24
Bữa ăn bắt đầu, cậu lâu lâu lại nhìn lên anh, thấy anh chẳng nhìn cậu nửa mắt mà chằm chằm vào dĩa ăn của mình.
-'Anh nấu ngon quá.'
-'Tốt rồi, sợ không vừa miệng em.'
-'Anh có hay nấu thế này không?'
-'Ít lắm. Anh bận chuyện công việc nên hay về trễ. Mệt quá không có thời gian nấu nữa. Mấy ngày nay mua mấy miếng thịt bò làm lúc lắc, nay em qua được ăn bít tết cũng ngon.'
-'Anh đang làm việc gì thế?'
-'Nhân viên văn phòng bình thườnh thôi.'
Mingyu không tin anh cam tâm từ bỏ việc nhảy để làm nhân viên văn phòng cực khổ này đâu.
-'Anh không nhảy tiếp hả?'
-'Lúc đầu định làm thế này để ổn định tài chính được một thời gian mới quay lại nhảy. Nhưng tới bây giờ thấy làm việc này cũng không tệ cứ để vậy. Còn nhảy thì tuần nào anh cũng đi tham gia mấy câu lạc bộ nhỏ.'
-'Em nghĩ anh vẫn làm dancer chứ.'
-'...'
-'...'
-'...'
-'Anh đã hạnh phúc khi ở đây chưa?'
-'Anh hoàn toàn rất hạnh phúc.'
-'Anh còn muốn quay về không?'
-'...'
-'Mọi người rất nhớ anh đó!'
-'...'
-'Không ai nghĩ anh là người thứ 3 cả.'
-'Em ngừng được đi.'
-'Anh ở đây đủ lâu rồi. Đến lúc trở về rồi.'
-'Anh kêu em dừng.'
-'Nhiều lúc em nghĩ anh còn yêu em không.'
-'Mingyu...'
-'Cuối cùng anh cũng chịu gọi tên em...'
Quả đầu trắng nãy giờ chỉ nhìn dĩa ăn của mình suốt bữa ăn không chịu được ngước lên nhìn người phía trước. Hai bên mày hơi nhíu lại bực dộc. Nhưng chưa kịp nói lời tiếp theo thì Soonyoung đông cứng trước con người đó. Cả lời nói lẫn ánh nhìn của Mingyu dịu dàng và trìu mến. Anh lập tức quay qua hướng khác tránh ánh mắt đó, nó như nhìn xuyên được nội tâm đáng thương của anh, nó sẽ làm anh mềm nhũn nếu không quay đi.
-'Có phải anh đã chịu sự đau đớn này suốt khoảng thời gian đó? Nỗi đau đau gấp ngàn lần sự đau khổ nhỏ bé của em?'
-'E-Em nói gì vậy?'
-'Liệu anh có còn yêu em không?'
Mingyu mặc kệ việc mình có còn độc thân hay không. Chỉ những phút giây này thôi, chỉ 3 ngày thôi cậu được ở bên người cô đơn trước mặt. Cậu sẽ ôm chặt lấy anh, dỗ dành anh, trao cho anh sự yêu thương từ tận đáy lòng.
Soonyoung đứng dậy định chạy về phòng. Mingyu kịp thời kéo cả dáng hình thân thương đó lại, kê đầu lên vai anh, ôm siết mảnh lưng nhỏ.
-'Buông anh ra!' Anh như muốn thoát ra khỏi vòng tay của cậu.
-'Không.'
-'Buông anh ra Mingyu. Hức.' Soonyoung ngấn nước khi cậu ôm anh. Nhất là không kịp được nước mắt khi sự ấm áp lẫn nỗi nhớ nhung của người cao hơn truyền đến lan cả mình anh.
-'Đừng khóc nữa.'
-'Em-Hức. Em đừng như thế Mingyu.' Dù nước mắt có chảy dài trên lưng áo Mingyu thì anh vẫn muốn nén những tiếng khóc nấc yếu đuối của mình.
Biết rằng mình và Mingyu chẳng mãi thuộc về nhau, đã vậy cũng không nên dính dáng đến nhau.
-'Hãy ngủ với em.'
Soonyoung trừng to cả mắt, anh không bao giờ ngờ là cậu sẽ nói ra điều này. Hai người đơn giản chỉ là bạn, bạn thân, rất thân, không hơn không kém.
