô nói trong khi đưa tách trà lên uống tiếp. Min Seo Hyun mới về tới Hàn Quốc chỉ cách đây vài tiếng đồng hồ và giờ cô đang ngồi trong phòng khách nhà Ji Hoo, cùng uống trà với anh, trong khi anh lo lắng rằng 'quả bom' mà anh đang cảm thấy sắp sửa bùng nổ. Ji Hoo hắng giọng, như thể anh chuẩn bị nói một điều gì đó, nhưng cô đã cắt lời anh.

"Ông nội đang ở đâu vậy?"

"Ông đang ở phòng khám, ông vẫn còn công việc cần làm..."

"Chị nghe nói là em đã bắt đầu làm việc ở đó, mặc dù em chỉ mới ở giai đoạn khởi đầu trong nghê nghiệp của mình..." Min nói, với một nụ cười.

"Có vẻ như chị biết khá nhiều thông tin về em nhỉ... ai là người đã tiết lộ vậy...?"

"Chị luôn có nguồn tin của mình mà..." Cô nói, với vẻ bí ẩn, rồi bật cười sau đó.

"Chị chưa bao giờ giỏi trong việc nói dối em cả, chị có biết không?" Anh nói với một nụ cười, nụ cười vô tư đầu tiên trong nhiều tuần nay.

"Đó là bởi vì em biết chị quá rõ..."

Một sự yên lặng không thoải mái xuất hiện giữa hai người họ, và rồi Min nói, bằng một giọng trầm tĩnh và ngọt ngào.

"Chị đoán rằng em muốn biết lý do vì sao chị lại ở đây, sau từng ấy thời gian và sau khi gửi cho em bức email đó, yêu cầu em đến đón chị tại sân bay..."

"Chị biết không phải là như thế mà!" Ji Hoo nói, ngạc nhiên bởi giọng nói và những lời của cô. "Chị đã, đang và sẽ luôn luôn được chào đón ở nhà của em. Và ông nội cũng yêu quý chị như chính cháu gái của ông vậy! Và nói đến chuyện yêu cầu, chị không có yêu cầu em gì cả! Chị chỉ hỏi em có đón chị được không, vậy thôi. Là tự em đã quyết định sẽ đi đón chị..."

Cô nhìn anh với niềm tin hiện lên trong ánh mắt.

"Nhưng trông nó có vẻ như," Ji Hoo nói tiếp với một nụ cười buồn, "chị muốn em không làm việc đó..."

"KHÔNG! KHÔNG, không phải như vậy đâu..." Cô hét lên, và đỏ bừng mặt vì những lời vừa nói. "Chị thực sự đã rất mừng khi em đến đón chị..."

"Nếu chị muốn, thì em luôn có thể đưa chị trở lại sân bay và bỏ chị lại ở đó..."

Min Seo Hyun bật cười, tiếng cười trong trẻo như tiếng thác nước trong vườn nhà Ji Hoo. Anh cũng mỉm cười trước âm thanh đó. Rồi cô ngừng cười và nhìn anh chăm chú trong một lúc lâu.

"Chị đang cố gắng trở thành một chiếc máy soi X-quang đấy àh? Bởi vì chị thực sự đang dần biến thành một cái như thế, theo cái cách mà chị nhìn em..." Ji Hoo nói.

"Không, không phải như vậy đâu." Cô nói và mỉm cười. "Em trông khác quá..."

"Chị nghĩ vậy sao?"

"Chị chắc chắn thế. Xét cho cùng, thì chị đã biết em trong gần cả cuộc đời của mình, phải không?"

"Đúng vậy."

"Nhưng chuyện nực cười nhất là," Cô nói với một nụ cười buồn và đặt chiếc tách lên cái bàn trước mặt mình, "ngay lúc này đây chị lại cảm thấy rằng, năm tháng qua đi đã khiến chị đánh mất em... rằng chị không còn biết rõ về em nữa..."

"Đừng nói như vậy..."

"Làm ơn... hãy để cho chị nói...?"

Ji Hoo khẽ gật nhẹ đầu như để nói rằng anh sẽ lắng nghe.

