#produce101: contemporary dance của chúng ta.
chú thích: đây (có thể) sẽ là phần cuối cùng của series #produce101. chữ có thể vì tương lai có thể sẽ còn những câu chuyện tạm ngưng.
--
/đã ngưng từ 170531/
zhu zhengting/jungjung - hong eunki | PG-rated.
oneshot | fluff, slice of life, dance collab!au, senior boys!au
note: khi mình biết đến jungjung và eunki thì đó là vào lúc đỉnh cao của hai người với màn nhảy đương đại. có ấn tượng lắm rồi dần thích hơn. khi viết cái này thì vì buồn cho hai người đều đi cùng nhau nên từ cứ tuôn ra, nhưng rồi dần dần chẳng dám viết nữa, vì buồn quá nên đã ngưng lại. có định viết lại không thì mình tính sau.
--
chuyện bị mắng, và bỏ nhà, với eunki đã là một điều quá quen.
hôm nay, cậu lại bị bố phát hiện ra đống đĩa nhảy đương đại mà cậu đã cố gắng giấu rất kỹ ở dưới gầm giường. vẫn những câu mắng chửi quen thuộc và lại cái hành động đem vứt hết tất cả bao công sức dành dụm từng đồng một của cậu ra ngoài thùng rác công cộng của bố làm cậu chán nản. cậu có cãi lại, có thuyết phục, cũng đã phải được số lần không thể đếm xuể trên đầu ngón tay nhưng chẳng thể nào khiến gia đình cậu đồng ý được. ắt nhiên, cậu cũng chẳng làm gì được khác ngoài hét lên sẽ không bao giờ từ bỏ đâu rồi chạy vội đi ra khỏi nhà.
"mày không lo học hành tử tế đi, sau này đến chó cũng không có nuôi nổi mày đâu," một câu nói chắc cả xóm nghe cũng phát ngấy, chứ chẳng phải riêng eunki về chuyện nhảy nhót của cậu.
"tất nhiên là con có học hành tử tế, nhưng nhảy là đam mê của con, và con sẽ không bao giờ từ bỏ đâu." eunki hét lên, rồi đóng sầm cửa phòng mình lại. và chạy đi, chao, một cảnh tượng quá quen thuộc với khu nhà cua eunki từ lâu.
ngoài trời hôm nay, lại nữa, rét run cầm cập. eunki, lúc chạy đi cũng chẳng thèm mặc thêm áo khoác vào, thành ra giờ đây, cả người cậu run run vì lạnh, cộng thêm cả cơn đói lẫn mệt mỏi. eunki thực sự, với tình trạng như thế này chẳng biết nên đi đâu, về đâu, thành ra chạy được đến một công viên cùng khu với nhà cậu thì tạm ghé lại nằm soài trên ghế đá.
mệt lắm rồi, lại kèm đói, eunki thực sự chẳng thiết nghĩ được gì nữa. không áo khoác, quên mất tiền, bây giờ cậu chẳng khác gì một đứa vô gia cư cho lắm. eunki vừa nằm vừa mải mê nghĩ vu vơ ở đâu cho tới khi cậu bỗng nhiên nghe thấy tiếng nhạc ở đâu đó vang vào tai.
là dream của imagine dragons. một bài hát cậu hay nghe mỗi đêm, khi mọi thứ gần như nghỉ ngơi, chỉ còn tâm trí cậu là một mình nghĩ ngợi. nghĩ về giấc mơ được nhảy nhót, được uốn mình trong những điệu múa đương đại. và hôm nay, cậu cũng được nghe dream trong một không gian tĩnh lặng nơi công viên, và hình như là tiếng nhạc cũng khá lớn? eunki tò mò, giờ này, công viên đây vắng ngắt không bóng người, vậy thì tiếng nhạc phát ra từ đâu? ai bật nó lên, và sao lại bật ở gần đây, và vào giờ này? cứ thế, với một đống câu hỏi như vậy liên tục tuôn ra trong dòng chảy của ý thức, cộng thêm bản tính tò mò càng ngày càng cao, eunki quyết định đi tìm âm thanh ấy cho bằng được.
càng đi, tiếng nhạc càng to dần, cho tới khi eunki dừng lại trước một cái chòi lớn ở gần giữa công viên. dream được phát ra rõ nhất, và từ xa, eunki thấy bóng dáng của một người con trai. trông người kia cũng đẹp đấy, dáng người cao ráo, mái tóc xoăn thả mái màu burgundy (hình như vậy, bởi eunki thấy cũng giông giống cái màu môi đỏ đun mà một đứa con gái lớp cậu hay bôi). người kia đang diện trên mình áo sơ mi trắng, chiếc quần jean màu đen với đôi giày timbaland màu nâu. cậu ta, hay anh ta, thực ra eunki cũng chẳng biết xưng thế nào, đang uyển chuyển tay chân mình trên nền nhạc dream với những điệu múa đương đại, một thứ đủ để eunki ngồi đó ngắm nhìn thật lâu, mặc cho cơn đói rét, và đủ lâu đến nỗi có ai đó lay lay cậu thì hồn cậu mới chịu quay về với trái đất.
