Chương 10.2
Heewoon ngập ngừng trả lời, môi anh hơi hé mở. Kangwoo, người đang nở nụ cười, lấy điện thoại ra. Ngay lập tức, điện thoại của Heewoon rung lên.
"Bạn có nhận được cuộc gọi của tôi không?"
"Có." Heewoon trả lời khi nhìn vào màn hình điện thoại của Kangwoo.
[Heewoonie]
Kangwoo nhận thấy ánh mắt của Heewoon và cười khúc khích: "À, cái này à?"
"Anh có muốn tôi đặt một trái tim bên cạnh nó không?"
Heewoon mở to mắt ngạc nhiên.
"...KHÔNG."
Anh nhỏ giọng trả lời và lưu số điện thoại của Kangwoo. Anh thực sự không muốn lưu số của hắn, nhưng anh không thể làm điều đó vì Kangwoo đang ngồi ngay cạnh anh.
***
"Bây giờ các bạn chia nhóm 3-4 người lên trước. Nhóm nào đến trước sẽ được ưu tiên chọn thứ tự trình bày."
Theo lời giáo sư, học sinh trong lớp hối hả di chuyển. Họ gọi điện cho những người bạn cùng lớp ở xa hoặc nói chuyện với ai đó ngồi gần đó. Nhiều người đã thành lập nhóm nhanh chóng tụ tập trước mặt giáo sư.
Heewoon chớp mắt khi nhìn họ.
Sau khi tạm nghỉ trong quân ngũ, anh tham gia học kỳ đầu tiên và sau đó nghỉ thêm hai năm. Có rất nhiều sinh viên cùng khóa đã tốt nghiệp và Heewoon vốn không phải là người đặc biệt hòa đồng.
Heewoon nhìn người bên cạnh mình. Seo Kangwoo lơ đãng ôm cằm. Chắc hẳn hắn đã nhận ra ánh mắt của Heewoon nên quay lại nhìn anh và cười nhẹ.
"Tôi thực sự ghét các dự án nhóm."
'Anh không nghĩ vậy sao?' Kangwoo yêu cầu sự tán thành của anh với một nụ cười thân thiện. Heewoon gật đầu.
Học kỳ trước, anh đã thực hiện một dự án nhóm với một người bạn cùng lớp mà anh không mấy thân thiết, và cuối cùng, Heewoon phải tự mình làm mọi việc.
Mặc dù các dự án nhóm khiến anh lo lắng nhưng vẫn có rất nhiều bài thuyết trình và dự án nhóm trong chuyên ngành quản trị kinh doanh. Nhưng học kỳ này, một lớp là bài tập báo cáo và một lớp khác là thuyết trình cá nhân, điều này thật nhẹ nhõm.
"Hmm... Tôi nên nhóm với ai đây?"
Kangwoo đưa tay ôm cằm nhìn quanh lớp học. Heewoon cảm thấy lo lắng vì có vẻ như anh sẽ phải đợi đến cuối cùng để thành lập một nhóm, nhưng Seo Kangwoo lại có vẻ rất thoải mái.
Nhưng có vẻ như Kangwoo đã quyết định hợp tác với anh. Heewoon không thể nói bất cứ điều gì về điều đó nên anh chỉ có thể loay hoay với viền áo phông của mình. Anh cứ tưởng tượng cảnh Kangwoo đá vào bụng mình khi ở trong nhóm.
"Ồ, Heewoon."
Có ai đó nhẹ nhàng gọi Heewoon từ phía sau. Quay người lại, sắc mặt anh hơi cứng lại. Lee Hyukjin. Anh ta là người bạn cùng lớp mà anh đã cho đi nhờ miễn phí vào học kỳ trước.
"Anh vẫn chưa thành lập nhóm phải không? Hãy cùng nhau thành lập. Có ba người chúng ta là được rồi."
Ah, chết tiệt, chúng ta đã quá muộn rồi. Với tốc độ này, thứ tự trình bày của chúng tôi sẽ gần đến kỳ thi.
Không đợi câu trả lời, Hyukjin đếm số người đang đứng trước mặt Giáo sư Heejin. Kangwoo nhìn vào mặt Heewoon và nhẹ nhàng hỏi,
"Tiền bối Heewoon, anh có ý định chọn ai cho nhóm không?"
Hyukjin hơi cau mày trước lời nói của Kangwoo và gãi đầu.
"Cái gì? Woo Heewoon, ngoài tôi ra còn có ai khác không?"
Khi Hyukjin vỗ nhẹ vào lưng anh, Heewoon run rẩy như một con búp bê giấy. Ánh mắt của Kangwoo rơi vào mái tóc hơi rối bù của Heewoon.