"Khi em đến Pháp, hai năm trước đây... well, chúng ta đã không chia tay nhau trong một tâm trạng thoải mái, vì vậy chị không ngạc nhiên khi em không gọi lại cho chị. Xét cho cùng, nếu chị nhớ không lầm, thì em đã rời Paris với cái cảm giác rằng em không là gì ngoại trừ một gánh nặng đối với chị. Em đã cảm thấy yếu đuối, vô dụng... và chị không thể lên án em vì chuyện đó. Bản thân chị, lúc đó đã quá chìm đắm vào công việc dến nỗi chị đã không nhận ra rằng em 'bị bỏ rơi lại phía sau'. Có lẽ trong trái tim mình, chị tin rằng mọi chuyện đều ổn. Nhưng rồi em quay trở lại Hàn Quốc... và em bỏ chị lại đó..."

Ji Hoo như chết lặng. Anh chưa từng nói với bất kỳ ai khác về những lo lắng của anh, khi ở Paris, ngoại trừ Jan Di. Chẳng lẽ nó có thể dễ dàng nhận thấy như vậy sao?

"Em là một gánh nặng đối với chị... vì vậy không có gì em có thể mong đợi được cả..."

"Yêu thương chị ư? Chị biết. Trong trái tim chị, chị chỉ dám mơ rằng vậy là đủ. Chị không thể che giấu được rằng chị ghen tỵ với Jan Di. Cô ấy đã tìm ra một phần con người khác của em mà chị không nghĩ là nó tồn tại. Tất cả những gì cô ấy phải làm chỉ là không ngừng nhìn em, chăm chú và sâu sắc. Cô ấy giúp em làm hoà với ông nội, cô ấy khiến em mở lòng mình, nói lên những lo lắng và rắc rối, những điều tốt đẹp và ngọt ngào trong cuộc sống, những mộng tưởng bị tan vỡ... những thứ mà chị đã luôn giữ em tránh xa khỏi chúng."

"Ý chị là gì?"

"Em có lẽ không nhớ, nhưng em thực sự đã là một đứa trẻ cởi mở khi chúng ta gặp nhau. Em luôn cười và khiến những người khác cười theo. Well, không giỏi như Jun Pyo, cậu ấy là vua hề, luôn nói những điều không nên nói vào những thời điểm không thích hợp..."

Ji Hoo bật cười và Min Seo Hyun mỉm cười theo.

"Em đã không cười một cách vô tư như thế sau khi cha mẹ em qua đời. Em dã khép kín con người mình với thế giới bên ngoài và chị đã tự thuyết phục rằng em đã chịu đựng đủ đau khổ trong cuộc đời này rồi. Lúc đó em còn quá nhỏ bé... vì vậy chị đã bắt đầu bảo vệ em. Chị lớn hơn em, vì vậy chị có thể làm việc đó một cách dễ dàng. Và dần dần chị đã bắt đầu làm như thế..."

"Thật là vớ vẩn! Chị chỉ lớn em có vài tuổi..."

"Chị đã 25 tuổi rồi Ji Hoo... Chị lớn hơn em những 5 tuổi, vì vậy đừng có nói thế!"

"Được rồi, được rồi... Em xin lỗi..." Anh nói, và khẽ nhếch môi cười.

"Sau khi cha mẹ em mất," Cô nói, "Chị đã luôn ghé qua để trông chừng em, và tất nhiên là cả những thành viên còn lại của F4 nữa. Chúng ta học chung trường, vì vậy lúc đó thật dễ dàng để mắt theo dõi em khi ở trường. Nhưng sau khi hết giờ học, chị đã bắt đầu viện ra những cái cớ chỉ để ghé qua..."

"Em nhớ có một ngày chị đã cãi nhau to với mẹ mình..." Ji Hoo lên tiếng, mơ màng như đang lạc trong những suy nghĩ hồi tưởng. "Em nghĩ lúc đó chị 16 tuổi... và chị đã cãi mẹ bởi chị không đến công ty quản lý tập luyện thường xuyên như chị nên làm..."

"Em nhớ điều đó sao?" Cô nói, với một nụ cười buồn. "Đúng, đúng vậy, đó là sự thật. Lúc đó mẹ đã đăng ký cho chị tham gia vào một công ty đào tạo người mẫu và chị bắt đầu có những công việc đầu tiên của mình. Đáng lẽ chị phải đến thẳng đó sau giờ học, nhưng tài xế của chị đơn giản là đã chở chị tới đây, bởi vì ở đây chị sẽ làm được nhiều việc tốt hơn so với ở những nơi khác..."

Ji Hoo mỉm cười tươi và cô cũng đáp lại bằng một nụ cười như vậy.