Lợi dụng lúc anh không để ý cậu dịch đầu qua hôn lấy một bên tai đang đỏ.
-'Á!' Sự ấm nóng áp thẳng lên tai khiến Soonyoung phải thét lên một tiếng nhỏ.
-'Chụt.'
Trượt nhẹ từ tai xuống hõm cổ trắng trẻo, dục vọng trong Mingyu tăng lên không ngừng. Hiểu điều đó, Soonyoung thấy tình thế thật không ổn.
-'Sao em lại làm vậy với anh?' Anh vừa sợ hãi vừa gặng giọng ra hỏi.
-'Em chỉ thèm muốn thôi.'
-'Nhưng em có Wae An.'
-'Em đã không ngủ với Wae An từ lúc anh đi đến bây giờ.'
???
Soonyoung không thể hiểu điều gì đã làm cho Mingyu chịu đè cơn dục vọng đầy mạnh mẽ của mình xuống từ khi anh đi.
-'Chúng ta không thể làm chuyện này.'
-'Dù có vùng vẫy bao nhiêu cũng vô vọng.' Mingyu ngước mặt lên nhìn thẳng vào mắt anh.
-'...'
Chát!
Chưa từng ngừng yêu em.
Chưa từng quên đi em.
Chưa từng muốn đánh em.
Chưa từng muốn tổn thương em.
Đó là những điều Soonyoung chưa bao giờ muốn làm đối với Mingyu, mặc cho sự thật cậu đã tổn thương anh bao nhiêu lần suốt những năm tháng dài đằng đẵng. Nhưng sức chịu đựng thì luôn có giới hạn của nó. Yêu cũng yêu, đau cũng đau, sợ chi những điều nhỏ nhặt này nữa. Cứ để nó chai lì đi thôi.
Má phải nóng rát ửng hồng giúp cậu kịp nhận ra mới xảy ra việc gì: Soonyoung tát cậu.
Buông lỏng vòng tay, hai người đứng đó nhìn thẳng vào mắt nhau. Anh thở hổn hển thể hiện sự mệt mỏi, cậu thì cứng ngắc mặt vô cùng bất ngờ.
Rồi lại một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống má anh. Soonyoung mang vẻ mặt tức giận lên nói:
-'Em đang làm cái trò gì vậy? Anh không phải là đồ chơi của em. Muốn ngủ là ngủ dễ vậy sao? Nếu em chấp nhận lời mời qua ăn của anh chỉ để làm như thế thì giờ nên quay về Hàn Quốc đi. Quan hệ chúng ta không phải kiểu này!'
-'Đúng! Quan hệ chúng ta không như thế. Vậy thì anh hãy làm bạn giường của em một ngày đi.'
-'? Anh không đùa đâu. Đừng quá đáng nữa.' Mingyu điên thật rồi! Soonyoung cảm thấy hình như màn nhĩ mình hôm nay có phần biến hoá thì phải. Bất cứ những điều cậu nói ra đều khó tin đến lạ.
-'Chúng ta đâu phải người yêu nên không cần sợ.'
Lời nói rót thêm cay đắng cho Soonyoung. Anh chắc hẳn câu nói đó mang chủ ý rất sâu sắc: cậu và anh mãi mãi không thể là người yêu của nhau.
...
Woa! Giờ quan hệ của Mingyu với Soonyoung thật sự căng thẳng. Soonyoung tự hỏi liệu có được một lần bản thân khi đối diện với cậu sẽ không yếu đuối nữa mà thoải mái tươi cười không. Cứ khi nào nhìn thấy, có khi là xa tít bên kia cũng làm trái tim nhói lên như các đợt máu dồn lên quá nhanh gây tắt nghẽn trong những dây thần kinh mỏng kia.
Từng cảnh từng cảnh của sự việc tối qua chiếu chầm chậm trong đầu Mingyu. Không thể ngừng nghĩ về nó. Cậu muốn nói yêu anh, cậu muốn nói rằng anh là người khiến cậu nhớ mong từng ngày, là nguồn gốc cho những đợt đau khổ từng ngày của cậu, như một chu kì, ngày ngày lặp lại. Nhưng Mingyu không thể thét lên điều đó với Soonyoung mỗi khi thấy bóng dáng đó.
Không có đủ can đảm thổ lộ hết lòng mình, không có đủ lí do để đối mặt với kết quả sau đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com