"này này, cậu có làm sao không?" người kia lo lắng hỏi eunki.
eunki, lúc này, mãi mới chịu hoàn hồn. cậu cứ đơ người mãi, ngơ ngác nhìn vào khuôn mặt lo lắng của người kia, rồi chỉ thốt lên được đúng câu.
"múa đẹp quá." eunki đáp lại.
"cảm ơn cậu." người kia ngập ngùng nói. rồi im lặng lại bao trùm quanh hai người. chẳng ai nói mà chẳng ai rằng, bầu không khí bỗng nhiên trở nên nặng nề khác thường. hong eunki định mấp mé môi nhưng lại dừng lại, rồi người kia...
"cậu cũng hứng thú với múa đương đại à? tôi là zhu zhengting, người gốc trung, rất vui được gặp cậu. còn cậu, cậu tên gì?" giọng nói còn hơi lơ lớ của chàng trai trung quốc kia êm dịu rót vào tai eunki.
thật êm, thật ngọt, như mật ong rưới lên tai mình, eunki thầm nhận xét về giọng nói của người con trai kia. chết thật, bây giờ eunki đang thấy bản thân ngốc xít kinh khủng vì từ nãy đến giờ cứ bị đơ người hoài. eunki ngốc nghếch gãi gãi đầu, rồi trả lời.
"em tên eunki. anh tên zheng...zheng...zheng gì vậy nhỉ?" eunki hôm nay ngơ không còn từ nào miêu tả được nữa thật mất rồi.
"zhengting." chàng trai tên trung hoa kia nhắc lại, "nhưng cậu có thể gọi tôi là jungjung cho dễ nhớ." rồi cười mỉm nhìn chàng ngốc đằng đó kia tên hong eunki.
"jungjung, jungjung. em nhớ được rồi." eunki cứ lẩm bẩm hai chữ jungjung hoài, trông cái mặt kia của cậu ngốc xít không thể chịu được, và lại càng ngố hơn khi tiếng bụng đói reo lên.
ọc, eunki liền lấy cánh tay che bụng lại. còn jungjung chỉ nhìn cậu rồi cười hiền, "cậu đói à?" eunki chẳng làm gì được khác ngoài gật đầu. thực sự là đói đến mức bụng kêu thế này rồi, còn cao giá được ở đâu nữa? eunki vốn mang cái tính tự trọng rất cao, thôi hy sinh lần này để vượt qua cơn đói rét này vậy.
"thế đi cùng tôi ăn mỳ đi. gần đây thôi." jungjung chìa tay ra trước mặt eunki, eunki rồi nhận lấy tay người kia. nắm được một lúc rồi thì người kia lại biến sắc không hài lòng cho lắm.
"cậu lạnh sao?" jungjung lo lắng hỏi.
eunki không nói gì. lại lần nữa gật gật đầu đi theo jungjung và hơi bất ngờ khi có gì đó choàng lên người mình. là áo khoác của người kia, "không cần lo tôi lạnh đâu." jungjung liền trấn an eunki, rồi nở nụ cười nhìn eunki.
eunki cũng cười đáp lại. thực ra eunki cũng chẳng còn thấy lạnh nữa đâu. bởi nụ cười của jungjung, với eunki, đã đủ làm ấm lòng cậu rồi. chắc ông trời đã rủ lòng thương hại cho hong eunki này, nhờ jungjung thật rồi.
--
"giờ này cũng muộn rồi mà sao cậu lại nhịn đói và chịu rét thế?" jungjung quay sang hỏi con người đang vừa thổi vừa nhét đầy miếng bánh cá vào miệng bên cạnh anh.
"bỏ... ưm... nhà... ưm..." eunki ngắt ngứ, vừa nhai vừa nói cố cho rõ từ.
--
note: cái oneshot này, thực sự chứa đựng một trong những plot phức tạp nhất mà tớ đã từng nghĩ, tớ đã định đến khi chung kết thì sẽ mong eunki lẫn jungjung gặp nhau ở tập cuối. nhưng không, chỉ mình jungjung đến và eunki không đi. thực sự thương eunki nhiều lắm vì cũng hay check instagram của chàng, còn jungjung thì tớ ước giá như đầu óc mình có thể được như người. và lý do tớ ngưng đến tận giờ, đó là... chẳng biết nên để kết gì cho thỏa mãn. aigoo. thật buồn. giá như có ngày có thể vực dậy viết lại hay dịch lại được tất cả tất cả những dự án ở đây, haiz.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com