"Vậy là em bắt đầu trưởng thành và chúng ta phải chia xa. Và em đã trở thành một chàng trai giỏi giang khi chị quay trở lại Hàn Quốc, sau nhiều năm làm người mẫu ở châu Âu. Chị vẫn không thể tin vào mắt mình khi chị trông thấy em... em đã hoàn toàn trưởng thành, và chị thậm chí đã không để ý thấy rằng điều đó sẽ xảy ra! Rồi sau đó, vào ngày sinh nhật lần thứ 23 của chị, em đã bày tỏ tình cảm của mình... lúc đó chị đã cảm thấy hoang mang. Chị không muốn em bị tổn thương thêm nữa nên chị đã nhận lời em. Nhưng chị càng tự thuyết phục bản thân mình rằng việc đó chỉ để bảo vệ em, thì chị lại càng nhận ra sự quan trọng của em trong cuộc sống của mình... Chị đã phải lòng em, Ji Hoo àh. Nhưng chị lớn tuổi hơn em và chị lại muốn theo đuổi sự nghiệp ở nước ngoài... Chị không thể yêu cầu em đi theo chị... nhưng em đã làm vậy..."

"Chị nói chuyện cứ như thể chị là một bà già vậy..."

"Ngay sau khi em rời Paris, Jean Paul bước vào cuộc đời của chị. Anh ta không bao giờ là người có thể thay thế vị trí của em trong lòng chị. Chị đã từng nói với em một lần rồi rằng thứ duy nhất mà chị không thể để mất là em... nhưng chị đã tin rằng Jan Di có thể khiến em hạnh phúc..."

"Tại sao lúc đó chị không nói với em...?"

"Chị đã làm nhiệm vụ của mình, Ji Hoo àh. Ji Hoo của chúng ta đã trưởng thành và cần trải nghiệm một thế giới rộng lớn hơn... điều mà chị không bao giờ có thể trao cho em, bởi vì chị luôn muốn em được an toàn..."

Min Seo Hyun hít một hơi thật sâu.

"Và rồi Jean đề nghị chị kết hôn với anh ta. Vào lúc đó, anh ta là người ủng hộ chị nhiều nhất và cũng là người bạn tuyệt vời nhất... một lối thoát hoàn hảo, khỏi sự cô đơn mà chị đã cảm thấy... Khi anh ta lên tiếng đề nghị, chị thậm chí đã không do dự mà nhận lời ngay. Và bọn chị đính hôn. Anh ta lúc đó được coi như ứng cử viên triển vọng cho chức vị thủ tướng Pháp nhiệm kỳ kế tiếp... bọn chị dường như có vẻ rất phù hợp... cho tới khi chuyện đó xảy ra..."

Đột nhiên, có gì đó trong giọng nói của Min khiến Ji Hoo ớn lạnh và anh lên tiếng hỏi, mặc dù anh cảm thấy e sợ trước câu trả lời của cô.

"Chuyện gì đã xảy ra?"

"Anh ta..." Cô hít một hơi thật sâu khác. "... anh ta trở nên bạo lực..."

Ji Hoo dường như ngay lập tức bị đông cứng tại chỗ ngồi.

"Ban đầu nó cũng không rõ ràng lắm nên chị đã không quan tâm nhiều. Anh ta chỉ hay lo lắng và quát mắng chị. Một chuyện nhỏ nhặt nhất cũng đủ để tạo nên một cuộc tranh luận có thể kéo dài đến tận sáng hôm sau. Anh ta đơn giản là trở nên quá đà mỗi khi chị nhắc đến tên em. Anh ta nói em hoàn toàn là một kẻ hèn nhát bởi vì em đã bỏ lại chị một mình ở đó, và chị chưa bao giờ quan tâm đến mối quan hệ của bọn chị, rằng anh ta bây giờ mới là người đàn ông ở bên cạnh chị, rằng chị không nên nghĩ về em... thêm nữa..."

"Đương nhiên, không cần nói cũng biết rằng những lời đó chỉ dẫn tới một cuộc cãi vã lớn hơn, bởi vì chị đơn gian là không thể im lặng được, em biết đấy?" Cô nói với một nụ cười buồn. Và rồi những giọt nước mắt, những giọt nước mắt lặng thầm khẽ tuôn rơi trên đôi mắt cô. "Sau đó, mọi chuyển dần trở nên tệ hơn. Như chị đã nói với em, anh ta có cả một tương lai sáng lạn phía trước. Vì vậy, em có thể tưởng tượng, có rất nhiều bữa tiệc cần phải tham dự. Em biết rất rõ rằng đó chính xác không phải là sở thích của chị. Chị chỉ muốn làm việc trong yên ổn, và khi chị nói với anh ta rằng chị không muốn đi đến tất cả những bữa tiệc đó, thì anh ta nổi điên. Anh ta bắt đầu la lên rằng mỗi khi anh ta muốn chị đi cùng, chị lại từ chối anh ta và rằng đó là bởi vì chị vẫn nghĩ về em..."