"Ah..."
Khi Heewoon đang do dự, Kangwoo nói thêm,
"Hai người mà tôi đã đề cập trước đó. Họ làm những bài thuyết trình PowerPoint rất hay và thuyết trình rất hay."
Heewoon chưa bao giờ nghe điều đó trước đây. Vì vậy anh chỉ có thể ngơ ngác nhìn Kangwoo. Hyukjin lại vỗ nhẹ vào lưng anh.
"Mau quyết định đi. Nếu không phải các anh thì tôi cũng phải tham gia cùng những người khác. Sao chậm thế?"
"...Việc tôi nhóm với ai không quan trọng."
"Thật sao? Vậy tôi sẽ báo cho giáo sư biết về ba chúng ta. Tôi sẽ cố gắng chọn ngày tốt nhất có thể để trình bày."
Hyukjin vỗ nhẹ vào vai Heewoon vài lần rồi đi ra phía trước lớp học. Seo Kangwoo, và sau đó là Lee Hyukjin. Heewoon nhìn theo bóng lưng của Hyukjin và nghĩ rằng anh sẽ lại phải thực hiện dự án nhóm một mình.
"...Tại sao?"
Heewoon nhận thấy Kangwoo đang nhìn chằm chằm vào mình và thận trọng hỏi. Kangwoo nhìn anh một lúc lâu và mỉm cười.
"À, chết tiệt. Buổi thuyết trình của chúng ta sẽ diễn ra trong hai tuần nữa, một tuần ngay trước kỳ thi."
Khi Hyukjin quay lại, anh ta lau trán thất bại. Anh ta trông tuyệt vọng đến mức Heewoon nghĩ rằng lần này anh ta thực sự có thể làm việc chăm chỉ hơn. Nhưng không mất nhiều thời gian để anh nhận ra rằng mình đã sai.
Họ đã phải họp nhiều lần để quyết định chủ đề và nội dung bài thuyết trình của mình. Hyukjin chỉ tham dự cuộc họp vào ngày họ thành lập nhóm. Kể từ đó trở đi, anh ta luôn viện cớ mỗi lần họ cố gắng sắp xếp một cuộc gặp khác. Anh ta phải làm việc vào thứ hai, có một cuộc hẹn quan trọng vào ngày hôm sau và có một lớp học chính vào ngày hôm khác...
Ngay từ khi nói muốn đảm nhận vai trò người thuyết trình, Heewoon đã biết rõ ràng mình sẽ gặp khó khăn vì không nắm rõ nội dung bài thuyết trình.
Những ngày này, Heewoon vô cùng căng thẳng. Chỉ sự hiện diện của Seo Kangwoo thôi cũng đủ khiến anh vô cùng căng thẳng, và giờ đây, họ có những bài kiểm tra và bài tập nhóm chồng chéo nhau. Hơn nữa, anh không có tiền, và anh còn phải chuẩn bị cho các học sinh dạy kèm của mình cho kỳ thi giữa kỳ.
[À, tôi thực sự xin lỗi. Tôi quên mất mình có hẹn ngày hôm đó. Các anh không thể làm điều đó mà không có tôi và cho tôi biết sau sao?]
Heewoon thở dài khi đọc tin nhắn từ Hyukjin.
"Anh làm gì mà không ăn vậy?"
"...Tôi đang ăn."
Heewoon đặt điện thoại xuống và cầm đũa lên. Đây đã là bữa trưa thứ ba anh ăn với Seo Kangwoo. Ngay cả vào những ngày họ không có lớp cùng nhau, Kangwoo vẫn đến trường và ăn trưa với anh.
Và bây giờ họ đang ăn tối cùng nhau tại nhà của Seo Kangwoo.
Nhưng ngày mai là thứ bảy nên họ sẽ không phải ăn trưa cùng nhau. Heewoon cảm thấy tiếc cho bản thân vì đã tìm được sự an ủi trong một điều tầm thường như vậy.
"Anh đang gây ra nhiều tiếng ồn đấy."
Kangwoo lẩm bẩm phê phán khiến Heewoon giật mình. Anh nhanh chóng múc một thìa cơm lớn cho vào miệng. Anh nhanh chóng kết thúc bữa ăn và để mắt tới Kangwoo. Hôm nay mình lại bị đau bụng nữa. Heewoon tự nhủ.
"Tiền bối, anh có biết không?"
Khi bữa ăn của họ sắp kết thúc, Seo Kangwoo lên tiếng. Giọng điệu tinh tế của hắn khiến anh khó chịu nên Heewoon do dự trước khi hỏi.
"...Sao cơ?"
"Đã một tuần kể từ khi chúng ta quan hệ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com