"Có phải vậy không?" Ji Hoo đột nhiên hỏi. Anh không biết cuộc nói chuyện này sẽ dẫn tới đâu, nhưng có một điều anh biết chắc chắn rằng tên khốn đó sẽ phải trả giá, ít nhất là vì đã khiến Min khóc.

Tuy nhiên Min Seo Hyun không trả lời trực tiếp vào câu hỏi mà anh hàm ý. Cô biết rằng anh muốn hỏi điều gì nhưng cô muốn anh biết toàn bộ câu chuyện đã. Chỉ sau lúc đó, cô mới có thể thành thực trả lời những câu hỏi của anh.

"Mỗi khi bọn chị đi ra ngoài, tất cả những bức ảnh được chụp đều là giả dối. Chị phải giả vờ như chị hoàn toàn yêu anh ta, nếu không những tin đồn sẽ bắt đầu phát tán, và đó là điều cuối cùng mà chị mong muốn. Và rồi, trong một bữa tiệc, mọi chuyện vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Chị không thể nói chuyện với ai, hay ít nhất là với một người đàn ông nào đó trong phòng, một cách yên ổn. Anh ta luôn xuất hiện, cắt ngang cuộc nói chuyện của chị và bắt đầu chủ đề chính trị với người đàn ông mà chị đang nói chuyện cùng. Sự ghen tuông đã khiến anh ta điên loạn và những vụ bạo hành bắt đầu."

"BẠO HÀNH Ư?" Ji Hoo gầm lên, hoàn toàn giận dữ.

"Đúng vậy." Cô nói, vẫn mỉm cười buồn bã. Những giọt nước mắt giờ đây đã như một dòng sông trên gương mặt cô, không ngừng tuôn chảy. "Đêm đó, khi bọn chị về đến nhà, đó là lần đầu tiên anh ta đánh chị. Thật buồn, phải không? Người phụ nữ mà em từng biết, người luôn muốn bảo vệ mọi người, thậm chí lại không thể tự bảo vệ được chính mình trước một người đàn ông... Ban đầu chuyện đó chỉ xảy ra khi bọn chị cãi nhau nhưng rồi nó dần trở thành một thói quen: khi bọn chị về nhà, sau mỗi bữa tiệc, anh ta muốn biết chị đã nói những gì với những người đàn ông mà chị đã nói chuyện. Và anh ta biết tên của tất cả những người đó... anh ta bắt đầu nghi ngờ, bắt đầu theo dõi chị: tới từng của hiệu mà chị ghé qua, ở nơi làm việc, ở nhà... chẳng bao giờ có một giây phút yên bình... Và bởi vì anh ta luôn tỏ vẻ như một người bạn trai hoàn hảo, người luôn quan tâm đến chị, nên mọi người thoải mái cho anh ta vào trong văn phòng của chị, vào buồng thay đồ nơi chị đang thử quần áo..."

"Chị đã làm gì?" Ji Hoo đặt tách trà của mình xuống bên cạnh chiếc tách của cô và nắm tay cô thật chặt. Anh đơn giản là không biết làm gì hơn.

"Chị ư?" Cô trả lời, với vẻ cay đắng trong giọng nói. "Chị đã mỉm cười và không ngừng giả vờ, như thể không có chuyện gì xảy ra. Em không thể tưởng tượng được những ngày đó như thế nào đâu, bị ngược đãi cả về thể xác và tinh thần, và những vụ bạo hành... nỗi sợ hãi phải trở về nhà sau mỗi bữa tiệc... Chị nghĩ rằng những ngày tồi tệ nhất là những ngày anh ta phải tham dự những bữa tiệc. Sau mỗi câu hỏi, anh ta lại... cưỡng ép... chị... quan hệ... với anh ta..." Giọng nói của cô bị đứt đoạn và cuối cùng cô đưa tay lên ôm lấy mặt, bật khóc nức nở.

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com